Theo Xe Truck Chở Hàng Xuyên Bang
Tác giả: Hồng Phúc Ly
Bài số 2637-16208714- v360909
Tác giả sanh năm 1958, nguyên quán Cao Bằng, trú quán Đồng nai Biên Hòa. Định cư Hoa Kỳ 05/05/2006 theo diện ODP, hiện ở vùng gần Little Saigon. Đến Mỹ đúng 3 năm, đúng thời kinh tế đi xuống, đã hai lần mất việc làm. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể lại một chuyến đi theo xe tải chở hàng xuyên bang tại Mỹ.
***
Mưa vẫn rơi lốp đốp trên mái nhà, tôi thì mải miết coi chương trình Paris By Night, bỗng chị chủ nhà kêu lên chú có trong phòng không" Tôi thót người, ngồi dậy! Chị nói chú chuẩn bị hết đồ đạc chưa, tôi nói vọng ra xong hết rồi chị. Tôi xách hành lý cá nhân ra xe, đồ đạc bầy ngổn ngang ra sàn nhà bếp. Nào là nước uống, mì gói, trái cây, một mớ lon đồ hộp, chất gọn vào trong xe. Vậy là lên đường được rồi, chị chủ nhà bảo, còn thiếu thứ gì, khi xe ghé vào trạm đổ dầu thì mua thêm.
* Ngày thứ nhất, 25-01.
Chiếc xe truck khổng lồ từ từ chuyển bánh, trông nó giống như một khối sắt biết di động. Từ đường Magnolia đến góc đường Katella, chiếc xe rẽ phải tiến thẳng freeway 22, đúng 3h35' chúng tôi đang trên freeway, từng đoàn từng đoàn xe cứ nối đuôi nhau, trông giống như những con trăn khổng lồ. Chuyển mình một cách chậm chạp, từ 22 đổ ra freeway 60, những dòng xe lại kẹt đi rất chậm, khoảng một giờ sau chúng tôi mới thoát ra được.
Trời bắt đầu chập choạng tối, những ánh đèn xe đỏ rực, một màu đậm dài suốt vô tận. Xe bắt đầu leo lên những ngọn đèo, anh bạn tôi vừa điều khiển chiếc xe nói, hết đoạn đèo này là chúng ta vào sa mạc. Hai bên những ngọn núi chen lẫn nhau, nối đuôi nhau như hình với bóng, qua những ngọn núi trông xuống rất nguy hiểm, qua khỏi khúc quanh hai bên vực núi. Đường bây giờ đỡ nguy hiểm, dọc hai bên đường là những cột thép dựng các bảng quảng cáo đủ loại nối tiếp nhau, phản chiếu ánh đèn, đổi màu. Tiếp theo là những tòa cao ốc của các Casino, Hotel mọc lên như nấm. Giữa sa mạc mà quang cảnh cứ như trong thành pho.
Xer qua vùng Riverside, thêm một cảnh lạ: khu đồi núi sản xuất điện bằng sức gió. Những cánh quạt gió đứng thẳng tắp, không biết bao nhiêu vô số mà kể, từ ngọn núi này đến cụm núi kia, hàng hàng lớp lớp. kỹ sư họ nghĩ ra phương pháp dùng sức gió, tán pháp ra nguồn điện, với công trình này chắc chắn phải tốn kém lắm.
Sáu giờ bốn mươi phút, chúng tôi dừng xe để ăn cơm tối. Trên đầu chiếc xe truck, có sẵn đầy đủ tiện nghi, điện bếp, tủ lạnh, ti vi, đầu máy CD, đủ dùng trong mọi chuyến đi. Bữa cơm đạm bạc, chỉ có cá kho, bắp cải muối chua, bụng đói hai chúng tôi ăn rất nhanh.
Đúng bảy giờ dọn dẹp đầu vào đấy. Sau ít phút trò truyện, anh bạn cho xe tiếp tục lên đường. Màn đêm bắt đầu phủ xuống, trời bắt đầu se lạnh, xa xa chỉ thấy những ánh đèn sáng lấp lánh trong đem, xe cứ lao đi vùn vụt, vào khoảng không.
Đúng mười một giờ đêm, anh bạn tôi cho xe vào cây xăng để nghỉ. Xe tắt máy, chúng tôi rửa chân tay qua loa. Trong xe truck có sẵn một giường hai tầng, chồng lên nhau cho gọn, bạn tôi nhường tôi trên tầng trên, còn phần anh ở dưới. Trằn trọc mãi rồi cũng thiếp đi được một giấc.
* Ngày thứ hai, 26-02
Mở mắt ra đồng hồ đã chỉ 6 giờ 30 phút sáng, anh bạn tôi cũng đã dậy, hỏi tôi còn ngủ được nữa không. Tôi trả lời trời đã sáng rồi!
Với lấy ly giấy đổ đầy nước, bước xuống xe đánh răng rửa mặt cho tỉnh lại. Tôi cắm phích điện nấu một ít nước để pha cà phê, dụng cụ đồ điệnh bên Mỹ này họ làm rất đẹp và tiện khoảng độ năm phút gì đó trở lại, là có hai ly và phê thật ngon tuyệt. Tôi nấu mì ăn sáng, chuẩn bị cho chuyến đi. Đúng 8giờ 10 phút ngày 26-1-2008, xe bắt đầu chuyển mình. Suốt chặng đường đi những cây xương rồng lướt qua trước mặt, xa xa nữa những ngọn núi khi mờ khi ẩn, làm cảnh vật nơi đây sáng lên một màu xám nắng, trơ trọi giữa một vùng trời mênh mông. Xe lướt qua những nông trai nuôi ngựa, những luống cày chạy dài. Đặc biệt có một trại nuôi toàn là gà tây, nhìn chúng đang xòe những bộ lông để khoe mình dưới ánh nắng gay gắt của buổi sáng sa mạc khô cằn, từ bất ngờ này, đến bất ngờ kia. Chợt qua một sân bay, chúng xếp hàng theo thứ tự, và không ai nghĩ ra rằng khu vực này xuất hiện một sân bay. Dân sự hay thuộc bộ Quốc Phòng, chợt nhìn như những con cá khổng lồ, hàng lớp đang chuẩn bị cho một mục đích gì"
Ở nơi xa xôi như vậy lại có sự sống. Ngày 25 chúng tôi dừng chân, tôi tính chạy được 200 mile, tính đến ngày 26 là 390 mile. Bắt đầu từ California đến Arizona. Dọc suốt tuyến đường những chiếc xe truck, vượt qua mặt nhau, cứ như trò chơi đuổi bắt. Càng vào sâu trong quang cảnh trở nên sáng hơn, bằng phẳng như một thảo nguyên. Chạy sát vào những ngọn núi san sát đứng bên nhau, kéo dài mãi sau tầm nhìn của tôi. Lúc này 11giờ25phút, trên xe có một máy bộ đàm để nói chuyện với nhau, gọi khẩn cấp khi xe lâm nạn. Tôi đặt nồi cơm lên bếp điện, giờ này bụng đã cồn cào bắt tay vào việc ngay.
12giờ20phút, trên đường đi gặp bạn đồng hương. Anh bạn tôi nhấn còi inh ỏi mà ông bạn Nam già không nghe, vượt lên trước mặt, thì bạn đồng hương mới thấy, vẫy tay ra hiệu cho nhau, họ nói chuyện qua máy bộ đàm, huyên thuyên đến chuyến hàng đang chở đến, cho công ty nào" Bất ngờ trong máy, có một tiếng nói lạ, thì ra họ cũng quen biết nhau. Anh chàng mới gọi vào, qua trao đổi tôi biết anh tên Hùng, giờ thì ba chiếc xe đang nối đuôi nhau chạy, người này nói người kia, hôm nào giao hàng, người nói tôi ráng chạy đến thứ Hai, anh nói ngày thứ Ba, không biết tôi chạy có kịp để giao hàng không….
Xe vào đến tiểu bang New Mexico, bên đường không biết dân địa phương họ trồng giống cây gì, thẳng hàng trơ chọi không có lá, một màu khô, nhìn không có sức sống, trước mặt là một trại nuôi bò, những khối cỏ chất đống đóng thành cục, để cho bò ăn. Họ trồng cỏ thu hoạch bằng máy móc, chất hàng đống vào kho để dùng vào mùa sau. Qua biết bao chặng đường xe bắt đầu xuống Exit đổ dầu. Một anh nói, anh đổ bên Phailot hay Grun bên nào cũng được. Anh bạn Nam già có mấy coupon ghé vào phailot đổ nhân tiện dùng bữa luôn. Xe truck đâu mà nhiều đến vậy, get line đổ dầu không cũng đủ mệt, tôi nhìn toàn cảnh đoàn xe truck đổ dầu, tài xế thuộc đủ các sắc dân: Mexico, Philipine, Korea. Nhiều tài xế là người Việt Nam. Thì ra mọi công việc, ngành nghề tại nước Mỹ này đều có người Việt mình chen chân vào một cách mạnh mẽ, thật đáng thán phục đồng hương Việt Nam.
Đổ dầu xong lúc 1giờ53' tôi nhìn lên bảng số $725 mới được 200 galons, xe chạy vào parking lot. Hai người đứng đón, bạn Nam già vào Supermarket ăn food to leet ai nấy lấy phần ăn của mình. Ngồi vừa ăn vừa bàn tới những chặng đường phải đi qua. Xe chúng tôi phải châm thêm nhớt, giờ thì anh bạn tôi phải ghi lại giờ giấc cho nó ăn khớp với tốc độ mà họ cho phép chạy.
Vào lúc 3giờ20', anh bạn cho nổ máy xe, chạy tiến thẳng 10East. Trước mặt chúng tôi là dãy núi cao vút. Qua mấy cây cầu vượt, xe đã vào địa phận Texas, xe chạy ngang qua ga xe lửa, chồng chất những container lên từng tốp, không sao mà đếm cho xuể, những cột khói khu kỹ nghệ, bốc khói lên cao nghi ngút.
* Ngày thứ năm, 29/1, giao hàng, trở về.
Một nhân viên công ty gõ cửa xe, nghe tiếng động, anh em tôi tỉnh dậy, bạn tôi vén màn chui ra, họ nói mở máy bộ đàm để họ chỉ dẫn công việc xuống hàng, một dãy công ty, chạy dài để trống, những cánh cửa nhỏ vừa để lọt đuôi xe, quay đầu xe, bạn tôi lấy lại, vô lăng, căn thẳng thùng xe ze một lèo vào đúng vị trí. Mở cửa xe bước xuống, rửa mặt đánh răng, ngồi chờ gọi tên, trong căn phòng nhỏ, hai nhân viên thường trực coi sổ sách, lần lượt gọi tên từng người một lãnh check.
Đúng 8giờ 20 xuống hàng xong, hố sơ được lưu lại trong computer. Xe chạy ra cổng lấy giấy tờ. Xe dời công ty Costco, dừng lại bên đường gọi điện cho chủ hàng báo tin đã giao hàng xong, chuyến hàng đã đến nơi. Xuống thăm lại mấy vỏ xe, một lần nữa, vòng lại 95 South, xe lên đường trở về Cali.
Sau mấy ngày hăm hở với chuyến đi, chúng tôi trở về trên freeway 91, lúc này chuyển sang 55, sắp đến trung tâm Little Saigon. Xe chạy đến Magnolia, quẹo trái qua vài cột đèn nữa đến Bolsa. Anh bạn cho xe quẹo trái vào khu bãi đậu xe dành riêng cho xe truck. Đúng 7giờ 20 phút giờ California, chuyến chở hàng xuyên bang kết thúc sau một tuần lễ miệt mài vượt hàng ngàn dặm đường.
HỒNG PHÚC LY