Hôm nay,  

Việt Duyên

17/08/201300:00:00(Xem: 72710)
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm, vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện làm việc và an cư tại Oklahoma từ 2003. Nghề Nghiệp: Electrical Engineer tại Công Ty American Airlines, M&E Center, Tulsa, OK. Với hai bài viết tiêu biểu: "Puppy và Nàng"; "Rộn Tiếng Cười Mê Say" Vũ Công Ynh đã nhận Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Bài viết mới của ông là chuyện cả gia đình bay từ OK về Cali họp mặt với giải thưởng Việt Báo năm thứ XIV.
vu_cong_ynh-phan_tan_hai_resized
Hình ảnh nhận giải, từ trái, nhà báo Phan Tấn Hải, chủ bút Việt Báo, tác giả Vũ Công Ynh, và hai MC Thụy Trinh và Luật sư Nguyễn Hoàng Dũng.
Việt Duyên ở đây là duyên với Việt Báo.

Lần đầu tiên tôi đến với Việt Báo bằng một truyện đầu tay, để được viết bằng tiếng Việt cho đỡ nhớ, dù trước đây chẳng viết truyện bao giờ. Bài đầu tiên, Vụng Đường Tu, nhen nhúm trong đầu trong một lần dạy hai con tiếng Việt. Câu chuyện được tiểu thuyết hóa từ một kỷ niệm hồi còn đi học. Có ý tưởng rồi, vậy lấy tên tác giả là gì bây giờ? May quá, hai con đang ngồi đây. Cám ơn hai đứa đã cho bố bút hiệu được ghép từ tên của hai con, Colin và Caitlyn.

Viết xong, nhưng không biết gởi đi đâu, gởi cho ai, nơi xứ sở của những thổ dân gốc mọi Da Đỏ, Tulsa, Oklahoma này. Một thành phố mà dân số Việt Nam được khoảng hai ngàn người. Một nơi có hai chợ Việt Nam, và độc nhất một tờ tuần báo tiếng Việt, Thời Báo – Canada, được bán, tuần có tuần không. Ừ, cứ gởi cho Thời Báo thử xem. Gởi đi, rồi tò mò mua báo để xem bài mình lên mặt báo, chữ tròn chữ méo ra sao?

Hơn bốn tháng không thấy. Chắc là không được đăng!

Thế rồi, trong một giờ ăn trưa, vô tình bấm vào Việt Báo Online, để thấy ở đây một vùng văn chương rộng mở trước mặt, được điều hành bởi những vị tiền bối trong làng văn hóa, Nhã Ca – Trần Dạ Từ. Ổi, hay thế này, mà sao đã bao năm mình chưa biết nhi?

Lại lần nữa, Vụng Đường Tu được gởi đi mà chẳng biết luật lệ của “Viết Về Nước Mỹ” thế nào. Vài ngày sau, được đăng trên Việt Báo. Ơ, tên của mình đây mà! Chàng mọi Da Đỏ gốc Việt gọi vợ khoe bài báo. Cảm động quá!

Hôm sau, nhận được tấm check 100 dollas từ Thời Báo Canada, mà vì không có báo thường xuyên để theo dõi, nên chẳng biết là bài đã được đăng từ hai tuần trước. Thôi chết, vậy là đăng hai nơi sao? Vội vàng, chàng mọi Da Đỏ gốc nước mắm, gởi trả lại tấm check cho Thời Báo, với lời xin lỗi là chờ lâu quá nên đã gởi bài cho Việt Báo rồi.

Vài bài kế sau đó lại được gởi đến Việt Báo. Bài được đăng, bài không. Thật là hanh phúc, vì cuối cùng, thấy tên mình trong danh sách đi nhận giải.

Đúng là có duyên với Việt Báo!

Từ xứ sở của những người mọi Da Đỏ, vợ chồng con cái tới phi trường LAX – Los Angeles vào lúc 10 giờ sáng. Đã hơn mười năm rồi mới trở lại đây. Trời Cali vẫn trong xanh và đẹp. Gió mát, không khí thật trong lành, cây cối xanh mướt. Con người đang khô hạn như được tắm lại và sinh hoạt trong một không gian tươi đẹp thần tiên.

- Bố “booked” khách sạn chưa? Thằng con mười tuổi lo lắng hỏi bố.

Người bố trả lời mà vẫn đang thở hít không khí mát mẻ của phố thị Cam Vàng, Orange County.

- Rồi, có cả hồ bơi cho con nữa.

Khách sạn của người Việt Nam, mà người bố chọn cho gần nơi phát giải thưởng. Nhận phòng, cũng đã hơn một giờ trưa, cả nhà kéo nhau ra quán Thằng Bờm bên hông khách sạn để ăn trưa. Chẳng biết quán nào ngon, nhưng nghe người ta nói, ở đây, quán nào cũng ngon. Biết vợ đói bụng, người chồng nhanh nhẹn mở cửa cho vợ con:

- Vào đi em, ở đây chỗ nào cũng ngon!

Vợ dắt tay con gái vào trước, rồi vội xua tay… quay trở ra. Thấy lạ, người chồng ngó mắt dòm vào… Thôi chết, không phải thằng, Thằng Bờm, mà là nàng, nàng với cả thiên nhiên đồi núi. Ô hay, phở đâu? Người vợ chỉ bên cạnh:

- Bên này, anh ạ!

Người chồng vẫn chưa “hoàn hồn”. Lần này, không dám mở cửa cho vợ con nữa, để vợ vào trước cho chắc ăn. Đúng phở! Mùi phở cũng có khác biệt thật, chẳng giống mũi cà phê bên kia.

Sáng hôm sau, Chúa Nhật, dự trù đi đến nhà thờ Kiếng xem lễ và nhân dịp cho biết một ngôi nhà thờ Việt Nam sang trọng đẹp đẽ ở đây. Nhưng đứa con gái mỏng giòn dậy muộn, “mỏng giòn” là tiếng người bố gọi đứa con gái, hơn năm tuổi, bị dị ứng với thực phẩm, chẳng ăn được gì ngoài thực phẩm được bác sĩ dặn dò. Cả nhà lại cùng ra phố thị Cali. Người vợ cười với chồng:

- Ở đây sướng thật anh ạ!

Người chồng nhìn những cây cối hai bên đường được cắt tỉa gọn gàng:

- Ừ sướng thật.

Tiếng đứa con gái:

- Daddy! Con thích ở đây.

Người bố ôm con gái:

- Con ạ, mình sẽ về đây – Đúng rồi, con sẽ hết bị dị ứng.

Ăn xong, về lại khách sạn để chờ đến giờ đi tới nhà hàng, nơi tổ chức nhận giải Việt Báo.

Buổi chiều xuống như mong đợi, vợ chồng con cái đến nơi, chàng mọi Da Đỏ dặn hai con khoanh tay chào Bác Từ.

Có đựoc tận mắt chứng kiến buổi lễ phát giải, mới hay sự tổ chức chu đáo, tỉ mỉ, công phu, trang trọng nhưng thân mật, đầm ấm, và nhất là sự cao quý của những tâm hồn nhiệt thành với văn hóa Việt Nam của những vị sáng lập, tổ chức, điều hành, và nhân viên của một tờ báo uy tín. Không, phải nói là một tổ chức uy tín nhất của những người Việt tại hải ngoại, đã và đang được nhiều người Việt cũng như Mỹ ngưỡng mộ.

Lên nhận giải mà tâm hồn lâng lâng.

Xin đa tạ những tấm lòng hết mình với văn hóa Việt Nam. Đa tạ những tâm hồn Việt xa xứ. Đa tạ nước Mỹ. Đa tạ Cali, và nhất là đa tạ Việt Báo, đã để lại trong hồn chàng mọi Da Đỏ gốc Việt những cảm xúc thương yêu.

Ngơ ngẩn đường về vẫn Việt Duyên...

(Đi Nhận Giải Việt Báo – Tháng Tám 2013)
Vũ Công Ynh

Ý kiến bạn đọc
20/08/201311:47:38
Khách
Xin cám ơn Việt Báo, quý độc giả, và những góp ý.
Cám ơn bạn CP.
Vũ Công Ynh
17/08/201313:03:19
Khách
Bài viết hơi ngắn, nhưng rất dí dỏm dễ thưong,và chân chất...Đọc văn là biết con ngừoi tốt rồi.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,137,392
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại. Một số bài viết khác của cô được ký tên Thịnh Hương. Nay hai bút hiệu hợp nhất, thành một tác giả thân quen đã hơn 15 năm sinh hoạt với Việt Báo viết về nước Mỹ. Tác giả là cư dân miền Bắc California vừa thông báo đã “trả thẻ, về hưu.” Hy vọng viết về nước Mỹ năm thứ 21 sẽ thêm bài viết mới.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận Giải Danh Dự VVNM 2001 và giải chung kết VVNM 2004. Khởi viết cùng lúc với giải thưởng Việt Báo, tác giả đã xuất bản cuốn sách đầu tiên, "Cạnh Đền" và mới nhất là "Bước Chân Định Mệnh". Hai cuốn sách gộp chung gần 1.000 trang truyện ký về cuộc đời của chính tác giả.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019 khi gần 90 tuổi. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh. Trước 1975, là giáo sư đệ nhị cấp tại Trung học Nguyễn Trãi. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết thứ bảy của bà kể về chuyện họp mặt trường cũ trên du thuyền.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới của bà kể về người bảo lãnh của gia đình, một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù cải tạo, vừa ra đi tại Atlanta.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết tên thật là Lâm Túy Mĩ (Milam Túy Hoa). Trước 1975, làm việc cho ngân hàng Việt Nam Thương Tín chi nhánh Nguyễn Tri Phương, Quận 5, Saigòn. Năm 1976, sau đợt đổi tiền, bị sa thải vì có chồng là "ngụy quyền". Vượt biển, và định cư ở Hoa Kỳ từ hè năm 1979. Từng là nhân viên thành phố Long Beach trên 28 năm. Sau hưu trí, hiện là cư dân Santa Ana. Mong tác giả tiếp tục viết.