Hôm nay,  

Gia Đình Tôi Du Lịch Trong Mùa Dịch COVID-19

19/04/202000:00:00(Xem: 8109)

Nguyễn Văn Tới                                                                   

Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018 và giải vinh danh Tác Phẩm 2019  Là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển, ơng định cư tại Mỹ từ 1990, hiện làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Đây là bài mới nhất của Ông. 


***                                                      


Lúc này, chuyện thời sự nóng bỏng nhất là nạn dịch Covid-19. Người dân Mỹ không ai còn xa lạ với căn bệnh phổi cấp tính đang lây lan từ Trung Cộng ra tới hơn 160 quốc gia trên thế giới , hơn 8000 người chết, và nó đã vượt biên vào nước Mỹ, gây ra biết bao người nhiễm bệnh và một số ít chết vì căn bệnh quái ác này, trong đó có một phụ nữ Việt Nam ở California. Không may, vợ chồng tôi đi nghỉ Đông qua thành phố Snowbirds, tiểu bang Utah, trong lúc cơn dịch đang xảy ra, tuy chưa hoành hành dữ dội lắm. Vì đã lên kế hoạch từ trước cho chuyến đi trượt tuyết, và cũng nhận thấy tình hình chưa có gì trầm trọng lắm, nên chúng tôi vẫn lên đường không một chút lo lắng hay bận tâm.

Thứ Sáu, ngày 13 tháng 3, 2020: Khi viết những giòng chữ này, tôi mới giật mình, chợt nhận ra thứ Sáu, ngày 13, cái ngày mà người Mỹ tin dị đoan là ngày xui tận mạng. Holywood đã sản xuất bộ phim kinh dị “Friday, the 13th.” Thôi kệ, đạn đã lên nòng, không thể dừng lại. Chuyến bay từ Tucson, Arizona đi Salt Lake city, Utah vẫn đông hành khách và đúng giờ. Không thấy một ai đeo khẩu trang hay có bất cứ hành động hay thái độ gì lo sợ cơn dịch bệnh này. Tôi nói chuyện với người ngồi bên, anh ta nói anh không quan tâm mấy và chẳng thấy lo sợ gì. Tôi kể chuyện nhiều người tranh nhau mua tích trữ giấy vệ sinh, giấy cuộn, dung dịch khử trùng tay, và nhiều thứ cần thiết khác khiến ngay cả Costco wholesale giờ, muốn kiếm cuộn giấy vệ sinh cũng không còn. Anh cười và nói chắc họ điên.

Khi đổi chuyến bay ở Phoenix, AZ, tôi thấy một người thanh niên Tàu trẻ, mang khẩu trang, đang nói chuyện líu lo qua phone. Anh ta xí xa xí xô bằng ngôn ngữ của mình rất lớn tiếng không thèm để ý tới người chung quanh. Mọi người nhìn anh ta dò xét với ánh mắt không mấy thiện cảm. Rất may, anh ta không đi chung chuyến bay với chúng tôi. Thước đo của cơn dịch bệnh dễ dàng được nhìn thấy qua thái độ và cuộc sống người dân ở đây. Không một ai hoảng sợ. Tuy nhiên, giống như nhiều người, tôi cẩn thận mang theo chai dung dịch khử trùng và một hộp lau tay ướt để chùi khi cần thiết, 

Từ trên cao nhìn xuống những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng thật đẹp và hùng vĩ, tôi biết phi cơ sắp đáp xuống phi trường Salt Lake city. Dân chúng và du khách ở đây vẫn không có vẻ gì lo sợ về nạn dịch. Mọi sinh hoạt vẫn bình thường. Chúng tôi lấy xe thuê và lái trực chỉ đến khu ski resort cách phi trường 45 phút. Từ chân núi dẫn lên đỉnh là một đoạn đường đèo dài 8 dặm quanh co, ngoằn nguèo đến khách sạn, một bên vách núi dựng đứng, bên kia vực thẵm trắng toát một màu trắng tinh khôi xen lẫn những hàng thông xanh nổi bật. Hoa tuyết lất phất rơi, đẹp như bức tranh trong chuyện thần tiên.

Khu trượt tuyết Snowbird này là một khu gồm nhiều khách sạn sang trọng nằm sát bên những con đường trượt tuyết với đường giây cáp treo đưa khách trượt tuyết lên đỉnh núi. Khách sạn The Cliff Lodge là nơi chúng tôi ở là khách sạn lớn nhất trong khu này với 10 tầng lầu, nằm sừng sững dựa lưng vào vách núi, mặt tiền nhìn ra khu trượt tuyết và một hồ bơi nước nóng lớn với 3 cái Jazzcuzi bốc khói nghi ngút ngoài trời.

Nhận phòng xong, chúng tôi mặc đồ ấm, trang bị tận răng với quần áo không thấm nước, xuống phòng cho mướn dụng cụ trượt tuyết, rồi lao ra ngoài trời lạnh giá hòa nhập vào dòng người lũ lượt quần áo muôn màu sắc rực rỡ, nổi bật trên nền tuyết trắng mênh mông. Tôi tận hưởng niềm vui “đi mây lướt gió” dù vẫn còn té lên té xuống, nhưng cái thân già da cọp này vẫn còn gân đủ để chơi cho đến chiều tối.

Thứ Bảy, ngày 14 tháng 3, 2020: Thức dậy rất trễ vào sáng hôm sau, chúng tôi xuống ăn trưa ở nhà hàng trong khách sạn. Thức ăn ở đây mắc gấp đôi bên ngoài, nhưng khá ngon. Một miếng lamb steak (thịt trừu) cỡ 6 oz, giá $40.  Ai có thời giờ, lái xe mất 25 phút đến một thị trấn kế bên, có thể kiếm được nơi ăn uống giá bình thường.

Chúng tôi mướn xe Snowmobile, một loại xe mô tô bánh xích trang bị với cặp ski lướt trên tuyết để đi khám phá vùng núi non gần xung quanh đó. Đây là một môn chơi cũng khá nguy hiểm, đầy tính phiêu lưu mạo hiểm. Những ai “có tí tuổi” xin suy nghĩ thật kỹ trước khi chơi. Sau vài giờ chạy khắp nơi, lạnh cóng cả đôi tai, chúng tôi trở về khách sạn tắm nước nóng trong hồ bơi và jazzcuzi. 

Chúng tôi lấy xe, chạy ra một thị trấn gần đó kiếm một nhà hàng ăn tối, sau đó vào Walmart mua ít nước trái cây, rau quả, sữa, và một số đồ ăn thêm. Ghé qua chỗ nước uống, các kệ trống trơn, không còn 1 chai nước nào, kể cả các bình 1-gallon. Chỗ hàng thịt đông lạnh, bột bắp, bơ hay phó mát, đều còn lại rất ít. Nhìn quanh, tôi thấy một số dân Mễ và Á châu còn đang lảng vảng gần đó với hy vọng có thể kiếm ra một cái gì đó có thể tích trữ cho mùa dịch này. Tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm. Con người có thể không chết vì Pandemic (bệnh dịch), nhưng chắc chắn sẽ chết về Info-demic hoặc Facebo-demic vì tin tức tầm bậy thì lan truyền mau như tốc độ máy phản lực (Mac speed).

Chúng tôi chạy thật chậm trên con đường đèo trở lại khách sạn vì trời tối, ướt, trơn trợt, và bên phải là vực sâu. Tuyết vẫn rơi đều nhè nhẹ. Đó đây nhiều ánh đèn nhà người dân lẫn những khách sạn tỏa lên ấm áp trong trời đêm như một bức tranh nền tối điểm xuyết với hàng ngàn sao đêm tuyệt đẹp. Bước vào phòng, tôi thấy cái điện thoại bàn có đèn nhấp nháy. Tôi nghĩ chắc lại quảng cáo bán Time share, nên không buồn nhấc phone.

Chủ Nhật, ngày 15 tháng 3, buổi sáng, nhìn qua cửa sổ thấy sao không có ai trượt tuyết, tôi nhấc phone mới hay cái tin nhắn cho biết tất cả hoạt động chơi tuyết đều tạm ngừng cho tới ngày 22 tháng 3, tiểu bang ra lệnh mới vì sức khỏe của dân chúng. Khu trượt tuyết mà không được trượt tuyết thì còn làm gì được. Chúng tôi quyết định xuống núi và lái xe đi Salt Lake city coi tòa nhà quốc hội tiểu bang (State Capitol), The Tabernacle Choir, và The Mormon Temple. 

Đến nơi, tất cả đều đóng cửa. The Tabernacle Choir là một tòa nhà xây theo hình vòm, nơi ca đoàn đạo Mormon nổi tiếng thế giới hơn 100 năm nay đã từng trình diễn ở đây. Ngôi nhà thờ Salt Lake Temple (2) tuyệt đẹp, mất 40 năm mới xây xong, cũng là niềm hãnh diện của tín đồ đạo Mormon. Chúng tôi theo chân các du khách đi tới lui thăm viếng các danh lam thắng cảnh khác ở khu Temple Square như các bảo tàng viện và các khu trưng bày hiện vật của những người tiên phong đạo Mormon, nhưng tất cả đều đóng cửa. Hình như người ta đang chuẩn bị cho một điều gì đó. Chán nản, chúng tôi chạy qua thị trấn Provo gần bên thăm hồ Utah Lake. Người dân ở đây vẫn vui chơi, vẫn câu cá, vẫn sinh sống bình thường không có dấu hiệu gì hoảng loạn. 

Về lại khách sạn, chúng tôi lại nhận thêm một tin không vui nữa: Khách sạn cho biết tất cả mọi người phải ra về (check out) ngày mai, thứ Hai, ngày 16 tháng 3, trước 2 giờ chiều. Tôi trình bày chuyến bay của tôi sẽ bay vào sáng thứ Ba. Họ đồng ý cho tôi và 4 gia đình khác được ở lại trong phòng chỉ một đêm nữa mà thôi, vì ngày 17 tháng 3 sẽ “completely lock down” đóng cửa toàn bộ, sẽ không có bất cứ nhân viên phục vụ nào. Tôi đã cố gắng liên lạc với American Airlines để coi có thể về sớm hơn, nhưng số người người gọi vô quá nhiều, nên họ không buồn nhấc máy. 

Chúng tôi chạy trở ngược lại thị trấn, đổ đầy bình xăng, ăn tối, rồi mua thêm thức ăn đem về khách sạn để “tử thủ” cho đến thứ Ba. Khách du lịch đến đây trượt tuyết, đa số là dân Utah nên họ lục đục lên xe về nhà. Một số khác như chúng tôi, đến từ các tiểu bang khác, vài người còn đến từ các nước khác, đều kẹt lại. Khách bu quanh những nhân viên ở quầy tiếp tân với biết bao câu hỏi. Nhân viên khách sạn chỉ biết xin lỗi luôn miệng vì bản thân họ cũng chẳng biết gì hơn là lệnh trên xuống. Nhiều người tỏ ra tức giận với kiểu làm ăn của khách sạn vì không cho họ đủ thời gian chuẩn bị và không thông báo cho họ sớm hơn. Chúng tôi trải qua một đêm lo âu, không biết ngày mai sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa?

Thứ Hai, ngày 16 tháng 3: Không biết làm gì, chẳng lẽ cứ coi TV, rồi ăn uống cho hết ngày. Chúng tôi bèn mặc đồ ấm, mang ủng, ra ngoài đi bộ vừa giãn gân cốt vừa giết thời giờ. Một vùng trời, núi non trắng xóa tuyệt đẹp nhưng vắng lặng như tờ. Hồ nước nóng và jazcuzzi, không ai bơi. Ghế cáp treo đứng im lặng giữa không gian mênh mông. Nắng lên ấm áp, gió nhẹ làm hai tay hơi tê cóng. “Anh khách lạ đi lên đi xuống, may mà có em, đời còn dễ thương” (Trích bài hát Phố núi cao). May là ông khách lạ này còn có bà khách lạ đi theo, chứ ông nào mà đi một mình thì đến chết vì cô đơn.

blank

                   Hồ bơi nước nóng, jazzcuzi không ai bơi. Cột trụ ghế cáp treo kế bên đứng im buồn tênh

blank

                                Ghế dành cho các nàng Bạch Tuyết ngồi vì khách ra về gần hết.


Nguyên ngày hôm đó, chúng tôi hết đi lên, đi xuống, rồi lại đi ngang, đi dọc cái khách sạn khổng lồ mà vắng như chùa Bà Đanh vì chẳng biết làm gì và cũng chẳng gặp được ai. Một nhân viên an ninh, chắc anh ta theo dõi tôi qua màn hình, bước đến hỏi có thể giúp gì cho tôi. Tôi than chán quá, đi tập thể dục, chứ ngồi trong phòng làm cái quái gì. Đứng tán dóc một hồi về nạn dịch Tàu, anh ta chào tôi và đưa tay bắt. Tôi cười và đưa cái fist pump (nắm tay) ra; anh ta cũng làm tương tự, rồi hài hước không kém, anh đưa thêm cái cùi chỏ, tôi đáp lại cũng bằng cái cùi chỏ, rồi tôi tiếp tục đưa chân phải lên, mắt tròn to vì ngạc nhiên, anh cũng giơ chân phải chạm vào chân tôi, cả hai cười vang rồi đường ai nấy bước. Cái App về sức khỏe trong phone liên tục khen ngợi “You are excellent”vì tôi leo cầu thang mấy được mấy chục tầng và đi bộ gần 15 ngàn bước. Ngày nào cũng như thế này, chắc tôi sớm trở thành một “dận động diên” có hạng đủ điều kiện tham dự Marathon.

Thứ 3, ngày 17 tháng 3: Chúng tôi rời khách sạn rất sớm lúc 6 giờ. Bàn tiếp tân vẫn không một bóng người. Trời tối, mặt trăng lưỡi liềm vẫn còn treo trên đỉnh núi tỏa xuống một ánh sáng mờ nhạt trên con đường đèo nhỏ hẹp. Chúng tôi chạy thẳng ra phi trường salt Lake city, trả xe, làm thủ tục kiểm tra với TSA rồi đi thẳng đến khu chờ đợi. Không lúc nào tôi muốn trở về nhà thật nhanh như lúc này.

Phi trường khá vắng vẻ, khách không phải xếp hàng dài khi đi qua khu kiểm tra an ninh, hành lý. Ai cũng từ tốn khoan thai. Hàng ghế ngồi chờ thưa thớt, tôi có thể thấy một số ít người mang khẩu trang nhiều hơn lúc chúng tôi đi. Nhìn họ, tôi có thể đánh giá nạn dịch đang có chiều hướng xấu đi. Chuyến bay của chúng tôi có 100 ghế, chỉ khoảng 35 người có mặt. Tôi đoán khách gọi vô hủy bỏ hoặc dời lại ngày đi.

Máy bay đáp xuống phi trường Tucson, lòng tôi rộn lên niềm vui nhiều hơn so với những lần đi công tác xa nhà vài tháng mới trở về. Chúng tôi ghé chợ tính mua đồ ăn trước khi về nhà, mới hay mình quá chủ quan, hay tỉnh như người Ăng Lê. Trong chợ, trên quầy đồ gia dụng, tất cả hàng hóa sạch trơn. Hàng thịt, khách phải lấy số, xếp hàng dài chờ đợi rất lâu. Có người trở ra với mấy chục pounds thịt bò. Nhân viên tuyên bố “you’ll get what you see, please come back tomorrow”, có nhiêu đây, hết thì thôi, mai trở lại. Quầy trả tiền cũng dài như các quầy hàng khác. 

Khi viết gần xong bài này, tôi hay tin một trận động đất 5.7 magnitude mới xảy ra sáng nay, thứ Tư, 18 tháng 3, ở Salt Lake City làm bức tượng nổi tiếng,Thiên Thần Moroni thổi kèn, trên đỉnh tháp cao nhất của nhà thờ Mormon Temple rơi xuống trên nóc nhà và gây hư hại nhẹ. Đường cao tốc 80 dẫn đến phi trường tạm đóng và các chuyến bay đến phải quay đầu qua các nơi khác, các chuyến bay đi bị hủy bỏ. Vậy thứ Sáu ngày 13, đối với tôi, không phải là một ngày xui tận mạng nếu như động đất xảy ra ngày tôi đến thăm ngôi nhà thờ này thì sao? Không chừng Thiên Sứ “giáng trần” gần chỗ tôi đứng thì chắc mặt tôi xanh như đít nhái. Nếu chuyến bay của tôi vào hôm nay, tôi sẽ bị kẹt trong vùng “lửa đạn” này thêm một thời gian nữa, không biết sẽ còn gì xảy ra sau đó.  

Qua những biến chuyển của cơn dịch đã và đang xảy ra ở Mỹ, tôi chợt nhận ra nếu một trận dịch thật nặng nề xảy ra và chính phủ mất kiểm soát thì cuộc sống của người dân sẽ hoang tàn như ngày tận thế. Còn nhớ năm nào ở Los Angeles, California, nhân vụ nổi loạn vì chủng tộc, nhiều người Mỹ gốc Phi Châu tấn công vào khu chợ người Đại Hàn để cướp phá. Người mạnh sẽ cướp người yếu hơn. Người có vũ khí sẽ tấn công và cướp sạch sẽ người không có thứ gì để tự vệ. 

Tôi nghĩ chúng ta nên coi đây là bài học cảnh tỉnh cho mọi người và cho cả chính phủ để có được một sự chuẩn bị thật chu đáo, có biện pháp ngăn ngừa mọi hoảng loạn như những ngày vừa qua. Trong mọi tình huống, mọi người không nên hoảng sợ, mà phải bình tĩnh vì chúng ta đang sống ở một xứ sở xuất cảng ngũ cốc nhiều nhất thế giới, lương thực phong phú, nguồn nước dồi dào. Chuẩn bị nhưng không hoảng loạn, gia đình tôi, đến giờ phút này, vẫn không tích trữ bất cứ thứ gì. Nhân loại ngày càng bị nhiều thiên tai lẫn nhân tai do chính con người tạo ra. Câu trả lời sẽ là lúc nào mà thôi. 

REFERENCES:

  1. The Mormon Tabernacle Choir

https://en.wikipedia.org/wiki/Mormon_Tabernacle_Choir

  1. The Temple

        https://www.visitutah.com/things-to-do/history-culture/mormon-heritage/temple-square/


Ý kiến bạn đọc
19/04/202014:10:53
Khách
Số liệu Mỹ, Tàu cộng và Vẹm Việt cộng đóng góp cho các tổ chức quốc tế tính theo US đô la năm 2019:
WHO: Mỹ: 400 triệu, Tàu cộng: 44 triệu, Vẹm: đóng góp Zêro, cán bộ nhận: không có báo cáo.
Qũy Nhi Đồng LHQ: Mỹ: 700 triệu, Tàu cộng: 16 triệu, Vẹm: đóng góp Zêro, cán bộ nhận: không có báo cáo.
Qũy lương nông quốc tế: Mỹ: 8000 triệu, Tàu cộng: 30 triệu, Vẹm: đóng góp Zêro, cán bộ nhận: không có báo cáo.
Qũy tỵ nạn LHQ: Mỹ: 1700 triệu, Tàu cộng: 2 triệu cho Bắc Hàn, Vẹm: đóng góp Zêro, cán bộ nhận: không có báo cáo.
Dịch Cúm Tàu: Mỹ: 274 triệu, Tàu cộng và Vẹm: đóng góp Zêro, cán bộ nhận: không có báo cáo.
Chính phủ Mỹ có tiền là do dân Mỹ đóng thuế, trong đó có 2 triệu người VN tỵ nạn.
Hy vọng những người trách Tổng Thống Trump quyết định cắt viện trợ cho WHO nên suy nghĩ lại.
Tàu cộng không xấu hổ khi lên án chính phủ Mỹ cắt viện trợ cho WHO mà không suy nghĩ mình chả đóng góp bao nhiêu cho các tổ chức quốc tế. Vẹm cũng theo Tàu cộng chê Mỹ sau khi nhận 3 triệu đô la của Mỹ và zêro từ Tàu cộng. Chắc Mỹ cũng phải đóng góp như Tàu cộng để Vẹm Việt cộng mới hết chê?
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 1,678,634
Tác giả hiện sống ở thành phố Victorville, California, đã từng tham gia VVNM năm 2018.
Sau lưng chiếc quan tài, một vách tường đá rêu phong, ánh sáng trắng như ánh sáng thiên nhiên từ trên trần cao dịu dàng tỏa xuống. Tiếng nước chảy róc rách quanh những tảng đá rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ. Xung quanh chỗ Tuyết Minh nằm đầy hoa. Căn phòng đầy hoa. Những vòng hoa huệ tây màu tím chen lẫn những bông hồng, cúc… trắng, tím nhẹ, phớt hồng. Tuyết Minh yêu màu tím. Em nằm gọn gàng trong chiếc áo dài màu hoa cà, mái tóc buông xõa, đôi mắt khép lại bình yên. Dáng em nằm thanh thản, êm đềm như nàng công chúa ngủ trong rừng của những truyện cổ tích thần tiên.
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đã góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một mình ra miền Bắc, đạp xe đi tìm cha tại trại tù Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa Sau đây là bài viết mới nhất của Ông.
Thằng con lớn tuy là nó nhỏ người nhưng tự ái của nó rất to, có thể nó bị mặc cảm vì hai chân của nó không đều nhau nên nó làm nhiều cái khác với người ta. Khi mới qua Mỹ được một năm, bác Hai là chị ruột của má tôi từ Úc qua Cali dự đám cưới, có ghé Seattle để thăm hai chị em tôi. Khi bác ghé chơi, có mang cho ba anh em nó một món đồ chơi bằng pin là con Pakichu, nó rất thích món quà này nên cầm chơi hoài, hai đứa em không được chơi nên tới méc để tôi phân xử.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Tác giả là cư dân Huntsville, AL. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Bao Giờ Trời Sáng” một du ký nhiều ý nghĩa khi thăm viếng Nghĩa Trang Quốc Gia Arlington,. Đây là bài mới nhất của Ông.
Hôm ấy, ngày giữa tuần mà đường phố vắng tanh, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe lướt vội trên đường nhựa đen loáng nắng. Tôi rẽ vào khu chung cư im lìm, đeo chiếc mạng che tới ngang mũi, xỏ vào đôi bao tay, quất thêm cặp mắt kính, rồi mới bước xuống xe, dáo dác nhìn quanh. Từ trên ban công của căn nhà trước mặt, một người vóc dáng nhỏ nhắn, cũng che mặt kín mít, vừa vẫy vừa gọi tôi. Cô thòng xuống một sợi dây thừng ở đầu buộc một cái xô, trong xô có một gói lớn. Tôi bước đến, nhấc cái gói ra. Trọng lượng nặng chịch của nó làm tôi bất ngờ. Thì ra hai trăm cái mặt nạ may ba lớp là một khối to và nặng như vậy đó! Tôi ngước lên nhìn người đàn bà đang nắm đầu kia của sợi dây và chợt nảy ra ý xin lên chụp một tấm hình nơi Cô tạo ra những tấm mạng che mặt đang được phân phát đi khắp nơi trên nước Mỹ.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.
Ngày đầu tiên (15 tháng Sáu, 2020) buổi sáng thức dậy đi làm tôi bắt đầu cảm thấy uể oải nhưng chỉ đơn giản nghĩ là do đêm trước bị mất ngủ. Chiều tối về nhà bắt đầu thấy mệt hơn nhưng tôi không ho và không sốt nên cũng đỡ lo. Dù sao để chắc ăn sáng hôm sau tôi gọi vào hãng để báo nghỉ. Suốt ngày thứ hai tình trạng cũng không khá lên nhưng cũng không xấu đi.Đến chiều cảm thấy có đỡ một chút nhưng để chắc ăn tôi đã text cho xếp báo xin nghỉ thêm một ngày nữa.