Quên, Chỉ Một Phút Thôi!!!
Tác giả: Karen N. Nguyễn
Bài số 298-16208767- vb880909
Karen N. Nguyễn, sinh năm 1962, trưởng nữ trong một gia đình H.O., hiện là dược sĩ, làm việc và cư trú tại Virginia. Cô đã góp nhiều bài đặc biệt và đã nhận một trong 4 giải chính Viết Về Nước Mỹ 2004. Bài viết mới nhất của cô là chuyện về một phút quên có thể xẩy ra cho bất cứ ai.
***
Buổi sáng đẹp trời, nàng chạy ra Costco. Mười giờ sáng Costco mở cửa là đã có nàng ở đó. Đến ba giờ chiều nàng mới phải có mặt ở chỗ làm. Vậy là có dư thời gian để đi vòng vòng ngắm món này món kia. Dự tính ban đầu chỉ mua một vài món đồ cần dùng và một ít thức ăn cho gia đình bé nhỏ chỉ có hai vợ chồng, sau một hồi đi loanh quanh dọc mấy dãy hàng hóa đủ màu đủ sắc chất cao như núi, dự tính ấy bay biến đâu mất. Chiếc xe nàng đẩy lúc đầu nhẹ tênh bắt đầu thấy nặng.
Cái chậu hoa lan tím đẹp quá, hoa nở nhiều, mà lại còn có nhiều nụ nữa, chưng ở nhà chắc là sẽ giữ được lâu lắm đây, nàng thầm nghĩ khi bê chậu lan bỏ vào xe. Ồ, hôm nay cá salmon ngon quá, lâu quá rồi không có ăn món cá đút lò, vậy là vỉ cá salmon được vào nằm trong xe cạnh cái túi lưới chứa mấy trái bưởi vàng tươi, mọng nước. Ngang qua chỗ bán rau tươi, mấy bich rau xà-lách xanh mướt vẫy vẫy tay mời chào, nàng không cầm lòng được phải lấy một bịch. Rồi blueberry, rồi táo, rồi salsa, rồi chips cũng nối đuôi nhau vào xe.
Nàng đẩy cái xe nặng chịch ra khỏi Costco. Hai cái thùng nhựa Scoop Away chứa kitty litter, mỗi cái nặng 40 lbs, nàng khó nhọc lắm lắm mới bê chúng lên xe, bây giờ phải vận dụng mọi công lực nàng có để bỏ vào cốp xe.
Chỉ vì thương bốn con mèo ở nhà mà nàng mới gắng sức như vậy. Lần sau, nàng thầm nhủ, lần sau phải rủ ông xã cùng đi để người có sức tép riu như nàng không phải khiêng vác nặng như hôm nay, gần gãy cả lưng!
Mười một giờ rưỡi sáng nàng lái xe về đến nhà. Khệ nệ khiêng cái thùng Scoop Away đầu tiên vào nhà. Đi vào bếp, bật oven lên, để nhiệt độ ở lò là 350 độ F. Chạy ra xe, khiêng tiếp cái thùng Scoop Away thứ nhì. Đến lúc mang hết mấy món đồ mua ở Costco vào nhà là lúc lò đủ nóng, mình sẽ nướng cá ăn với cơm trước khi đi làm, chà chà, ngon tuyệt cú mèo, nàng thầm nghĩ trong đầu ...
Để cái thùng Scoop Away thứ nhì vào trong nhà, nàng hăng hái bước ra khỏi nhà. Đóng cửa lạị.
Rầmm !!!!
Cánh cửa vừa đóng ầm lại thì nàng giật bắn cả người! Xâu chìa khóa, chìa khóa nhà, chìa khóa xe... nàng để quên ở trong nhà mất rồi!
Trời ơi đất hỡi, oh my god, bullshit, damn it, nàng tức quá xá cỡ. Cái túi xách của nàng, có ví tiền, có cell phone... hồi nãy đi Costco về nàng đã đem vào nhà, quăng ngay cầu thang. Cái chùm chìa khóa, không biết trời xui đất khiến thế nào, mọi khi nàng cầm luôn luôn trong tay hay bỏ trong túi quần jean, hôm nay sau khi khiêng cái thùng Scoop Away thứ nhì vào nhà, nàng lại để chùm chìa khóa lên cái thùng, vào mở tủ lạnh uống miếng nước cho đỡ khát, rồi đi ra khỏi nhà, đóng cửa lại. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Mấy con mèo ở trong nhà đâu có biết mở cửa cho nàng vào đâu!
Bây giờ nàng đứng trước cửa nhà mình. Không cell phone, không chìa khóa, không giấy tờ, không tiền bạc. Chính hiệu vô sản. Mấy bịch rau xà lách, mấy trái bưởi, vỉ cá salmon, chậu hoa lan, mấy lọ salsa va mấy bịch chip còn ỏ trong xe, cửa xe khóa luôn. Trời mùa hè, vỉ cá salmon để trong xe một hồi đến chiều tối chắc sẽ tỏa mùi hương của biển tràn ngập cái xe mất thôi, nàng thầm nghĩ.
Nàng nhìn đồng hồ đeo taỵ. Mười một giờ bốn mươi lăm. Phu quân đang ở chỗ làm. Nếu bây giờ nàng gõ cửa nhà hàng xóm, hỏi mượn chút tiền, nàng có thể chạy tức tốc ra trạm metro gần nhà, đáp metro vào Washington DC và đến chỗ sở cuả chàng, xin gặp chàng để lấy chìa khóa nhà, rồi đáp metro về, đi bộ kiểu marathon về nhà, mở cửa, vaò bếp tắt lò, rồi đi làm. Nhưng nàng không có giấy tờ gì hết, chắc gì nhân viên bảo vệ an ninh ở đó cho nàng qua khỏi cổng và đồng ý gọi chồng nàng" Rủi chàng đi họp, không có ở văn phòng thì làm sao" Nếu nàng lấy được chià khoá nhà từ chồng nàng, rồi nàng đi làm, chàng đi làm về đâu có chìa khóa vaò nhà"
Nếu nàng qua nhà hàng xóm hỏi mượn điện thoại gọi cho chồng ở chỗ làm, tình thế bắt buộc chàng phải bỏ sở làm để về nhà mở cửa nhà cho nàng, liệu chàng có đi được không" Chàng mấy hôm trước nói với nàng là công việc ở sở đang bận rộn lắm, bây giờ nàng quấy rầy chàng như vậy là không đúng chút naò hêt.., nàng đắn đo suy tính. Bỏ việc, đi metro về nhà để mở cửa nhà cho vợ, rồi quay trở lại sở làm, mất hơn 3 giờ đồng hồ, nhiều thời gian lắm chứ đâu phải đùa đâu...
Hồi Thanksgiving, hai vợ chồng nàng bật lò quay con gà tây từ sáng đến chiều tối mới xong, bây giờ nàng qua nhà hàng xóm mượn tiền để đi metro vào chỗ nàng làm, để cái lò nướng tự do họat động ở nhà đến chiều tối chồng nàng về sẽ tắt dùm, chắc không sao, nàng thầm đoán. Nhưng rồi nàng lại sợ rủi cái lò nướng trục trặc, rồi đường ống gaz rỉ ra, rồi bà hỏa ghé thăm nhà trong lúc 2 vợ chồng ở chỗ làm, rồi mấy con mèo ở nhà có mệnh hệ gì, rồi nhà cửa cháy tan hoang, rồi lơ mơ chồng nàng đưa đơn li dị vì nàng cẩu thả, vô ý vô tứ, rồi... Dòng suy nghĩ và trí tưởng tượng của nàng chỉ đi đến đó. Nàng bắt đầu thấy sợ, tim đập chân rung.
Nàng nhìn quanh, xem có người hàng xóm nào ở nhà không. May quá, sân nhà kế bên có hai chiếc xe hơi, vậy là vợ chồng anh hàng xóm, Jackie và Dave, có người ở nhà. Nàng nhấn chuông nhà hàng xóm.
Jackie mở cửa. Ồ, điện thoại và phone book hả, no problem, Jackie mời nàng vào nhà sau khi nghe nàng kể vắn tắt những gì xảy ra. Nàng ngồi ở phòng khách nhà Jackie, mở cuốn danh bạ điện thoại Verizon ra, dò tìm mục Locksmith, Emergency Lock-smith, và rồi hoa cả mắt. Nhiều quá xá, 24 hour emergency service, 7 days a week, nhiều nơi còn cam đoan service in 15 minutes or less! Nàng lựa một chi nhánh emergency locksmith ở gần nhà, rồi dùng điện thoại nhà Jackie để gọi đến đó.