Tác giả tên thật là Lý-Văn-Năm, cựu sĩ quan Hải Quân QLVNCH, hiện là kỹ sư điện tữ, làm việc tại tiểu bang Oklahoma. Với bài viết “Biển Mặn” kể lại những ngày di tản đầu tiên tại đảo Guam 1975, ông là tác giả đã được trao tặng giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm vừa qua. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Lời tác giả: Thân tặng những người đã thất nghiệp, những người đang thất nghiệp, những người đã bị chèn ép, những người đang bị kỳ thị…trong cái đời sống hiện tại trên nước Mỹ nầy đây.
Hôm nay nhận được giấy màu hồng
Chẳng phải thiệp vui ngày đám cưới
Không là tình nồng của ai đây
Buồn thật! Giấy hồng báo sa thải
Đã gần hai năm rồi, tình cờ tôi gặp lại Charles, khi ghé vào nhà băng sau giờ tan sở . Hắn là người bạn Mỹ da đen đã làm việc chung với tôi hơn mười tám năm, đã chia sẻ những vui buồn với nhau một thời gian thật dài trong quá khứ.
*
Tôi còn nhớ rõ ràng, ngày thứ nhất đi làm việc, tới hãng, sau khi làm những thủ tục cần thiết cho một nhân viên mới, sau khi ông xếp căn dặn, giới thiệu với những người bạn đồng nghiệp làm chung trong nhóm, ông ta giao cho tôi một chồng tài liệu, sách vở để học hỏi, nghiên cứu.
Ngồi một mình tại cái bàn giấy rộng rải, trống trơn, chung quanh tòan là những tên Mỷ trắng, tóc vàng, tôi cũng hơi khớp, cứ mong mỏi có một ông Mít (Việt Nam) nào ở đâu đây thì cũng đỡ buồn cho những ngày “chân ướt, chân ráo” làm việc cho một công ty điện tử thật lớn ở tiểu bang “khỉ ho cò gáy” nầy đây.
Lần đầu tiên, Charles đến chào tôi và giới thiệu về hắn. Ngày cuối cùng, mười tám năm sau, tôi tìm hắn, hai thằng bắt tay từ biệt, trước khi từ giã vĩnh viễn cái hãng điện tử nầy, một nơi mà tôi và hắn đã trải qua những thăng trầm của đời sống.
Hai thằng chúng tôi đều bị sa thải cùng một lúc.
Phải thú thật rằng trước khi vào làm việc ở đây, tôi không thích gì mấy ông da đen. Nhìn những sinh họat của mấy ông đen trong thời gian ở đại học, những hình ảnh, thái độ, những lời đối thoại của họ tôi ít khi nào chịu được, thành thử tôi luôn luôn xa lánh họ, tự dưng tôi trở thành một tên kỳ thị lúc nào không hay.
Nhưng ông Trời chắc muốn tôi sửa đổi thái độ hay sao, lại xui khiến tôi gặp tên Charles nầy.
Tôi được hãng mướn khi vừa tốt nghiệp đại học, trong thời gian nền kinh tế của Mỹ ở mức độ khủng hoảng rất cao, đa số hãng xưởng đã và đang sa thải công nhân ào ạt. Công ty nầy có đại đa số (99%) kỹ sư là những tên Mỷ da trắng tóc vàng. Mình đã có đầu óc kỳ thị người nầy, thì mình phải bị người khác kỳ thị lại, giống y như định luật nhân quả của trời đất đả đặt ra.
Lúc đó, chỉ có mình tôi là một tên “da vàng, mũi tẹt” làm việc chung với hàng trăm tên “mũi lỏ, mắt xanh, râu quai nón”. Đa số các bạn đồng nghiệp của tôi là những người bạn Mỹ trắng rất thân thiện, đa số đều có lòng tốt giúp đở, dìu dắt một tên “lính mới ra lò”. Nhưng chỉ có một số nhỏ đồng nghiệp coi bộ có họ hàng với con cháu Hitler- những tên có máu kỳ thị muôn năm- có tên còn là hội viên của đảng KKK, xe hơi của bọn hắn luôn luôn treo cờ của Nam quân ( lá cờ nầy của dân miền Nam nước Mỷ-ủng hộ chế độ nô lệ) trong thời kỳ Nam-Bắc phân tranh.
Mặc dầu có những giấy tờ về luật lệ ngăn cấm sự phân biệt kỳ thị treo đầy trên tường, nhưng trong lòng họ đả in sâu rồi thì làm sao biến cải được.
Ai đã từng làm việc ở đất Mỷ nầy mà chưa bao giờ “được” mếm mùi “kỳ thị” thì có lẻ người đó hạnh phúc nhất trên đời.
Charles và tôi tự nhiên trở thành đồng minh, thành bạn lúc nào không hay. Chúng tôi như những tên thiểu số thường hay tâm tình những việc đã xẩy ra trong những lúc làm việc,tìm cách đối phó khi phải đụng chạm với những anh chàng có máu KKK. Từ nhỏ tôi rất sợ lôi thôi với cò bót, sợ mấy cái vụ thưa kiện, kiện thưa, cho nên cái văn phòng (EEO) chuyên bênh vực những người bị kỳ thị sờ sờ trước mặt như thế đó mà chúng tôi chưa bao giờ đặt chân tới. Tên Charles nầy thì lúc nào cũng lấy sự thương yêu và tha thứ làm đầu như đúng với tinh thần của đạo giáo, còn tôi có lẻ còn chất Việt Nam hơi nhiều, học thuộc cái câu “vĩ hòa, vi quý” nên cũng dùng kế thứ ba mươi sáu gì đó, chạy là thượng sách, xa lánh mấy ông KKK cho êm cửa, êm nhà.
Charles đả có bằng tiến sỉ, lại đi giảng đạo ở nhà thờ như một ông mục sư trong những ngày cuối tuần, tính tình rất hiền lành, đáng mến. Lúc nào hắn cũng nói:
DÂN ĐEN