Hôm nay,  

“Nữ Hoàng” Lệ Lê

01/08/202400:59:10(Xem: 3029)
bo-sach-vvnm

Tác giả tên thật Chu Toàn Thắng, sinh năm 1962 hiện là cư dân Garden Grove. Công việc: Minister at Community of Agape Love Church. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Chỉ Cần Một Tay” đã phổ biến đầu năm 2016. Bài viết thứ hai kể về những ngày cuối năm của một gia đình gốc Việt có người chồng, người cha từng là sĩ quan VNCH, cựu tù nhân, và có người con mất tích trên đường vượt biển tìm tự do. Sau 8 năm, tác giả trở lại VVNM gần đây với bài “Homeless ở Đại Lộ Bolsa”, phác họa những mảnh đời bất hạnh vô gia cư trên con đường Bolsa, là bài viết được nhiều “like” nhất trên trang facebook VVNM cũng như được đọc nhiều trên trang vietbao.com.

*

Lệ Lê có giọng hát cổ nhạc đâm thấu tim thính giả. Có lẽ lai Mỹ nên Lệ Lê được trời phú giọng hát dây đào cao, làn hơi mạnh, trong, và ngân tự nhiên; lại thêm làn da trắng bóc trộn giống Á-Âu nên Lệ Lê một thời rất ăn khách trong làng cổ nhạc Việt hải ngoại.

Trời thương Lệ Lê có trí nhớ tốt vô cùng thuộc đến cả gần trăm bài cổ nhạc đủ điệu, dài dai gấp hai, ba lần tân nhạc nên khách yêu cầu bản nào là xổ ra ngay bản đó.  Cứ cả ngày rảnh rỗi mò mò vài nút máy thu âm cầm tay là Lệ Lê thuộc lòng lắm bài như kiểu nhồi sọ loa phường đã quen. Độc đáo hơn nữa, Lệ Lê mù nên rất dễ lấy nước mắt khách ái mộ. Sau cơn tiểu phẫu, Lệ Lê phát ù. Nhưng vẫn đẹp nét lai. Cứ lai là đẹp.

Tuổi xuân qua mau. Lệ Lê ly dị và đứa con gái duy nhất được nuôi bởi cha mẹ foster. Lúc này mới rõ Lệ Lê không những là nữ hoàng cổ nhạc hải ngoại mà còn là nữ hoàng xã hội. Lệ Lê được chính phủ Mỹ lo từ A-Z: tiền SSI an sinh xã hội $900/ tháng, cộng thêm được housing trả tiền nhà 80% cho căn hộ trên lầu $1,500/ tháng, cộng thêm tiền trả cho người chăm sóc Lệ Lê 110 giờ/ tháng ($1,600), cộng thêm tiền thẻ thực phẩm $200/ tháng, cộng thêm tiền bảo hiểm sức khoẻ Medi-Cal đi khám bệnh và thuốc men miễn phí, và nhất là nhà thương miễn phí có thể lên đến cả trăm ngàn dollars Mỹ. 

Lệ Lê muốn ăn gì có nấy, mặc gì được nấy. Nhưng mập thì sợ ăn, mù thì áo nào cũng đẹp, nên Lệ Lê chẳng hơi đâu tốn tiền mấy thứ ấy nên tiền dư cả khối. Vậy Lệ Lê chỉ thua nữ hoàng cái vương miện thôi. Nhưng đi hát cổ nhạc thì đội vương miện đủ kiểu muôn sắc còn hơn nữ hoàng thứ thiệt. Không những vương miện đầy đầu mà còn được sơn hào hải vị vương miệng đầy tràn.  Còn gì hơn cuộc sống như nữ vương này. 

Nhưng mấy ai thoả mãn với gì mình có.  Làm “nữ hoàng Mỹ” riết cũng chán, Lệ Lê gặp duyên mới làm “nữ hoàng Việt” ở Cà-mau là nơi sinh quán Lệ Lê.
Xin nói qua chút chuyện xưa Lệ Lê. Má Lệ Lê làm nghề gì Lệ Lê không biết vì lúc Việt Cộng cướp được miền Nam thì Lệ Lê chỉ mới hai tuổi. Lệ Lê ở với má cùng ông dượng làm nghề chài lưới độc ác vô cùng. Ổng thường bắt Lệ Lê lặn sâu gỡ lưới bị kẹt sau những chuyến đánh cá dài ngày. Lý do là Lệ Lê có tài lặn sâu lúc mắt  chưa mù.  Lệ Lê trời cho phổi dầy nên hơi dài nín thở được lâu hơn người thường, lâu hơn cả ông dượng tay đánh cá chuyên nghiệp. Có vài lần ổng ném cái búa gỗ vào đầu Lệ Lê còn sẹo đến giờ vì gỡ không hết lưới bị kẹt.

Đến năm chín tuổi Lệ Lê bị chứng bệnh ban sởi chẳng hiểu sao đưa đến thảm hoạ mù cả hai mắt. Trong rủi có may.  Lệ Lê thoát nạn lặn sâu tháo lưới cá, nhảy qua hát cổ nhạc chuyên nghiệp. Nhưng chưa nổi tiếng ở xứ Việt, Lệ Lê đã qua Mỹ diện con lai chính cống không cần giấy tờ mua hồ sơ giả với má ruột, còn dượng thì ở lại tiếp tục đánh cá.

Đổi đời nhưng không đổi kiếp. Đổi đời là Lệ Lê lấy chồng và có một con gái. Kiếp thì không đổi vì kiếp mù làm sao đổi! Hát cổ nhạc là niềm vui của Lệ Lê. Ăn rồi hát chứ biết làm gì bây giờ với đôi mắt mù nhưng giọng ca khoẻ, trẻ (mà trẻ là đẹp), hơi dài, Việt lai Trắng, lại thêm đam mê nữa thì nổi tiếng chẳng lạ. Nghe Lệ Lê nói tiền xài không hết từ lắm khán giả tips hậu. Toàn tiền mặt. Ăn uống tiệc tùng thì hầu như mỗi đêm sau show nhỏ ngày thường và show lớn cuối tuần.

Ly dị là chuyện phải đến. Nhưng sướng nhất vẫn là sau lúc ly dị vì lúc trước nhà chồng lo, lúc sau nhà nước lo.  Nhà chồng sao bằng nhà nước như trên đã nói. Đổi đời lần hai sau 28 năm Lệ Lê ở Mỹ còn sướng hơn lần trước. Và cũng là lần cuối. 
 
Lệ Lê được một cô ở Mỹ làm mai mối tái hôn với chàng trai trẻ hơn 10 tuổi xứ Việt gốc Sài-gòn nhưng yêu Cà-mau. Sau đám cưới khiêm nhường đầy đủ hai họ với tham dự từ trăm họ, Lệ Lê ở Cà-mau suốt hơn một năm liền không trở về Mỹ.
Nu Hoang Le Le 1
Hình tác giả cung cấp

Có một người bạn hiền ở Mỹ lo cho các khoản giấy tờ nên tiền trợ cấp Lệ Lê vẫn y nguyên và được gửi về cho Lệ Lê xài ở xứ Việt. Còn gì sướng hơn!
Như tài không đợi tuổi thì họa chẳng đợi ai. Con gì đó cắn chân Lệ Lê, hay là muỗi Cà-mau chích, khiến Lệ Lê bị nhiễm trùng chân nặng phải chữa trị nhiều cách rồi vào nhà thương Chợ Rẫy tốn biết bao nhiều tiền vẫn không hết mà còn nặng thêm.  Cuối cùng phải về Mỹ thôi.

Ra tới phi trường rồi nhưng Lệ Lê bị phi hành đoàn từ chối vì chân tay phải lành lặn họ mới dám cho lên phi cơ. Lần sau kinh nghiệm, Lệ Lê mặc áo rộng hơn bà bầu để che chân.

Trở về được Mỹ rồi, xin lại được housing rồi—chẳng hiểu sao các khoản trợ cấp khác không bị cắt như housing—và chữa lành bệnh rồi, Lệ Lê lại nhớ đời nữ hoàng Cà-mau được phục vụ 24/7, hát cổ nhạc với một dàn nhạc đủ guitar, đàn bầu, đàn cò, thêm đàn nhị lót bass, lại thêm được tiền tips ít nhất năm trăm ngàn đồng Hồ tệ một đêm, nên Lệ Lê trở về xứ Việt lần nữa ở thêm gần một năm liền.

Oái ăm thay lại con gì cắn, không biết con cũ hay con mới, khiến bệnh cũ tái phát. Lần này nặng hơn. Khổ nỗi Lệ Lê không có bảo hiểm xứ Việt, còn bảo hiểm Medi-Cal thì chỉ trả ở Mỹ, nên tiền túi móc riết cũng cạn mà bệnh cứ tăng.

“Chị ở Mỹ sướng ghê nha. Vợ em nó bị tài xế xe tải đụng gãy giò rồi bỏ chạy luôn,” cậu Năm em bà con Lệ Lê buồn rầu nói. “Em phải nghỉ làm việc hai tháng nay để chăm sóc nó. Bao nhiêu tiền bạc dành dụm bấy nay đổ vào bệnh viện với thuốc men mà không đủ chị ơi. Bán thêm đồ đạc quý giá ở nhà mà như muối bỏ biển cho bệnh viện. Có người chết trước khi chữa vì không có tiền ứng trước đó chị. À, hồi xưa mình gọi là “nhà thương” nên chẳng tốn tiền gì vì chính phủ thương dân lo cho hết.  Nay thì “bệnh viện” nên mặc sức biên vênh biên váo vào biên lai. Chữ ‘viện’ chữ ‘tiền’ cùng vần ‘iên’ là vậy đó chị. Em nghe nói mấy ông bà cán bộ lớn bỏ cả nửa triệu đô Mỹ để được thẻ xanh Mỹ để xin Medi-Cal đó chị. Cứ về nước du lịch rồi bệnh lại bay sang Mỹ.”
“Ừm, đúng là vậy nhưng chị cứ thờ ơ. Nghe em nói giờ chị mới biết Mỹ sướng thiệt mà bấy lâu chị cứ xem thường,” Lệ Lê thều thào. “Cái gì mình được thì không biết quý cho đến khi mất rồi mới tiếc.”

Vào bệnh viện Chợ Rẫy lần hai chẳng hiểu thế nào mà bác sĩ Việt khoét chân Lệ Lê một mảng to khủng khiếp vì họ nói Lệ Lê bị tiểu đường nên khó chữa phải ngăn nhiễm trùng lan bằng cách khoét vùng bị nhiễm. Đã vậy, vì không có tiền nhiều nữa nên Lệ Lê phải nằm phòng tập thể đến hơn sáu giường một phòng, lại thêm người thân nuôi bệnh ra vào như chợ, nên xác suất lây nhiễm tăng thêm gấp mười lần cũng chẳng lạ.
Nu Hoang Le Le 2
Hình tác giả cung cấp

Bệnh không giảm thì tiền cứ tăng, người cứ teo. Mà teo nhất là người nhà. Nhà chồng mới thì nghèo. Anh chồng mới thì chạy xe Grap, cố grap bao nhiêu khách cũng mạt rệp. Phải về Mỹ lại thôi. 

Nhưng lần này chẳng may cho Lệ Lê mặc áo bà bầu rộng cỡ nào để che thân cũng bị lộ tẩy. Trễ một ngày là tử thần nhích lại một phân. Cuối cùng, tranh đấu lắm bằng mọi cách, cộng thêm phép lạ, Lệ Lê mới được bay về Mỹ và vào thẳng nhà thương Fountain Valley, California.
Tuần đầu Lệ Lê chìm vào hôn mê. Tuần sau có nhiều tin khả quan. Các bác sĩ Mỹ tận tình cứu chữa. Lệ Lê tỉnh lại chút ít, có thể nhận ra tiếng người thân nào nói chuyện. 

“Thật là quá tệ, không hiểu sao người ta lại khoét chân cô ấy một tảng thịt to thế,” cô y tá Mỹ gốc Việt nói với vẻ giận của lương tâm nghề nghiệp. “Họ làm vậy càng thêm nhiễm trùng. Chắc họ không có thuốc đầy đủ hay sao ấy! Hay là họ không hiểu thế nào là vệ sinh! Nếu đem về đây sớm thì cô ấy đã bình phục và về nhà rồi.”

“Ôi mừng quá, xin Trời thương,” một người thân nói. 

“Lệ Lê hay hát với anh bài Hàn Mặc Tử - Mai Đình điệu Văn Thiên Tường lớp Dựng mở đầu  ‘Anh Trí!  Anh Trí ơi kể từ hôm nay anh không còn sợ cô đơn.’  Rồi anh đáp lại: Ôi nhân tình thế thái là đây, giờ bên tôi chỉ còn lại một Mai Đình,’” một anh bạn cổ nhạc nghẹn ngào nói. “Giờ thì anh đóng vai Mai Đình, còn em là anh Trí.”

“Đúng vậy anh,” Lệ Lê thều thào.

Nhưng vài ngày sau Lệ Lê hôn mê trở lại.

Và không bao giờ tỉnh lại.
 
Thắng Chu
 

Ý kiến bạn đọc
06/08/202400:55:47
Khách
Tội cho cô Lệ, chữa ở Mỹ thì tỉnh lại thôi.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 410,463
Đôi lời phi lộ: hai tiếng "cuối đời" tôi dùng không mang ý nghĩa sau bài ký này tôi không tiếp tục viết nữa. Đây chỉ là cái tên tôi đặt dựa theo nội dung tôi muốn diễn đạt dưới đây. ... Kể từ khi việc đưa thân xác người Việt sống lưu vong, mong muốn được chôn cất tại quê nhà không còn rào cản, vợ chồng tôi chọn cách hỏa táng thân xác sau khi mất. Lựa theo cách này vừa đỡ tốn kém vừa dễ dàng mang tro cốt trở về quê hương. Điều mong ước được "lá rụng về cội" tôi đã dứt khoát. Riêng việc chọn cái cội ở nơi nào trên dải đất hình chữ S cũng chẳng dễ dàng gì! Bởi tôi sinh ra nơi đất Bắc, vợ tôi quê mãi tận cuối phương Nam, nên tôi mất khá nhiều thời gian lựa chọn, tìm kiếm.
Thời gian này, tôi được cất nhắc làm “quan lớn” trong một xứ đạo ở quận Cam (Orange County). Vì vừa vào làm việc trong Hội Đồng Mục Vụ của cộng đoàn, giáo xứ, nên tôi phải tập dần nhiều việc, như tập các câu kính thưa để lên phát biểu trước cộng đoàn cho quen, còn phải tập cách ăn nói cho chững chạc, vì bây giờ mình là quan rồi, dễ bị người ta “soi” lắm. Chẳng hạn như hôm trước, Quan Chủ Tịch Cộng Đoàn, gọi tôi ra ngoài nói chuyện:
Tôi thật sự cảm phục các thầy cô dạy tiếng Việt tại các trung tâm Việt ngữ. Tất cả là thiện nguyện viên. Họ hy sinh cuối tuần để làm một việc không những không lương mà còn phải đối đầu với những việc không vui như áp lực từ phụ huynh... Tôi xin nhắn gởi một điều đến phụ huynh, các thầy cô và các linh mục. Học tiếng Việt là một điều rất khó đối với các em vì trong tuần các em đi học cả ngày ở trường toàn nói và đọc tiếng Mỹ. Về nhà thì xem TV, coi internet, nghe radio cũng toàn tiếng Mỹ. Mỗi tuần vào nhà thờ học tiếng Việt chỉ có hai tiếng mà nhiều thầy cô lại cứ nói tiếng Mỹ với các em. Trớ trêu là sau khi học xong, lúc đi lễ, các linh mục lại giảng phúc âm cho các em bằng tiếng Mỹ. Xin các linh mục, các thầy cô và phụ huynh nói tiếng Việt với các em càng nhiều càng tốt...
...Em rất hãnh diện được phục vụ trong quân đội Hoa-Kỳ dù chỉ là một hạ sĩ quan. Em yêu thích và không hối tiếc chút nào những việc em làm trong đời lính. Chỉ có một điều duy nhất hối tiếc ám ảnh em đến nay là người bạn đồng đội tri bỉ tri kỷ của em ngã gục phanh thây mà em không có mặt ở đó. Nó học chung với em sáu tháng Quân Trường Fort Sill, Oklahoma, từ tháng May 7-November 15, 1998, rồi hai đứa tình nguyện qua Iraq là chiến trận nguy hiểm nhất lúcđó,” Hùng ngửng đầu nói dồn dập với đôi mắt dõi nhìn trời cao như đang tìm người chiến sĩ đồng đội xưa. “Thương mến nhau còn hơn anh em ruột mà!”...
Chị Tâm trưởng nhóm Yoga gần bẩy mươi tuổi sở hữu thân hình cao thon săn chắc như người mẫu, chị nghiện bộ môn này vài thập niên trước lúc chị còn đi làm. Về hưu buồn tay buồn chân, chị rủ vài bạn thân đến nhà chị tập cho vui, tiếng lành vang xa, bây giờ nhóm của chị bành trướng đến mười mấy người, cô Ba là thành viên mới toanh thọ giáo chị. Cô vốn kín tiếng lại là ma mới nên chỉ nghe các chị hóng đủ thứ chuyện trên đời, thỉnh thoảng cô góp một câu giúp vui, tuyệt nhiên cô câm như hến khi có người cao giọng dạy đời hay chê bai ai đó.
Khi một mình trong tứ bề hiu quạnh nên tự thân cảm thấy lẻ loi. Đó là cảm nhận riêng tôi khi ngồi đợi xe đò ở vùng kinh tế mới. Thời ấy không mấy ai có cái đồng hồ đeo tay để biết giờ giấc, chỉ biết giấc sáng sớm khi mặt trời chưa mọc sẽ có chuyến xe đò duy nhất trong ngày về Sài gòn, là xe ngày hôm qua từ Sài gòn lên. Nhớ những hôm sương mù bao phủ núi rừng nên tầm nhìn hạn chế càng cô độc vì cô quạnh, cảm giác lẻ loi len lỏi vào tâm khảm hay từ trong tâm khảm lan toả ra núi rừng âm u, sự lẻ loi và bất lực cho đến khi có ánh đèn vàng mờ đục xuất hiện trong màn sương mù đặc như nước vo gạo là mừng rỡ hôm nay được về nhà vì nhiều hôm ngồi đợi tới mặt trời mọc cũng không có xe vì xe hư xe hỏng gì đó, người ta không chạy ...
... Ừ nhỉ, cũng đến lúc phải quyết định đặt tên cho con là vừa. Mình cứ lo nào là trang trí căn phòng, mua quần áo tã lót, sữa… cho con mà quên mất điều quan trọng là phải cho con một cái tên thật ý nghĩa, chứ đâu phải gọi thằng cu bé là được đâu! Mà biết làm sao khi bên ngoại muốn đặt tên này, bên nội lại muốn đặt tên kia thì làm sao giải hòa được hai bên đây?! Từ chối bên ngoại hay bên nội cũng đều sợ làm buồn lòng họ, vì đây là cháu đầu lòng trong họ nên ai cũng muốn tên mình đưa ra được cha mẹ nó chọn!...
... Ra về tôi suy nghĩ liên miên về tình bạn lính, bạn tù, bạn đời thật quý “Cuộc sống chẳng có gì đáng quý hơn là hạn chế làm tổn thương người khác và xoa dịu một tâm hồn khổ đau với tất cả những gì mình có thể” (Olive Schreineray), anh Thân đến với anh Mùi trong lúc này thật thích hợp vì họ đã hiểu nhau và hơn hết là đồng cảnh ngộ. Còn tình cha con thương yêu quấn quýt thì đẹp như một bài ca...
Hồi nhỏ, khi tôi học trường làng, ngoài câu cách ngôn: “Tiên học lễ, hậu học văn” thầy giáo còn cho viết vào vở bài học thuộc lòng đầu tiên: Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”(khuyết danh) Bài học thuộc lòng này được cha truyền con nối và theo tôi suốt cả cuộc đời. Tôi nhớ thời thơ ấu, vào dịp Tết, các chú thím, cô cậu đem biếu ông bà nội hộp trà, cân mứt… Trong năm, vườn nhà thu hoạch được thứ gì thì đem đến cho ông bà thứ ấy - khi quả bí, lúc trái bầu… Khi ông bà ốm đau thì sớm hôm thăm viếng, thuốc thang… Như thế coi như làm “tròn chữ hiếu.”
... Mặc hai bên lời qua tiếng lại, ông lủi thủi ứa nước mắt đi vào phòng. Trời mùa đông sẫm tối thật nhanh. Bóng tối chườm lạnh khoảng sân bên ngoài và bao trùm lấy căn phòng nhỏ. Ông vẫn đứng lặng yên như pho tượng, cảm giác như mình đang đi về phía hư không. Tuổi già giọt lệ như sương. Nỗi đau của người già không bật thành tiếng khóc, mà thấm vào từng thớ thịt, ray rứt từng hơi thở. Ông nghe ngực mình nhoi nhói như muốn vỡ tung ra. Có tiếng bát đũa khua lanh canh, rồi mùi thức ăn thơm nồng bốc lên. Không ai mời ông ra ăn cơm , mà ông cũng không thấy đói. Ông chỉ muốn được nằm xuống rồi ngủ mãi một giấc dài không bao giờ thức dậy. Cuộc sống của ông là những chuỗi ngày đau đáu. Co ro với cái lạnh của mùa đông miền Bắc Mỹ, không máy sưởi , tay chân buốt cóng, ông thấm thía câu nói: Cha mẹ thương con biển hồ lai láng, Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày . Đành vậy chứ biết sao. Nước luôn chảy từ trên cao xuống thấp mà...
Nhạc sĩ Cung Tiến