Hôm nay,  

Gặp Thượng Đế Mà Không Biết!

15/12/201400:00:00(Xem: 14552)

Tác giả: Phan
Bài số 4410-14-29810vb2121514

Tác giả là một nhà báo quen thuộc, trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Từ nhiều năm qua, ông liên tiếp góp bài viết về nước Mỹ, luôn cho thấy tấm lòng cùng sức viết mạnh mẽ, và đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Bài mới của Phan là những suy ngẫm viết trong ngày lễ tạ ơn vừa qua.

* * *

Hôm nay là ngày Lễ Tạ ơn, biết chắc mình không phải đi làm nên không màng đến cái đồng hồ báo thức từ đêm qua. Nhưng cái đồng hồ sinh học trong người vẫn đánh thức tội dậy theo thói quen.

Trời thì lạnh. Lòng chơi vơi với ngày lễ trọng. Vẫn ly cà phê đen quánh lại như sự u mê của lòng người. Nên không đọc nổi những trang nhân nghĩa ở đời vì ngày này, năm nào trên báo chí cũng dày đặc những bài viết nhắc nhở lòng biết ơn. Nhưng lòng biết ơn ngày càng như món đồ trang sức cho nhân cách hơn là nhân cách cần có (đích thực) trong đời sống. Người ta thích nói về lòng biết ơn để chứng tỏ mình hơn là truyền đi thông điệp tốt đẹp của nhân loại nhưng đang mai một dần trong đời sống văn minh, chủ nghĩa vật chất đang lấn át những giá trị tinh thần.

Tôi đọc truyện cười cho đỡ buồn. Tình cờ của chữ "duyên" dẫn tôi vào truyện "Gặp Thượng đế mà không biết!" Một câu chuyện ngắn lời, nhưng dài ý như sau:

Tôi e dè nhìn gã khi gã sải bước về phía tôi với mặt mày hớn hở. "Lại gặp nhau nữa rồi!" gã reo lên, dang rộng đôi tay.

"Thưa ngài", tôi hơi do dự trước khi nhận cái bắt tay của gã, "tôi không nhớ ngài là ai".

Một câu trả lời cục súc, mặc dù trong bụng tôi thấy ưng ý với cái bắt tay chắc nịch của gã.

"Ồ! Trước đây chúng ta đã gặp nhau. Tôi tên là Thượng đế".

"Nói nhảm!" Tôi lùi lại.

"Đó là tên tôi!"

...

Thật là món quà của Thượng đế tặng tôi vào đúng sáng ngày Lễ Tạ ơn này. Tôi không biết mình đã từng gặp Thượng đế bao giờ chưa, hay đã quên người, nhưng đọc xong câu chuyện về Thượng đế, tôi nhớ đã vài năm, cũng dịp lễ Tạ ơn này, có ngồi trò chuyện với một ông mục sư trẻ. Người đàn ông trí thức ấy đã để lại trong tôi nhiều suy nghĩ về suy nghĩ của ông ta. Ông ấy nói khá chân tình với tôi rằng: "người ta chỉ chăm bẳm vô suy nghĩ cố làm sao ăn hiền ở lành. Vì tin đó là phương cách hay nhất để lên thiên đàng; (người không theo đạo thì tin rằng ăn hiền ở lành là tích phước cho con cháu...) Nhưng ăn hiền ở lành chỉ như miếng giẻ rách trước cửa thiên đàng. Vấn đề của chúng ta hôm nay là làm cách nào để quan hệ lại với Thượng đế..."

Những điều tôi nghĩ về suy nghĩ của ông mục sư là: Thượng đế có thật. Điều thứ hai là con người từng có quan hệ với Thượng đế, nhưng quan hệ ấy đã mất nên vị mục sư kia suy tư về cách làm sao để quan hệ lại với Thượng đế. Và điều thứ ba là quan hệ với Thượng đế thì con người được gì. Điều thứ tư là đánh mất quan hệ ấy thì con người ra sao...

Từ tiên đề là Thượng đế có thật, con người thì có thật chắc chắn rồi. Nhưng con người của thời đại hai bên còn quan hệ thì con người lúc ấy chắc là sống đúng theo những lời răn của Thượng đế nên ngài xót thương. Nhưng quan hệ ấy vì sao lại mất đi? Có phải do con người với đầu óc thông minh đã từ từ từ bỏ lối sống theo những lời răn để hưởng thụ thành quả thông minh của chính con người; làm xa cách theo thời gian đến mất quan hệ với Thượng đế. Và người đi tìm lại quan hệ ấy có thành công hay không với con người thời đại dễ dàng không có Thượng đế trong lòng, nhưng không thể không có cái điện thoại thông minh và mạng internet.

Đến lúc tôi ngồi nghĩ thêm, mà ai bỏ ai chứ? Cha mẹ nào bỏ con, ngay đứa con tật nguyền thì người cha, người mẹ còn không bỏ được. Vậy là con bỏ cha mẹ vì không còn tin vào tình thương và giáo dục gia đình; con người bỏ Thượng đế vì không còn muốn sống theo kinh sách nữa.

Cứ cho là trong đời sống nhân loại hiện tại vẫn có nhiều người có thành ý, thành tâm đi tìm lại quan hệ đã mất với Thượng đế để làm cho đời sống tinh thần của con người được tốt đẹp hơn. Và nhiều người hơn số nhỏ có thành ý, thành tâm đi tìm lại ngài là những người không có Thượng đế trong lòng, (là điều thứ tư: đánh mất và không tìm cách quan hệ lại với Thượng đế thì con người ra sao...)

Con người đó là ai? Là anh, là chị, là tôi... và ai nữa? Anh thành công với sự nghiệp, sao lòng luôn bất an với thất bại có thể đến bất cứ lúc nào; chị đang hạnh phúc với nhan sắc của mình, sao lòng cứ không vui khi nghĩ tới tuổi già gõ cửa; tôi đang cô đơn ngập lòng trong tiếng vỗ tay tán thưởng của người đời... Ai là anh em tôi, chị, anh? Người có thể hiểu và chia sẻ với bất an, không vui, cô đơn...

Nếu anh có đủ lòng tin vào Thượng đế thì anh không còn nghi ngại người đồng nghiệp. Anh sẽ đối diện được với Thượng đế bằng lòng thành và niềm tin, để được nghe ngài nói với riêng anh: Công danh và sự nghiệp do con người tạo nên, nên nó mất đi như khi nó đến, bởi con người cũng đến và đi trong cuộc nhân sinh này.

Nếu chị đủ lòng tin về nhan sắc của mình là hạnh phúc, thì hạnh phúc ấy mới chỉ là cái vỏ bên ngoài. Hạnh phúc đích thực ở sự được lắng nghe Thượng đế nói với riêng chị, hãy làm một điều gì đó cho người khác bằng chính thời gian ngồi chăm sóc cho nhan sắc của mình. Có thể chị sẽ thấy được hạnh phúc hơn nhan sắc của chị là niềm vui thấy cái cây được chị tưới nước, trông nó xanh tươi hơn; người bạn được chị lắng nghe tâm sự buồn của cô ấy, đã thấy sắc diện của cô ta đỡ hơn mấy hôm trước. Chị có còn tin nhan sắc là một hạnh phúc không có gì có thể thay thế nữa không?

Tôi cũng không còn sợ cô đơn trong tiếng vỗ tay đang tán thưởng tôi, vì tôi đã được ngài nói với riêng tôi, không có thành công nào là mãi lãi; và thất bại là chất kích thích để tạo ra thành công lớn hơn nữa...

Vì sao vị mục sư kia còn quá trẻ mà lại bỏ ra nhiều thời gian của khoảng đời đẹp nhất để đi tìm cách quan hệ lại với Thượng đế cho anh chị em trong nhà thờ của ông ta. Vì ông ta, ngoài việc là một trí thức, có đầu óc suy luận. Ông ta lại có tâm tha nhân nên biết được sự sợ hãi, trống vắng, buồn khổ, ưu tư... trong lòng tôi, trong lòng chị, trong lòng anh.

Chúng ta có nên quay lại nhà thờ để giúp vị mục sư hoàn thành thiên chức; chúng ta có nên tìm lại mình trong lạc mất bề trên để sống đời thanh an ngay trong tâm hồn mình khi chúng ta đã mất quá nhiều thời gian trong đời người ngắn ngủi để sống với tị hiềm, tiện nghi, và văn minh...

Hãy ngồi xuống bàn viết ngay trong phòng ngủ của mình, viết một lá thơ tay ngắn ngủi, rồi dán tem, gởi đi thăm hỏi một người bạn đang bệnh hoạn, thay vì gởi cái tin nhắn, hay điện thư qua cái điện thoại. Chắc chắn người bạn sẽ nhận được lá thơ viết tay ấy sau khi đã hết bệnh, đã đi làm lại. Nhưng lá thơ không phải là thuốc tây theo toa bác sĩ chỉ trị bệnh cho bạn của bạn; lá thơ ấy đến muộn hơn tin nhắn hay điện thư, nhưng nó trị hết căn bệnh tiềm tàng trong bạn của bạn đã từ lâu là chứng bơ vơ ngay trong tâm hồn, nó khôi phục lại niềm tin cho bạn của bạn là mình luôn có, (được) bạn bè quan tâm.

Lá thơ viết tay trong đời hôm nay ấy là thiên sứ hàn gắn lại quan hệ của mục sư, của anh, của chị, của tôi với Thượng đế.

Thử làm đi, sẽ không hết thì từ từ hết. Nhưng trước mắt là bớt cô đơn với ý nghĩ không ai quan tâm tới mình vì mình đã quan tâm tới ai chưa? Bạn sẽ nhận được lá thơ viết tay khi bạn là người viết lá thơ viết tay trong đời hôm nay trước. Đó là cái giá của hạnh phúc trong đời hôm nay mà ai muốn có được cũng đều phải trả giá. Nhưng đời sống xung quanh lại dạy ta mọi cách để làm người nhận, thì ai là người cho đi?

Hay ít nhất trong sáng ngày lễ Tạ ơn, tôi cũng không thấy đau lòng, băn khoăn, xấu hổ khi đọc truyện "Gặp Thượng đế mà không biết!" Vì tôi đã gặp ngài thường khi tâm hồn tôi chưa bị ai làm tổn thương; thân thể tôi chưa có vết sẹo nào do hiếu thắng, ham danh, hay mạo hiểm sinh tồn. Cuộc đời sao cứ dồn tôi vào thế bí, bạn bè quay lưng... Tất cả những điều tồi tệ ấy đã làm cho tôi say trả thù đời và không còn nhận ra người quen cũ là ngài nữa. Dù ngài vẫn hớn hở dang đôi tay rộng để chào đón tôi, vẫn cho tôi cái bắt tay chắc nịch của ngài làm cho tôi lên tinh thần mà sống...

Thượng đế chỉ có một trong vũ trụ bao la. Nhưng Thượng đế trong ta thời thơ ấu đã chết vì sự cám dỗ của trưởng thành. Để người ngự trị dài lâu nhất trong đời người là sĩ diện và ích kỷ. Chỉ đến khi đầu óc con người giáp vòng nhân sinh, trở lại thời thơ ấu... thì Thượng đế phục sinh để lại nói cho ta nghe những ước mơ còn đó vì ngươi chưa từng thực hiện những ước mơ của lòng thánh thiện, mà ngươi chỉ tự gieo mình vào dòng đời nghiệt ngã để chuốc lấy muộn phiền.

Thượng đế gởi đến tôi tia nắng giữa mùa đông, vệt sáng len vào khe cửa nhỏ nhoi mà làm ấm lên cả cái garage lạnh ngắt. Tôi chào đón người và người cũng vui vẻ như xưa, cùng tôi đi lôi gà trong tủ lạnh ra để chuẩn bị đút lò, đi xả ham ngâm thơm cho bớt mặn, đi dọn bàn chuẩn bị cho bữa tiệc tạ ơn người thân đã nhận lời thưởng thức tài nấu nướng của tôi...

Thế là tôi quên mất niềm vui làm khách mời của những bữa tiệc Thanksgiving đầy ắp thức ăn ngon trên bàn tiệc. Tôi tìm thấy niềm vui của người đầu bếp, tên dọn bàn cho bữa tiệc sắp diễn ra. Tạ ơn ngài đã chơi lại với tôi như thuở tôi còn bé, nhắc tôi hãy làm một việc gì đó cho người khác, như ngươi từng làm cái tổ chim cho con chim lạc mẹ thuở ngươi còn nhỏ và con chim non. Chuyện không ai biết, nhưng ngươi đâu có quên sau mỗi lần hạ độc thủ vào đồng loại. Ngươi hay tự an ủi mình là mình đâu có tệ, hồi nhỏ mình từng, tại người ta...

Chuyến này tôi không ham vui bỏ bạn nữa đâu! Và ngài chịu tha thứ cho tôi khi tôi hiểu được mình. Tạ ơn tôi đã lại là mình. Hãy bắt đầu lại từ đó để biết ơn trên không quên ai, bỏ ai; để biết ơn đời, ơn người từ lòng buông bỏ mà ta đã vô tình cất kỹ trong tâm ma...

Phan

Ý kiến bạn đọc
16/12/201402:38:43
Khách
Ý tưởng sâu sắc mà dễ hiểu . Lâu nay mới có bài viết hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,189,462
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2019, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.” Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Bài gần đây nhất của tác giả là “Chuyện về Những Bà Mẹ”. Sau đây là bài viết thứ 8.
Tác giả qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, là một kỹ sư từng làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ với bài viết về Mẹ trong mùa Mother’s Day 2019, ông cho biết có người cha sĩ quan tù cải tạo chết ở trại Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa. Bài viết mới kể về chuyện người mẹ và tác giả thăm nuôi đúng vào những giờ phút sau cùng của người cha trong trại tù cải tạo. Tựa đề đầy đủ của bài viết: “Ba Tôi, Những Giờ Phút Sau Cùng và người bạn tù trên đất My” được rút gọn theo nội dung.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Thời tiết Cali đầu tuần bất ngờ có mưa bụi mát mẻ, hệt như tiết xuân dù đang mùa kiết hạ. Đúng là lúc có thể mơ xuân với một truyện tình vui của Orchid Thanh Lê, tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2015. Cô sinh tại Sài Gòn, hiện là Phó Giáo Sư tại Viện Nghiên Cứu Ngôn Ngữ Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ, Monterey, Calif. Đây là bài tác giả gửi sớm, tính dành cho báo xuân Canh Tý 2020 sắp tới. Sắp họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, mời đọc trước chuyện xuân.
Họp mặt phát giải thưởng và ra mắt sách Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ XX - gồm những bài viết được phổ biến từ 1 tháng Bẩy 2018 tới 30 tháng Sáu 2019 - được quyết định tổ chức vào Chủ Nhật 11 Tháng Tám 2019, và 16 tác giả sẽ nhận các giải thưởng.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Father's Day 2019, mời đọc bài viết mới của Hoàng Chi Uyên. Tác giả là một chuyên viên xã hội từng nhận giải thưởng lớn khi được bình chọn là nhân viên xuất sắc trọn năm 2003 và phụ trách Phòng Xã Hội, thuộc Trung Tâm Cao Niên thành phố Milpitas, Bắc California, và đã về hưu. Tháng Ba 2019, bà góp bài viết về nước Mỹ đầu tiên: "Bà Ngoại Khác Chủng Tộc" kể về hoạt động xã hội; Bài thứ hai: "Ban Cướp Biển," hồi ký về nhóm điều tra chống cướp biển trại tị nạn Pulau Bidong.
Mùa Father's Day, mời đọc chuyện “Ba Thế Hệ Cha và Con" của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM 2013. Bài viết mới của Vĩnh Chánh là hồi ký về một gia tộc hoàng phái quyền chức, với những mảnh vỡ trôi dạt từ trong ra ngoài nước.
Chủ Nhật 16/6 là Father’s Day 2019. Mời đọc bài viết đặc biệt của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM năm thứ mười chín, 2018. Bà.cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy 2001 theo diện đoàn tụ. Bà hiện là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Về người cha được tưởng nhớ, mời coi lại hình ảnh và bài viết “Công Chúa Triều Nguyễn” do tác giả Tôn nữ Trấn Định Minh Nguyệt thời đổi đời, trong đồng phục tài xế taxi tại Huế, lái xe đưa thân phụ Vĩnh Bạch từ Mỹ về, cúng đền Trấn Định Quận Công tại Truồi
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Năm 2019. Ông là anh cả trong 9 anh chị em, có người cha chết trong trại cải tạo Vĩnh Phú từ 1979, bà mẹ một mình lo cho các con. Ông qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, hiện là một kỹ sư, làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Bài viết mới được “Viết trong ngày sinh nhật 88 của Mẹ,” Tựa đề được trích từ lời kết của bài viết xúc động: “Căn bệnh Alzeithmer với mẹ cũng là một may mắn trong muôn vàn bất hạnh. Cái quên, cái lẫn sẽ làm mẹ có thể sống được với tôi, với con cháu thêm một thời gian.”