Hôm nay,  

Nỗi Đau Vẫn Còn Đó

21/05/201800:00:00(Xem: 11198)
Tác giả: Triều Phong (TPN)

Bài số 5394-19-31235-vb2052118


Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

viet ve nuoc My (1)viet ve nuoc My (2)
Người cựu quân nhân và chánh án Frank Caprio lấy từ video ‘Veteran pleads “guilty” to $100 parking violation- but when he gives reason, Judge says 5 words’.

 
***
 

Ngày 19 tháng 02 năm 2018 trên Facebook của thành phố Providence ở tiểu bang Rhode Island có đăng tải “video” nói về một phán quyết đầy sự nhân bản của người cầm cân nảy mực đứng đầu tại một tòa án ở thành phố này là ông chánh án “Frank Caprio” khiến mọi người vô cùng cảm động!

Số là vào tháng Năm năm 2016 có một ông cựu quân nhân thời “chiến tranh Việt Nam” bị phạt một trăm đô ở Trung Tâm Y Tế của Hội Chiến Binh tại Providence vì vi phạm chỗ đậu xe.  Khi xuất hiện trong phiên xét xữ, người cựu quân nhân này đồng ý là ông sẵn lòng đóng phạt nhưng ông muốn phân giải rằng tình trạng của chỗ đỗ xe ở bệnh viện; nơi ông một tuần đến khám vài lần để chữa trị các chiến thương, thì rất là “atrocious!”

Sau khi nghe người lính trình bày câu chuyện của mình xong, quan tòa Frank Caprio hứa sẽ bắt buộc bệnh viện xem lại chính sách vi phạm luật đậu xe và ông thêm rằng người cựu chiến binh này không có gì buồn bởi tuy việc vi phạm chỗ đậu xe là một vấn đề nhưng ông không cần phải đóng phạt do đi điều trị những thương tích mà ông đang mang vì đã phục vụ cho đất nước và để cho chuyện xét xữ được công bằng hơn vị quan tòa chỉ muốn nói “năm từ” thôi: THANK YOU FOR YOUR SERVICE!

Có mấy vị chánh án nào xung quanh chúng ta công minh như vị này?  Băng hình kết luận!

Câu chuyện đã lâu nay được đưa lên lại trước tháng Tư là tháng đã kết thúc chiến tranh Việt Nam cách đây bốn mươi ba năm như để tri ân các cựu chiến binh Hoa Kỳ đã chiến đấu trong chiến tranh Việt Nam mà tôi tình cờ đọc được làm tôi bồi hồi mãi không thôi khi ngày đến tháng Tư buồn kia mỗi lúc một gần!

Và nó cũng là nguyên nhân làm cho tôi nhớ đến một câu chuyện đau lòng khác đã xảy ra gần chỗ tôi sinh sống rất lâu mà tình cờ bây giờ tôi mới được biết.

Tôi vốn qua Mỹ muộn màng lúc tuổi đã lớn và vì còn cha mẹ già ở quê nhà nên đã phải từ bỏ ước mơ đi học để làm “nails” nuôi thân cũng như lo cho gia đình còn ở Việt Nam lúc định cư từ tiểu bang South Carolina.

Vài năm sau tôi lập gia đình rồi chuyển về quê vợ ở Ohio sinh sống sau khi chúng tôi có được một thằng con trai năm tuổi.  Tại đây tôi vẫn tiếp tục công việc của mình để mưu sinh và bà Judy là một trong số các người khách “ruột” của tôi.

Bà Judy là người Mỹ trắng, cao ráo, đẹp đẽ, vô cùng lịch sự!  Tuy đã gần bảy mươi tuổi nhưng tướng tá bà còn rất khoẻ mạnh vì bà vẫn đi “Gym” đều đặn mỗi ngày.   Đây chính là điều khiến bà và tôi rất hợp nhau bởi tôi cũng thường xuyên đi tập thể dục để chữa cái cột sống bị chấn thương ở trong “trại lao động cưỡng bức” hồi còn ở bên nhà năm xưa của mình.

Khoảng hai năm sau khi đã khá thân với nhau, một hôm bà hỏi “tôi từ đâu tới?”  Tôi nói cho bà biết lý do vì sao người Việt phải trốn đi bằng đường biển hay đường bộ sau khi chiến tranh Việt Nam chấm dứt vào năm 1975 bất chấp mọi phong ba bão táp, hải tặc hay đói khát hoặc vô số hiểm nguy chết chóc khác luôn rình rập, sự gian nan ba chìm bảy nổi kiếm đường vượt biên của tôi từ cuối năm 1978, nỗi khổ cực bị hành hạ gần sáu năm trong các trai lao động của cộng sản lúc bị bắt và cuối cùng là tình trạng chờ đợi suốt gần mười một năm trời trong tuyệt vọng ở bên trại tỵ nạn lúc đến đảo sau ngày đóng cửa và khi đã bị bác quyền tỵ nạn.

Từ ngạc nhiên đến thán phục sự kiên trì, quyết tâm tìm tự do để hôm nay có được một đời sống như ước nguyện trên xứ Mỹ của tôi bà cũng kể tôi nghe là bà lấy chồng khá sớm.  Bà có người anh chồng đi lính năm mười chín tuổi, sang Việt Nam tham chiến sau khi cưới vợ được vài tháng, rồi chết trong một trận đánh không lâu sau đó vào năm 1969 mà không hề biết rằng vợ mình ở quê nhà đã có thai.

Người chị dâu ấy khi đó còn là một cô gái nhỏ, ngây thơ dại khờ, mới chỉ mười tám tuổi. Không biết sẽ sống ra sao trước tương lai mù mịt với đứa con nhỏ sau đó, cô ta đã sợ hãi và đem giao đứa con trai mới sinh cho ông bà nội của nó rồi ra đi biền biệt.

Đứa bé trai đó được ông bà nó đặt tên là Tom, năm nay bốn mươi tám tuổi, hiện đang ở Springfield; một thành phố nhỏ của tiểu bang Ohio.  Nó lớn lên vô tư trong tình yêu thương của ông bà nội mà nó cứ tưởng là cha mẹ cho đến khi bà nó sắp sửa qua đời thì họ mới cho nó biết sự thật.  Quá phẫn uất và đau lòng, từ đó Tom trở nên lầm lì. Đây cũng đúng là thời các cựu quân nhân tham chiến tại Việt Nam trở về đang bị truyền thông trong nước bêu rếu do đó hình ảnh của họ bị xấu xí, bị ruồng bỏ, bị đối xử tệ bạc, danh dự của người lính là “cục xương khó nuốt” do ảnh hưởng của nhóm phản chiến.  Tom không biết sự hy sinh của ba nó có đáng không?  Đúng hay sai?  Nó luôn tự hỏi nhưng không tìm được sự thật cho câu trả lời  ấy khiến càng ngày nó càng thêm bực tức, không muốn nghe và nói đến cuộc chiến tranh này và đó là lý do Tom cũng ghét người Việt Nam!

Câu chuyện đau thương chưa bao giờ được biết của người không cùng màu da chủng tộc nhưng lại gắn liền với số phận bi thảm của đất nước mình khiến tôi mủi lòng.  Ngẩng đầu lên nhìn bà Judy, tôi thắc mắc:

- Thế hài cốt của ông bố của Tom có được mang về Mỹ không?

- Có!  Bà trả lời.

Ông ta được chôn ở Nghĩa Trang Arlington ?

- Không.  Ba má của anh ta quyết định đem hài cốt của con mình về chôn tại nghĩa trang thổ mộ ở quê nhà Springfield, Ohio này nè. Nhưng tên ông ta thì có trên “Bức Tường Đá Đen ở Washington D.C.”*

Bà dứt lời, cả hai rơi vào im lặng một lúc lâu.  Mỗi người theo đuổi một suy tưởng riêng.  Rồi tôi nghĩ tôi nên cho bà biết về những hoạt động hổ trợ lũ lụt, thiên tai của Cộng Đồng Việt Nam trên khắp nước Mỹ trong nhiều năm qua, các buổi nấu ăn, làm từ thiện, phát quà bánh cho người vô gia cư cả Việt lẫn Mỹ ở Cali vào mấy dịp lễ lớn như Christmas hay New Year hoặc chính nhóm chúng tôi năm vừa qua cũng đã đóng góp tài chính để mua các phẩm vật cần thiết như chăn màn, xà bông, tã, kem đánh răng…. cho bệnh viện cựu chiến binh hay cơ quan giúp đỡ người vô gia cư ở Dayton này trong ngày Thanksgiving.

Vì là ngày đầu tuần tiệm vắng khách nên tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi, tôi còn nói cho bà hay là ngày nay, bà đã có thể nói cho anh Tom cháu bà là nước My, người Mỹ đã tghấy rõ cuộc chiến chống cộng tại Việt Nam năm xưa là hoàn toàn  có chính nghĩa. Các cựu chiến binh Mỹ từng chiến đấu ở Việt Nam nay đã được cả chính phủ và người dân coi trọng.  Và tôi cũng ngỏ ý muốn gặp người con bất hạnh chưa một lần biết mặt cha mẹ ấy để chia xẻ nỗi mất mát lớn lao mà anh đã chịu đựng cũng như  cám ơn sự hy sinh của cha anh ta trong việc bảo vệ tự do cho đất nước tôi.

Bà Judy lấy làm thú vị với mấy câu chuyện tôi nói, hứa sẽ chuyển lời lại cho cháu bà.  Và tôi đã chờ rồi đợi mãi nhưng chỉ nhận được sự im lặng.  Môt thời gian sau, bà  đến làm móng tay và cho biết người cháu trai của bà chưa muốn gặp tôi.  Câu chuyện dừng lại ở đó cho đến hôm nay bỗng nhiên bà bất ngờ dẫn anh ta đến đây khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.

Tom ngồi xa xa trên dãy ghế chờ đợi dành cho khách sát với cửa ra vào trong khi tôi làm “deeping powder” cho bà.  Sau khi xong tôi tiển bà ra ngoài, bắt tay anh thật chặt khi bà Judy giới thiệu, nhìn thẳng vào mặt Tom; một người đàn ông trung niên vạm vỡ, to cao, có đôi mắt đẹp nhưng buồn với hai con ngươi màu hạt dẻ, hàm râu quai nón rậm được cắt tỉa cẩn thận. Tôi nghĩ mình sẽ nói với anh ta rằng “người Việt Nam chúng tôi vô cùng biết ơn sự hy sinh của ba anh và xin...”

Vừa nghĩ tới đây, tôi chợt thấy không biết có nên khơi lại niềm đau cô đơn vì cha mất, mẹ bỏ đi của anh ta không? Chắc là không.

Khi nói chuyện với anh,  tôi lái câu chuyện sang đề tài khác bằng cách cho anh hay năm 2017 vừa qua Chính Phủ Mỹ đã ấn định ngày 29 tháng 03 hằng năm là Ngày Cựu Chiến Binh Chiến Tranh Việt Nam Toàn Quốc của Hoa Kỳ nhằm vinh danh các người lính đã hy sinh phục vụ cho quốc gia. Tôi cũng kể cho anh ta nghe chuyện ông chánh án  Frank Caprio tỏ lòmng quí trọng người cựu binh ở Việt Nam thế nào. Nghe chuyện, hình như các thớ thịt trên gương mặt của anh co giật bởi bị kíck động còn bà Judy thì vui mừng vì cuối cùng nước Mỹ cũng trả lại danh dự cho những người như cha anh.

- Tôi mong muốn được viếng mộ ba anh một ngày nào đó nếu anh cho phép.  Tôi nói tiếp với anh.

Tom hít một hơi thật dài, cảm kích trước những gì tôi nói và đáp:

- Maybe!

Nhìn theo bóng dáng họ khuất sau khi quẹo qua tiệm cà phê Winans trong The Green Mall, tôi nghe bâng khuâng cõi lòng và tự nhủ mkình sẽ  liên lạc với Tom  để có thể viếng mộ và tri ân người cha của Tom.

Cuộc chiến tranh nào cũng để lại lắm mất mát cho nhiều người từ mọi phía! Riêng  cuộc chiến Việt Nam đã chấm dứt gần nửa thế kỷ nhưng xem ra vẫn còn đâu đó nhiều nỗi buồn không nguôi!

Dayton-Ohio, 30/04/2018

Triều Phong (TPN)

Ý kiến bạn đọc
10/12/201811:01:57
Khách
锘縱mate is a massive app extremely levied created by a myriad of people wide-reaching. this situation instance creates complete enjoyment to qualify for the user at every situation of a gamers whether inside your saddest mood or the mood of total dejection. at times the user may possibly not attain the get connected connection to the web to watch the vids on the net for a yoga personality. the foregoing vmate request is unneeded beneficial to view the motion pictures traditional set up user won't acquire the web link of an internet. and so, in the course of this software the consumer can easily review all the music videos using immediate access on their own operating system mobile phone with no issues. exactly why persons have to reach the access on this instance is because vmate is fashionable fully utilized along with obtaining films, Songs so the latest viral video will let the consumer to take those absolutely no disorders other in addition perturbations among.

it application has acknowledge that there are capability of grabbing violent associated with unending video clips and gives the obtain of 200 flat screen tv signals to all you totally free of outlay. it is really an app conveniently convenient with regards to practically all android mobile phone technology wherein who's grant free utilize the user to have looking out, discovering on top of that searching for because of a few other 100鈥檚 of web sites adore YouTube twitter. all of the programmer of it request will have described this as the large definition 鈥淔astest downloader of video clips.鈥?as needed the vmate APK get to live tv set gets results actually perfectly well and then in a smoother manner. possible, you see video recording downloaders suitable that's available, and yet these days our world is rather avid wrist watches software package everyone automobile very simple the reason. this fact app is completely the very best you can find and it is substained with plenty wonderful of important features standards and can never which come across be any as of now. and for that reason, outcome this situation the application the operator may quite simply elevation all biggest banking movies and t. v,lcd tv programming on their operating system procedure, IOS mobile phone <a href=https://www.vmate.com/>vmate</a> and in addition on the desktop pc. like a, associated with allow us to have a look at the features of their practical application, prior to now shifting also with the process of installing.

specifications:

allocated here are some the non plus ultra why people love this software, read kids

numerous countless video down load the whole with a single example of this without having disorders.

the user can be empowered to make sure you now download movement borne with unique variations of platforms in them

an individual can possibly just receive video tutorials on YouTube, Vimeo and simply DailMotion during a simple tap

hardly any an effect anyone might easily consider every bit remain movies

With the greatest hd the individual are going to find all the latest movie movement

this is exactly in one home theater practical application and in particular assigned to all subscribers.

The most spectacular user interface is you'll find the most positive point to draw you

regarding software package is probably totally free of cost without pricing a single a red cent and simply fully an thrilling to all or any computer users without the need of difficulties.

vmate instance acquire in vmate company

as of today, vmate is one of <a href=https://www.vmate.com/>vmate</a> the most suitable software in order to music transfering few former most appropriate has been any one replace until now it. if ever could users is trying to find an excellent app to suit searching for, which simply put them on better than the following vmate software, Do try out here's a great looking recommended by doctors elements and attain the get of it iphone app the actual other organize devoid of of vmate APK fears and luxuriate in to the full degree it's
26/05/201819:17:35
Khách
Cảm ơn anh Ngôn.
26/05/201811:22:12
Khách
Cám ơn anh Long và Chú Sáu Steven Brown quá khen. Xin chân thành cám tạ những năm tháng Chú Sáu đã phục vụ ở Miền Nam Việt Nam trước năm 1975 và cũng thành thật chia buồn cùng chú và tang quyến trước sự mãn phần của thím mới đây. Nguyện cầu hương linh thím sớm được về nuớc Chúa.

Mến,
Triều Phong
24/05/201810:33:35
Khách
Chào anh Ngôn,
Bài viết anh rất hay và cảm động. Không nhớ được bao nhiêu năm sau chiến tránh Việt Nam kết thúc tôi mới bắt đầu nghe gì được tốt liên quan đến cựu chiến binh Việt Nam. Nhưng rất lâu. Cảm ơn anh.
23/05/201813:50:10
Khách
Anh Trieu Phong viet that la hay, cam on da chia se cam nghi cua anh ve cuoc chien VN, em thuoc the he sau anh, nhung khong bao gio quen ve cuoc chien huynh de tuong tan nay vi Y THUC HE giua CS va TU DO, nhin lai 43 nam da qua, nhung nguoi CS da lam duoc gi cho dan toc VN? hay chi la worse hon thoi truoc 75, bay gio van con co nguoi bo nuoc ra di, minh that cam on nuoc My da cho minh co hoi, cam on nhung nguoi linh cua VNCH va Dong Minh da bo minh trong cuoc chien VN.
23/05/201813:17:21
Khách
Cám ơn anh Chương và anh Bình chia xẻ suy nghĩ của mình. Tuy nhiên sợi dây liên lạc giữa tôi với Tom hiện tại tôi cũng chưa thể khả quan hơn. Tôi hy vọng nếu anh ta đồng ý tôi sẽ liên lạc với Hội Người Việt và Hội Cao Niên ở đây để mời họ tháp tùng đi viếng mộ cha Tom như sự tri ân một người lính đã ngã xuống và âm thầm nằm cô quạnh suốt nhiều năm qua ở một vùng quê hẻo lánh vì tự do của đất nước chúng ta được thêm phần long trọng. Nhưng, thay đổi thành kiến đã ăn sâu vào tư tưởng của một con người thật là khó các anh ạ.

Mến,
Triều Phong
22/05/201815:51:53
Khách
Binh Trần
Cuối cùng sự thật vẫn là sự thật và Tom chỉ nhận ra điều này nếu không có tác giả bài viết bài này và bà Judy.Cám ơn tác giả. Mến
21/05/201818:22:46
Khách
Câu chuyện anh kể cảm động và rất hợp thời nhân ngày lễ Memorial sắp tới, nói lên chuyển biến tâm tình từ bất mãn sang tự hào của thân nhân còn sống của các chiến sỹ Mỹ hy sinh cho VN War ngày xưa.
21/05/201810:53:14
Khách
Kính chào BBT Việt Báo và quý độc giả,
Viì sơ suất, tôi đã ghi sai chữ "dipping powder thành deeping powder." Xin thành thật cáo lổi!
Tác giả TP
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,323,796
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại. Một số bài viết khác của cô được ký tên Thịnh Hương. Nay hai bút hiệu hợp nhất, thành một tác giả thân quen đã hơn 15 năm sinh hoạt với Việt Báo viết về nước Mỹ. Tác giả là cư dân miền Bắc California vừa thông báo đã “trả thẻ, về hưu.” Hy vọng viết về nước Mỹ năm thứ 21 sẽ thêm bài viết mới.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận Giải Danh Dự VVNM 2001 và giải chung kết VVNM 2004. Khởi viết cùng lúc với giải thưởng Việt Báo, tác giả đã xuất bản cuốn sách đầu tiên, "Cạnh Đền" và mới nhất là "Bước Chân Định Mệnh". Hai cuốn sách gộp chung gần 1.000 trang truyện ký về cuộc đời của chính tác giả.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019 khi gần 90 tuổi. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh. Trước 1975, là giáo sư đệ nhị cấp tại Trung học Nguyễn Trãi. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết thứ bảy của bà kể về chuyện họp mặt trường cũ trên du thuyền.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới của bà kể về người bảo lãnh của gia đình, một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù cải tạo, vừa ra đi tại Atlanta.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết tên thật là Lâm Túy Mĩ (Milam Túy Hoa). Trước 1975, làm việc cho ngân hàng Việt Nam Thương Tín chi nhánh Nguyễn Tri Phương, Quận 5, Saigòn. Năm 1976, sau đợt đổi tiền, bị sa thải vì có chồng là "ngụy quyền". Vượt biển, và định cư ở Hoa Kỳ từ hè năm 1979. Từng là nhân viên thành phố Long Beach trên 28 năm. Sau hưu trí, hiện là cư dân Santa Ana. Mong tác giả tiếp tục viết.