Huyền Thoại Mẹ
Người viết: TRÂN NGUYÊN
Bài số 1117-1726-439-vb6061006
Trân Nguyen là tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2006. Cô sinh năm 1970, cư dân Monterey Park, Nam California, nghề nghiệp: y tá, siêu âm. Bài mới lần này là chuyện tại một bệnh viện Á Đông có đông bệnh nhân gốc Việt.
*
Không biết là nên vui hay nên buồn nữa, khi hai nhà thương nơi tôi làm việc lần lượt rủ nhau đóng cửa. Một con số thống kê đáng sợ là 89 bệnh viện và Medical Clinics bị 'xóa sổ" trên bản đồ California năm 2004.
Thứ sáu mất việc, thì thứ hai tôi được nhận ngay vào làm việc full time with benefit ở một nhà thương mới: Bệnh viện của người Á Đông "We talk your languages". Với kinh nghiệm 9 năm làm việc, nói hai thứ tiếng Anh - Việt lưu loát, thì có một chỗ đứng khiêm tốn trong loại nhà thương này không khó. Tôi được sắp xếp vào làm việc tại OPD (Outpatients department).
Ngày đầu tiên làm việc ở đây, không hiểu sao tôi lúng túng quá. Học hết lớp 11 rồi tôi mới qua Mỹ, đồng nghĩa với tiếng Việt của tôi thừa mứa, nhưng công thức chào hỏi bằng tiếng Việt theo kiểu nhà thương thì tôi thiệt chưa quen…
- Xin chào Bác Phạm… Cháu tên Mai Thanh (Martina) hân hạnh được tiếp rước bác…
Tôi lẩm bẩm, không ổn!! Nghe nó kỳ kỳ làm sao đó. Hm.- làm lại.
- Thưa bác Phạm, mời bác vào phòng số 8… Con tên Mai Thanh. Bữa nay sẽ rọi… lá gan cho Bác.
Người Việt mình đâu quen gọi bằng Họ, dù là nể nang vẫn phải gọi bằng tên… "cúng cơm".
- Dạ … Mời bác Minh, bác Phạm ngọc Minh vào phòng số 8, con là Mai Thanh.
Một tuần, hai tuần trôi qua tôi tự nhiên hơn .
Phòng siêu âm của tôi ngay sát phòng chờ đợi, Á Đông nhiều hơn người bản xứ,… người Việt Nam mình là nhiều hơn hết. Có thể nói đây là một thông tấn xã thu nhỏ của người Việt mình, ngồi ở đây mỗi ngày tôi không cần radio TV gì ráo, vẫn biết rất rành…rọt những gì đang diễn ra xung quanh, từ chính trị, đến buôn bán, từ chiến trường, chiến tranh I Rắc cho đến những gì vừa xảy ra ở khu Phước Lộc Thọ… Từ thời tiết bên đây đến bên n nhà… Cả những chuyện trên trời dưới đất như chuyện Ông tư H.O nọ đi về Việt Nam cưới vợ cho thằng con trai. Sẵn tiền rừng bạc bể từ những đứa con đỗ đạt, ông đâm ra phung phí, giở thói trăng hoa với những cô con gái trẻ đẹp chỉ đáng tuổi con cháu mình, nào ngờ đâu ăn trúng bùa mê của chính cô con dâu tương lai xinh đẹp của mình… Làm ngày cưới con, ông cứ như người bị điên giật lơ lơ, láo láo…
Rồi Cô Ba Beauty Nail có một bày con gái , cô này vừa lấy chồng xong rồi sinh con, cô sau làm… ngược lại sinh con rồi mới lấy chồng vân vân và vân vân …
Ban đầu tôi nghe thấy kích thích, tò mò… sau lần hồi đâm nghiện. Hôm nào có ít người Việt Nam đấu chuyện, tôi lại lờ đờ như người bị thiếu thuốc. Nên sáng nào cũng vậy, tôi thò đầu ra front desk đảo một vòng tươi cười, quan sát… Có bữa tôi cũng bị điện giựt, đang làm việc tự nhiên bên ngoài có tiếng vọng vào (chắc là cô con gái rượu nào đang nói chuyện với má)
- Lát nữa YOU dzô trỏng, hình như có con mẹ Việt Nam làm ở phòng số đó, khỏi biểu tui phiên dịch đi, chở YOU đi đã là mệt lắm rồi. Nhớ đó, khi con…mẻ hỏi đau chổ nào thì khai đau hết, chổ nào cũng đau, đau ê ẩm, đau… dữ dội… để con mẻ khám kỹ một chút nghe… hôn.
Tôi vừa tức cười vừa bực mình chạy ra.
- Bác Nguyễn Thị Bưởi, rọi tim phòng số 8.
Quay qua nhân vật kêu tôi bằng con… mẻ:
- Em tên Mai Thanh. Chị cứ yên tâm chờ, để bác em lo cho. Cô ta guợng cười… hở mười cái răng… Hết chuyện.
*
- Chị Mai Thanh, chừng nào tới phiên em"
- Cô Thanh, Ba tôi nhịn đói lâu không được, ông bị tiểu đường. Cô coi dùm chừng nào tới lượt ổng"
Sinh hoạt bệnh viện nói tiếng Việt vẫn rôm rả, đều đều.
Nơi làm có thêm một người Việt Nam nữa, bác sĩ Thomas Thắng Trần. Ảnh là bác sĩ sản phụ khoa, mới tiếp xúc sơ đã thấy có cảm tình, tiếng Mỹ lưu loát, tiếng Việt thì cũng anh anh, em em ngọt xớt…
Có lần tôi nghe được mẩu chuyện từ hành lang bệnh viện:
- Ai đời… Tại mình thấy ổng Việt Nam nên mới chọn ổng
- Bồ biết sao không" Mình chuyển dạ nửa ngày, chẳng thấy mặt mũi ổng đâu. Đến chừng mình mắc đi cầu quá mới gọi được cô y tá. Cổ khám qua loa rồi nói: không được đâu, cổ tử cung đã nở 10 phân rồi, chỉ cần " Rặn" thêm một chút là baby tuột ra luôn đó. Mừng thầm … Vậy mà bác sĩ Thắng Trần vào thì nhăn mặt nói phải C-section thôi , 30 tuổi rồi, khó lắm! Mình lật đật giải thích, nhưng ổng cứ lảng đi… Hai tiếng đồng hồ sau mình vẫn chưa sanh được… vậy là bị đẩy vào phòng mổ. Mấy hôm sau tái khám, mấy chị cùng chờ ở phòng bệnh cũng kể một câu chuyện tương tự… thiệt là…Trần… trắng trợn!!!
Tôi nghe xong lòng chùng xuống, không biết thực hư thế nào. Trong y học có rất nhiều tình huống phức tạp. Có thể nào có hiểu lầm chăng" Nhưng sao một sự kiện lại cùng xảy ra liên tiếp với nhiều người. Tôi đang vẩn vơ thì có người đập vai cái…bốp:
- Mai Thanh!
- Ơ …Martina, đây là má vợ của anh, phu nhân của bác sĩ Sardjono lầu 4 đó. Còn đây Martina, cổ là người Việt Nam, cũng là cô y tá xinh đẹp nhất ở đây đấy. Nói rồi Thomas Thắng nheo mắt cười với tôi.
Tôi luống cuống chào: Chào bà… Rất hân hạnh
À phải rồi nghe nói Dr. Thomas Thắng Trần, vừa ra trường thì lập tức kết hôn và được ba vợ đưa về đây làm việc với đồng nghiệp đồng hương chưa có gì phải phàn nàn. Anh coi cũng được lắm, mà sao người ta nóivậy được" Vô lý! Tôi muốn dộm bước đi thì có hai cô bé Việt Nam cuối chào:
- Chị Mai Thanh.
- Chào hai em.
- Ngày mai má em xuất viện rồi, tụi em tới say bye với gừi chị hộp bánh để cúng Trung Thu.
Tôi "Ồ" lên một tiếng. Từ ngày về làm ở đây quà cáp nhiều quá!
Có bữa Thomas Thắng chọc:
- Anh còn tưởng bữa nay sinh nhật của em nữa chứ.
Tôi cười cười:
- Không bưng dùm còn đứng đó nói nhảm.
Lâu ngày làm việc tôi thấy cũng thân thân với Bác sĩ Thắng như anh em, tôi cũng dần quên đi câu chuyện người ta đàm tiếu về anh ngoài hành lang hôm nào.
Cho đến một hôm…
Vô tình tôi nhìn thấy Thắng ở parking lot, tôi có đưa tay vẫy nhưng dường như ảnh không nhìn thấy tôi… Bên cạnh anh là một phụ nữ lam luốc, quê cục…mặc bao nhiêu là lần áo, giày tất cũ kỹ… nhưng dáng mặt chịu đựng và hiền hòa. Hai người xuống xe đi vào. Thắng đi trước, một cái thùng Carton gì mà thiệt to. chẳng biết có cái quỷ gì trong đó mà Thắng có vẻ lấm lét. Tôi đi ngang qua mà anh không nhìn thấy, hay cố tình không nhìn thấy tôi… Người đàn bà lẳng lặng đi, theo đằng sau, tay khư khư ôm bình thủy trúc xanh mướt… gương mặt thì ngời ngời hãnh diện.
Dẫu biết người đi thoát nợ đời
Sao người ở lại buồn chưa vơi
Phù du nhân thế vô thường đó
Tan hợp như mây lửng giữa trời