Hôm nay,  

Tiếng Vọng Halloween

01/11/202400:00:00(Xem: 2714)

Tiếng-Vọng-Halloween
Hình tác giả cung cấp


Tác giả tên thật là Nguyễn Thị Kim Loan, sinh năm 1966, là cô giáo tiểu học khi còn ở Việt Nam. Vượt biên và sống ở trại tỵ nạn Thailand từ 1989-1993. Định cư tại Canada từ 1994 đến nay. Tác giả nhận giải đặc biệt VVNM 2021 và mới nhận Giải Vinh Danh Tác Giả năm 2023.

*
 
Từ khi Amanda, con gái nàng, học lớp chín, hễ đến đêm Halloween là nó cùng nhóm bạn bè hẹn nhau ở nhà nàng, rồi chúng nó kéo nhau đi khắp xóm, qua cả xóm bên cạnh. Tuổi trẻ đâu biết mệt và lạnh là gì, có năm trời mưa lất phất, gió rít lạnh lẽo, mà chúng vẫn hào hứng lên đường. Nàng ngồi ở nhà, vừa phát kẹo cho lũ trẻ đến gõ cửa, vừa nấu nồi cháo gà để lát nữa đãi đám bạn bè con gái.
 
Chồng nàng góp ý:
 
- Anh thấy trong đám tụi nó, có đủ màu da trắng, da đen, da đỏ, da vàng, da Tàu, da Đại Hàn, sao em không mua cánh gà hoặc Pizza cho tụi nó dễ ăn?
 
Nàng cãi:
 
- Kệ tía tụi nó!! Anh nghĩ xem, chúng nó cuốc bộ trong trời đêm lạnh, về nhà ăn món gì có nước soup nóng, ấm bụng, ấm người … là tuyệt vời ấy chớ. Đứa nào không ăn, ai đói ráng chịu.
 
Quả đúng như thế. Khi chúng trở về nhà nàng khoảng 10 giờ tối, sau khi cởi bỏ những bộ Halloween costumes, chúng ngồi bệt xuống sàn nhà, đổ ra những thùng bánh kẹo chiến lợi phẩm, đổi chác cho nhau, xong xuôi gói lại cẩn thận, là kéo nhau ra bàn ăn. Những tô cháo gà bốc khói nóng hổi, có thịt gà xé, có bắp cải trộn củ hành, rắc tiêu nóng và hành ngò thơm ngát, đứa nào cũng ăn say mê, da trắng da đen da đỏ da màu đều khen nức nở: “So good! Thank you!!”
 
Trong lũ bạn của con, nàng đặc biệt chú ý đến cậu bé ít nói, gầy gò, da ngăm, đôi mắt to thông minh cùng nụ cười rất hiền. Nàng quan sát lũ trẻ lúc phơi bày những giỏ kẹo xin được, la ó, vui đùa, giành giựt loại kẹo yêu thích, đứa nào cũng nhốn nháo sôi động, thậm chí còn rượt đuổi nhau chỉ vì một chocolate bar, một bịch chips. Riêng cậu này trầm tính nhất, ngồi mỉm cười, còn mở toang thùng kẹo của mình, cho các bạn tự do lựa chọn thoải mái, thiếu điều muốn cho không hết số kẹo. Đó là Victor, hay còn gọi là Vũ, một cậu bé người Việt duy nhất trong nhóm bạn của Amanda.
 
Khuya đó, nàng nói với con gái:
 
- Má thấy thằng Vũ hiền lành, dễ thương, nhường nhịn bạn bè hết mình.
 
- Nó còn học giỏi, và là con nhà giàu đó má.
 
- Giàu cỡ nào hở con, có bằng Bill Gates không?
 
- Má nó là Dental Specialist, chuyên trị các bệnh về răng, nướu, lợi, và làm chủ cái khu strip mall rộng lớn dưới phố, cho các văn phòng thuê mướn, trong đó có văn phòng Nha Khoa của má nó. Ba nó là kỹ sư trưởng thâm niên của hãng máy bay Delta. Căn nhà bên bờ sông của gia đình nó đẹp lắm, kiểu kiến trúc rất lạ, ai nhìn cũng phải trầm trồ khen ngợi.
 
- Má có biết gia đình nó không nhỉ?
 
- Nhà nó mới dọn qua tiểu bang này năm ngoái, họ không có đạo, không đi lễ nhà thờ, làm sao má biết. Với lại, ba nó đi công tác thường xuyên, má nó lu bu phòng nha khoa, ít có thời gian sinh hoạt cộng đồng.
 
- Ừa, mà giàu có vậy mà chỉ sinh hai đứa con thôi ư? Đứa em gái nó học lớp dưới tụi con, đúng không?
 
- Dạ, mà hai anh em nó, nhất là Vũ, đi học ăn mặc đơn sơ bình thường, không ai biết chúng là con nhà giàu đâu má.
 
- Má cũng thấy thế. Thằng Vũ dáng gầy như cây sậy, khuôn mặt nó rất có thiện cảm với người xung quanh.
 
- Con với Vũ thân nhau lắm, trong trường trong lớp, ai cũng mến nó.
 
*
 
Lên High School, chúng nó vẫn thân với nhau, nhất là năm lớp 12, hai đứa còn đi campaign vào Student Council của trường, với bài diễn văn "ấn tượng" kết thúc với một đoạn hát Rap (do nàng...cố vấn). Nàng còn nhớ bữa đó tại nhà nàng, chúng nó suy nghĩ để tìm ra một màn trình diễn “khác lạ” trong buổi tranh cử, cuối cùng Amanda đề nghị, Vũ sẽ thuyết trình còn Amanda ca hát và đọc Rap, vì Amanda có giọng ca hay. Nàng liền hưởng ứng, hai mẹ con chụm lại viết lời Rap rộn ràng, còn Vũ ngồi xem, cười cười, có khi còn mắc cỡ vì Amanda nhảy nhót sung sức. Vậy mà thành công rực rỡ, hai đứa đắc cử vẻ vang, Vũ nhận chức Chủ Tịch, Amanda làm thư ký.

Lên Đại Học, mỗi đứa một trường khác nhau, thỉnh thoảng mới gặp, nàng mến Vũ nhiều hơn vì nó là con nhà giàu nhưng bình dân, giản dị, năng động như con nhà lao động. Nó thường lái chiếc xe truck bự hơn dáng người, khi dừng xe trước nhà nàng, nó nhanh nhẹn nhảy xuống, mở cửa xe, mang giỏ hoa vào tặng nàng khi nàng mới từ bệnh viện trở về vì cơn sốt hồi năm kia, nàng bất ngờ cảm động quá chừng. Rồi khi gia đình nàng dọn nhà mới, cái thân gầy gò của nó làm cho Amanda ngại nhờ đến giúp, vậy mà bữa đó nó xuất hiện từ sáng sớm, mở thùng xe, khệ nệ ôm hai con sư tử đá nho nhỏ tặng gia đình nàng, rồi cùng nhóm bạn phụ chở đồ đạc từ nhà cũ qua nhà mới. Đến tối, dọn nhà xong, nàng mua mười mấy ổ bánh mì thịt, cả đám nhào vô ăn vì bụng đói, Vũ vừa ăn vừa đùa hỏi nàng:

- Chút nữa có cháo gà không cô? Con thích cháo gà cô nấu.

Nàng nháy mắt:

- Đó là món đặc biệt dành riêng cho ngày Halloween thôi nhe.

Rồi mùa dịch ập đến, hai năm liền chẳng thấy mặt bạn bè của Amanda. Năm cuối Đại Học, đứa nào cũng lu bu, chẳng thấy Vũ ghé nhà, bỗng một ngày Vũ xuất hiện tại nhà nàng. Amanda vui vẻ :

- Con tính mùa Halloween năm nay sẽ làm một party họp mặt mấy đứa bạn cũ để ôn lại kỷ niệm “trick or treat” thuở teenagers, nhưng liên lạc chưa được má ơi, chỉ lèo tèo một vài đứa.

- Còn hai tuần nữa mới tới Halloween mà, cố gắng tìm tụi nó xem sao, má cũng nhớ.

- Thôi má, Vũ hổng chịu, nó biểu bữa nay nó chở con đi mua đồ trang trí Halloween ngoài sân trước nhà mình, rồi mua mấy thùng kẹo, “chocolate”, “chips”, “juice” để đêm Halloween tụi con sẽ rủ thêm hai đứa nữa, ngồi phát cho lũ nhóc tì trong xóm mình là vui rồi.


Nàng đồng tình:

- Vậy cũng được, Vũ lúc nào cũng thích trầm lặng, không ồn ào như con, chả hiểu sao hai đứa chơi thân ngần ấy năm.

- Thì đền bù cho nhau mà má.

Rồi hai đứa leo lên xe “truck” của Vũ, đi mua sắm, đến khi trời chạng vạng mới về tới nhà, hì hục khiêng một đống đồ vào garage, nàng la lên:

- Trời, mua gì nhiều thế, bộ tính cho cả cái thành phố này “trick or treat” hay sao?

-  Vũ là vậy đó má ơi, con nhà giàu nhưng biết thương người, má không nhớ hồi High School cứ mỗi tháng nó mua mấy chục cái “McDonalds gift cards” rồi rủ tụi con đi xuống “downtown” tặng cho những người homeless đó sao!

- Hai đứa ăn gì chưa, để má hâm cơm?

- Hồi nãy Vũ đãi con một bữa ngon, có lobster và steak, còn no căng bụng.

Thấy hai đứa chuẩn bị mang mớ đồ ra sân trước trang trí cho Halloween, nàng cản:

- Trời sắp tối rồi, để bữa khác làm được không?

- Vũ muốn làm cho xong bữa nay, thôi má vô nhà đi, tụi con làm một chút là xong liền hà.

Cuối cùng thì tụi nó cũng xong xuôi, trời vừa sập tối, hai mẹ con nàng tiễn Vũ ra chiếc truck của nó, Amanda dặn dò:

- Tối Halloween bốn đứa tụi mình sẽ mặc costumes nhe, tớ sẽ báo cho Atoosa và Ben.

Nàng cũng chen vào:

- Chắc chắn hôm ấy sẽ có cháo gà đặc biệt cho con đấy Vũ ơi, nhớ nhịn đói nha.

Vũ cười, giơ ngón tay cái, tỏ ý đồng tình, tạm biệt, rồi rồ máy xe, chạy mất hút khỏi khu phố.
*                
Khoảng một tuần lễ trước Halloween, nàng đang nấu cơm, Amanda đi học về, kể lể:

- Hôm kia con học khuya nên “off phone”, bữa nay mới thấy có vài “missed calls” của Vũ, mà từ sáng giờ con nhắn tin nó chưa thèm trả lời.

- Hay là nó giận con, mà nè, má hỏi thiệt nha, biết đâu nó... yêu con?

Amanda bật cười dù đang rất khó chịu:

- Không đâu má, tụi con chơi thân nhau, biết nhau quá.

- Thì từ thân chuyển qua yêu mấy hồi? Má ủng hộ đó!

- Mà má ủng hộ vì nhà nó là triệu phú hay vì nó hiền lành?

- Vì... cả hai, và thêm nữa, gia đình nó là người Việt Nam. Khó mà kiếm được đứa nào nhà giàu mà hiền hậu, tử tế như nó. Lấy nó đi con, rồi làm dâu nhà triệu phú, nhớ đẻ một loạt 4-5 đứa con cho vui cửa vui nhà. Nhà nó neo người quá.

- Vậy con sorry đã làm má ... mừng hụt, con là người trong cuộc nên biết rõ, cả con và Vũ đều không có tình ý gì ngoài tình bạn.

- Vậy nó yêu ai?

- Vũ chẳng yêu ai cả, vì nó bị bệnh.

Nàng ngạc nhiên:

- Ủa, nó bệnh gì?

Biết mình lỡ lời, Amanda đành thú nhận:

- Má ơi, khi Vũ không trả lời phone, là nó đang “down”.

- Hả??? Nghĩa là sao?

- Con chưa có dịp nói cho má nghe, vì Vũ dặn tụi con không cho ba má nó biết, không cho ai biết, rằng từ năm thứ hai Đại Học nó bị “depression”, phải uống thuốc mỗi ngày. Hễ nó “down” là tắt phone, không liên lạc ai hết, chờ vài ngày nó sẽ “up”, sẽ lại đến đây chở con đi chơi vui vẻ liền thôi.

- Là bệnh trầm cảm phải không con? Nhà giàu có, học giỏi, cuộc sống như mơ, tại sao lại trầm cảm nhỉ? Hay tại ba má lo làm giàu không quan tâm đến con cái?

- Chẳng phải chuyện giàu nghèo mà bệnh từ trong cơ thể, trong tâm thần. Ba má Vũ tuy bận rộn nhưng rất thương yêu và chăm sóc anh em nó đầy đủ.

- Chăm sóc đầy đủ mà sao không biết nó bệnh?

- Từ nhỏ Vũ đã ít nói, không giao tiếp xung quanh, nó mới phát bệnh hai năm nay nhưng không cho ba má biết, còn ba má nó thì nghĩ nó đã trưởng thành, cần không gian riêng tư, suy nghĩ riêng tư.

- Cái thằng! Bệnh thì phải chia sẻ cho gia đình cùng nhau chữa bệnh chứ.

 - Tụi con cũng quen với những lần “down” rồi “up” của nó rồi, tùy thuộc vào chuyện nó chịu uống thuốc hay không. Khi có thuốc thì nó tỉnh táo, vui vẻ, còn khi nó không uống thuốc thì tâm tư chán nản, chẳng muốn gặp với ai, dù là bạn bè thân thiết.

Nghe vậy thì nàng biết vậy, cũng tưởng đó chỉ là căn bệnh của xứ Âu Mỹ này, nhất là nhân loại vừa trải qua mùa dịch khủng khiếp. Ai dè tối hôm ấy, Amanda khóc như mưa đập cửa phòng vợ chồng nàng:

- Ba má ơi, Vũ đã tự tử, chiều nay ba má nó đi làm về mới phát hiện nó trong phòng ngủ.

Cả nhà hoảng hốt, nàng ôm con vỗ về, vì nàng còn bị shocked dữ dội, huống chi nó còn quá trẻ, khi nghe tin người bạn thân thiết nhất đã tự kết liễu đời mình. Amanda vẫn nức nở:

- Thì ra, hôm nọ Vũ đã chuẩn bị mọi thứ, đã chủ động đến nhà mình, đưa con đi mua sắm Halloween, đãi con bữa tối thật ngon, và trang trí sân nhà mình. Con đau lòng quá, con đã không bốc phone, cú phone cuối cùng của Vũ, nếu con trả lời phone, biết đâu con đã nghe lời tâm tình nhắn nhủ của Vũ, phải không má ơi!!

Nàng cũng khóc theo con hồi nào không hay. Amanda kể, Vũ có để lại lá thư xin lỗi gia đình, bạn bè. Vũ nói thương yêu mọi người, không giận hờn ai cả, nhưng Vũ không muốn chịu đựng thêm cuộc sống “chán ngắt” này nữa.

Nàng lên google tìm hiểu, mới thấy căn bệnh này là “sát thủ âm thầm”, làm cho bao người thấy đời là “một màu tối đen”, và thương thay cho những người trẻ mang bệnh, đã tuyệt vọng tìm đến cái chết khi tương lại còn phơi phới, mộng mơ.

*

Và ngày Halloween cũng đến, nhóm bạn bè ba đứa thân thiết đã hủy buổi hẹn tại nhà nàng vì còn chưa nguôi nỗi bàng hoàng, nhưng vì ý nguyện của Vũ, nàng và Amanda vẫn mở đèn ngoài sân, đón chờ lũ trẻ trong xóm đến “trick or treat” để trao hết số bánh kẹo Vũ đã mua, và nàng cũng vẫn nấu một nồi cháo gà.

Nếu như truyền thuyết cho rằng, đêm Halloween các linh hồn ma quỷ tìm về ăn kẹo, bánh, thì nàng tin rằng, đêm nay sẽ có một hồn ma rất trẻ, rất đáng yêu, trở về thăm lại dương gian “chán ngắt” mà nó đã bỏ đi, nhưng vì nhớ những giây phút hồn nhiên, hạnh phúc rộn ràng cùng lũ bạn năm xưa đi “trick-or-treat”, và vì ... nhớ món cháo gà của nàng, phải không Vũ ơi!?

Edmonton, Halloween 2024,
KIM LOAN 
 

Ý kiến bạn đọc
17/11/202423:48:10
Khách
Cảm ơn Tác giả một bài viết hay và một bài học quý giá để Mình quan tâm Con cái nhiều hơn❤️❤️❤️
03/11/202403:31:03
Khách
Tội nghiệp Vũ, thương quá. Chuyện hay nhưng buồn quá tác giả KL ơi.
01/11/202421:40:09
Khách
Halloween là dịp cho dân Mỹ đưa lên những quái vật, ma cà rồng, zombie, Frankeinstein, thần tiên, Hitler, lính SS quốc xã, KKK, và nhân vật trong văn hoá Âu Mỹ cho làng xóm xem. Cộng đồng Á châu cũng có những nhân vật Á châu. Tuy nhiên dạ hội Halloween tại Little Saigon lại không thấy ai hoá trang các nhân vật VN như lính VNCH, tù cải tạo, cô lái đò, ông thổ địa, ông táo, vị thần thành hoàng, vv . Mong Halloween năm tới có trẻ em và nguời lớn hoá trang thành các nhân vật VN.
01/11/202420:59:34
Khách
Chuyện rất hay nhưng kết cục bi thảm bất ngờ. Những nguời bỏ tiền mua bánh kẹo để mang lại niềm vui cho trẻ con khắp nơi cũng có tấm lòng vị tha. Bậc cha mẹ phải bỏ nhiều thì giờ với con cái thay vì mất thì giờ lo sinh kế hay làm giàu vì những năm tháng với đưá con như Vũ rất quý giá vì quá ngắn ngủi.
01/11/202415:42:59
Khách
Chuyện buồn và hay lắm! Cám ơn Kim Loan.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 411,120
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Năm 2019, Tác giả nhận thêm giải quán quân Chung Kết Vinh Danh Tác Giả Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ hay còn gọi là giải Hoa Hậu. Tốt nghiệp Y Khoa Huế, thời chiến tranh Bác sĩ Vĩnh Chánh đã là Y Sĩ Trưởng binh chủng Nhảy Dù. Bài viết sau đây kể về một tai nạn xe hơi chính tác giả đã trải qua.
Hàng năm, sau Tết Tây, trong khí trời se se lạnh của đất Sài Gòn, đâu đó bắt đầu nghe tiếng nhạc Xuân rộn ràng, hay những bài nhạc du dương thay lời muốn nói của bao người con xa quê mong sum vầy ngày Tết. Mặc dù mỗi vùng miền có thể có những truyền thống và đặc trưng riêng nhưng ngày Tết là ngày lễ của tất cả Người Việt kể cả những người Việt xa xứ như Mị.
Đến với đất nước này không chỉ có niềm vui, mà còn có dòng nước mắt. Nhân vật trong câu chuyện tôi đã đổi tên. Nhưng giá mà, tôi có thể thay đổi được cả cuộc đời cho em. Thả chiếc bánh tét cuối cùng vào nồi, mợ Hai phủi tay đứng dậy.
Mỗi sáng chủ nhật quán cà phê Chợt Nhớ đông nghẹt khách, phần lớn là khách quen thuộc, tuy nhiên tuần này có thêm khách xuyên bang về. Chợt Nhớ là quán có tên tuổi nhất ở vùng này, dân chơi, dân giang hồ, dân cờ bạc, mấy mậu cho vay nặng lãi và tụi khoe mẽ… đều tụ tập về đây. Quán lúc nào cũng ồn ào, rộn ràng. Tivi cả chục cái chuyên về football, chỉ có mỗi cái sau lưng quầy tính tiền là luôn chơi nhạc Bolero nỉ non sướt mướt. Khách uống cà phê hầu như chẳng có ai nghe nhạc hay xem tin tức mà chỉ dán mắt vào tivi coi tỉ số đá banh, tỉ số bóng cà na và cá độ. Tụi thằng Tí Còi, thằng Sơn Lắc, thằng Hùng Nổ, con Lisa, con Yến… là đóng đô thường trực.
Nhớ lần đầu, tôi qua Mỹ ăn Tết cách đây gần 30 năm, ba tôi và ông anh dẫn hai đứa con từ California về Texas, gia đình ông anh khác từ Oklahoma cũng chạy xe về Texas, rồi với gia đình bà chị ở Texas, tất cả cùng kéo nhau ra phi trường Dallas FortWorth cho tôi một niềm vui bất ngờ. Cha con anh chị em gặp nhau ríu rít mới thấy cái thiêng liêng của sum họp, của ngày Tết Nguyên Đán nơi xứ người quý giá thế nào. Lúc ấy thành phố Arlington còn ít người Việt, không đông đúc như bây giờ và dĩ nhiên Tết cũng trầm lắng hơn, chợ búa Việt Nam ít ỏi, chưa có ngôi nhà thờ Các Thánh Tử Đạo rộng rãi bề thế như ngày nay, mà chỉ là căn nhà thờ bé nhỏ share với cộng đồng của Mỹ.
"Trước 75, ông ngoại là y tá ở Chẩn Y Viện Trung Ương. Ai trong xóm đau bệnh hay gặp điều chi nguy hiểm đều chạy đến kêu ông. Trong những giai đoạn khó khăn sau này, mình thấy ông cũng làm thợ hồ, mình thấy ông đi bốc giùm mộ, và có khi ông cũng giúp xóm làng thông các đường ống cống... Ông không bao giờ nề hà bất cứ công việc nào, dù khó khăn bao nhiêu. Khi đi nhà thờ, nhìn thấy những cuốn sách đáp ca bị đứt chỉ và sút gáy, ông lặng lẽ mang về nhà khâu và mang lên lại nhà thờ những cuốn sách lành lặn; hôm khác lại mang thêm vài cuốn về khâu tiếp. Sau này lớn tuổi, ông vẫn không bao giờ để phí thời gian. Ngoài những giờ đọc sách, làm vườn, ông thắt hàng trăm chiếc võng làm quà cho bạn bè, người thân. Ông thắt cả dây thừng để kéo chuông nhà nhờ..."
Tôi đứng trên tầng lầu cao thứ 11 của tòa nhà cao 12 tầng nhìn xuống, những người nhỏ bé với những chiếc áo choàng dầy dài phủ kín đầu, vào giờ trưa đi vội vã vào những hàng quán cạnh công sở để ăn uống. Họ đi thật nhanh chứ không vừa đi vừa nói chuyện như mùa hè ấm áp, chẳng ai nói với ai lời nào mà như đã định trước nhà hàng nào rồi, chỉ đi thẳng vào quán thôi. Chiếc xe ủi tuyết to lớn xuất hiện ở cuối đường đang cào những ụ tuyết lớn mới rơi của tối qua, thổi vào một chiếc xe khác đi song song với nó để chở những khối tuyết ấy đi đổ ở một trạm đã được thành phố quy định để lấy chỗ cho xe cộ, người đi đường không bị nguy hiểm khi phải tránh những ụ tuyết này mà len ra lòng đường xe chạy. Tiếng còi hụ của xe hốt tuyết bỗng dưng vang lên thật to để cho những người chủ xe đã đậu xe ở bên cần được hốt tuyết ra rời xe đi chỗ khác, không sẽ bị phạt tiền.
Tội nghiệp con nhỏ quá, vừa mới từ bên kia, nửa vòng trái đất, qua đây sống với gia đình người chị chưa đầy sáu tháng, đã phải dời đi, sống với người lạ, chưa biết chưa hiểu gì đời sống ở đây, không hiểu tiếng Mỹ, thiệt bơ vơ. Chắc là con nhỏ cứ nói tiếng Việt, tưởng ai cũng là người Việt như em. Em có khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn màng, đôi mắt trong ngây thơ, với trí khôn không phát triển như người bình thường. Mơ là cô giáo của em.
Tác giả là cư dân San Diego, đã hai lần thắng giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2001, với bài "Hoa Ve Chai", ông nhận giải danh dự. Ba năm sau, với bài viết "Giọt Nước Mắt," kể về Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam tại tiểu bang New Jersey do một kiến trúc sư Việt Nam vẽ kiểu, ông nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2004. Ông tiếp tục viết bài và tham gia sinh hoạt giải thưởng VVNM hàng năm. Sau vài năm nghỉ bút, tác giả gần đây trở lại với những bài bút ký đầy ý nghĩa. Đây là tùy bút mới nhất của tác giả.
Hôm qua cô em Hoàng Thư đem cho cô Ba một bịch bưởi. Đây là loại bưởi có vỏ màu vàng tươi, trái lớn nhỏ cỡ như bàn tay xòe, múi bưởi ngon như bưởi Biên Hòa mình, vị chua ngọt đậm đà, hơi the the. Sáng nay cô ngồi lột bưởi. Hồi đó chồng của cô Ba thích bưởi này lắm. Thích ăn nhưng “y” không thích lột, mà cô cũng hổng cho y lột vì y sẽ làm chèm nhẹp mất ngon, uổng công người trồng cây tưới nước đem tới nhà cho. Cô thường bắt cái ghế nhỏ, lót ngồi chồm hổm kế bên cái “ghế lười” (lazy chair) của y, vừa lột vừa chỉ. Lột bưởi phải cầm dao nhỏ, khứa vỏ bưởi ra làm 4 phần, rồi mới lấy tay mà tách vỏ ra. Xong rồi lấy mũi dao mà tách từng múi, lột sạch mà phải nhẹ tay hông thôi múi bưởi bể thì thấy mất đẹp. Lột hai, ba trái thì đầy một tô, lựa hết múi nguyên đưa cho y, y nói “cám ơn cưng” rồi bỏ từng múi vô miệng, vừa ăn vừa khen “ngon quá”. Nói gì nói, chỉ gì chỉ, mỗi lần có bưởi ngon thì cũng cô lột y ăn y ăn cô lột. Cô ăn mấy miếng bị bể bể, cũng nói ờ ờ, bưởi này ngon thiệt.
Nhạc sĩ Cung Tiến