Hôm nay,  

Mùa Giáng Sinh Về

24/12/202313:31:00(Xem: 9013)

merryxmas

Tác giả tên thật Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Tác giả là một cây bút được yêu mến và đọc nhiều trong giải thưởng VVNM. Bà vừa nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm 2023.

 

*

—Chào chị Nina !

—Chào Ly! Sao tuần trước em không đến ? Các cụ trông em lắm đó.

— À, em bị cảm.

— Hôm nay em đã khỏe hẳn chưa ?

— Em khỏe rồi. Cảm ơn chị. Thôi, em vào trong nhé,  kẻo các cụ lại đợi.


Tôi gật đầu chào Nina rồi sải bước.

Hơn một năm rồi, tôi vẫn đến viện dưỡng lão này làm việc thiện nguyện đều đặn mỗi thứ bảy. Công việc của tôi là cắt móng tay , móng chân cho các cụ. Ở đây, hầu như mọi người đều quen mặt tôi. Tôi có một danh sách các cụ, để chăm sóc luân phiên từng người. Hôm nay, tôi bắt đầu với cụ Susan.

Vừa thấy tôi đến, cụ đã xòe bàn tay ra, nét mặt hớn hở.
Bình thường, các cụ di chuyển rất chậm chạp. Vậy mà, vừa mở hộp đồ nghề ra, tôi đã thấy cụ Jordan từ góc phòng lăn xe tới, so bì:

— Sao không cắt cho bà trước?

Tôi vỗ nhẹ vào tay cụ:

— Một chút sẽ đến phiên bà nhé.

Ra vẻ giận dỗi, cụ  Jordan quay mặt đi.

Tôi đã tiếp xúc đủ lâu với các cụ để hiểu, các cụ rất dễ hờn dỗi. Thì người ta vẫn nói, người già là trẻ con đó thôi.

Như một lần nọ, cô y tá thực tập, không biết sơ ý thế nào, mà quên khóa cửa khi rời phòng. Lập tức, một cụ già đang ngồi gần  đó , đi thật nhanh đến mở cửa bước ra. Những cụ khác, hoặc lăn xe, hoặc đi như chạy ra theo.

Không thể nào ngờ mới một phút trước họ lặng lẽ ngồi yên, ủ rũ như không còn sinh lực.

May mà các y tá đã can thiệp kịp thời, đưa các cụ trở về phòng an toàn.

Mọi người bị một phen hú vía.

Xong phần việc của mình hôm nay, tôi định về, thì chợt thấy ông cụ Joe. Bao giờ cũng thế, ông luôn ngồi lặng nhìn ra cửa sổ. Chưa bao giờ ông chấp nhận lời đề nghị chăm sóc của tôi.

Tôi đến bên ông:

— Chào ông.

— Tôi không có nhu cầu được cô chăm sóc đâu nhé. Ông tỏ vẻ khó chịu.

— Vâng, cháu biết. Nhưng sao ông không thử một lần đi ạ. Móng chân lâu không cắt dễ bị nhiễm trùng lắm.

— Tôi không muốn. Ông lớn giọng gay gắt.

Nhạc chuông của tôi chợt vang lên …Chiều dần buông màu tím. Vẳng bên sông lời hát êm đềm… Tôi bấm tắt điện thoại và chào ông, dợm bước đi.

Nhưng ông gọi giật:

— Này, cô.
Tôi quay người lại:

— Gì ạ?

— Bài Cây Thùy dương, phải không?

— Vâng, ông cũng thích bài hát đó à?

Ông gật đầu và ngập ngừng:

— Cô… có thể cắt móng giùm tôi không?


Thoáng ngạc nhiên, nhưng tôi cũng ngồi xuống bên ông.Trong lúc tôi làm việc, ông yêu cầu tôi mở lại nhạc chuông cho ông nghe. Tôi tải bài hát đó, và bật chế độ lập lại. Chúng tôi không ai nói với ai lời nào. Chỉ có điệu nhạc êm dịu vang lên. Từ khóe mắt nhăn nheo của ông, ứa ra hai giọt lệ long lanh.

  

Đất nước ông là xứ sở của cây Thùy dương. Những cây Thùy dương mọc thẳng tắp, cành mềm đu đưa khắp những con đường. Người Nga yêu cây Thùy dương, vì nó biểu hiện cho tinh thần hào phóng và vị tha của dân tộc mình.


Vậy mà ông đã đánh mất đi bản chất tốt đẹp ấy tự bao giờ.


Ngày rời bỏ quê hương đến đây lập nghiệp, ông đã ấp ủ bao nhiêu hoài bão. Nhưng cuộc mưu sinh nơi đất khách quê người không dễ dàng như ông tưởng. Bất đắc chí, ông vùi vào rượu để quên nỗi sầu. Rượu đã thay đổi hoàn toàn con người ông.

— Bốp ! Chát ! Bốp !

Ông vung tay lên đánh mạnh vào người vợ một cách không thương tiếc. Tiếp tục là những cú đá, đập tàn nhẫn.

Đứa con gái nhỏ của ông vừa gọi Mẹ ơi vừa khóc. Ông quay sang, chỉ tay vào mặt nó, mắt vằn lên những tia máu đỏ:

— Mày có câm ngay không, hay đợi tao cho vài cái tát, hả?

Con bé sợ hãi chui rút xuống gầm bàn, thit thít.

Bà thường ra ngoài với chiếc khăn choàng che kín mặt. Những trận đòn vô cớ xảy ra cùng với những cơn say của ông.

Rồi hàng xóm phát hiện, báo cho cảnh sát. Nhưng vì quá yêu ông, bà phản cung chối bỏ hết những tội lỗi của chồng. Ông được tha về. Nhưng thay vì biết ơn và yêu quý vợ mình, ông lại ích kỷ một cách hèn nhát. Gom hết số tiền dành dụm của hai vợ chồng, ông bỏ đi.


Tôi dừng lại ở phòng chờ, đến bên quầy tiếp tân.

Nina bắt chuyện với tôi:

— Hôm nay em về muộn nhỉ ?

— Vâng, em chăm sóc thêm một “khách hàng” mới.

— Ai vậy ?

— Ông cụ Joe.

— Joe ? Nina mở to mắt. Đôi  mắt màu xanh biếc với hàng lông mi dày rợp như cánh bướm ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Tôi gật đầu, mỉm cười.

— Ông cụ rất lạ lùng. Không thích giao tiếp với người nào trong viện dưỡng lão này. Cũng chưa bao giờ có ai đến thăm viếng ông cả.

Bây giờ đến phiên tôi ngạc nhiên:

— Không gia đình hay bạn bè nào cả ư?

— Một trong những điều hiếm hoi mà mọi người biết về ông, là ông người gốc Nga, qua cái tên Joe Ivanov.


Không khí bỗng chùng xuống. Chúng tôi không biết gì về quá khứ của ông. Nhưng, một người già nua, tàn tật phải sống trong cô đơn những ngày cuối cuộc đời, thật đáng thương vô cùng.

 

Từ lần đó, ông trở thành “khách hàng” đặc biệt và thường xuyên của tôi. Cả những lần chưa đến lượt ông làm móng, tôi cũng dành thời gian gặp ông.

Như hôm nay, tôi đem cho ông con búp bê Nga bằng gỗ, xinh xắn.

— Sao cháu có được con búp bê này ? Ông cầm lấy, nâng niu món quà trên đôi tay run run.

— Cháu tình cờ tìm thấy khi đi hội chợ.

— Bím tóc của bà ấy ngày còn trẻ cũng dày như thế này. Ông thầm thì như nói với riêng mình.

Tôi tò mò :

— Chắc là bà đẹp lắm phải không ông?

— Ừ,… Ông buông lưng chừng câu, đắm chìm vào ký ức.


Ông nhớ mái tóc bà dài và dày lắm. Khi bà nắm tay ông chạy tung tăng trong rừng, bím tóc bà tung tẩy thật đáng yêu. Ông nhớ chiếc váy đầm bà mặc, xòe ra mỗi khi bà xoay vòng, làm những họa tiết tinh xảo trên áo lung linh như bay lượn.

Mùa Xuân. Những cây Thùy dương trổ hoa trắng xóa…

— Hẵng là ông yêu bà lắm.                       


Ông như không nghe thấy gì, đưa mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng với thế giới riêng của ông.


— Tuần sau cháu sẽ không đến đây, ông nhé. Tôi vừa nói vừa lau tay cho ông Joe.

— Cháu bận việc gì à ?

— Vâng, cháu cùng bạn trai về Augusta thăm chị gái của anh ấy đang nằm viện.


Ông như linh hoạt hẳn lên:

— Augusta Hospital ?

— Vâng, ông biết bệnh viện ấy sao?

— Con gái của ông, Janet, là y tá ở đấy. Ông nói với niềm tự hào.

Janet, con bé xinh như thiên thần nhỏ. Lúc nào nhìn thấy nụ cười trên môi của nó, ông cũng liên tưởng đến đóa Hướng dương dưới ánh mặt trời. Ông công kênh nó trên vai. Bàn tay thô ráp của ông nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xíu. Ông ca vang bài Cây Thùy dương và nó bị bô hát theo. Chao ơi, cái giọng ngọng nghịu đớt đất ấy nghe cưng làm sao đâu.
— Thế ông có muốn nhắn gì với cô ấy không?

Vẻ rạng rỡ trên gương mặt ông biến mất. Tôi có thể cảm nhận một tiếng thở dài rất nhẹ, nén lại những cơn đau. Ông thì thào như hơi gió:

— Không.

Đôi mắt ông biểu hiện sự day dứt đến tận cùng:

— Ông không có quyền đó, cháu à.

— … Đau khổ nhất của con người, là khi biết mình làm sai, mà không còn cơ hội để sửa sai…

 

Chúng tôi đến Augusta vào khoảng bốn giờ chiều. Nam nhìn đồng hồ rồi nói:

— Hãy còn sớm. Mình vào bệnh viện trước nhé.

— Vâng.


Bệnh viện thật lớn và quy mô. Khi vừa bước ra thang máy, tôi chợt thấy một bóng y tá đi ngang qua. Gương mặt cô phảng phất nét đẹp đặc trưng của dân du mục. Theo quán tính, tôi đi theo cô ta, và bật ra một cái tên:

— Janet Ivanov!


Cô gái khựng lại, ngoái nhìn, rồi đi thật nhanh.

Tôi đuổi theo, gọi to một lần nữa:

— Janet Ivanov! Chờ tôi với!


Cô gái nhìn tôi, lạnh lùng chỉ vào bảng tên trên ngực áo cô — Janet Anderson.

— Cô nhìn rõ chưa? Tôi và cô không quen biết nhau, đó là điều thứ nhất. Điều thứ hai, họ tôi không phải Ivanov. Điều cuối cùng, tôi không muốn bị ai đó nhận vơ và làm phiền.


Tôi nhìn gương mặt cô. Trời ơi, sao cha con họ giống nhau đến thế. Ánh mắt này, chiếc mũi, chiếc cằm này. Cả vẻ lạnh lùng, khó chịu nữa chứ.

— Tôi chỉ xin cô năm phút thôi. Tôi nói nhanh.

— Tôi làm việc thiện nguyện trong viện dưỡng lão, nơi cha cô đang sống. Ông rất cô đơn, chưa bao giờ được người nào thăm viếng suốt bao nhiêu năm nay…


Cô ngắt lời:

— Chuyện đó không liên quan gì tới tôi.

— Ông luôn dằn vặt bản thân mình vì cho rằng, điều đau khổ nhất của con người là biết mình sai mà không có cơ hội sửa sai.

— Cô đã nói đủ chưa ? Làm ơn tránh ra cho tôi còn làm việc nữa.


Tôi vẫn ngoan cố nói tiếp, vì biết chẳng còn dịp nào nữa:

— Tôi không biết việc gì đã xảy ra trong quá khứ của gia đình cô. Nhưng, xin cô hãy đến gặp ông ấy một lần. Có một ông già đang sống trong ăn năn, đau khổ suốt những ngày bệnh tật cuối đời. Người đó là cha cô.


Cô lạnh lùng rảo bước đi:

— Ông ấy đáng được như thế.


Tôi chỉ kịp dúi vào tay cô tấm card của viện dưỡng lão.

Nam đến bên tôi :

— Người yêu tôi lại làm thêm một việc bao đồng rồi.

Tôi ngước đôi mắt rơm rớm nhìn anh:

— Nhưng anh yêu em cũng chính vì vậy, đúng không?

Nam không trả lời. Bàn tay anh xiết chặt vai tôi, đầy yêu thương.

 

Janet ngạc nhiên khi thấy chồng chờ cô ở bãi đậu xe.

— Sao hôm nay anh lại đến đón em?

— Anh muốn dành cho em một sự bất ngờ thôi. Lên xe đi, chúng mình đi ăn tối.

— Còn xe em?

— Em cứ để lại đấy. Mai anh sẽ đưa em đi làm.

Felix Anderson mở cửa xe cho vợ.

Janet nhoài người qua hôn anh:

— Cảm ơn chồng yêu của em.

Chiếc Lexus đời mới màu trắng lướt nhẹ trên đường. Janet ngồi yên nhìn mông lung, vẻ mặt đăm chiêu tư lự. Khi dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, cô chợt thấy một ông già mặc áo choàng cũ, đeo tấm bảng homeless  trước ngực, đang ngồi gục xuống, chờ sự bố thí của người qua đường. Cuối mùa thu, trời se se lạnh. Giữa tranh tối tranh sáng buổi cuối ngày, hình ảnh ấy càng thêm ảm đạm.

Cô nhắm mắt lại.

Bảy tuổi, con bé đã lon ton theo phụ mẹ làm vườn cho nhà hàng xóm. Mẹ cắt cỏ, con gom lá. Xong việc, mẹ gom tất cả cỏ rác vào một nơi rồi châm lửa đốt. Những khi đó, mặt mẹ buồn so và mắt mẹ long lanh.

Con bé chạy đến ôm mẹ và hỏi :

— Sao mẹ khóc ?

Mẹ lắc đầu bảo chỉ là khói làm cay mắt mẹ thôi. “

“Ngày tốt nghiệp high school, chỉ một mình con bé đến. Chỉ một mình con bé lẻ loi khi các bạn đều có gia đình.

Lúc ban tổ chức xướng tên, con bé lẳng lặng lên nhận bằng. Đôi mắt nó ngơ ngác mở to nhìn khắp khán phòng, mong thấy được một hình bóng thân quen. Chẳng có ai hết. Nước mắt nó chảy dài, cầm lấy tấm bằng. Hôm nay là ngày trọng đại nhất cuộc đời học sinh của nó.

Mẹ vừa phẫu thuật breast cancer xong, nằm trong bệnh viện. Con bé vội vàng chạy về với mẹ.

Những lo toan, lao lực, đã làm mẹ kiệt sức. Hình như, mẹ đã cố vượt qua tất cả những đau đớn thể xác, chỉ để chờ con bé ra trường.

Khối u ác tính. Mẹ ra đi ngay sau đợt hóa trị đầu tiên.

Trước mộ mẹ, con bé rũ rượi gục đầu, hứa sẽ cố gắng thành đạt như ý nguyện của mẹ.

Mười tám tuổi, con bé đã bơ vơ giữa cuộc đời.

Tuổi mười tám của con bé mồ côi không có hoa Hồng ngát hương, không có những tháng ngày bình yên trong vòng tay yêu thương của mẹ cha. Chỉ có những cái gai nhọn đâm xước trái tim bé nhỏ.

Con bé cố gắng làm việc để trang trải cuộc sống. Cố gắng giành lấy từng học bổng. Cố gắng. Cố gắng . Và cố gắng. Mọi gánh nặng trĩu trên đôi vai bé bỏng.

Nhiều lúc, con bé nép sau cửa sổ nhìn sang nhà hàng xóm. Ánh đèn vàng ấm áp,tiếng cười nói rộn ràng, mùi thức ăn thơm nồng mũi. Con bé ước gì có mẹ , có một dĩa mì ống nóng hổi. Hai mẹ con sẽ cùng ăn như ngày nào. Chỉ cần như thế thôi, mẹ ơi ! “

 

Felix dừng xe trước nhà hàng, nhưng không vào vội. Anh quay sang nắm tay vợ, ân cần :

— Nào, có chuyện gì, nói cho anh nghe đi.

Janet cảm nhận được sự quan tâm của chồng qua cái xiết tay thật chặt. Cô hít một hơi thật sâu, rồi kể cho anh nghe cuộc gặp gỡ với cô gái ban chiều.

— Cô ấy có quyền gì để nói với em những lời như thế ?

Đôi vai cô run lên cố ghìm lại tiếng nấc nghẹn:

— Cô ấy có biết rằng, trong lúc cô ấy và những đứa trẻ khác sống trong bình yên, hạnh phúc, thì em phải sống như thế nào không?

Quá khứ gợi về làm dậy lên nỗi đớn đau ngỡ đã lắng chìm trong cô. Anh có thể nghe thấy sự xúc động lẫn giận dữ , qua giọng nói của cô.

— Nếu là em, cô ấy có dễ dàng tha thứ không ?

Felix kéo vợ vào lòng. Anh hiểu cô đã đau khổ như thế nào, gian truân như thế nào… Một cô gái tội nghiệp nhưng đầy nghị lực.

Lòng anh cũng quặn đau theo tiếng khóc của cô. Anh ghì chặt cô hơn:

— Anh biết, khó có thể quên và tha thứ. Nhưng cũng không dễ dàng gì để mang canh cánh bên mình hận thù và đau đớn.


Bằng tất cả trìu mến, anh thầm thì bên tai cô:

— Em không còn phải bước đi một mình nữa, vì anh sẽ bên em suốt cuộc đời.

 

Tuần này, tôi đến viện dưỡng lão vào thứ năm, thay đổi lịch trình bình thường, vì cuối tuần là Giáng Sinh.


Hôm nay, không khí nơi đây như rộn rã hẳn lên. Những chiếc nơ đỏ thắm được treo trên các khung cửa. Đặt giữa phòng khách là cây thông thật to, được trang hoàng bằng dây kim tuyến, những trái châu và đèn đủ màu rực rỡ. Ti vi đang chiếu chương trình nhạc Giáng Sinh.

Bà Anne vừa hát vừa lắc  lư người theo điệu nhạc:

“… We wish you a  Merry Christmas. We wish you a Merry Christmas…”


Tôi phải liên tục nhắc bà:

— Bà ngồi yên thì cháu mới cắt được chứ.


Cười móm mém, bà khoe:

— John sắp đến đón bà rồi .

— John là con trai bà à ?

— Ừ. John sẽ đưa bà về nhà . Nó yêu mẹ lắm.


Vừa dứt câu, bà lại tiếp tục lắc lư và hát. Lần này là bài hát mới:

“… Santa Clause is coming to town…”


Tôi lắc đầu cười, thông cảm với niềm vui của bà.


Cửa phòng bật mở. Y tá trực đưa hai người khách vào và thông báo:

— Ông Joe Ivanov có thân nhân đến thăm.

Tôi dừng tay, ngước lên, thảng thốt kêu:

— Janet!

Chiếc xe lăn xoay vội vàng. Ông cụ Joe sững người, nhìn trân trối trước mặt, như không thể tin vào mắt của mình.

Môi ông mấp máy không thành tiếng, khi nước mắt chảy thành dòng trên gương mặt nhăn nheo.

Người chồng ôm lấy vai cô. Anh không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn cô rất ấm áp.

Cô sửng sốt nhìn ông già lụm cụm đang ngồi trên xe lăn.

Cha cô đó sao. Trước mặt cô không phải là người đàn ông hung hăng, tàn nhẫn nồng mùi rượu như trong trí nhớ của cô.

Joe ngập ngừng đưa hai cánh tay gầy guộc về phía trước. Môi ông run rẩy mấp máy. Tiếng gọi thân thương từ bao lâu bị kìm nén trong lòng vì mặc cảm tội lỗi, chợt bật ra cùng nỗi đau tức tưởi:

— Janet, con gái của ba!

Tiếng gọi như tiếng nấc nghẹn ngào xé tim cô.

Cô như thấy lại hình ảnh người cha với  đôi tay rắn rỏi dang rộng ra đón lấy đứa con gái bé nhỏ đang lẫm chẫm những bước chạy. Ông nhấc lấy nó, công kênh  lên vai và hát vang bài hát quen thuộc bằng chất giọng ồm ồm. Con bé cũng bập bẹ hát theo. Bài gì nhỉ. À, Cây Thùy dương. Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn chưa quên âm điệu của nó.

Nước mắt cô chảy tràn xuống má từ bao giờ.

Cô nhìn sang chồng. Anh mỉm cười gật đầu.

Cô bước nhẹ về phía trước, cúi người xuống, đặt bàn tay mình lên tay cha, khẽ bật lên tiếng gọi nghẹn ngào:

— Ba ơi!

Có những tiếng sụt sùi vang lên.

Bà Anne rút tay lại, lau nước mắt.

Căn phòng như lắng đọng trong cảm xúc bất chợt.

Tôi mỉm cười trong nước mắt. Cuối cùng rồi cha con họ cũng đoàn viên.


Trên ti vi, người ta đang chúc mừng nhau rôm rả:

— Chúc mừng Giáng Sinh!

— Giáng Sinh an lành!


Vâng, một mùa Giáng Sinh lại đến, trong bình an và hạnh phúc.

  

Biển Cát

Ý kiến bạn đọc
07/12/202419:05:30
Khách
Cảm ơn bạn Mimi rất nhiều.
02/04/202421:34:07
Khách
Bài viết cảm động và hay quá. Cảm ơn Tác Giả.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 554,784
Tác giả tên thật là Nguyễn Thị Kim Loan, sinh năm 1966, là cô giáo tiểu học khi còn ở Việt Nam. Vượt biên và sống ở trại tỵ nạn Thailand từ 1989-1993. Định cư tại Canada từ 1994 đến nay. Tác giả nhận giải đặc biệt VVNM 2021. Sau đây là bài viết mới nhất của Cô, viết về người cha, theo lời kể của một người hàng xóm cũ, hiện đang định cư ở Dallas, Texas.
Là con của một sĩ quan tù cải tạo, tác giả Lê Xuân Mỹ đã góp vào giải VVNM những bài viết xúc động. Ông đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019 và giải Vinh Danh Tác Phẩm 2021. Sau đây là bài viết mới nhất của Ông, viết để tưởng nhớ hai người bạn Phạm Phúc-Hạnh Nguyên vừa qua đời, là nạn nhân của một vụ giết người ngày 1 tháng 6 vừa qua gây thương tâm kinh hoàng cho cộng đồng người Việt Bắc Cali.
Ban Tổ Chức Giải Viết Về Nước Mỹ trân trọng thông báo Lễ Phát Giải và Ra Mắt Sách Viết Về Nước Mỹ 2022-2023 sẽ được tổ chức vào trưa Chủ Nhật ngày 26 tháng 11, 2023 tại Garden Grove, CA.
Niềm vui của mùa hè ở đây là tìm đến các ngã tư đường, nhìn trên trụ đèn , đủ loại giấy màu, đủ kích cỡ, đủ màu mực, chữ to, chữ nhỏ, nào là Garage sale, Yard sale, Moving sale, Estate sale v.v..., đó là những bản quảng cáo đơn giản của một khu chợ trời thu nhỏ trong sân, trong nhà để xe , tầm giấy nào cũng có ghi số nhà, mũi tên chỉ đường, ngày thứ năm họ bắt đầu quảng cáo, thứ Sáu, thứ Bảy, CN, là những ngày hè vui trên quê hương thứ hai này, đi khắp nơi, đường nào cũng qua, góc cùng ngõ cụt nào cũng tới, tha hồ mua, cũ họ mới mình giá cả hết sức khiêm tốn, 25 cents 50 cents, 1 đồng là giá cao.
Dường như con cái lớn lên khó dạy hơn hồi còn nhỏ. Hồi nhỏ nói gì chúng cũng nghe, bây giờ con ít vâng lời hơn khiến tôi có cảm giác con càng lớn càng khó dạy. Khi con còn trẻ nhỏ, chạy nhảy lung tung, la hét, lục lọi phá phách làm cha mẹ vất vả, nhưng cũng không khổ bằng khi con trưởng thành. Ảnh hưởng của nền văn minh dân chủ đã khiến con cái tự quyết định cho chính mình trong nhiều vấn đề khiến cha mẹ chỉ biết cầu trời. Giáo dục con cái ngày nay thật sự là một vấn đề không dễ dàng.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới về chuyến thăm viếng Florida năm nay của tác giả.
Khi còn trẻ, tôi có người bạn đi tu, anh ta học bảy năm trời để thành linh mục. Anh ta nói với tôi, “Với người Công giáo, trong nhà có một người đi tu học làm linh mục là vinh dự, niềm hãnh diện của gia đình. Cha mẹ tôi không ép con cái nhưng thầm mong là điều đương nhiên. Tôi quyết định làm linh mục với hơn nửa phần tự chọn tương lai của mình, non nửa phần vì mong cha mẹ tôi được vui như một sự đền đáp của người con…” Nay ước gì được gặp lại anh ta, gặp linh mục tôi sẽ nói về đời sống Mỹ, “Trong nhà có một người con đi lính, không chỉ tốt cho bản thân người ấy sống có kỷ luật từ đó về sau mà còn tốt cho mọi thành viên trong gia đình về cách sống đơn giản nhưng thực tế của người lính, lối suy nghĩ không ích kỷ vì tinh thần đồng đội của lính rất cao, là nguồn gốc, căn bản hình thành nên nhân cách con người tới suốt đời. Những thành viên trong gia đình không ít thì nhiều đều thay đổi bản thân theo chiều hướng tốt hơn khi suy nghĩ về những thay đổi chín chắn và độ lượng của th
Khi nghe bác sĩ nói thay tế bào gốc chúng tôi cùng thắc mắc có phải là tủy thích hợp từ người khác hiến tặng không? Nhưng bác sĩ giải thích là phương pháp mới bây giờ sẽ dùng ngay chính tủy tốt của bệnh nhân để thay vào. Tra Google thấy nói là THAY TẾ BÀO GỐC TỰ THÂN. Nghe ngộ ghê! Bác sĩ cũng nói thêm bệnh nhân phải chịu nhiều phản ứng phụ rất khó chịu vì phải hóa trị một liều thuốc rất mạnh để làm các tế bào xấu lẫn tốt tiêu hết mới đưa tế bào gốc vào. Trong khi đó xác xuất chỉ 70% thành công và khả năng từ 1 đến 7 phần trăm sau này có thể bị vướng 1 loại ung thư máu không chữa được. Còn nếu không thay tủy thì bệnh ung thư của Hoàng sẽ trở lại sớm hơn. Thôi thì cứ chọn thay tủy vậy, 70% là con số cũng lớn mà. Cứ hy vọng đi!
Tác giả Võ Phú dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục viết lại từ 2016 và nhận giải Danh Dự Viết về nước Mỹ từ 2019. Sau đây là bài viết mới nhất, về câu chuyện "ai đời mẹ ghẻ lại yêu thương con chồng!"
Loài chó là một tạo vật tuyệt vời Thượng Đế đã ban cho con người, nó có một đức tính mà tự cổ chí kim, ai cũng nhận ra là sự trung thành tuyệt đối. Câu chuyện con chó Hachiko ở Nhật Bản đã làm rung động biết bao con tim trên thế giới. Trong 9 năm liền, ngày nào nó cũng đến nhà ga xe lửa nằm chờ chủ nó đi làm về, nhưng ông đã không bao giờ trở về nhà vì cơn đau tim đột ngột, ông chết tại sở làm. Ngày nào cũng vậy, dù mưa rơi, tuyết đổ, hay nắng hè oi bức, Hachiko vẫn kiên nhẫn chờ đợi chủ cho đến khi nó gục chết vì kiệt sức ở sân ga. Người Nhật đã tạc tượng con chó Hachiko như là biểu tượng của sự trung thành.
Nhạc sĩ Cung Tiến