Hôm nay,  

Một Thời Trai Trẻ

27/03/201500:00:00(Xem: 13563)

Tác giả: Nguyễn Văn
Bài số 3497-16-29897vb6032715

Với cách viết tinh tế, Nguyễn Văn đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Bài viết sau đây trích từ báo xuân Việt Báo Tết Ất Mùi 2015.

* * *

Câu chuyện bắt đầu từ lúc tôi lái xe lạc sang vùng đất hẻo lánh thuộc tiểu bang Indiana. Tôi không hiểu bằng cách nào mình có mặt ở nơi heo hút và buồn tẻ đó. Chúng tôi đang dừng chân trên con đường chạy xuyên qua cánh đồng trồng bắp. Không một bảng chỉ đường hay dấu hiệu nào cho thấy sắp đến một thị trấn hay khu vực dùng để nghỉ chân qua đêm. Điều ấy cũng có nghĩa sẽ chẳng có một trạm xăng nào. Hai bên đường là những ruộng bắp, thân cao vượt đầu người, trải dài đến bạt ngàn trong đêm tối. Nhìn đồng hồ xe, tôi biết mình đã lái gần một trăm dặm đường. Lúc ấy tôi bị say. Có trời mới biết được kẻ say sẽ làm chuyện điên rồ gì.

Đồng hồ đang chỉ một giờ hai mươi phút sáng. Yvette vẫn còn nằm trên ghế và chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi mở cửa, đứng dựa lưng vào thành xe và đốt một điếu thuốc. Tôi sẽ vẫy tay với bất cứ chiếc xe đầu tiên nào chạy qua trước mặt. Chẳng thấy gì ngoài tiếng gió thổi xào xạc từng hồi qua cánh đồng bắp. Con đường nằm im lìm như đang ngủ say trong bóng đêm. Sương giăng bảng lảng. Mảnh trăng non đầu tháng hắt xuống cảnh vật thứ ánh sáng vàng úa, ma quái. Vài vì sao lạnh lẽo nhấp nháy giữa khoảng không hun hút, hệt những ánh mắt quỷ mang điềm gở. Tôi thấy mình như đang lạc vào thế giới khác, không có thực. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi rùng mình.

Đêm ấy tôi đưa Yvette đi nghe một ban nhạc rock trình diễn miễn phí ở công viên gần trung tâm thành phố. Những chương trình như thế thường diễn ra suốt mùa hè. Có cả ảo thuật và xiếc. Đến tiết mục người ta cho những con khỉ nhảy qua các vòng lửa, con khỉ đầu đàn tự nhiên trở chứng không chịu diễn. Tay điều khiển làm đủ thứ trò, hết vuốt ve đến dọa dẫm, nhưng con khỉ cứ nhất định ngồi một chỗ và nhe răng cười. Trong cơn điên tiết, gã diễn viên dùng chiếc roi nhằm mình con vật phang tới tấp. Cả đàn khỉ chạy nhốn nháo trên sân khấu. Con khỉ bị đánh thét lên một cách đau đớn rồi ngã quay lơ xuống sàn. Khán giả phía dưới la ó, phản đối ầm ĩ. Yvette kéo tay tôi bỏ về. Nghe nói, gã diễn viên bị cảnh sát bắt sau đó. Đêm ấy tôi nốc hết một vại bia lớn, loại không có chất cồn. Tay chủ quầy giải khát bảo thứ thức uống đó chẳng khác nào nước lã, uống bao nhiêu cũng không say. Đúng là lũ móc túi bẩn thỉu!

Yvette muốn đến phố Tàu tìm chút gì đó nhấm nháp trước khi ngủ. Lúc ấy gần mười giờ tối. Yvette không phải loại người thích việc bếp núc nên chúng tôi thường xuyên ăn ở bên ngoài. Đến bây giờ, tôi cũng không rõ Yvette thuộc dân xứ nào nữa. Nàng kể ông nội là người Italy, trong khi bà nội đến từ Puerto Rico. Mẹ nàng lại là dân lai Nhật gốc Hawaii. Tôi nghĩ nàng cố tình làm bí ẩn lý lịch bản thân. Nhưng thật ra chuyện đó chẳng làm tôi bận tâm. Ở xứ này có hàng đống người không biết gốc gác của mình. Dạo đó chúng tôi còn ở college. Tôi quen Yvette khi cả hai học chung lớp sinh vật.

Chúng tôi dông xuống phố trên chiếc Honda Accord đời 1985. Tôi mua nó trên mục rao vặt ở tờ Chicago Tribune, giá bảy trăm. Vào thời điểm ấy, tuổi thọ của chiếc xe cũng đã hơn mười năm rồi. Tay chủ trước cứ nhất định là máy xe còn tốt, có thể chạy được đến ngày tận thế! Đường đến phố Tàu chừng mười lăm dặm. Đêm mùa hè mát mẻ khiến chúng tôi không muốn chui về lại căn hộ chật chội của mình. Yvette nghe đi nghe lại bản "Oh my love" của John Lennon từ chiếc CD cũ trong xe và rống theo khiến tôi nghe đến phát chán. Cái giọng kim the thé của nàng, ngay đến cả những nhạc sĩ luyện thanh tài ba nhất cũng phải chào thua. Nó không nằm trong bất cứ quãng nào của bảy nốt nhạc. Trong cơn cao hứng, Yvette còn nói nàng muốn tham dự một cuộc tuyển chọn người mẫu vào đầu tuần tới. Yvette bảo nghề đó kiếm được khá nhiều tiền. Chẳng mấy chốc nàng sẽ xuất hiện trên tivi. Tôi chưa từng thấy ai cao khoảng một mét năm như nàng đủ can đảm sải chân trên sàn catwalk. Nhưng tôi không nói ra điều tôi nghĩ. Ý tưởng điên rồ của Yvette khiến tôi bực bội.

Yvette và tôi thuê phòng sống chung được sáu tháng, nhưng gây gổ với nhau không biết bao nhiêu lần. Có lẽ do cả hai trái tính trái nết. Tôi thích sự đơn giản. Yvette lại ưa vẻ cầu kỳ. Bữa tối nào không có hoa và đèn cầy, nàng cảm thấy ăn không ngon miệng. Yvette muốn cuộc sống phải náo nhiệt. Lúc nào nàng cũng cảm thấy bứt rứt và muốn làm một điều gì đó lớn lao. Yvette muốn tôi hiểu, cái đầu của nàng không chỉ biết mỗi việc mọc tóc! Ở đời, ai chả thích được nổi tiếng. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi biết thân biết phận của mình. Trong khi tôi đang bận bịu với công việc làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống thì Yvette suốt ngày dán mắt vào các tạp chí thời trang. Tiền bạc đã có mẹ nàng chu cấp mỗi tháng. Nàng chưa bao giờ bận tâm đến việc chi tiêu, và sẵn sàng lao vào các các bữa tiệc thâu đêm suốt sáng. Thường thì Yvette đến các bữa tiệc một mình. Những lúc không có nàng bên cạnh, tôi thích nằm cuộn mình trên giường và đọc sách. Đó là những giây phút tôi tìm thấy được sự yên ổn. Có lần Yvette khiến tôi giận tím mặt, khi bảo nếu suốt ngày cứ thọc mũi vào mấy quyển sách, chẳng chóng thì chầy tôi sẽ trở thành kẻ gàn dở. Chữ nghĩa nó có ma đấy. Nó làm cho cuộc đời con người ta tan nát ra. Tôi cảm thấy mình đang bị xúc phạm ghê gớm.

Phố xá đêm ấy đông nghẹt xe cộ và khách bộ hành. Mặt mũi Yvette trông phờ phạc hẳn. Nàng ngồi ngả lưng vào thành ghế, mắt khép hờ, trong khi tôi tìm cách rẽ xe sang đường cao tốc. Một lúc sau, tôi nghe Yvette cất tiếng ngáy nhè nhẹ. Đôi má nàng hồng lên trong giấc ngủ. Bộ ngực căng đầy không ngừng phập phồng sau làn áo. Đôi môi mở hé ra, mời gọi. Tôi biết có hàng tá thanh niên sẵn lòng xếp hàng để được ngắm Yvette ngủ như thế mỗi tối. Nhưng tư thế nằm của nàng lúc ấy khiến tôi cảm thấy lộn ruột. Tới một lối rẽ, thay vì hướng về phía bên phải, tôi cho xe chạy theo chiều ngược lại. Khi biết mình đã nhầm, tôi tìm cách quay đầu, nhưng càng lúc tôi càng mất phương hướng. Tôi cứ nhấn ga như kẻ đang phát rồ cho đến khi chiếc xe hết xăng, nằm chết cứng như một đống sắt bên đường.

Yvette bỗng thức giấc, ngồi nhìn tôi qua khung kính xe. Nàng cười đến rũ người khi biết tôi đang lạc đường và xe hết nhẵn xăng. Yvette có vẻ đang bị kích thích bỡi dòng máu phiêu lưu trong người. Tôi nhìn thấy thứ ánh sáng man dại bùng lên trong mắt nàng. Nó giống một thứ lửa cuồng nhiệt, sẵn sàng thiêu đốt đến tận cùng nỗi đam mê trong từng thớ thịt. Trong mắt tôi lúc ấy, Yvette hiện lên như một con người xa lạ, một thứ thực thể không dễ dàng nắm bắt, rất nhanh vượt qua sự kiểm soát để tiến vào lằn ranh của sự nổi loạn. Nàng không còn vẻ dịu dàng của cô nữ sinh ngồi đọc sách giữa khung cảnh tĩnh mịch nơi thư viện lúc chúng tôi bắt đầu quen nhau. Vậy mà tôi đã từng có ý định muốn cưới nàng làm vợ. Ý nghĩ này khiến tôi hoảng hốt.

"Chẳng có ma nào chạy xe qua đây giờ này đâu. Chắc phải chờ đến trời sáng thôi. " Yvette nói cau có phía sau lớp kính cửa để mở.

Lúc tôi đang có ý định bỏ cuộc thì chợt phát hiện ánh đèn. Một chiếc xe bán tải lù lù phóng tới. Yvette lao ra khỏi chỗ ngồi và vẫy tay như kẻ điên. Chiếc xe giảm tốc và dừng hẳn lại cách chỗ chúng tôi đứng một quãng ngắn. Một gã tóc xoăn, mặt mũi đỏ gay bước ra từ buồng lái. Gã trạc hăm bốn, hăm lăm tuổi, thân hình gầy gò trong chiếc áo thun trắng và cái quần jean xanh xệ tới mông. Gã đưa mắt nhìn Yvette chằm chặp. Chắc gã đoán tôi là em trai nàng. Sau khi nghe Yvette kể lể, tay thanh niên đồng ý giúp đỡ. Yvette vốn có tài ăn nói. Gã bảo có một trạm xăng cách đó khoảng mười dặm, và đồng ý chở giúp chúng tôi đến nơi ấy.

Ngồi trong xe, gã giới thiệu tên là Kent. Gia đình có một trang trại trồng bắp trong vùng. Kent nói mình là sinh viên năm cuối ở trường nhạc, và chơi trống cho một ban mới nổi trong thành phố. Gã vừa rời buổi dạ vũ và đang trên đường về nhà. Yvette có vẻ hứng thú với tay tóc xoăn vừa gặp. Kent cũng thấy vậy. Điều đó khiến gã nói thao thao bất tuyệt. Nhìn các ngón tay với những chiếc móng cáu bẩn, tôi ngỡ gã vừa xong việc ở nông trại, hoặc một cửa hiệu sửa chữa ô tô nào đó. Nhưng cách nói chuyện khiến gã giống một người đang tiếp thị sản phẩm trong ngày thứ Sáu đen tối hơn. Gã không ngừng liếc vào ngực áo của Yvette. Nước bọt chảy xuống cần cổ gã, chắc cũng ngang bằng lời lẽ gã thốt ra. Tôi nghe máu nóng chạy rần rật trong đầu. Nếu có súng trong tay, chắc tôi lia một phát vào mặt để gã câm họng lại và suốt đời làm kẻ an phận trên chiếc xe lăn của mình. Nhạc với chả trống. Thằng Khốn! Tôi vốn chúa ghét mấy tay lãi nhãi trước mặt phụ nữ.

Yvette biết Kent mê vòng một của nàng. Khổ thay! Nàng lại thích điều đó. Ít ra nó cũng cho nàng biết được mình còn hấp dẫn trong mắt khối người. Yvette cười nói tự nhiên với Kent như thể hai người đã biết nhau từ muôn kiếp nào. Tôi ngồi chịu trận cho đến lúc mua được xăng và quay lại chỗ chiếc xe đang chết máy. Yvette còn xin số điện thoại của Kent, và hẹn có dịp gặp lại. Lúc chia tay, cực chẳng đã tôi phải thốt ra vài tiếng với Kent, cảm ơn gã đã giúp đỡ. Nếu không nói, tôi sợ gã nghĩ tôi bị câm. Gã bắt tay tôi một cách hào phóng, và bảo chỉ là chuyện vặt.

Hôm sinh nhật Yvette, Kent bất ngờ xuất hiện. Yvette nói chính nàng điện thoại mời gã đến. Kent có mặt từ lúc chiều, dù bữa tiệc dự định diễn ra lúc tám giờ tối. Gã mang tới một thùng rượu chát và diện bộ vest màu tro trông khá bắt mắt. Gã còn giúp chúng tôi sắp xếp ghế ngồi, cắm lại các bình hoa, chỉnh sửa một vài chỗ luộm thuộm nơi phòng khách. Gã vẫn giữ cái tật cố hữu nói nhiều. Bữa tiệc có khoảng mười người và chấm dứt khá muộn. Kent say be bét. Chúng tôi phải để gã ngủ lại ở phòng khách.

Sau lần ấy, Kent thường đến chỗ chúng tôi vào cuối tuần. Lúc thì gã bảo đi công việc, tiện đường nên ghé thăm, lúc thì đến rủ chúng tôi xem các trận bóng bầu dục hay một bộ phim mới nào đó vừa ra rạp. Yvette bỗng nhiên trở thành dịu dàng hẳn những lúc Kent có mặt. Nàng thường bày vẽ nấu nướng và luôn tay lau chùi thu dọn nhà cửa đến sạch bóng.

Sau đó cả tháng, không thấy Kent đến nữa. Đó là khoảng thời gian Yvette được chọn làm người mẫu. Điều ấy khiến tôi khá sốc. Tiện đây, tôi cũng muốn khuyên các bạn trẻ là đừng bao giờ xem thường các cô nàng nhỏ thó! Yvette bắt đầu tham gia các khóa học và bận rộn với công việc tập luyện của mình. Nàng bỏ tiền mua sắm hàng lố quần áo hàng hiệu cùng trang sức đắt giá. Nói chung là một mớ hổ lốn. Trong mắt nhiều người thì đó là việc xa xỉ, và chẳng có chút ý nghĩa gì. Yvette luôn vắng nhà và thường về muộn. Chúng tôi ít có thời gian nói chuyện và ăn uống chung với nhau dù đang ở cùng trong một căn hộ. Đến một ngày, Yvette nói muốn dọn ra ngoài. Nàng bảo chúng tôi không hợp nhau nữa. Việc chúng tôi đến với nhau hoàn toàn do nhầm lẫn.

Hôm Yvette bỏ đi, chúng tôi không nói được với nhau lời nào. Nàng xách hành lý lặng lẽ rời khỏi phòng. Qua khung cửa sổ đối diện với con đường, tôi thấy Kent đứng dựa lưng vào chiếc xe bán tải màu đen vướng đầy bụi đất. Gã bỗng lao về phía cửa và ôm chầm lấy Yvette khi vừa thấy nàng bước ra. Cả hai vội vã lên xe và nổ máy rời đi. Tôi đứng như chôn chân giữa căn phòng trống vắng của mình. Đó là một buổi chiều cuối tháng mười. Cửa sổ phòng tôi đang đóng, và ngoài đường đang tràn ngập xác lá vàng.

Nguyễn Văn

Ý kiến bạn đọc
07/04/201520:00:50
Khách
Gửi Thuy, Hai Hoang.
Cảm ơn hai vị đã dành tình cảm cho truyện của mình. Chúc vui.
Thân gửi Hoài An. Thật xúc động khi có được một bạn đọc như bạn. Đúng như bạn nói. Dạo này mình đang vật lộn với truyện dài nên ít có thời gian cho mảng truyện ngắn như trước. Vẫn nhớ lắm các anh chị tác giả và bạn đọc của Việt Báo. Sẽ góp mặt nếu có dịp. Thân.
Văn.
04/04/201504:59:46
Khách
Truyện hay, lôi cuốn. Mong đọc tác phẩm kế tiếp. Cám ơn tác giả.
29/03/201522:22:24
Khách
Dạo này ít thấy bài của anh trên Việt Báo. Có phải anh đang viết cho báo nào không? Nếu anh ngừng viết thì thật đáng tiếc. Thật nhớ anh. Một độc giả trung thành của anh. An.
27/03/201519:44:02
Khách
Văn phòng ngang tàng nhưng rất có duyên. Kieu phỏng tác truyện mafia của Mario Puzzo. Kỷ niệm thời trai trẻ, với các em tóc vàng sợi nhỏ thôi mà. Có vậy mới nhớ chứ.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,177,815
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ.
Giải Viết Về Nước Mỹ hàng năm gồm các bài phổ biến từ ngày 1 tháng Bẩy năm trước tới 30 tháng Sáu năm sau. Hôm nay, Chủ Nhật 30 tháng Sáu 2019, ngày khóa sổ Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, xin mời đọc bài viết vui của Ngọc Hạnh, vị tác giả niên trưởng trong năm. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Hai 2019, khi tuổi đã kề ngưỡng cửu tuần (90. ) Với bài viết về Washington D,C. mùa lễ chiến sĩ trận vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, và hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Kính chúc Bà vui khỏe.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.