Hôm nay,  

Tản Mạn Chuyện Lừa, Chuyện Gạt, và Chuyện Xui

03/06/202200:00:00(Xem: 3926)
Hinh-Tac-Gia
Tác giả VVNM Phạm Thị Kim Dung.
 
Phạm Thị Kim Dung - Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951 tại miền Bắc VN, di cư vào Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Tác giả nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018 và 2021. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.

 

*

  

Nói đến những chuyện lừa gạt, hẳn mọi người cũng đã biết qua, từ tin tức báo chí, trên đài truyền hình, và rất nhiều chuyện phỉnh gạt thường xuyên xảy ra được truyền miệng từ người này qua người khác đã lâu rồi.  Trong thời gian dịch bệnh, cấm cửa, lạm phát, kinh tế khó khăn, nên đã sinh ra nhiều chuyện lường gạt đảo điên không ai lường trước được.  Con người nghĩ ra đủ cách để mà lường gạt nhau.  Cùng lúc, đã vậy lại còn nhiều điều không may đã ập đến, không trở tay kịp, khiến cho cuộc đời đang lo toan dịch bệnh lại thêm lo lắng, vừa tình hình dịch bệnh, lại thêm thế thái nhân tình, nhân cơ hội, lợi dụng tình thế mà gia tăng, đã làm cho tinh thần mọi người càng thêm căng thẳng gấp bội.
 
Dưới đây là vài câu chuyện đã xảy ra trong thời “Mắc dịch”.
 
Chuyện gạt:
 
Hôm nay, tôi xin chia sẻ với quý vị độc giả một chuyện lừa gạt đã xảy đến với người cháu rể của gia đình tôi.  Như đã là thông lệ, vào buổi sáng một ngày trong tuần, thông thường thì cháu Tom hay ghé vào tiệm ở trong khu Home Depot để mua vé số, toạ lạc ở trên đường Landess Avenue, San Jose, gần góc đường Capitol Avenue, nhưng không hiểu sao, tự nhiên ngày 22 tháng 11, năm 2021, cháu lại đến khu ấy vào khoảng 2:00 giờ chiều, thay vì buổi sáng như thường lệ.
 
Sau khi đã mua những tấm vé số xong, vừa bước ra khỏi tiệm, đang lững thững đi ra xe, thì bất ngờ, có tiếng gọi nói rất lớn vọng ra từ một cái xe màu trắng, loại pickup đang chạy chầm chậm, vừa rà rà gần lối đi của cháu, thoáng nhìn thấy tài xế là phái nam, tay cầm tiền đang vẫy vẫy, vời cháu lại, miệng huyên thuyên nói “Please come here!  Our custom religion, today my wife Birthday, I would like to give you money, so you can pray for my wife to be healthy.” (Xin lại đây!  Theo phong tục của đạo chúng tôi, hôm nay là ngày Sinh Nhật của vợ tôi, tôi muốn cho bạn tiền, để bạn cầu nguyện cho vợ của tôi được mạnh khoẻ).  Lúc đó, không biết là lời nói ấy có ma lực gì khiến cháu Tom nghe lời mà rảo bước lại gần cái xe trắng đó, người tài xế đã nắm tay cháu, và dúi cho cháu tờ $20 và tờ $5 US Dollars mà hắn ta đang cầm trong tay. Thầm nghĩ, người ta cho tiền “Free” thì cháu lấy rồi bỏ túi, nhưng chưa xong, tới lượt người đàn bà ngồi phía bên phải của người tài xế, mặc xiêm y vải lụa quấn quanh người nhiều mầu sắc rực rỡ, kiểu Trung Đông đã chồm người ngay qua phía tài xế, bà ta đưa cho cháu Tom một cái bao vải rất đẹp, có sẵn một số vàng vòng ở trong bao, bà tháo thêm cả nhẫn kim cương, bông tai và dây chuyền vàng khè của bà đang đeo trong người, rồi bỏ tất cả vào bao, nhiều thứ lắm, làm bao phình nặng.
 
Sau đó, bà ta bảo cháu Tom có vật gì đeo trong tay, thì hãy bỏ vào cái bao đó.
Như một mệnh lệnh, cháu đã tháo cái đồng hồ và bỏ vào cái bao ấy, bà ta đưa cho người chồng tài xế của bà cầm cái bao dùm cho cháu, rồi bảo tất cả ba người cùng cúi đầu chụm vào nhau để cầu nguyện cho bà được khoẻ mạnh và bình an, nhân ngày Sinh Nhật của bà.
 
Ba người đã cầu nguyện một hồi lâu, bà ta bảo xong rồi, ngẩng đẩu lên đi.  Bà ấy thì luôn miệng nói cám ơn cháu, đồng thời bà bảo ông chồng đưa cái bao vải vàng bạc lại cho cháu Tom, xong rồi bất thình lình ông tài xế đó rồ ga phóng xe đi thật nhanh, trong sự ngỡ ngàng của cháu Tom.
 
Lúc xe đó vừa chạy đi, thì hình như cháu Tom mới tạm hoàn hồn, sực nhớ tới cái đồng hồ của mình, cháu đã mở bao ra để tìm đồng hồ, nhưng không thấy. Cháu bèn đi bộ lại xe của mình đậu gần đó, mở cốp xe lên để đổ dốc hết bao đó ra, thì vẫn không thấy đồng hồ của mình đâu, mà chỉ thấy một đống nữ trang, vàng vòng, nhẫn hột đá cùng những sợi dây chuyền mạ vàng khè chiếu lấp lánh tựa như đồ thật.  Khi thật sự biết cái đồng hồ quý giá nhất của mình đã mất, cháu lảo đảo như người mất hồn.
 
Nhưng cũng còn rất may, sờ vào túi thì còn thấy cái bóp, chùm chìa khoá, và còn cả cái điện thoại nữa, nên cháu đã gọi về nhà báo tin và gọi báo cảnh sát để trình bày mọi sự vừa xảy ra. Cảnh sát đã lấy lời khai báo của cháu Tom, rồi bảo cháu cứ chờ ở nơi đó, gần nơi cái xe của cháu.  Sau khoảng nửa giờ đồng hồ cảnh sát mới đến gặp cháu, để nghe cháu tường thuật lại tất cả diễn biến nội vụ và mở hồ sơ cho cháu Tom về việc lừa gạt vừa qua.
 
Cảnh sát đã hỏi cháu Tom

-Họ đi cái xe hiệu gì, màu gì?
 
“Dạ xe pickup, sơn màu trắng” cháu Tom trả lời.
 
-Trong xe có mấy người?  Cảnh sát hỏi.
 
“Có 3 người, người đàn ông lái xe, người đàn bà ngồi bên cạnh, và một đứa con nít nhỏ ngồi trong ghế an toàn ở phía sau”.  Cháu Tom trả lời.
 
-Họ đã lừa gạt của ông cái gì?

Cảnh sát hỏi.
 
“Họ đã lừa, lấy của tôi cái đồng hồ”  Cháu Tom trả lời cảnh sát.
 
-Đồng hồ của ông hiệu gì, màu gì và trị giá khoảng bao nhiêu tiền?  Cảnh sát hỏi cháu Tom như vậy.
 
“Thưa ông, đồng hồ của tôi hiệu Rolex, nó là hai màu, vàng và trắng, trị giá khoảng $30 ngàn US Dollars”
 
Cảnh sát đã đưa cho cháu Tom giấy biên nhận có số hồ sơ, bảo cháu rời khỏi chỗ đó, rồi cảnh sát sẽ vào cái chợ kế gần chỗ cháu bị lừa, và sẽ yêu cầu người chủ trong tiệm cho coi cái băng thâu hình ở phía ngoài chợ, để điều tra về sự việc vừa xảy ra.
 
“Tôi có cần theo ông vào tiệm không ạ?”
Cháu Tom đã hỏi cảnh sát.
 
-Không cần, ông Tom hãy đi về nhà.
Vào trong tiệm để điều tra là nhiệm vụ của tôi.
 
“Thank you sir, I am going home now.”
Cháu Tom đã cám ơn ông cảnh sát, và chào ông để đi về nhà.
 
Tôi đã nghe người nhà cho biết tin cháu Tom vừa mới bị lừa gạt mất cái đồng hồ từ hồi trưa, nhưng đến chiều tôi mới rảnh gọi thăm hỏi cháu.  Cháu kể với tôi là cháu buồn lắm, lúc vừa biết bị lừa mất cái đồng hồ, thì cháu muốn xỉu luôn, tôi an ủi cháu là “Của đi, thay người” để cháu bớt buồn, bớt tiếc của.
 
Sau cùng, nhân cơ hội này, tôi muốn hỏi xem cảm tưởng của cháu như thế nào, khi chính mình vừa trải qua sự lừa đảo tinh vi ấy.
“Cháu có lời khuyên nào cho những ai gặp phải trường hợp như cháu không?”
 
Cháu đã trả lời tôi rất thành thật và hữu ích.
 
“Với chút kinh nghiệm không may vừa xảy ra, tự đáy lòng, cháu khuyên mọi người là đừng bao giờ nói chuyện với người lạ;  Thử hỏi, nếu cháu không tỏ tánh hiếu kỳ, không đến gần nói chuyện với người lạ, không ham tiền cho “Free”, thì cháu đâu có mất của?  Thật tình mà nói, tại cháu quá khinh thường và ỷ y về chuyện lường gạt này.  Đã từ lâu rồi, cháu không hề nghĩ là người khác có thể gạt cháu một cách dễ dàng như vậy. Một lần nhớ đời bác ạ.”
 
Đây là kinh nghiệm cho thấy, đàn ông hay đàn bà, không nên đeo nhiều những đồ trang sức quý giá đắt tiền, vì rất dễ dàng là mục tiêu trong tầm ngắm của các siêu lừa đảo này, vì chỉ trong tích tắc khối tài sản lớn đã dễ dàng bị cuốn theo chiều gió.
 
**
 
Chuyện lừa:
 
Gia đình chị Tư đã định cư ở Hoa Kỳ từ đầu năm 1992.  Niềm mơ ước của vợ chồng chị là đi làm, cố gắng để dành tiền mua được một căn nhà để con cái ở cho thoải mái hơn căn chung cư đang mướn. 
 
An cư thì mới lạc nghiệp!  Mặc dầu năm 2004 ở miền Bắc California giá nhà đã tăng cao, căn nhà nào thích hợp cho mọi người, vừa được đăng rao bán, người mua cũng phải trả cao hơn giá đăng từ vài chục ngàn, cho đến hơn cả trăm ngàn US Dollars.
 
Tuy vậy, nhưng chị Tư vẫn quyết tâm, nhờ người chuyên môn về địa ốc, giúp chị tìm mua được một căn nhà rất cũ, nhưng lô đất thật rộng mà chị đã ưng ý và kết mua nó, để có thể xin phép Thành Phố xây thêm căn nhà nhỏ nữa.
 
Chị Tư đã coi báo, kiếm được người Architect Designer vẽ dùm để cất thêm căn nhà 800 Square Feet living space và 200 Square Feet garage ở trên mảnh đất trống đó, và họ xin cả Permit cho mình luôn.  Người chủ nhà phải trả tiền thù lao cho người vẽ khoảng hơn hai ngàn US Dollars, phải trả tiền để lấy Permit, Plan check, Airforce check, phải làm đơn xin đồng hồ điện và đồng hồ nước Attachment xài chung, nếu khi nào muốn bán, thì sẽ phải bán toàn bộ cả hai căn nhà và nguyên lô đất đó cùng một lần, vì chỉ có một Parcel.
 
Nếu căn thứ hai mà xin cất riêng biệt ra, thì phải xin đồng hồ điện, đồng hồ nước riêng, và sẽ có số nhà khác riêng biệt. Như thế, trong trường hợp mà muốn bán nhà, vì là Divided Lot, có hai Parcels, thì được quyền bán riêng từng căn nhà.  Vào thời điểm đó, giá khoảng $120 US Dollars cho một Square Foot, nhưng hiện bây giờ, thì giá cả tăng cao hơn khoảng gấp ba lần thời trước.
 
Hồi đó, người quen đã giới thiệu cho chị Tư nhà thầu xây dựng có Contruction
License.  Sau khi thoả thuận giá cả, chị Tư đã ký hợp đồng xây cất, đi từng bước một “Step-by-Step”.  Trước tiên là làm nền móng “Foundation”, trong khi chờ City Construction Inspector đến kiểm tra xem công việc này làm có đúng luật, đúng Code mà City cho phép không.  Mỗi từng giai đoạn nhà thầu làm xong, đều phải xin City gởi Inspector chuyên môn đến kiểm tra, và phải chờ có sự chấp thuận xong rồi, mới được tiếp tục làm đến phần kế.
 
Để cho việc xây cất được mau chóng, thì chị đã phải đi cùng với người chủ thầu đến tiệm, để đặt mua trước những cái cửa, cửa sổ, gỗ, cùng các vật dụng cần thiết để làm “Frame” khung sườn nhà. Chị tự trả tiền tất cả, rồi sau đó sẽ khấu trừ lại tiền trong phần này của nhà thầu. Thí dụ, phần khung nhà “Frame” họ nhận thầu $8,000 US Dollars , nếu chị Tư mua vật dụng đã ứng trả trước là $3,000 US Dollars , thì khi hoàn tất việc, chị Tư chỉ còn phải đưa trả cho họ $5,000 US Dollars phần còn lại thôi.
 
Kế đến là những phần:  Làm mái nhà, điện, ga, máy sưởi, máy lạnh, ống cống, cho lớp bông gòn giữ nhiệt, trét hồ hoặc đóng gỗ tường phía ngoài nhà, đóng kín phía trong nhà, đặt cửa, cửa sổ, lát gạch hay gỗ dưới sàn nhà, gắn mặt bàn bếp và những thứ ở bếp, làm gắn mọi thứ trong phòng tắm…v.v…
 
Mỗi khi làm xong từng giai đoạn (Thí dụ: Làm phần điện và phần nhà bếp là chung một giai đoạn, hoặc làm ống cống và phòng tắm cũng chung một giai đoạn) đều phải xin City gởi người Inspector đến kiểm xét lại, nếu làm đúng luật thì họ sẽ ghi vào tờ “Permit” là Pass, khi đó mới được thông qua để làm phần khác, bằng ngược lại, làm sai không đúng luật, thì họ sẽ bắt làm lại phần đó, cho đến khi nào sửa lại cho đúng, xin họ đến kiểm xét lại lần nữa mà đúng rồi, thì mình mới được quyền qua giai đoạn khác.
 
Cuối cùng là phần “Final” kiểm tổng kết lại tất cả trong và ngoài căn nhà:  Đóng nẹp, sơn, gắn Toilet, gắn ổ khoá và làm tất cả mọi thứ còn lại cho căn nhà được toàn hảo.
 
Chị Tư mua căn nhà với giá đăng là hơn bốn trăm ngàn US Dollars, nhưng vì nhất định muốn mua được căn nhà này, trong lúc đó đã có nhiều người đang nộp đơn muốn mua, nên chị đã phải trả thêm một trăm ngàn US Dollars nữa để mua nó.
 
Muốn xây cất căn nhà trên một mảnh đất trống, tuy là nhà nhỏ, nhưng cũng phải thông qua đầy đủ những luật lệ của City hay là County.  Thông thường nhờ những nhà thầu lớn thì an tâm, vì họ có uy tín hơn những nhà thầu nhỏ.  Vì nhà chị Tư cất quá nhỏ, kiếm được ít lợi nhuận, nên nhà thầu lớn họ không nhận thầu, chị buộc lòng phải nhờ nhà thầu nhỏ. 
 
Qua những kinh nghiệm cất xây nhà mới của những người quen đã kể cho chị Tư nghe để mà tránh mọi thứ phiền hà lắc léo nhức đầu, nhưng đến phần cuối “Final” chị vẫn không tránh khỏi bị lừa, cũng chỉ vì cái tính thương quý người đồng hương và cả tin họ, nghe họ nói khó và năn nỉ vì bị kẹt tiền trả công thợ vài ngày, nên xin chị đưa trước hết số tiền còn lại là mười ngàn năm trăm US Dollars phần còn lại, để cho thợ họ chịu khó làm cho xong những việc lặt vặt, nhưng nào ngờ, vừa cầm hết số tiền ấy là ngày hôm sau ông ta lánh mặt luôn, không đến nữa.
 
Mặc dù đã cẩn trọng để tránh những sơ xuất có thể xẩy đến, đáng lẽ ra, theo đúng giao kèo, khi nào làm xong mọi việc của phần cuối cùng “Final”, thì người chủ nhà mới trả hết số tiền còn lại. Nhưng người chủ thầu năn nỉ quá đã làm chị Tư xiêu lòng, đưa tiền trước khi chưa hoàn tất mọi việc, nên chị Tư đã phải gọi điện thoại để năn nỉ ông ta, mới lần đầu thì hắn trả lời khất lần, cho đến lần thứ hai thì không thèm trả lời điện thoại nữa, để lại lời nhắn cả chục lần cũng chẳng thấy hồi âm, coi như là đã bị lường gạt, thôi đã mất của rồi.  Đã có người bỏ nhỏ cho nhiều điều cần tránh rồi mà không nghe, muốn học kinh nghiệm thì phải mua bằng tiền?
 
Cuối cùng, chị Tư phải gọi mướn lại những người thợ đã làm việc cho nhà chị từ bấy lâu nay.  Chị trả thù lao cho họ tính theo công mỗi ngày, trả công vào ngày thứ sáu trong tuần, cho đến khi xong tất cả mọi việc, thì chị đã phải tự gọi Văn Phòng City xin hẹn, để họ gởi City Inspector chuyên môn đến kiểm xét lại phần sau cùng “Final” của căn nhà mới xây cất. Chị rất vui mừng, vì vị City Construction Inspector có thẩm quyền đã chứng nhận, ghi vào cái tờ giấy “Permit” màu vàng của chị là “FINAL PROJECT”. 
 
Sau khi đã có sự chứng thực chấp thuận văn bản chính thức từ City, gia đình chị mới được phép dọn vào để ở trong căn nhà mới này.
 
Đa số những người cất nhà hay sửa nhà đều đã trải nghiệm qua, như trường hợp của chị Tư.  Lúc đầu thì những người thầu họ không cố ý gạt gẫm mình, nhưng đến lúc sau cùng, họ trả công thợ và những chi phí khác xong, tính lại không thấy lợi nhuận của mình còn được nhiều như ý muốn, nên đã nảy sinh ra chuyện, giựt chỗ này bỏ chỗ kia.
 
***
  
Chuyện xui:
 
Một tuần lễ trước Lễ Giáng Sinh năm ngoái 2021.  Vào buổi chiều hôm ấy, trong lòng chị Trâm vui lắm, muốn lấy đồ sẵn để trang hoàng cây Noel tươi cho đẹp.  Những năm trước chị đã phải bắc cái ghế đứng lên lấy thùng đồ cho dễ, nhưng sao lần này, nhân tiện đang đứng ở dưới đất, chị hào hứng làm liền, vói tay lên đầu tủ cao để lấy cái thùng lớn, có chứa đựng những dây đèn điện đủ màu, và những món để treo lên cây thông, trưng bày cho nó có nhiều mầu sắc chiếu lấp lánh đẹp, để khi con cháu quây quần tụ họp sẽ được thưởng thức trọn vẹn không khí Mùa Giáng Sinh.
 
Thật là xui xẻo, nào ngờ khi chị đưa hai tay với kéo đỡ cái thùng xuống, nó nặng quá làm chị trượt tay, thùng đồ cứ tự nhiên rơi xớt qua một bên đầu của chị. Thế nào đó, bất ngờ cái góc thùng chạm vào một bên mắt của chị, đã làm cho một con mắt của chị vỡ nổ bộp ngay lúc đó, đầu óc chị choáng váng, cảnh vật cuồng quay, cảm giác đau đớn hãi hùng…
 
May mà nhờ nền Y Học tân tiến của Hoa Kỳ và có các Bác Sĩ chuyên môn tài giỏi đã giải phẫu chữa trị, nên cho đến nay, thương tích một bên mắt chị Trâm đã tạm hồi phục, đang chờ đến ngày đặt tròng mắt nhân tạo thẩm mỹ để thay thế vào chỗ trống.  Dĩ nhiên là bên mắt này không nhìn thấy được, Bác Sĩ chuyên môn chữa về mắt cho biết, chỉ có thể nối những dây thần kinh của mắt lại, để con mắt linh động có thể xê dịch theo hướng mà người bệnh đưa mắt nhìn qua, nhìn lại mà thôi.
 
Được biết, việc tái tạo thẩm mỹ mắt rất là đắt giá, cũng phải tốn hơn bốn chục ngàn US Dollars, bảo hiểm chỉ chi trả cho phần ít, bệnh nhân phải tự trả phần còn lại.
 
Tôi buồn quá khi biết tin chẳng lành này, nó đã làm tôi liên tưởng đến bác Khương hàng xóm, ở cách nhà tôi một căn, trong cư xá Gia Binh Nguyễn Phi Khanh, tại Gò Vấp Việt Nam khi xưa.  Còn nhớ, hồi sau Tết Mậu Thân năm 1968, nhân ngày cúng thất tuần của bác Khương trai, bác Khương gái chiên cá chẳng may bị dầu chiên nóng bắn văng vào mắt làm chín con ngươi, nên bác đã bị hỏng một bên mắt nhoà trắng đục không nhìn thấy gì cả. 
 
Cả xóm ai cũng cảm thương tội cho bác, riêng tôi thì bị nhập tâm từ hồi nhỏ đến giờ, hễ vào bếp nấu nướng, là tôi tưởng nhớ về chuyện ngày xưa, nên tôi luôn luôn phải đeo kính để bảo vệ mắt, nhất là chiên thức ăn lại còn phải cẩn thận hơn nữa.
 
Đây là kinh nghiệm trong cuộc đời, vì bất cẩn, mà đã bị hỏng một con mắt.  Đó là bài học cho mọi người.  Để tránh những sự xui xẻo có thể xảy ra mà mình không lường trước được, chúng ta nên cố gắng cẩn thận được tới đâu hay tới đó.  Cách tốt nhất là không nên làm việc gì quá tầm sức của mình.
 

Ý kiến bạn đọc
28/06/202204:39:14
Khách
Chào độc giả/Tác Giả Phương Hoa
Xin chân thành cảm ơn những lời khích lệ thật sâu sắc của Phương Hoa. Dạ vâng, KD sẽ cố gắng viết thêm để khỏi phụ lòng ưu ái của PH. Mời PH đón đọc nữa nhá!
Xin gởi lời chúc sức khoẻ Phương Hoa và phu quân. Cầu mong mọi sự an lành.
Thương mến,
Ptkd
27/06/202223:40:18
Khách
Những kinh nghiệm những bài học mà tác giả Kim Dung ghi lại thật quý giá vô cùng. Biết để mà đề phòng thì sẽ tránh khỏi những trường hợp như vậy.
Cám ơn Kim Dung. Tiếp tục viết đi nha!.
P. Hoa
10/06/202204:08:44
Khách
Chào độc giả Vương T.
Xin đa tạ những lời khích lệ thân mến của độc giả Vương T., cám ơn Vương T. đã thích bài viết "Chuyện lừa". Dạ vâng, KD sẽ cố gắng viết thêm bài nữa, để mời Vương T. và quý độc giả thưởng thức tài mọn của KD nhá!🌺
Cầu chúc độc giả Vương T. cùng gia quyến được nhiều sức khoẻ, hạnh phúc và bình yên.
Trân trọng,
Ptkd
09/06/202218:15:06
Khách
Cảm ơn tác giả đã viết những bài đọc rất hữu ích và thực tế. Bên cạnh việc đọc để giải trí, các bài viết của tác giả cũng là những bài học rất thực tế giúp cho độc giả qua đó học hỏi thêm những kinh nghiệm rất hữu ích trong cuộc sống. Tôi rất thích bài viết"chuyện lừa". Cảm ơn tác giả đã dành thời gian viết rất rõ ràng những chi tiết mà tôi nghĩ ngay chính những agents làm việc buôn bán hoặc sửa nhà có thể đã không dành thời gian để giải thích cho những customers cần phải biết những kinh nghiệm này. Chúc tác giả luôn thật nhiều sức khỏe để có thể sáng tác thêm những bài viết thật hay cho độc giả cùng thưởng thức.
07/06/202219:56:44
Khách
Chào độc giả Diễm Vân
Xin cám ơn chị độc giả Diễm Vân đã đọc bài và góp ý. Đây là món quà khích lệ
rất lớn lao cho KD. Quý độc giả cho nhiều quà quá. Happy lắm luôn!🌷
Xin gởi lời chúc sức khoẻ chị cùng quý quyến luôn được mọi sự an lành và hạnh phúc.
Trân trọng,
Ptkd
07/06/202217:43:01
Khách
Cảm ơn tác giả Kim Dung bài viết hay, đã chia sẻ chi tiết những kinh nghiệm để độc giả có thể đề phòng và tránh những trường hợp tương tự.
Chúc tác giả và gia đình luôn luôn hạnh phúc, khỏe mạnh và an lành!
07/06/202205:10:40
Khách
Kính chào độc giả Van Tran
Xin chân thành cám ơn anh độc giả Van Tran đã đọc bài, và cho những lời bình thật quý giá, nhất là lại bỏ nhiều thời giờ giúp cho những thông tin hữu ích để chia sẻ với mọi người.
Xin gởi lời chúc sức khoẻ anh độc giả Van Tran. Cầu mong mọi sự an lành.
Trân trọng,
Ptkd
06/06/202223:01:53
Khách
Đọc bài viết này không những biết thêm được chiêu lừa, chiêu gạt của những kẻ bất lương mà còn biết được thêm rằng con ngươi trong con mắt người ta rất dễ bị vật này vật nọ chạm phải .

Hy vọng security camera sẽ giúp cảnh sát truy ra được những kẻ lừa người cháu rể của tác giả để lấy đi mất cái đồng hồ .
Ở trên New York, cũng nhờ có security camera mà có vài trường hợp, cảnh sát đã nhanh chóng truy ra được những kẻ bạo hành người Á châu .

"Đã từ lâu rồi, cháu không hề nghĩ là người khác có thể gạt cháu một cách dễ dàng như vậy ". Trích .
Hic, có lẽ tương tợ như nhiều người vẫn dễ dàng bị gạt tình, cho dù đã biết rằng những chuyện này đã xảy đến cho nhiều những người khác .

Hồi năm 75, chỉ có khoảng 140000 người Việt thoát được sang Mỹ . Nay con số người Việt đã tăng lên ngót nghét 2 triệu , đủ mọi thành phần, và đã có những khoảng thời gian phải sống dưới chế độ Cộng sản gian dối, lừa bịp - nên lòng con người cũng thay đổi theo .

Tác giả viết , "...nên đã sinh ra nhiều chuyện lường gạt đảo điên không ai lường trước được'.
Chỉ riêng nói về vấn đề tiền trợ cấp thất nghiệp, hồi tháng Ba năm ngoái, Bộ Lao Động liên bang cho biết đã có tới 63 tỷ đồng bị thất thoát qua gian lận hoặc sai lầm .
Và chỉ riêng Cali, bản tin bgày 25/10/21 từ Employment Development Department cho biết tiểu bang đã bị thất thoát tối thiểu 20 tỷ đồng qua gian lận .

Các bài viết của tác giả luôn dễ đọc vì lời văn giản dị, rõ ràng, và lại không có ngôn từ Việt nam sau 75 .
06/06/202217:23:49
Khách
Chào độc giả Nam Lê
Xin chân thành cảm ơn Nam Lê đã đọc bài. Rất mừng vui khi đọc được những lời khích lệ quý mến của độc giả Nam Lê.
Cầu chúc Nam Lê và gia đình luôn được mọi điều an lành.
Trân trọng,
Ptkd
06/06/202214:59:05
Khách
Xin cám ơn tác giả đã chia sẻ một bài viết hay và hữu ích. Xin chúc mọi người luôn được bình an và mạnh khỏe.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 495,825
Nhập ngũ vào Thủ Đức sau biến cố Mậu Thân 1968 khi đang theo học năm thứ hai Cao Học Sử Địa tại Văn Khoa Saigon, anh được chọn vào Không Quân, và có lẽ do bản chất yêu thích văn nghệ với sở trường ca hát và đờn địch, anh vào làm việc trong ban Tâm Lý Chiến của Sư Đoàn 3 Không Quân tại Biên Hòa, đi từ cấp bậc Chuẩn Úy cho đến Đại Úy. Đầu năm 1975, anh lấy vợ, một nữ quân nhân phục vụ trong phòng Xã Hội cũng tại sư đoàn 3 Không Quân. Vợ chồng anh ở trong trại sĩ quan của đơn vị cho đến ngày mất nước. Khi anh vào tù, chị trở về quê sống với cha mẹ chị gần Cần Thơ.
Phải nhìn nhận rằng Lão là con người hiền lành, rất hiền lành! Nói theo kiểu người mình hay nói là hiền như cục đất! Lão hiền từ trong nhà ra tới ngoài đường. Chưa bao giờ lão lớn tiếng, hay nói những lời nóng nảy, cộc cằn với bất cứ ai! Cái tâm lão cũng vô cùng là hiền, hiền cả với cây cỏ, với thú vật! Lân la ngoài vườn nhiều khi thấy ớt con hoặc é quế mọc nhiều quá, mụ vợ nhổ quăng bớt. Nếu thấy được lão nhặt chúng đem đi chỗ khác trồng! Mụ kền rền, lão bảo: “Chúng nó cũng muốn sống mà!” Bất cứ con bọ nào bất chợt lọt vào trong nhà là lão túm lấy mở cửa quăng ra ngoài, vừa quăng lão vừa nói: - Đi về nhà mày đi, ở đây lâu là có cơ hội xuống ống cống đấy! Ý lão ám chỉ mụ! Mụ ghét nhất bất cứ con gì chui vào nhà, trông thấy là mụ quăng ngay vào bồn cầu, giật nước mất tích luôn!
Hôm nay trời trong, nắng vàng rực rỡ nhưng lạnh. Hàn thử biểu cho thấy buổi sáng 47độ và trưa được 54 độ F. Vào buổi chiều 16 giờ khí tượng cho biết sẽ có mưa. Từ hôm qua các con đã khuyến khích tôi đi xem hoa đào vì sợ sau cơn mưa, phần lớn hoa sẽ rơi rụng, tơi tả không còn đẹp nữa. Qua video người bạn gửi cho xem thấy hoa đào ở Tidal Basin thủ đô Hoa Thinh Đốn đã nở rộ.
Với Hai Búng thì có nhiều chuyện để nói. Tên trên giấy tờ là Phạm Bình Nhâm, nhưng từ khi vào quân đội, ban bè cùng khóa đặt cho hắn cái tên mới là Búng - Hai Búng. Sở dĩ hắn mang cái biệt danh (nickname) này vì nhà hắn gần chợ Búng mà khi nhắc đến chợ Búng, hắn say sưa nói miết - quên thôi! Hắn tả cảnh, tả tình về quê hương của hắn với những vườn cây ăn trái ở Lái Thiêu, An Sơn, Bình Nhâm (nơi sinh quán của hắn) hấp dẫn đến mức mà người nghe thấy mát rượi với những cây chôm chôm, măng cụt, sầu riêng... ngát hương vườn lài, thơm phức mùi sầu riêng và ngọt lịm mùi lò đường, ruộng mía ven sông …Và bao gìờ kết thúc câu chuyện cũng là lời mời rất chân tình: “Khi nào đi qua Chợ Búng, nhớ ghé nhà tao, tao sẽ đưa tụi mày đi ăn bánh bèo bì Mỹ Liên, hay Ngọc Hương, hai tiệm bánh bèo bì nổi tiếng không những ở chợ Búng mà khắp nước đấy. Rồi về nhà tao, mẹ tao sẽ đãi một bữa cháo vịt – thịt vịt bầu mà chấm nuớc mắm gừng do mẹ tao pha chế thì hết sẩy – Tụi mày sẽ nhớ đời …”
Hồi tôi ở trại tỵ nạn, trầy trật bốn năm trời mới vượt qua cuộc thanh lọc đáng ghét, và khi gặp phái đoàn Mỹ phỏng vấn thì bị từ chối, mặc dù tôi có đầy đủ gia đình ở bển. Còn chồng tôi, cả giòng họ rủ nhau đi vượt biên rất sớm, năm 1977 khi cả miền Nam đang vào cơn tàn tạ dưới bàn tay của “bên thắng cuộc”. Trong khi ở trại Mã Lai chờ phái đoàn Mỹ, thì phái đoàn Canada lơn tơn xuất hiện, gia đình chồng tôi nôn nóng thoát khỏi cuộc sống tù túng ở trại nên nhắm mắt đưa chân qua Canada định cư luôn một lèo. Sau đó, chồng tôi đi học, vào cấp ba rồi Đại Học, quyết chí thực hiện giấc mơ Mỹ Quốc năm xưa, bèn nộp vào trường Đại Học tại New York. Khi nộp đơn thì hào hứng, đến khi được nhận thì bị bà má chồng “bàn ra”, vì sợ tốn kém với số “student loan” quá lớn, chồng tôi cũng bị nản chí, không qua đó học nữa.
Thời gian gần đây, tôi đọc được bài ký sự sống động đã cho tôi một bài học trân quý về nền giáo dục của Hoa Kỳ từ tác giả Hạ Vũ, với câu chuyện “Tôi làm Cô giáo nhà trẻ Mỹ” trên mục VVNM trang Việt Báo. Tác giả kể chi tiết từng hoạt động và phương pháp chăm sóc trẻ nhỏ tại lớp học. Từ việc chuẩn bị môi trường sạch sẽ, an toàn và cách cho trẻ ăn uống, vệ sinh đến giấc ngủ trưa yên lành; ngay cả việc vệ sinh cho bé cũng phải hết sức kiên nhẫn và luôn dùng chữ “please” để khởi đầu và cho biết mình sắp làm gì đó cho trẻ, chữ “thank you” để cảm ơn trẻ đã cộng tác, dù việc đó là phục vụ cho chính các em.
Trong 53 năm, chúng tôi kề cận, nhường nhịn, yêu thương và chăm sóc nhau để cùng xây dựng cuộc sống riêng sau khi cả hai chúng tôi học xong đại học. Chúng tôi đã có một gia đình nhỏ an vui với hai con trai. Và từ khi chúng tôi đem hai cô con gái nhà người dưng, mang về làm hai con gái ruột nhà mình thì gia đình chúng tôi có thêm ba đứa cháu. Nay, các con đã thành nhân, các cháu thì đã có đứa chuẩn bị vào đại học. Hai con trai của chúng tôi đã có nghề nghiệp vững vàng, chúng đã có nhà riêng. Chúng tôi già dặn hơn cùng với sự trưởng thành của con cháu. Hai chúng tôi đã về hưu, vẫn cùng có nhau, tiếp tục nhường nhịn, chăm lo cho nhau trong những năm tháng cuối đời...
Dallas mới qua một đợt lạnh khủng hoảng sau lễ tình yêu, nghỉ học nghỉ làm tuyết đá đầy đường. Hy vọng là đợt lạnh cuối mùa vì thời tiết Texas khó đoán bởi đôi khi sang tháng tư còn tuyết. Tội nghiệp những người thích trồng, họ thường gieo hạt giống trong garage từ cuối tháng hai để sang tháng ba là đậu bắp đã cao được gang tay, cà chua non nhìn mắc ham, những cây ớt xanh mát mắt... Đợi tháng ba cho ra vườn là sớm có ăn, nhưng đầu tháng tư trời lại đổ cho trận tuyết làm cây con chết ráo. Những người mê trồng tính khôn ăn sớm nên gieo hạt trong garage từ cuối tháng hai lại hoá ra ăn muộn vì phải gieo hạt lại lần nữa.
Các nhà khoa học có thể đưa ra tuổi thọ trung bình của một người, nhưng chưa có một thống kê nào cho biết mỗi người từ khi sinh ra cho đến khi nằm xuống đã ở được khoảng bao nhiêu căn nhà! Điều này có thể nói lên mỗi người có những nhu cầu “xê dịch” rất khác nhau. Sau hiệp định Genève 1954, cuộc sống của người Việt Quốc Gia chỉ trong phạm vi từ vĩ tuyến 17 cho đến Mũi Cà Mau. Nhưng kể từ năm 1975 cho đến nay thì “nhà Việt Nam” đã có mặt tại hơn 130 quốc gia trên thế giới. Mỗi một căn nhà của người Việt trên quê người gói ghém tất cả những thăng trầm của một đời lưu lạc nơi đất khách; là những vinh nhục, được mất, hy sinh, đánh đổi để tồn tại. Biết bao người bôn ba ra hải ngoại đang sống trong những căn nhà khang trang, đầy đủ tiện nghi; nhưng từ trong sâu thẳm họ vẫn không quên được căn nhà cũ của mình trên quê mẹ!
Chị Bông đọc xong email của người bạn chỉ cách muối cà pháo ăn liền, lại còn minh họa theo một bát cà pháo dầm nước mắm tỏi ớt trông thật ngon lành hấp dẫn. Suốt hai tuần lễ qua chị lấy vacation về phố Bolsa California thăm người nhà, ăn uống thịt thà, tôm cá mỡ màng nên bỗng thèm món ăn nhà quê dân dã này. Chị lái xe ngay ra chợ mua vài pound cà pháo, ăn đổi món và để giảm cân. Sau chuyến đi chơi Cali chị đã tăng 2 pounds.Về nhà chị thực hiện như bạn chỉ, xẻ cà ra, ngâm nước muối cho ra bớt chất độc hại thâm đen. Trong khi chờ đợi cà còn ngâm trong chậu, chị Bông pha sẵn một bát nước mắm tỏi ớt đậm đà. Món này chỉ ăn với cơm trắng cũng đủ ngon nhớ đời.
Nhạc sĩ Cung Tiến