Hôm nay,  

Lễ Tạ Ơn Năm Nay

23/11/202400:00:00(Xem: 1296)
bo-sach-vvnm 
Tác giả lần đầu tham dự VVNM với bài “Một Ngày Thăm Trường Võ Bị West Point”. Bà hiện định cư ở Texas và làm việc trong ngành giáo dục. Bài viết lần này bày tỏ nhiều suy nghĩ và tình cảm chân thành của tác giả nhân ngày lễ Tạ Ơn.
 
***
 
Cách đây rất nhiều năm. hồi chị còn đi học đại học ở Mỹ, trong một lớp của chương trình sư phạm, một vị giáo sư hỏi cả lớp trước khi cả lớp chuẩn bị nghỉ lễ Tạ Ơn:
 
- Các bạn sẽ nói lời cảm ơn với ai trong dịp lễ Tạ Ơn năm nay?
 
Các bạn đồng môn của chị nhao nhao, nói sẽ cảm ơn gia đình, thầy cô, bạn bè… Vị giáo sư quay sang hỏi chị có ai để cảm ơn không, dĩ nhiên chị có rất nhiều người để nói lời cảm ơn. Chị nói với vị giáo sư rằng chị rất biết ơn ba má và bạn bè của chị, người đã giúp đỡ chị quay lại trường đại học ở Mỹ. Chị biết ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình chị và giúp đỡ chị về tài chánh để chị được đi học. Chị biết ơn các giáo sư ở Mỹ đã khuyến khích, tận tâm giải thích cho chị những lúc chị không hiểu bài. Chị cảm ơn con trai chị đã giúp chị có động lực để quay lại trường học vì chị muốn làm tấm gương cho thằng Huy-là-con trai của chị. Chị muốn thằng Huy sau này khi lớn lên sẽ đi đại học như rất nhiều di dân gốc Việt khác.
 
Lễ Tạ Ơn năm đó, năm đầu tiên chị đến Mỹ, chị còn mang ơn một người bạn Mỹ đã giúp đỡ chị bước đầu khi chị chân ướt chân ráo tới Mỹ. Người bạn này đã gủi quà cho chị chiếc áo ấm và tiền bạc để gia đình chị chống chọi với mùa đông giá rét. Biết chị có ý định muốn đi học đại học, người bạn ấy đã hướng dẫn cho chị ghi danh học ở một trường cao đẳng cộng đồng và giúp chị xin tiền hỗ trợ học phí (Financial Aid).
 
Những Lễ Tạ Ơn sau này ở quê hương thứ hai, ngoài việc nói lời cảm ơn với gia đình, bạn bè và các vị giáo sư đã giúp đỡ chị trong những năm tháng chị đi học, chị còn biết ơn tình cảm của các thầy cô giáo dành cho con trai chị từ cấp tiểu học lên đến bậc trung học. Mới ngày nào thằng Huy vào lớp mẫu giáo lúc 3 tuổi, bây giờ nó đã là một sinh viên đại học.
 
Nhớ hồi nó học lớp mẫu giáo nhỏ pre-k3, sáng nào đi học nó cũng khóc nhè, nhất là những buổi sáng mùa đông, có lẽ nó làm biếng đi học. Mỗi buổi sáng đi học, chị dắt nó tới tận lớp để trao nó cho cô Johnson, cô giáo dạy Huy năm mẫu giáo nhỏ. Cô Johnson luôn chào hỏi, nói chuyện với nó vui vẻ cho nó dạn dĩ hơn. Những năm nó học bậc tiểu học, các cô giáo luôn yêu thương nó và dạy cho nó những điều hay lẽ phải bên cạnh việc truyền đạt kiến thức. Cô Johnson là cô giáo Mỹ đầu tiên của nó, rất tận tâm với nghề và thương yêu học trò.
 
Hồi thằng Huy học lớp hai, trong buổi lễ tốt nghiệp, Huy được cô giáo tặng một thanh kẹo sô cô la to nhất bên cạnh những lời khen tặng nồng nhiệt của cô giáo. Nó nhận thanh kẹo trong sự reo hò của các bạn cùng lớp. Chị đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp của con trai, chị cảm nhận được tình yêu của cô giáo đối với tất cả các em học sinh trong lớp, đặc biệt đối với Huy. Cô giáo nói Huy không những học giỏi mà còn sẵn lòng giúp các bạn trong lớp học hành. Những bạn nào không hiểu bài, Huy sẳn sàng giải thích và trợ giúp.
 
Lên lớp 4, Huy được cô Marlone đề cử tham gia cuộc thi đánh vần Spelling Bee và Huy chiếm luôn giải nhất toàn trường. Lên lớp 6, Huy được chuyển vào chương trình dành cho trẻ có năng khiếu (Gifted and Talented Program). Lên bậc trung học, có nhiều thầy cô hướng dẫn Huy chọn trường đại học và yêu thương nó như con ruột, trong đó có cô Smith, huấn luyện viên Mark, thầy Williams và cô Roszel, người đã đề cử nó làm đại diện cho trường tham dự vào tuần lễ của Texas Boys State. Nhờ tham dự vào chương trình của Texas Boys State và nhờ những lá thư giới thiệu của thầy Williams, cô Smith, cô Roszel và của một số cô giáo khác, bên cạnh những nỗ lực của bản thân, Huy đã được nhận vào học viện West Point, một học viện quân sự danh giá của Mỹ,
 
Năm đầu tiên ở học viện West Point là năm học gian khổ nhất vì các tân sinh viên vừa phải vất vả học hành để theo kịp chương trình học căng thẳng của trường, vừa phải tập thích nghi với môi trường binh nghiệp với kỉ luật nghiêm khắc. Như các sinh viên sĩ quan khác, thằng Huy vùi đầu vào học hành. Mùa lễ Tạ Ơn năm thứ nhất xa nhà, vì đường xá xa xôi nên nó quyết định không về thăm nhà vì đi lại trong dịp lễ lạt rất tốn kém và mất nhiều thời gian, chưa kể nhiều chuyến bay thường bị trì hoãn hoặc hủy bỏ do thời tiết xấu. Huy quyết định sẽ nghỉ lễ ở nhà thầy Pope, vị giáo sư bảo trợ (sponsor), thầy dạy toán của nó tại học viện West Point. Tuy nhiên, những đứa bạn đồng môn tại West Point của Huy lại có một kế hoạch khác dành cho nó. Những người bạn này âm thầm mua vé máy bay cho Huy về nhà nghỉ lễ. Vé đã mua rồi, Huy từ chối không được nên hai má con chị chỉ còn biết cảm tạ tấm lòng của những người bạn này.
 
Tại học viện West Point, có rất nhiều gia đình quân nhân, giáo sư nhận làm gia đình bảo trợ cho các sinh viên sĩ quan ở các tiểu bang xa xôi. Vào những ngày cuối tuần hoặc ngày lễ, nếu các sinh viên sĩ quan không thể về nhà nghỉ lễ, các em sẽ được gia đình bảo trợ mời đến nhà họ để cùng nhau họp mặt những ngày cuối tuần, những ngày lễ vui vẻ. Thầy Pope, vị giáo sư dạy môn toán, thường xuyên mời Huy và một số sinh viên khác đến nhà thầy vào các ngày cuối tuần. Những lúc có chút thời gian rảnh, Huy và một vài người bạn thường ghé nhà thầy Pope để ăn tối. Đối với Huy, ngôi nhà của thầy Pope là một ngôi nhà xa nhà (A home away from home), nơi Huy được quan tâm và chăm sóc chu đáo.
 
Hàng năm vào mùa thu, khoảng giữa tháng mười, cha mẹ các sinh viên sĩ quan được phép đến trường thăm con của họ vào dịp “Family Weekend”. Đây là dịp để các bậc phụ huynh đến trường thăm con của họ và tổ chức các buổi tiệc để chiêu đãi các sinh viên sĩ quan. Một năm hai lần, một số phụ huynh gốc Việt đã đóng góp tài chánh và công sức để nấu những món Việt như bánh mì, phở, chả giò, chè trái cây, mì xào hải sản, bún thịt nướng, cơm chiên v..v… để đãi các sinh viên gốc Việt và bạn bè Mỹ của các em. Đi học xa, ăn thức ăn Mỹ mỗi ngày, các em sinh viên người Việt rất thèm các món bánh mì, phở, thịt nướng. Thằng Huy và bạn bè của nó luôn được các bậc phụ huynh Việt mời đến dự tiệc.
 
Những lần Huy bận, không thể tham dự các buổi chiêu đãi do các vị phụ huynh gốc Việt tổ chức, các bậc phụ huynh đều để dành cho Huy một phần, khi thì hộp bún thịt nướng, lúc thì hộp mì hải sàn và ly chè trái cây. Các bậc phụ huynh gốc Việt coi Huy và bạn bè của nó là những đứa con nuôi của họ. Tuy chị không thể lên thăm thằng Huy thường xuyên vì điều kiện đi lại khó khăn, Huy vẫn cảm nhận được tình cảm gia đình từ những ba má nuôi của nó.
 
Quả thật không ngoa chút nào khi người Mỹ nói rằng quân đội Mỹ là một gia đình lớn có nhiều thành viên và West Point là một thành viên trong gia đình ấy. Các bậc phụ huynh người Mỹ gốc Việt coi tất cả các sinh viên sĩ quan người Việt là những đứa con nuôi của họ. Huy và các bạn của nó thường được các bậc phụ huynh cho quá giang xe đi mua sắm hoặc đi phi trường mỗi lần về nhà nghỉ lễ. Các bậc phụ huynh có lần chở Huy và bạn bè của Huy đi ăn tiệm ở các nhà hàng gần học viện. Huy và các bạn của Huy thỉnh thoảng ghé nhà các bạn sinh viên ở các thị trấn gần trường để ăn tối. Chị có cảm giác như Huy có ba má nuôi ở rải rác khắp nước Mỹ.
 
Lễ Tạ Ơn năm nay, giống như mọi năm, chị xin cảm tạ nước Mỹ, đất nước đã cưu mang gia đình chị, tạo cơ hội cho gia đình chị có được một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Giống như mọi năm, chị cảm ơn bạn bè, đồng nghiệp và gia đình chị đã yêu thương và quan tâm tới chị. Chị cảm ơn những người bạn, đồng nghiệp Mỹ đã hướng dẫn chị trong nghề nghiệp hiện tại. Chị cảm ơn các bác sĩ, y tá đã tận tụy chữa trị bệnh cho gia đình chị. Chị cảm ơn con trai đã đem đến cho chị niềm vui của người trồng cây hái trái ngọt. Càng sống lâu năm ở Mỹ, chị càng có thêm nhiều người để nói lời cảm ơn. Chị cảm ơn các cảnh sát viên đã làm việc ngày đêm để giữ gìn an ninh cho thành phố nơi chị sinh sống. Chị cảm ơn những người lính Mỹ đã hy sinh đời sống cá nhân, âm thầm bảo vệ nước Mỹ để em thơ được học hành và người dân Mỹ được an hưởng thái bình. Chị cảm ơn nước Mỹ đã bảo đảm cho người dân một môi trường sống trong lành, nguồn nước và thực phẩm sạch, hệ thống giao thông an toàn, hệ thống bệnh viện y tế khá tốt. Chị cảm ơn đất trời đã ban tặng cho nước Mỹ bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông với nhiều cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp.
 
Lễ Tạ Ơn năm nay, chị đặc biệt gủi lời cảm ơn đến tất cả thầy cô giáo đã dạy con trai chị từ mẫu giáo lên cấp ba, thầy Pope, cô Smith, cô Roszel, huấn luyện viên Mark, thầy Williams, Tuyên, huynh trưởng của Huy, bạn bè của Huy và các bậc phụ huynh Mỹ gốc Việt có con đang theo học ở học viện West Point đã yêu thương và chăm sóc cho Huy như con của mình, những bậc phụ huynh chị chưa một lần quen biết. Chị mượn hai câu thơ để gửi gắm tình cảm yêu thương của chị đến tất cả thầy cô, bạn bè và tất cả ba má nuôi của Huy:
 
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương.
 
Cuối cùng, chị cảm ơn Việt Báo đã cho chị cơ hội nói lời cảm ơn đến tất cả mọi người nhân dịp lễ Tạ Ơn năm nay.
 
 
Nhị Độ Hoàng Mai
Tháng 11, 2024

Ý kiến bạn đọc
24/11/202421:54:44
Khách
Cảm ơn Tác giả chia sẻ một bài viết hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 413,175
Anh Đào Quang Mỹ là nhà giáo, nhà văn và là nhà báo với bút danh Hoài Mỹ, khi viết các bài văn trào phúng anh ký bút hiệu Thạch Thủ. Anh là Chủ Nhiệm báo Bán Nguyệt San Ngàn Thông, ra đời vào thập niên 70 tại miền Nam Việt Nam, phục vụ độc giả thuộc lớp tuổi mới lớn, tuổi học trò. Nhóm chủ trương Bán Nguyệt San Ngàn Thông là các giáo sư trường trung học Nguyễn Bá Tòng, Sài Gòn, gồm những giáo sư, nhà văn, nhà thơ: Quyên Di-Bùi Văn Chúc, Hoài Mỹ-Đào Quang Mỹ, Đình Bảng-Lê Quang Bảng, Thái Bắc-Tăng Vĩnh Lộc, nhạc sĩ Hoàng Quý-Hoàng Kim Quý, nhạc sĩ Dương Đức Nghiêm, họa sĩ ViVi-Võ Hùng Kiệt. Bảo trợ tài chánh cho Bán Nguyệt San Ngàn Thông là giáo sư Đoàn Văn Thơm, trường Nguyễn Bá Tòng.
Alaska nguyên là thuộc địa miền Tây Bắc Bắc Mỹ của Nga. Qua sự đề xuất của Ngoại-trưởng William Seward, ngày 30-3-1867, Thượng Viện Hoa Kỳ đã đồng ý mua lại vùng thuộc địa này từ Đế-quốc Nga chỉ với giá 7,200,000.00 đô la. Quốc kỳ Hoa kỳ nhanh chóng được cắm lên vùng lãnh thổ mới vào ngày 18-10-1867 và qua một vài thay đổi về mặt hành chánh, trước khi đựợc tổ chức thành lãnh thổ vào ngày 11-5-1912. Alaska trở thành Tiểu bang thứ 49 của Hoa kỳ ngày 3-1-1959. Là một trong hai tiểu bang không cùng ranh giới với Hoa kỳ (Hawaii và Alaska), Alaska ở vùng cực Bắc nước Mỹ, phần lớn diện tích bị băng tuyết phủ quanh năm. Với những phong cảnh thiên nhiên đẹp và hùng vĩ, Alaska đã thu hút rất nhiều du khách từ nhiều nước trên thế giới.
“…Người xưa nói ngắn gọn mà ý nghĩa sâu xa, “có phước có phần”? Đứa bé đi chơi về, trao cho bà ngoại miếng bánh, viên kẹo nó đã để dành cho bà ngoại chứ không phải nó không muốn ăn. Một việc nhỏ trong mắt người lớn nhưng là việc lớn đối với trẻ nhỏ luôn thích ăn bánh kẹo. Nếu cha hay mẹ nó mua cho bà ngoại cả hộp bánh, cả túi kẹo bà ngoại thích ăn là chuyện bình thường thì cái bánh, viên kẹo đứa cháu thương, nghĩ đến bà nên đem về là phước phần của bà ngoại. Nếu cho bà ngoại miếng ngọc bằng cái bánh, hay thỏi vàng bằng viên kẹo thì bà ngoại vẫn chọn cái bánh, viên kẹo của cháu bà. Ông bà mình nói là bà ngoại có phước có phần. Phước là có đứa cháu ngoại thảo ăn, thương bà. Phước cũng là “không” có đứa cháu, cha mẹ đã nói là mua cho bà ngoại, nhưng ngồi trong xe nó cứ cố tháo gỡ bao bì cho đã nư…”
Hàng năm, vào khoảng đầu tháng Năm, sau khi tuần lễ biết ơn thầy cô giáo (Teachers’ Appreciation Week) kết thúc, lòng tôi lúc nào cũng nôn nao mong đợi mùa hè. Những ngày cuối của tháng Năm là những ngày để lại trong tôi nhiều cảm xúc nhất. Tôi tạm xa đồng nghiệp, xa học trò, xa trường lớp trong vòng ba tháng. Tôi sẽ nhớ những em học trò chào tôi bằng tiếng Việt mỗi buổi sáng dù các em không nói được tiếng Việt nhiều.
Con người của lão lạ kỳ, gọi như thế nào cho đúng đây? Chung thủy, trung thành, không thay đổi…! Đi vô tiệm ăn nếu thích món nào thì khi trở lại lão ăn hoài món đó. Vô tiệm ăn Thái lão chỉ ăn một món Red Curry. Đến tiệm Cheddar lão chỉ ăn món cá hồi nướng. Vô tiệm Muscat’s Charlie lão chỉ ăn mỗi món cá tuna nướng! Chỉ cần một lần món nào vừa miệng là lão chỉ ăn món đó, không hề thay đổi! Mụ bảo hãy thử món khác nhiều khi ngon hơn thì sao nhưng lão lắc đầu! Lão như vậy nên các tiệm ăn quen mặt, biết ý. Bao giờ cũng vậy, vừa ngồi xuống người hầu bàn sau khi viết xuống món mụ muốn, họ cười toe quay qua lão: - Tôi biết ông muốn món gì rồi! Red Curry phải không? Cá hồi nướng phải không….?
Vào năm 2001, khi tờ nhật báo Việt Báo khởi xướng Viết Về Nước Mỹ, tôi hoàn toàn tán thành với chủ trương của tòa soạn trong việc gìn giữ văn hóa Việt nơi xứ người, và tôi đã bắt đầu tập tành việc viết lách. Viết trước hết là để ủng hộ, sau tham gia ghi lại những câu chuyện, những kinh nghiệm để các con, các cháu, các thế hệ tiếp nối hiểu rõ hơn những gì thế hệ đi trước đã trải qua...
Tôi biết chị Hồng khi chúng tôi còn sinh hoạt trong cộng đồng người Việt vùng Richmond, Virginia. Chị Hồng là thủ quỹ của hội Người Việt Richmond. Mỗi năm vào dịp Tết Nguyên Đán, Hội Người Việt đều in đặc san Xuân, chị thường nhờ tôi viết bài cũng như giúp chị liên lạc với nhà in CT Printing ở Maryland. Ngoài thủ quỹ của Hội Người Việt ra, chị Hồng còn được biết đến với vai trò ca đoàn phó trong Giáo Xứ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam. Tánh tình chị dễ mến, hoạt bát, và hòa đồng. Chị luôn sốt sắng phụng sự trong giáo xứ cũng như cộng đồng, nên được rất nhiều người quý mến. Công việc thường ngày của chị là thư ký cho văn phòng bác sĩ. Tính tới thời điểm bây giờ thì chúng tôi biết nhau cũng hơn hai mươi năm.
... Nơi chúng tôi đặt chân đến nước Mỹ là Sacramento, California, nhà của ông anh, với nhiều ngỡ ngàng mới lạ. Thuở đó Sacramento đất rộng người thưa. Nhiều hôm tôi ra trước nhà, nhìn tới nhìn lui không thấy bóng người qua lại; tôi ngồi bệt xuống đường đi bộ cho đỡ mỏi chân. Nhiều người nhìn tôi nói, sao mà giống y như "homeless", nếu tôi có thêm một vài bao bị kề bên. Nhiều đêm, giật mình tỉnh giấc tôi ngỡ mình đang ở Việt Nam. Một thời gian ngắn, chúng tôi xuôi Nam xuống Los Angeles... rồi đến Florida. Vì cuộc mưu sinh, tôi đi nhiều nơi, viếng nhiều chỗ nhưng chưa có dịp trở lại nơi đầu tiên đến Mỹ với nhiều kỷ niệm...
Tôi có thói quen thích đi chợ trời. Mỗi cuối tuần ấn định hai ngày thứ Bảy và Chúa Nhật, chưa kể ngày lễ, tôi rất háo hức mong trời mau sáng để đi chợ trời. Một người bạn ở Mỹ lâu năm chê: - Tao không biết chợ trời có gì hấp dẫn mà lôi cuốn mày đến đó u mê như một tên nghiện? - Ậy, điều sung sướng mày sao biết được, “Flea market-Chợ trời” mua được nhiều đồ vật lạ, các đồ cổ mày không thể nào mày thấy trong cửa hàng. Không đi mày làm sao cảm hứng thú vị được như tao....
Để cục pin mới vô, chỉnh lại, cái đồng hồ tik tok tik tok đều đặn. Lần đầu gặp nhau, khi Cô Ba đi làm về. Dựng chiếc Yamaha Dame màu xanh cây trong sân, bước vô cửa, thấy anh ngồi trong phòng khách đang nói chuyện với anh rể. Phép lịch sự, gật đầu chào một cái rồi te te thẳng vô phòng trong, thay đồ. Thời gian đó cô không ưa gì người Mỹ. Sau đó thì anh tới nhà gặp anh rể, gần như mỗi buổi chiều, có khi còn cầm bó bông Lay-ơn màu đỏ, đưa tặng cô, mà không nói tiếng nào. Ngó những cành bông đã nở bung ra, không còn cái nụ chúm chím nào hết mà thấy mắc cười. Má cô nói -Chàng Mỹ thiệt thà bị mấy cô bán bông trong mấy cái ki-ốt dụ bán những bó bông sắp sửa tàn rồi
Nhạc sĩ Cung Tiến