Hôm nay,  

Khi Bà Nội Yêu

29/10/201400:00:00(Xem: 14296)

Tác Giả: Nguyễn Hữu Thời
Bài Số: 4374-14-29774vb4102914

Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ, nhận giải danh dự từ năm 2000, và liên tục góp nhiều bài viết giá trị, để hỗ trợ và cổ võ việc Viết Về Nước Mỹ. Trước năm 1975, ông là nhà giáo, quân nhân QLVNCH, khóa 18 Thủ Đức. Định cư tại Mỹ, sau nhiều năm làm việc cho Sypris Data System Los Angeles, ông hưu trí cuối 2009. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

* * *

Lời người viết. Trong dân gian Việt Nam ta có câu: "Ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ." Câu chuyện sau đây, tôi thuật lại theo lời cháu Vi Vi kể về bà nội cháu. Năm nay, cháu mới mười ba tuổi.

Chị Bốn Siểng ôm cứng cái máy điện thoại, và thao thao nói chuyện với ai đó ở đầu dây bên kia. Cuộc nói chuyện đến hồi sôi nổi, tay phải cầm điện thoại, tay trái thỉnh thoảng chị giơ cao lên như ý phân trần hay nhấn mạnh điều gì muốn nói với đối tượng trong máy. Khi thì chị cười lên dòn dã, đôi mắt sáng ngời, khi thì vừa nói, vừa trông ra ngoài vườn, đôi mắt mơ màng, lim dim hình như trong đầu óc đang vẽ ra một khung trời hạnh phúc, lãng mạn, một tương lai êm đẹp, đầm ấm hay đang nhớ lại những giây phút tuyệt vời nào đó.

Bỗng có tiếng xe thắng mạnh trên "drive way". Chị giật mình, nhìn qua cửa kính mới biết là xe thằng Cả (con trai lớn) vừa đi làm về. Chị vội cắt ngang cuộc điện đàm, và nói "Xin lỗi anh. Bye! Bye anh. Mai em sẽ gọi lại."

Chuyện tình của chị với anh Năm Cơ đã gần năm nay mà cả nhà không ai hay biết. Chị giữ kín trong lòng. Chị rất thận trọng khi nói chuyện điện thoại với “chàng”. Phải chờ cho không có ai ở nhà, chị mới gọi hay trả lời điện thoại.

Những lúc có mọi người hiện diện trong nhà mà Năm Cơ gọi đến, chị nhìn số máy, biết anh gọi, chị không bắt máy. Nếu có ai trong nhà lúc đó bắt máy, và lên tiếng. Anh Năm Cơ đã được dặn trước liền nói xin lỗi là lộn số.

Chị Bốn Siểng và Năm Cơ quen biết nhau khi hai người gặp trong đám cưới con người bạn, một người đi bên đàng trai, người kia bên đàng gái. Bốn cặp ngồi cùng bàn là vợ chồng. Năm Cơ và chị ngồi gần nhau. Ban đầu vì lịch sự họ chỉ chào nhau, và trong tâm tư mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Trong tiệc cưới, họ bắt đầu chuyện trò bình thường, giới hạn, dè dặt, giữ một khoản cách mới quen. Khi thức ăn dọn ra, họ mời nhau, và Năm Cơ lịch sự bới thức ăn mời chị. Dần dần, họ chuyện trò bình thường, vui vẻ, cởi mở, hỏi thăm nhau về gia cảnh, con cháu. Âu cũng là có duyên với nhau. Tan tiệc, họ trao điện thoại cho nhau. Về nhà, họ thường gọi thăm nhau. Từ đó, họ hiểu nhau, và thân nhau. Rồi tình yêu đến với họ khi tuổi đời đã trở về chiều. Nhưng tình yêu chân chính đâu cần tuổi tác, khi máu đỏ trong tim con người vẫn còn chảy.

Phần Năm Cơ, ông hiện sống độc thân tại chỗ. Chị Năm đã "ôm cầm sang thuyền khác" với người yêu cũ, may mà họ không có con cái gì; nên không ràng buộc gì nhiều, Năm Cơ chia tay với vợ một cách dễ dàng, êm thấm. Phần chị Bốn Siểng thì khác. Anh Siểng bỏ chị ra đi về bên kia thế giới đã gần mười năm rồi vì căn bệnh ung thư quái ác, lúc tuổi chị vừa đúng năm mươi. Chị phải bỏ sở làm ở nhà tận tụy săn sóc chồng gần bốn năm trời. Nhưng rồi định mệnh đã an bài. Anh vẫn vĩnh viễn ra đi.

Giờ đây, chị gặp Năm Cơ, tuổi tác chỉ chênh lệch chút đỉnh, chị sáu mươi, Cơ sáu ba. Hoàn cảnh hai người giống nhau. Cơ bị vợ bỏ, chị thì chồng mất. Điều quan trọng là họ là thông cảm hoàn cảnh nhau, tương kính, chia xẻ vui buồn, và thương yêu nhau thật tình.

Để tránh chuyện khó xử với con cháu, Chị và anh Năm đã phải định trước với nhau đủ thứ mật mã, ước hẹn với nhau như vậy lâu rồi; nên họ rất thận trọng khi gọi, và trả lời điện thoại cho nhau. Đôi khi hai người muốn gặp nhau thì hẹn nơi thư viện hay công viên hoặc Năm Cơ đến nhà chị lúc không có ai ở nhà, chẳng hạn như chiều nay.

Nhưng rồi cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.

Người đầu tiên biết chuyện tình của bà nội mình chính là cháu Vi Vi. Hôm đó, giờ cuối của lớp không có cô giáo nên học sinh được về sớm hơn thường lệ. Nhà chỉ cách trường có năm blocks đường. Vi nhập chung với nhóm bạn cùng lớp ở gần nhà, tới ngã ba đường Layton, Vi tách riêng, lững thững về nhà. Khi bước lên bậc cấp tính mở cửa vào nhà, bỗng em nghe tiếng nói đàn ông nơi phòng khách, và tiếng đối đáp của bà nội. Sợ đường đột mở cửa vào nhà là vô phép nên em dừng lạị, và nghe rõ mồn một tiếng nói trách móc của bà nội:

- Mấy hôm nay, anh đi đâu mà biệt tăm vậy, không đến thăm cũng không gọi cho em; làm người ta lo.

Tiếng người đàn ông trả lời:

- Cái project của sở làm chưa xong. Mỗi ngày, xếp hối quá, anh phải ở lại sở trễ, về tới nhà mệt quá, không gọi em được. Giờ có thể gọi, có thể thăm đều là giờ em dặn là đông người, đừng đến. Cho anh xin lỗi.

Im lặng trong chốc lát. Bé Vi nghe tiếng bà nội:

- Thôi anh về đi; sắp tới giờ bé Vi Vi về rồi đó.

Khi nghe câu nói vừa xong của bà nội, Vi bước nhanh qua nhà bên cạnh, tránh gặp mặt bạn bà nội.

Hôm ấy, sau bữa cơm tối, Vi thủ thỉ với mẹ (chị Cả) trong phòng riêng:

- Mẹ ơi! Hồi chiều con thấy có bạn bà nội đến chơi nhà.

- Bà nội đâu có bạn bè nào đâu. Ai vậy con. Đàn ông hay đàn bà?

- Đàn ông. Cở tuổi như bà nội đó.

- Vậy hả?

À, hèn gì. Chị Cả không hỏi han gì nữa; nhưng trong lòng nghĩ ngợi về chuyện bà mẹ chồng mình đã có người bạn để chuyện trò, tâm sự trong những năm tháng còn lại của cuộc đời.

Chị Cả nghĩ, hèn chi gần năm nay, mình thấy mẹ chồng có cung cách sống khác.

Từ khi cha chồng chị mất vì căn bệnh ung thư phổi, mẹ chồng chị như người mất hồn, khi đi làm về thì vào hẳn trong phòng, ngày ngày thường nói năng lảm nhảm, không đầu, không đuôi với con cháu, nét mặt u sầu, lúc nào cũng tỏ buồn bã, thiếu điều muốn trầm cảm, đôi mắt thâm quần hình như mất ngủ nhiều đêm.

Vậy mà gần năm nay, bà thường vui vẻ khác thường, hay xuống bếp phụ giúp phần cơm nước cho cả nhà. Lại còn thường xuyên tập thể dục mỗi sáng trước khi lái xe đi làm, thay đổi cách ăn mặc, săn sóc hình dáng bên ngoài. Rõ ràng là trông bà càng ngày càng trẻ ra, đẹp ra. Ăn uống kiêng cử đủ thứ. Trưa ở sở, bà chỉ ăn trái cây, khác hẳn những năm trước, bà thường khệ nệ mang cơm, và thức ăn đầy giỏ xách.

Chị nhớ là mới tuần trườc đây, đi làm về, gặp chào me chồng, bà vui vẻ, ân cần bảo:

- Hôm nay sở có "inventory" (kê khai hàng hóa sản xuất), mẹ chỉ làm có nửa ngày và được về sớm. Mẹ có ghé chợ mua ít thức ăn. Con vừa đi làm về mệt, lên phòng nghỉ đi để cơm nước mẹ lo cho. Xong việc, mẹ gọi các con, và các cháu ra cùng ăn.

Thỉnh thoảng, chị Cả còn nghe tiếng hát nho nhỏ của mẹ trong phòng hay dưới bếp: "Và con tim đã vui trở lại. Tình yêu đến đã cho tôi ngày mai". Bà thay đổi nhiều thế, vậy mà mình không để ý, và không nhận ra.

Ngày Chủ nhật, bà luôn nhắc nhở, thúc đẩy cả nhà đi xem lễ nhà thờ cầu nguyện, không thiếu một chủ nhật nào. Thái độ mẹ khác hẳn trước đây. Thì ra là nhờ ngọn gió tình yêu thổi vào làm thay đổi cách cư xử, và cách sống thường ngày của bà gần năm nay. Nghe Vi Vi mét, mình mới nghĩ ra... Tội nghiệp mà cũng mừng cho bà.

Chị Cả nghĩ thêm, cũng thấy mừng cho bà đã tìm được hạnh phúc trong tình yêu hầu như đã tắt gần mười năm nay từ khi ông nôi cháu Vi lìa đời.

*

Nhờ chị Cả “ra tay” thu xếp công khai chuyện tình của bà nội, không khí gia đình giờ đây khởi sắc lên nhiều lắm. Mẹ đã đưa đến niềm vui cho cả nhà. Mình chúc phúc cho mẹ, và luôn cầu nguyện cho mẹ có hạnh phúc.

Khi biết được cuộc tình của mẹ, cả nhà đều tán đồng.

Từ hôm đó, thỉnh thoảng ông Cơ được mời đến dùng cơm với gia đình. Phần Cơ, lâu lâu rủ cả nhà đi chơi khi co "long weekend" hay những ngày lễ lớn. Hạnh phúc thật sự đã đến với hai người, và cả nhà.

Nguyễn Hữu Thời

Ý kiến bạn đọc
01/11/201400:36:06
Khách
cau chuen de thuong qua.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,477,149
Tác giả sanh năm 1943 tại Cân thơ - Bác sĩ thú y, giảng dạy tại Đại Hoc Cần thơ trước 75 - Cùng gia đình vượt biên năm 1980. Học lại và làm việc cho cơ quan Canadian Food Inspection Agency từ 1985 đến ngày hưu trí năm 2008. Bài đầu tiên Viết Về Nước Mỹ, Đất Lành Chim Đậu nhận giải Vinh Danh Tác giả năm 2007. Sau 10 năm tiếp tục góp bài cho Việt Báo, tác giả cho biết “Vì lý do sức khỏe bất ngờ, xin chào tạm biệt tất cả bạn đọc để tĩnh dưỡng. Và đây là bài viết cuối cùng của ông: Chuyện hai mùa Vu Lan 2016-2017, con trai lái xe hàng ngàn dặm về cùng bố lát gạch sân đậu xe và tu sửa ngôi nhà gia đình. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng cám ơn Bác sĩ Nguyễn Thượng Chánh. Kính chúc ông và gia đình an vui, mạnh khỏe.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, thêm một bài mới của tác giả.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc. Bài mới của là một tự sự gợi nhớ nhiều kỷ niệm.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự VVNM từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Vừa nhận thêm giải danh dự VVNM năm 2017. Sau đây là bài mới của tác giả, vẫn với cách viết cẩn trọng, chu đáo, sống động.
Trước 1975, tác giả là một hạm trưởng hải quân VNCH, sau đó là 10 năm tù cộng sản, và định cư tại Mỹ theo diện H.O. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, ông đã nhận giải bán kết 2001, từ 9 năm qua đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, và vẫn tiếp tục góp bài mới.
Tác giả là một cây bút nữ, cư dân San Jose, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sang năm thứ 18 của giải thưởng, Lê Nguyễn Hằng nhận thêm giải Vinh Danh Tác Giả, với bài viết về “Ba Thế Hệ Tuổi Dậu” và bài “Từ Độ Mang Ơn”. Bài mới của tác giả kể về cuộc họp mặt của các cựu sinh viên Quốc Gia Hành Chánh và chuyến đi 5 ngày trên du thuyền Carnival Inspiration.
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. Với mỏ vàng trên sông Yuba, Marryville khởi thủy từng là thành phố của dân đào vàng. Thời nay, du khách và cư dân tại Marryville vẫn lai rai lượm được vàng cục, có du khách lượn cả cục kim cương trị giá nửa triệu mỹ kim. Đó là chuyện có thật, đề tài của tác giả trong bài viết mùa Lễ Tạ Ơn năm nay.
Nhạc sĩ Cung Tiến