Hôm nay,  

Cô Tám

20/03/200600:00:00(Xem: 124288)

<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

Tác giả cho biết ông sinh năm 1934 tại Cần Thơ, hiện là cư dân <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Austin, Texas. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Những Người Tuổi Sửu”, kể chiuyện “đi cầy tại Mỹ” cho thấy tấm lòng của các bậc cha anh với thế hệ con em. Bài mới lần này là câu chuyện về một bà mẹ thuyền nhân phấn đấu với hoàn cảnh, một mình nuôi dạy con cái thành đạt trên đất Mỹ.

*

Năm 1979, gia đình Cô Tám bị Cộng sản đánh tư sản nên khánh tận. Cô Tám cùng chồng và 3 đứa con vượt biển theo dòng người đi lánh nạn Cộng sản sau ngày 30/4/75.

Gia đình cô đi trên chuyến tàu gỗ chở 105 người đi vượt biển, rất gian nguy, thập tử nhất sinh. Con tàu này đi lạc hướng, vì bị hỏng máy và phần bị bảo táp làm trôi dạt lênh đênh trên biển mất 28 ngày đêm..May nhờ một tàu đánh cá của Phi Luật Tân cứu nạn kéo vào trại tị nạn ở Palawan, khi cô đã kiệt sức vì đói lả sau 28 ngày đêm. Lần ấy nếu không cô tỉnh lại, người ta đã ném cô xuống biển để thủy táng, như 10 người đã kiệt sức chết trước đó mấy hôm. Tuy đến được bến bờ, nhưng cô lại bị bệnh dai dẳng trong 2 năm. Cũng tại nơi này cô bị mất một đứa con và bị hư thai.

Sau 3 năm ở trại tị nạn, Cô bắt đầu khoẻ lại. Gia đình cô Tám được đến định cư tại thành phố Boston. thuộc tiểu bang Massachusetts, Hoa Kỳ. Nhưng gia đình cô gặp nhiều cảnh tình oan trái. Chồng cô không một lòng một dạ gầy dựng lại tương lai của gia đình nơi xứ lạ quê người. Đã thế còn bê tha với bạn bè ăn nhậu say sưa, trai gái. Ngược lại còn hành hạ đánh đập cô, hăm dọa bỏ cô cho chết.

Mặc dù gặp cảnh ông chồng quá vũ phu và tệ bạc. Cô cũng cam chịu. Cô tìm đủ mọi cách để xây dựng gia đình, nhưng chồng cô vẫn chứng nào tật đó hết thuốc chữa.

Ngày chồng cô bỏ cô, hoàn cảnh bản thân cô rất bi thảm. Cô không biết gì về nếp sống mới tại Mỹ. Tất cả đều xa lạ, trình độ học vấn yếu kém, cô phải tìm đủ mọi cách để vật lộn trước hoàn cảnh đơn thân, phải nuôi 3 con còn non dại.

Không có trợ cấp (Child support) của chồng để nuôi con, vì lý do chưa ra tòa ly dị.

Phải mất hơn mười năm sau, chồng cô về Việt Nam cưới vợ khác, mới chịu ra tòa ly dị cô. Mục đích của anh ta cũng muốn trốn tránh trả trợ cấp nuôi con. Thật ra cô cũng không cần chi số tiền 74 dô la mỗi tuần, theo án lệnh của tòa bắt chồng cô phải trả nuôi con.

Cô cũng chẳng nhận trợ cấp an sinh xã hội. Nên cuộc sống rất vất vả.

Dù có trăm ngàn khó khăn, cô vẫn quyết tâm vươn lên, một mình vất vả đi làm nuôi con. Ngày đến Mỹ cô mới bắt đầu học tiếng My, thế mà chỉ sau 3 năm tự học Anh ngữ, bằng phương pháp mỗi ngày chỉ học 5 chữ trên quyển tự điển Anh Việt, sau đó nghe radio, truyền hình, và tham dự những lớp học đàm thoại thêm tại nhà thờ, cô đã thành công như ý muốn và đàm thoại Anh ngữ dễ dàng.

Một hôm có người bạn gái đang làm ở sở Bưu điện Mỹ (US Postal Service) ở South Boston, báo cho cô biết Bưu điện đang mở khóa thi để tuyển dụng người. Cô lo sợ mình không đủ khả năng thi. Người bạn khuyến khích và hứa giúp đỡ hướng dẫn cách thi. Cô nạp đơn và chờ đợi gọi đi thi. Thật không ngờ, cô thi đạt kết quả xuất sắc, với số điểm 96/100. Số điểm chưa bao giờ có trong đợt thi của cô. Nhờ Ơn Trên dẫn dắt, cô được gọi đi làm ngay sau đó một tháng.

Ai cũng biết ở đây thi vào Bưu điện gay lắm. Những người có số điểm từ 80 đến 85/100 phải chờ có khi cả 6 tháng hoặc 1 năm mới được. Trong số cùng thi vào bưu điện, có đứa cháu cũng có bằng ''Associate Degree'', trình độ học vấn hơn cô nhiều, thế mà nó cũng thi rớt. Có lẽ vì nó quá chủ quan.. Còn cô thì rán quá sức, chăm chỉ ôn tập học hành theo bạn cô chỉ dẫn. Do đó cô đạt kết quả như ý muốn.

Thế là cô được đi làm ở Bưu điện Mỹ tại South Boston. Sau 90 ngày của thời gian tập sự, trắc nghiệm làm bán thời gian, cô được công nhân là một nhân viên tích cực và gương mẫu. Cô được tiếp nhận là nhân viên chính thức của Bưu điện tại South Boston. Đây cũng là niềm an ủi cho những nỗ lực vượt bực của cô trong cuộc chạy đua kiếm sống nơi xứ Mỹ.

Cuộc sống của cô từ ngày vào đất Mỹ, đến nay cô mới bắt đầu tạm ổn. Vì cô đã có công ăn việc làm ổn định. Giờ này chồng cô hết lý lẽ để hăm dọa cô và cũng thấy xấu hổ với cô. Bạn bè ai ai cũng bắt đầu thán phục cô. Họ khâm phục cô qua tư cách tốt và tính nhẫn nại vô bờ bến. Cô có cái thông minh hiếm có và quyết tâm kiên cường của người đàn bà Việt Nam tài đức và tiết hạnh. Cô không bao giờ bi lụy vì những tình cảm vụn vặt do tính nết đoan trang, khiến những người đàng hoàng có tư cách phải kính nể và thương mến.

Cô làm Bưu điện được 13 năm, từ năm 1986 đến năm 1999 thì không may bị tai nạn lưu thông. Sau thời gian điều trị, cô trở lại đi làm, nhưng chỉ làm được việc nhẹ do sức khoẻ yếu kém.

Thời gian tại sở làm này cô thường hay bị tên Buzzle, là chủ cai quản nhiệm sở của cô, theo đuổi ve vãn, gò ép cô. Môt phần do nhan sắc xinh đẹp và duyên dáng đã lôi cuốn hắn ta. Hắn đề nghị cưới cô làm vợ. Cô nhất định cự tuyệt. Do đó tên này thất vọng, nên hắn ta bắt đầu làm khó cô. Sau nhiều lần bị quấy rầy. Cô đưa nội vụ này ra Công Đoàn để thưa tên ''supervisor'' với tội danh là quấy rối tình dục. Cô đã thắng kiện. Tên supervisor bị khiển trách và chuyển đi nhiệm sở khác. Nhưng chính cô cũng gặp nhiều khó khăn, trù ếm. Bưu điện quyết định đưa cô đi tái khám sức khoẻ. Bác sĩ của Bưu điện bảo cô: ''Sức khoẻ kém, không còn đủ khả năng, dù làm việc nhẹ (Ligth duty). Như vậy, cô bị ép vào thế phải nghỉ việc vào cuối tháng 12 năm 1999.

Với sự tiếp sức của Công Đoàn APWU (American Postal Workers Union), cô đi kiện thưa đến nơi đến chốn, nhờ sự bênh vực của Công Đoàn, họ biết cô bị hạn chế về Anh ngữ và hiểu biết hạn chế về luật lệ của Sở Bưu điện Hoa Kỳ. Nhờ Công Đoàn phụ lực, cuối cùng Cô được chấp thuận cho nghỉ hưu non, vì lý do bệnh mất sức. Cuối cùng vào tháng 3 năm 2000, cô được quyết dịnh nghỉ hưu non vì bệnh (Disablity Retirement). Với tiền nghỉ hưu sau 13 năm làm việc cho Bưu điện Mỹ. Dù cô nghỉ việc, với số lương hưu, cũng tạm đủ cho cô sống với cuộc sống hiện nay.

Xuyên qua cuộc đời cô, từ lúc còn bé khi lên 10, cô đã có tư tưởng tư lập. Dù hoàn cảnh gia đình, cô chỉ được đi học đến lớp 12 tại Việt Nam. rồi nghỉ học, ở nhà giúp cha mẹ. Nhưng bẩm sinh cô được trời cho một đầu óc thông minh khác thường. Học đâu nhớ đó, phản ứng linh hoạt truớc mọi vấn đề. Cô chưa hề chịu bó tay hay chịu thua bất cứ sự việc gì đến với cô. Cô làm việc gì,nhất định phải đạt đến nơi đến chốn.

So với những ngày đầu đặt chân trên đất Mỹ, cô Tám ngày nay, đã tiến bộ hẳn ra. Dù sức khoẻ có yếu đi nhưng cô vẫn còn đẹp và duyên dáng như thuở nào. Các con cô giờ đã lớn khôn, tất cả đều có gia đình tốt đẹp.

Sự thành đạt của cô và các con của cô là một tấm gương cho những ai muốn thoát ra cảnh khó khăn nơi xứ lạ quê người, phải luôn luôn có quyết tâm như cô Tám, đã làm để vượt qua trong những ngày chân ướt chân ráo đến Mỹ.

Cô Tám cũng còn một niềm hi vọng cuối, mà từ lâu cô vẫn nuôi dưỡng đứa con trai út của cô. Khi chồng cô bỏ cô, vô trách nhiệm với con. Cô phải nuôi con, sống cảnh mẹ góa con côi. Cô đã đơn độc nuôi con học hành hết High School rồi vào đại học.

Năm nay con cô sẽ tốt nghiệp ra trường sau 7 năm theo học ở NU (Northeastern University), tại Boston. Đây là niềm an ủi của cô, đồng thời cũng để trả lời cho chồng cô biết, cô vẫn sống, và hãnh diện vì đứa con đã thành đạt theo uớc vọng của cô. Cô vẫn cho phép nó gặp cha nó, nhưng nó lại không muốn gặp. Nó hận cha nó vì bỏ nó không nuôi dưỡng nó.

Bây giờ những ngày thê thảm vì bệnh tật hoặc bị ruồng bỏ đã qua. Cô cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản, nhìn ra ngoài trời đang vào tiết xuân trăm hoa đua nở muôn màu muôn sắc, khiến lòng cô cảm thấy thanh thản hơn. Từ ngày chồng cô bỏ cô đi, gần hơn 12 năm có biết bao người theo chọc ghẹo tán tỉnh, xin hỏi cưới cô làm vợ. Cô đều từ chối và xa lánh vì cô có ý định xuất gia đầu Phật.

Vào ngày Tết Nguyên Đán năm rồi, tôi và bà xã tôi có dịp đi viếng chùa Linh Sơn, một ngôi chùa nữ, nằm trên đồi của một khu rừng trên đường xa lộ 71 nằm giữa đường từ Austin đi Houston. Ngôi chùa này do một ni sư Việt Nam dựng lên cách đây 3 năm.

Giữa cảnh chùa yên lặng tĩnh mịch, với khu rừng thông vắng vẻ hoang vu ở miền Nam nước Mỹ, tôi bất chợt gặp lại Cô Tám. Lần này cô đã xuất gia đầu Phật. Cô đi tu cách đây đã 2 năm.

Tấm gương cô Tám một mình phấn đấu với hoàn cảnh, tự học để đi làm nuôi con nên người, rồi thanh thản vào chùa tụng kinh niệm Phật thật khiến tôi xúc động và quí trọng.

Phạm Thành Tính

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 48,480,470
Sáng nay khi vừa đến bàn làm việc, một đồng nghiệp người Việt của tôi đã tỉ tê tâm sự: - Thằng David nhà chị càng ngày càng khó dạy em ơi! Tối qua, chị vừa vào phòng nó, chưa kịp nói với nó
Không biết là nên vui hay nên buồn nữa, khi hai nhà thương nơi tôi làm việc lần lượt rủ nhau đóng cửa. Một con số thống kê đáng sợ là 89 bệnh viện và Medical Clinics&nbsp; bị &#39;xóa sổ"
Bà Kỳ Băng đang nấu ăn dưới bếp bỗng ngưng lại, quay mặt nhìn lên phòng khách, nói going oang oang lên nhà trên: - Nè ông! Chủ nhật nầy bầu cử Hội đồng hương tỉnh mình đấy
Mỗi lần có dịp tới một chỗ nào đó, hai ba từng lầu, có cầu thang lên xuống, mình thủng thỉnh để ý tới những người tới lui lên xuống, nhất là những đôi nam nữ, hay vợ chồng. Để chi vậy nè "
Chiều thứ Sáu, tôi đang ngồi trước cái computer để trên bàn giấy, chăm chú vẽ cho xong cái hoạ đồ thì Mike, tên xếp trực tiếp, xuất hiện trước cửa văn phòng: -Eh Steven, mày sửa soạn đi
Đếm đến hôm nay là đúng 20 năm tôi đặt chân đến Mỹ. Có cô bạn thân lần nào gặp tôi cũng nghe than "Hồi mới qua đây em khổ dễ sợ rứa đó!" Tôi la: "Mi nói chi lạ … hồi nớ mới qua
Một buổi sáng chớm thu, trời se lạnh, đã quá 7.00 giờ rồi mà trời còn tối, ông Bình tỉnh giấc dậy, với chiếc đèn pin đầu giường ngủ dọi lên đồng hồ trên tường. Quả thật đã 7.15 giờ, con gái ông
Con gái có hai cái kị: Xấu và học cao. Đàn ông thường không thích lấy vợ giỏi hơn mình. Còn các cô có học một tí thì thường tự cao, không thể lấy anh dân cày. Hóa ra cao thì không với tới, mà thấp thì chẵng dám trèo cao
Chiều nay, sau khi nói chuyện với con, buông phôn xuống, mẹ đã lặng người, ngồi trên sô pha cả tiếng đồng hồ không buồn nhúc nhích. Dù bố liên tiếp hỏi này hỏi nọ nhưng mẹ chẳng để ý vào câu chuyện để trả lời.&nbsp;
Phía sau nhà của bé Kenny là một khu vườn xinh xắn. Nơi đó ông nội của em trồng khá nhiều cây ăn trái như cây apricot, peach, apple nhưng đặc biệt nhất là cây táo tàu ở góc vườn. Ông nói đất ở đó tốt, nắng ban trưa đã được cây
Nhạc sĩ Cung Tiến