Hôm nay,  

Sacramento Bây Giờ

22/08/202405:00:00(Xem: 1705)

bo-sach-vvnm


Tác giả Y Châu là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tuy ngắn nhưng tinh tế, và đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2015. Sau đây là bài viết mới của ông kể ngắn gọn chuyến về thăm lại thủ phủ Sacramento, 
California.

*

Ngày xưa, lần đầu tiên tôi đi phi cơ là chiếc C-130 Hercules, từ phi trường Trà Nóc, Cần Thơ; chúng tôi mệt nhoài vì tiếng ồn của động cơ khi máy bay cất cánh, rồi sau đó ngủ thiếp đi... khi giật mình tỉnh giấc thì chiếc máy bay vẫn còn ở trên tầng cao? Thông thường thì chúng tôi đến phi trường Tân Sơn Nhất, sao lạ vậy? Không lẽ chúng tôi được đưa đi Đà Lạt, nhưng phi cơ đáp xuống phi trường Nha Trang.

Hơn một năm sau, chúng tôi từ Nha Trang lại lên phi cơ trở lại Cần thơ, với tâm trạng hưng phấn dù không biết được: "ngày sau sẽ ra sao!"

Thời gian vẫn trôi qua, biết bao nhiêu giông bão của cuộc đời... có lúc tưởng chừng như mình không thể vượt qua được, nhưng có lẽ số trời đã định...
Thế rồi cách đây hơn 30 năm, gia đình chúng tôi cùng lên phi cơ rời xa nơi chôn nhau cắt rún Việt Nam định cư xứ người, với tâm trạng lo lắng, phải làm lại từ đầu.

Nơi chúng tôi đặt chân đến nước Mỹ là Sacramento, California, nhà của ông anh, với nhiều ngỡ ngàng mới lạ. Thuở đó Sacramento đất rộng người thưa. Nhiều hôm tôi ra trước nhà, nhìn tới nhìn lui không thấy bóng người qua lại; tôi ngồi bệt xuống đường đi bộ cho đỡ mỏi chân. Nhiều người nhìn tôi nói, sao mà giống y như "homeless", nếu tôi có thêm một vài bao bị kề bên. Nhiều đêm, giật mình tỉnh giấc tôi ngỡ mình đang ở Việt Nam.

Một thời gian ngắn, chúng tôi xuôi Nam xuống Los Angeles... rồi đến Florida.

Vì cuộc mưu sinh, tôi đi nhiều nơi, viếng nhiều chỗ nhưng chưa có dịp trở lại nơi đầu tiên đến Mỹ với nhiều kỷ niệm.

Hai đứa con ở Texas, Nam CA muốn ba mẹ cùng hội ngộ ở Sacramento để thăm viếng bà của chúng gần tuổi trăm, gần đất xa trời (không biết có thể sống thọ đến 100 tuổi, để nhận được quà sinh nhật của Tổng Thống).

Theo lịch trình thì đại gia đình sẽ họp mặt vào mùa hè, nhưng năm nay khí hậu bất thường nhiều thiên tai, bão tố... chúng tôi dời lại, trước ngày khai giảng năm học mới.

Sau nửa ngày ngồi trên máy bay, chờ ở phi trường và đợi lấy hành lý, chúng tôi rời sân bay ra ngoài chờ ông cả đến đón. Tôi chụp hình chỗ tôi đứng với hành lý tôi mang theo, gởi cho ông anh và đợi... Ngoài trời nhiệt độ rất nóng hơn 90 độ F, không khác gì nhiệt độ ở Miami làm chúng tôi mệt nhoài. Tôi đi tới đi lui, nhìn những chiếc xe mới đến... có một chiếc xe vừa đến, tài xế là người Á Đông... nhưng thấy không quen, tôi tới lui nhiều lần thì nghe điện thoại reo, tiếng của ông anh gọi, hỏi tôi đang ở đâu? Rồi hỏi phải tôi mặc áo màu trắng? Tôi trả lời:

- Đúng y chang.

Thì ra ông đậu xe kế bên chỗ tôi đứng là ông anh, nhưng chúng tôi không nhận ra nhau! Khi vào ngồi trên xe anh nói cái đầu tóc tôi hớt trụi lơ, nếu gắn thêm bộ râu thì sẽ giống y chang như... Adolf Hitler Nazi nên anh không dám nhìn lâu, vì quá sợ nên không biết là tôi.


Tôi phân trần:

- Đây là "model thời thượng mùa hè" mà nhiều người đứng tuổi yêu thích, vừa tiện lợi, vừa tiết kiệm được thời giờ và tiền bạc, nhất là khi cầu thủ nổi tiếng Lionel Messi người Argentina về đầu quân cho đội Inter Miami.

Lúc phi cơ còn ở trên cao, khi giảm vận tốc, hạ độ cao để chuẩn bị đáp xuống, tôi ngồi gần vách máy bay, nên kéo ô cửa sổ nhỏ để nhìn ra bên ngoài... Bầu trời mùa hè Sacramento hôm nay trong xanh, thỉnh thoảng có áng mây trắng lửng lơ, xa xa là những con đường xuyên qua các tàng cây xanh tuyệt đẹp.

 Ngồi trên xe, chạy qua khu dân cư mới xây, những con đường nhựa thẳng tắp làm cho thủ phủ California càng thêm quyến rũ người lần đầu đến đây, cũng như người xưa năm cũ, tìm lại dấu chân xưa. Ngày nào nơi đây là những nông trại vắng vẻ, nay được xây dựng thành những ngôi nhà xinh xắn... Người lái xe thì rất lịch sự, chạy đúng vận tốc theo qui định ghi trên bảng bên đường, từ bảng "stop", đến đèn xanh, đèn đỏ... không có cảnh kẹt xe như ở Los Angeles, Miami... thật là một nơi đáng sống.  

Chúng tôi đến nhà ông anh, chừng vài giờ sau thì các con, cháu, chắt từ Houston, Ontanio... cũng đến. Anh chị cả, anh chị ba, dì năm Hoàn Dương, con cháu của ông Bảy, con của ông Út... Theo chương trình, chúng tôi sẽ viếng bà vào ngày thứ Năm, rồi ngày thứ Hai tuần sau bà sẽ về Việt Nam.

Hè về, giọt nắng nhạt nhòa
Lung linh, sợi tóc thướt tha gió đùa.
Đời người, dâu bể, nắng mưa
95 năm tuổi thọ, tiễn đưa người về.
Một nơi, trầm bỗng tiếng ve
Dưới lòng đất mẹ, hàng me... quanh vườn
Ông bà, cha mẹ... yêu thương
Bao năm viễn xứ, vấn vương khứ hồi.
"Nằm im", trong dạ bồi hồi
Quê hương đất tổ bao đời, đổi thay?
Con kinh Cũ, cầu Thầy Cai
Mồ hôi nước mắt, giúp cây bạt ngàn.
Ta đi, về chốn an nhàn
Xin con, cháu chắt bình an, chớ nặng long.
Cho ta đi thoải mái... thong dong
Công thành danh toại... ước mong đấng sanh thành.
Trăm năm, trần thế mong manh
Trở về cát bụi, giúp cây xanh nẩy mầm.
Mùa Hè tháng Tám, chín mươi lăm
Tiếng ve, tiếng quốc râm ran... đón chào.

Cũng nhờ dịp nầy tôi gặp lại những người ngày xưa năm cũ, và những người mới: Liên Huỳnh, Phi Roi (học chung lớp với tôi trường TKN), Huy Hải (con của sư huynh Quang Huy, ở Bảy Núi ngày xưa với chúng tôi, Huy Hải lần đầu tiên mới biết mặt, có giọng nói, phong cách giống y chang như người dân cầu chữ S, Cái Dầu Châu Đốc; làm tôi "cầm lòng không đậu" tưởng nhớ đến sư huynh dường như còn lãng đãng đâu đây! Bên chúng tôi tương trợ nhau trong thời gian lao lý).

Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi không thể viếng thăm: thầy Nguyễn Hoài, thầy Thuần, cô Phúc, sư huynh Hoàng Cao Tân Châu... ở San Francisco cách Sacramento không xa, xin quí vị thứ lỗi!

Xin tạm biệt Sacramento, hẹn ngày tái ngộ.
 
Y Châu
 
 
 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 409,921
Đôi lời phi lộ: hai tiếng "cuối đời" tôi dùng không mang ý nghĩa sau bài ký này tôi không tiếp tục viết nữa. Đây chỉ là cái tên tôi đặt dựa theo nội dung tôi muốn diễn đạt dưới đây. ... Kể từ khi việc đưa thân xác người Việt sống lưu vong, mong muốn được chôn cất tại quê nhà không còn rào cản, vợ chồng tôi chọn cách hỏa táng thân xác sau khi mất. Lựa theo cách này vừa đỡ tốn kém vừa dễ dàng mang tro cốt trở về quê hương. Điều mong ước được "lá rụng về cội" tôi đã dứt khoát. Riêng việc chọn cái cội ở nơi nào trên dải đất hình chữ S cũng chẳng dễ dàng gì! Bởi tôi sinh ra nơi đất Bắc, vợ tôi quê mãi tận cuối phương Nam, nên tôi mất khá nhiều thời gian lựa chọn, tìm kiếm.
Thời gian này, tôi được cất nhắc làm “quan lớn” trong một xứ đạo ở quận Cam (Orange County). Vì vừa vào làm việc trong Hội Đồng Mục Vụ của cộng đoàn, giáo xứ, nên tôi phải tập dần nhiều việc, như tập các câu kính thưa để lên phát biểu trước cộng đoàn cho quen, còn phải tập cách ăn nói cho chững chạc, vì bây giờ mình là quan rồi, dễ bị người ta “soi” lắm. Chẳng hạn như hôm trước, Quan Chủ Tịch Cộng Đoàn, gọi tôi ra ngoài nói chuyện:
Tôi thật sự cảm phục các thầy cô dạy tiếng Việt tại các trung tâm Việt ngữ. Tất cả là thiện nguyện viên. Họ hy sinh cuối tuần để làm một việc không những không lương mà còn phải đối đầu với những việc không vui như áp lực từ phụ huynh... Tôi xin nhắn gởi một điều đến phụ huynh, các thầy cô và các linh mục. Học tiếng Việt là một điều rất khó đối với các em vì trong tuần các em đi học cả ngày ở trường toàn nói và đọc tiếng Mỹ. Về nhà thì xem TV, coi internet, nghe radio cũng toàn tiếng Mỹ. Mỗi tuần vào nhà thờ học tiếng Việt chỉ có hai tiếng mà nhiều thầy cô lại cứ nói tiếng Mỹ với các em. Trớ trêu là sau khi học xong, lúc đi lễ, các linh mục lại giảng phúc âm cho các em bằng tiếng Mỹ. Xin các linh mục, các thầy cô và phụ huynh nói tiếng Việt với các em càng nhiều càng tốt...
...Em rất hãnh diện được phục vụ trong quân đội Hoa-Kỳ dù chỉ là một hạ sĩ quan. Em yêu thích và không hối tiếc chút nào những việc em làm trong đời lính. Chỉ có một điều duy nhất hối tiếc ám ảnh em đến nay là người bạn đồng đội tri bỉ tri kỷ của em ngã gục phanh thây mà em không có mặt ở đó. Nó học chung với em sáu tháng Quân Trường Fort Sill, Oklahoma, từ tháng May 7-November 15, 1998, rồi hai đứa tình nguyện qua Iraq là chiến trận nguy hiểm nhất lúcđó,” Hùng ngửng đầu nói dồn dập với đôi mắt dõi nhìn trời cao như đang tìm người chiến sĩ đồng đội xưa. “Thương mến nhau còn hơn anh em ruột mà!”...
Chị Tâm trưởng nhóm Yoga gần bẩy mươi tuổi sở hữu thân hình cao thon săn chắc như người mẫu, chị nghiện bộ môn này vài thập niên trước lúc chị còn đi làm. Về hưu buồn tay buồn chân, chị rủ vài bạn thân đến nhà chị tập cho vui, tiếng lành vang xa, bây giờ nhóm của chị bành trướng đến mười mấy người, cô Ba là thành viên mới toanh thọ giáo chị. Cô vốn kín tiếng lại là ma mới nên chỉ nghe các chị hóng đủ thứ chuyện trên đời, thỉnh thoảng cô góp một câu giúp vui, tuyệt nhiên cô câm như hến khi có người cao giọng dạy đời hay chê bai ai đó.
Khi một mình trong tứ bề hiu quạnh nên tự thân cảm thấy lẻ loi. Đó là cảm nhận riêng tôi khi ngồi đợi xe đò ở vùng kinh tế mới. Thời ấy không mấy ai có cái đồng hồ đeo tay để biết giờ giấc, chỉ biết giấc sáng sớm khi mặt trời chưa mọc sẽ có chuyến xe đò duy nhất trong ngày về Sài gòn, là xe ngày hôm qua từ Sài gòn lên. Nhớ những hôm sương mù bao phủ núi rừng nên tầm nhìn hạn chế càng cô độc vì cô quạnh, cảm giác lẻ loi len lỏi vào tâm khảm hay từ trong tâm khảm lan toả ra núi rừng âm u, sự lẻ loi và bất lực cho đến khi có ánh đèn vàng mờ đục xuất hiện trong màn sương mù đặc như nước vo gạo là mừng rỡ hôm nay được về nhà vì nhiều hôm ngồi đợi tới mặt trời mọc cũng không có xe vì xe hư xe hỏng gì đó, người ta không chạy ...
... Ừ nhỉ, cũng đến lúc phải quyết định đặt tên cho con là vừa. Mình cứ lo nào là trang trí căn phòng, mua quần áo tã lót, sữa… cho con mà quên mất điều quan trọng là phải cho con một cái tên thật ý nghĩa, chứ đâu phải gọi thằng cu bé là được đâu! Mà biết làm sao khi bên ngoại muốn đặt tên này, bên nội lại muốn đặt tên kia thì làm sao giải hòa được hai bên đây?! Từ chối bên ngoại hay bên nội cũng đều sợ làm buồn lòng họ, vì đây là cháu đầu lòng trong họ nên ai cũng muốn tên mình đưa ra được cha mẹ nó chọn!...
... Ra về tôi suy nghĩ liên miên về tình bạn lính, bạn tù, bạn đời thật quý “Cuộc sống chẳng có gì đáng quý hơn là hạn chế làm tổn thương người khác và xoa dịu một tâm hồn khổ đau với tất cả những gì mình có thể” (Olive Schreineray), anh Thân đến với anh Mùi trong lúc này thật thích hợp vì họ đã hiểu nhau và hơn hết là đồng cảnh ngộ. Còn tình cha con thương yêu quấn quýt thì đẹp như một bài ca...
Hồi nhỏ, khi tôi học trường làng, ngoài câu cách ngôn: “Tiên học lễ, hậu học văn” thầy giáo còn cho viết vào vở bài học thuộc lòng đầu tiên: Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”(khuyết danh) Bài học thuộc lòng này được cha truyền con nối và theo tôi suốt cả cuộc đời. Tôi nhớ thời thơ ấu, vào dịp Tết, các chú thím, cô cậu đem biếu ông bà nội hộp trà, cân mứt… Trong năm, vườn nhà thu hoạch được thứ gì thì đem đến cho ông bà thứ ấy - khi quả bí, lúc trái bầu… Khi ông bà ốm đau thì sớm hôm thăm viếng, thuốc thang… Như thế coi như làm “tròn chữ hiếu.”
... Mặc hai bên lời qua tiếng lại, ông lủi thủi ứa nước mắt đi vào phòng. Trời mùa đông sẫm tối thật nhanh. Bóng tối chườm lạnh khoảng sân bên ngoài và bao trùm lấy căn phòng nhỏ. Ông vẫn đứng lặng yên như pho tượng, cảm giác như mình đang đi về phía hư không. Tuổi già giọt lệ như sương. Nỗi đau của người già không bật thành tiếng khóc, mà thấm vào từng thớ thịt, ray rứt từng hơi thở. Ông nghe ngực mình nhoi nhói như muốn vỡ tung ra. Có tiếng bát đũa khua lanh canh, rồi mùi thức ăn thơm nồng bốc lên. Không ai mời ông ra ăn cơm , mà ông cũng không thấy đói. Ông chỉ muốn được nằm xuống rồi ngủ mãi một giấc dài không bao giờ thức dậy. Cuộc sống của ông là những chuỗi ngày đau đáu. Co ro với cái lạnh của mùa đông miền Bắc Mỹ, không máy sưởi , tay chân buốt cóng, ông thấm thía câu nói: Cha mẹ thương con biển hồ lai láng, Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày . Đành vậy chứ biết sao. Nước luôn chảy từ trên cao xuống thấp mà...
Nhạc sĩ Cung Tiến