Hôm nay,  

Chỉ Là…

26/01/202400:00:00(Xem: 2788)
Tác giả TNBX và Chồng _ Hình fb TNBX
Tác giả Bảo Xuân và chồng. (Hình fb TNBX)
 
Hôm qua cô em Hoàng Thư đem cho cô Ba một bịch bưởi. Đây là loại bưởi có vỏ màu vàng tươi, trái lớn nhỏ cỡ như bàn tay xòe, múi bưởi ngon như bưởi Biên Hòa mình, vị chua ngọt đậm đà, hơi the the.

Sáng nay cô ngồi lột bưởi.

Hồi đó chồng của cô Ba thích bưởi này lắm. Thích ăn nhưng “y” không thích lột, mà cô cũng hổng cho y lột vì y sẽ làm chèm nhẹp mất ngon, uổng công người trồng cây tưới nước đem tới nhà cho.

Cô thường bắt cái ghế nhỏ, lót ngồi chồm hổm kế bên cái “ghế lười” (lazy chair) của y,  vừa lột vừa chỉ. Lột bưởi phải cầm dao nhỏ, khứa vỏ bưởi ra làm 4 phần, rồi mới lấy tay mà tách vỏ ra. Xong rồi lấy mũi dao mà tách từng múi, lột sạch mà phải nhẹ tay hông thôi múi bưởi bể thì thấy mất đẹp. Lột hai, ba  trái thì đầy một tô, lựa hết múi nguyên đưa cho y, y nói “cám ơn cưng” rồi bỏ từng múi vô miệng, vừa ăn vừa khen “ngon quá”.  Nói gì nói, chỉ gì chỉ, mỗi lần có bưởi ngon thì cũng cô lột y ăn y ăn cô lột.

Cô ăn mấy miếng bị bể bể, cũng nói ờ ờ, bưởi này ngon thiệt.

Hôm nay cô lột bưởi mà nước mắt lưng tròng. Lấy mấy miếng nguyên bỏ vô miệng. Cô ăn cho chồng.

Nuốt xuống.

Cô cầm cái điện thoại ra sân sau. Đi ngang qua cái xích đu, nơi này y thích ngồi, buổi sáng, cầm ly cà phê, ngó cây cối trời xanh và nghe con chim African Gray hút gió nói chuyện.

Cô cúi cúi xuống vòng vòng mấy cái chậu trồng bông, xung quanh mấy gốc cây ăn trái, xoài, bơ, nhãn, quít. Kiếm. Ờ, trong cái chậu bông “geranium” này, còn bụi bông dại đã mọc xen vô, lá màu tím. À, kìa, mừng quá. Còn sót lại? Hay nở quá sớm? Trên đọt lá có mấy cái bong nhỏ xíu màu hồng. Cô chụp một tấm hình rồi đi kiếm nữa.  

Dưới chậu cây, mọc từ dưới đất là cái bông của dây bìm bìm. Cô chụp thêm tấm nữa. Cái bông màu xanh tím này và cái bông của lá tím kia là hai loại chồng cô nói thích lắm, khen đẹp. Trời đất. Bự con như anh mà lại thích loài hoa nhỏ xíu!

Y nói, nó giống như em vậy, mộc mạc dễ thương. Trời đất! Anh ví tui như giống bông dại. Trời đất!

Có lần cô hỏi: Sao, hồi đó mới gặp tui, mình thấy tui sao?

Y trả lời, thấy cưng cũng xinh xinh, rất mộc mạc, tự nhiên. Cái eo nhỏ xíu, vừa với hai bàn tay. Nói xong y còn vòng hai bàn tay nối mười đầu ngón tay lại với nhau, kiểu như ôm gọn cái eo. Cô cười, nói, bây giờ thì anh phải dang thẳng hai cánh tay, rồi hai vợ chồng cười ha hả.

Chưa bao giờ y khen cô đẹp hết á.

Có lần, cũng mới hai ba năm trước chớ đâu, thấy y nhìn mình, hơi lâu, cô hơi mắc cỡ, tự ái.

Nói, sao hồi đó tui còn trẻ, thân hình coi được, mình hổng nhìn, bây giờ già rồi cái gì cũng xệ, đẹp đẻ gì mà dòm tui hoài vậy?

Thì y nói, hồi đó anh nhìn hoài, tại em không thấy. Bây giờ em già thì anh cũng già. Hai đứa mình cùng già mà cưng. Rồi có khi thân thể đau nhức quá, y nói “Ước gì trở lại tuổi hai mươi. Tuổi đó buổi tối anh có thể nhậu cả chai rượu mạnh rồi sáng hôm sau đi làm khỏe mạnh như bình thường, phải hông, cưng có tiếc hông?”


Tiếng “cưng” đó, y gọi cô cho tới lần nói chuyện với cô sau cùng!

Nhớ hồi cả đại gia đình sống ở North Carolina, mỗi khi trời bão tuyết, hãng xưởng trường học chợ búa gì đóng cửa ráo, y bày cho đám con đám em vợ ra sân chơi trượt tuyết. Tưởng trợt tuyết ra sao, chắc lạ lắm, tưởng gì, y biểu thì lấy cái nắp thùng rác bự tổ chảng, lật ngược lại, leo vô ngồi, nhà cất trên miếng đất cao như ngọn đồi nhỏ, từ trên đẩy một cái, “a lê hấp” nắp và người tuột tuột xuống tới chưn đồi cười ngất ngư khoái chí.

Qua mùa hè thì lên núi câu cá suối, y nói cá suối ăn ngọt ngon lắm. Nhưng, tới nơi rồi, bày đồ nghề ra xong, y đuổi hết đám phụ nữ già trẻ lớn bé mười mấy mạng đi chỗ khác chơi, xa xa một chút, làm ơn. Ở đây nói chuyện rùm trời mạnh ai nấy nói, cá nó hoảng hồn nó chạy mất hết, lấy gì câu?
Đám “âm thịnh” này cũng răm rắp đi qua chỗ khác chơi vì muốn có cá nướng, ăn tươi nuốt sống tại chỗ luôn, chắc là ngon lắm. Để lại cho mấy cha con “dương suy” ráng ngậm miệng mà câu nghen.

Thiệt đúng là kiểu gia trưởng. Mà cả đám nghe lời. Bởi vì, khi Ba cô mất, y lọt vô gia đình, giống như cột trụ, bảo vệ gia đình như Ba cô ngày xưa nên y có oai lắm. 
Bước lên nền xi măng có chỗ còn lóng lánh nước mưa đọng từ tối qua, cô nghe văng vẳng bên tai, lời y hay dặn “Đi đứng cẩn thận, bây giờ mà té gãy xương thì lâu lành lắm”

Cô bước chậm lại, đi từ từ.

Trên đời này, nhìn xung quanh, có bao nhiêu là kỳ hoa dị thảo. Lớn thì lớn hơn bàn tay xòe, rực rỡ khoe sắc thắm tươi, cỡ như bông thược dược, hay vương giả hãnh diện như bông mẫu đơn, cùng nhiều loại bông có khi phải gởi mua tận bên xứ nào đó mới có, nhỏ thì nhỏ tí nị như bông tiểu xương rồng, hay mấy loại cây hiếm, phải thay giống này đổi dòng nọ, được đặt cho mấy cái tên lạ hoắc, quý giá tưng tiu trong lồng kiếng, y hổng khen, mà lại thích mấy cái bông bình dân hay mọc hoang như vầy.

Có lần thấy dây bìm bìm leo đầy, chỗ nào cũng có mọc lan tùm lum, tuy cô Ba cũng thích màu bông xanh của nó, nhưng tiếc đất cho cây khác, cô Ba dang tay kéo, tính nhổ bỏ hết thì y chận lại, nói, anh thích bông này, để vậy đi.

Cũng may cô Ba đã chừa lại nên bây giờ mới còn. Để nó trổ bông. Ờ, y còn nói rất thích cây thông, xứ sở anh mọc đầy rừng núi. Cô cũng có ý mua về trồng cho y vui, mà điều, chỉ nghĩ thôi, chưa làm.

Có rất nhiều chuyện chưa làm, mà y đã đi rồi.

Còn đâu.

“Mình ơi”

Chỉ là ngồi lột một tô bưởi anh thích ăn.

Chỉ là hai thứ bông hoang dại nhỏ nhít y rất thích.

Chỉ là mấy câu dặn dò cẩn thận, hoặc nhớ, khi bước vô xe, nhớ coi bình xăng còn không, khi còn phân nửa thì ghé đổ cho đầy, cưng hay đi lạc.

Chỉ là như vậy, mà sao làm cô Ba đau lòng như vầy?

Cô nhớ câu hát đâu đó, ai đã ca:

“Và hỏi tại sao thế giới đông người em chỉ thấy riêng anh....”
Cô Ba thổn thức.
“Mình ơi”./.
 
Trương Ngọc Bảo Xuân.
Ngày 15 Tháng Giêng Năm 2024
 

Ý kiến bạn đọc
02/02/202406:34:40
Khách
Tác giả viết hay quá, câu văn mộc mạc mà đi vào lòng người. Đọc tới đâu thấy cả tấm lòng của tác giả với ông chồng tới đó. Cảm ơn tác giả nhiều.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 409,862
Trong xã hội, từ thuở dựng nước, tiền nhân đã đặt người làm thầy vào vị trí rất cao trọng, chỉ sau vua, trong thứ tự Quân Sư Phụ. Với tôi, người làm thầy mang một thiên chức cao cả, vì người làm thầy có thể giúp định hình tương lai cho nhiều thế hệ tiếp nối. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình có thân mẫu là người cả đời chỉ biết đến phấn trắng, bảng đen, có thân phụ vừa là sĩ quan quân đội vừa là huấn luyện viên của Cục Chính Huấn, trực thuộc Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, nên tình yêu dành cho việc giảng dạy đến với tôi thật tự nhiên, thật nhẹ nhàng....
Hồ sơ bảo lãnh cho gia đình tôi, chú Khải gửi về từ năm 1978, nhưng mãi đến cuối năm 1982, khi ba tôi được thả ra khỏi "trại cải tạo" Vĩnh Phú, thì má tôi mới xúc tiến việc nộp đơn xin xuất cảnh, diện đoàn tụ gia đình. Ở vào thời điểm đó, khi những chuyến bay chính thức rời Sài Gòn đi Mỹ, Pháp, hay Canada hãy còn lác đác như lá mùa thu, thiệt tình mà nói ai trong nhà tôi cũng đều không thấy nhen nhúm một tia hy vọng nào cả. Đi vượt biên tốn năm ba cây vàng cho một đầu người mà còn bị bắt lên bắt xuống, đằng này cả gia đình tôi lại trông mong vào tờ giấy bảo lãnh để được đi chính thức cả nhà, nghe qua như chuyện thần thoại nghìn một đêm lẻ!
Phải chăng khi ta viết về một người chết là ta giúp cho người chết không bị thời gian lãng quên?! Là cho phép người chết sống lại, cho dù trên trang giấy trừu tượng, để cảm nhận người chết đang hiện hữu với ta, gần gũi với ta trong thương nhớ mà đôi khi lúc còn sống ta lại phần nào hững hờ vì không gian và thời gian không cho phép. Tuy chết là hết, nhưng có những cái chết bi hùng, chết “đẹp” đáng ngưỡng mộ. Là những cái chết khác lạ trong đời thường. Như của Harakiri, coup de grâce/phát súng ân huệ ngoài chiến trường, tự vận của những tướng quân hay tự sát tập thể với trái lựu đạn nổ giữa niềm uất hận không muốn buông súng. Nhiều cái chết rất bình thường xẩy ra trong giấc ngủ hay đột ngột do tai nạn, và thường nhất là cái chết do các bệnh nan y, đến từ từ, với nỗi sợ hãi và đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, cho người bệnh và thân nhân.
Những con vật được nuôi trong nhà, gọi chung là gia cầm thì con chó được loài người thuần hóa sớm nhất từ loài sói xám và được nhắc đến nhiều trong văn học từ cổ chí kim, từ đông sang tây với những từ ngữ ngọt ngào: trung thành, tình nghĩa, khôn ngoan, thân thiện... Nhưng không hiểu tại sao người Việt mình khi giận hờn nhau thường đem con chó ra chửi: “đồ chó,” “cái mặt chó,” “cái đồ chó đẻ!”. Lúc bực bội những chuyện ngoài đường, về nhà con chó chạy ra ngoắc đuôi mừng rỡ, ông chủ lại cho nó một đá cho hả giận… mặc dù nó chẳng có tội tình gì - nó cúp đuôi, tiu nghỉu chạy trốn - chẳng hiểu tại sao (?). Trong nhà vợ chồng cãi nhau, chó là con vật đầu tiên bị mang tai họa. Vì không biết làm sao cho bớt ấm ức, bèn đá con chó, chửi con mèo… Bởi thế, mới có thành ngữ “mắng chó chửi mèo” hay “chỉ chó mắng mèo” là vậy. Thật khốn khổ cho cuộc đời con chó!
Bạn bè rủ đi “Cruise” gần nửa tháng qua ba thành phố của tiểu bang Alaska và Canada. Tôi cảm thấy ông xã không được khỏe và bản thân mình cũng vậy, nên đang còn lưỡng lự. Nhưng L (ông xã) thúc giục tôi cố gắng chuyến này bởi khó có cơ hội đi cùng với bạn bè, còn ông thì không thích đi du lịch. Hèn gì mấy năm trước hai người đến bưu điện làm thẻ passport, ông nhất định không chịu làm nhưng lại thúc giục tôi tiến hành.
Hắn mỉm cười một mình. Hắn vừa nghĩ tới hai chữ “vu vơ” mà một tác giả dùng làm tựa đề cho loạt bài viết về văn chương trong một website văn học có uy tín. Lý do là vì hắn cũng đang vu vơ về việc viết văn. Bản thân hắn không quan trọng nên những gì thuộc về hắn cũng không quan trọng. Tất cả chỉ là...vu vơ.
Lần đó gia đình chúng tôi bay qua Texas để dự lễ ra trường High School của Kevin, thằng cháu, con trai út của ông anh Tư. Đại gia đình đi thành một phái đoàn, kéo đến hội trường của trường học, nhìn đám trẻ tưng bừng nhốn nháo, hớn hở vui cười, gọi tên nhau í ới, lòng tôi cũng vui theo. Chương trình bắt đầu, cả hội trường im phăng phắc, sau các thủ tục ban đầu, các bài phát biểu của các thầy cô giáo, hiệu trưởng, là phần phát biểu cảm tưởng của người thủ khoa, valedictorian. Đó là một cậu bé Mỹ da trắng, cao ráo, khuôn mặt sáng sủa, có nụ cười thật dễ mến...
Hồi mới qua Mỹ, tiếng Mỹ dở ẹt mà Bách cũng lấy được bằng lái xe hơi trong vòng ba tuần từ ngày đặt chân xứ này. Tuần đầu lo thủ tục giấy tờ thẻ an sinh, thẻ căn cước. Tuần thứ hai đậu viết, tuần thứ ba đậu lái. Nhanh thần tốc. Thế mà sau 30 năm ở Mỹ, hắn phải thi viết hai lần, thi lái bốn lần mới đậu bằng lái xe mô-tô 1.000 phân khối Harley-Davidson. “Anh mướn cái mô-tô nhỏ 300 cc thôi cho dễ thi. Có $20 một ngày à,” người giám thị DMV vừa khuyên vừa an ủi hắn. “Hoặc anh vào trường học có $400 đô một khoá ba tuần rồi thi ở đó luôn cho dễ.” “Thank you chị nhưng đậu bằng xe nhỏ rồi chạy xe lớn chỉ có chết sớm. Tôi sẽ thi lại cho đến khi đậu.”...
Ông bà có cả thảy 9 người con. Không may, anh Tư và anh Tám mất sớm. Chị Bảy lúc nhỏ, hay bị giật kinh phong. Càng ngày, biến chứng càng trầm trọng, trở thành thần kinh, phải cho vào bệnh viện tâm thần. Cũng may, những người con còn lại đều thành đạt, nên ông bà cũng được an ủi, và đỡ cảm thấy bứt rứt khi nghe miệng đời dèm pha: “Nhà đó chắc thất đức lắm, nên con cái mới bị vậy.”
Tôi chẳng rõ hình ảnh chiếc Xích Lô len vào tâm trí tự hồi nào; lại khiến lòng tôi xao xuyến trong lần đầu nhìn loại xe đạp ba bánh này trưng bày bên ngoài một cửa hàng chuyên bán nước mía, trong khu thương mại khá sầm uất tại Little Saigon quận Cam, sau bao năm sống xa đất nước. Sau này tôi thấy ở nhiều nơi khác nữa, như ở khu mua sắm Hong Kong, trên đường Bellaire, tên Việt là đại lộ Saigon bên Houston Texas. Nơi đây có tới hai chiếc Xích Lô đặt trang trọng trước một siêu thị thật lớn, người đi qua đi lại thường dừng bước nhìn ngắm, hay chụp vài tấm ảnh. Rồi còn bao nhiêu chiếc Xích Lô sáng loáng, nhỏ nhắn xinh xinh được trưng bày ngày một nhiều thêm nơi phòng khách trong các ngôi nhà bạn hữu tôi từng có dịp ghé thăm. Tôi cảm thấy Xích Lô giống một thứ gì thân thương của người Việt Nam như lũy tre làng, con trâu, luống cày, chiếc xuồng ba lá,…
Nhạc sĩ Cung Tiến