Ông Ngoại của Thu Đi Lấy Vợ - hồi II: Bà Ngoại Theo Chồng Về Mỹ
Tác giả: Châu Hà
Bài số 267-16208735- vb570209
Tác giả thuộc lớp tuổi 50’ hiện là cư dân tiểu bang Oregon, làm nghề đi giữ người già và tàn tật của Washington County ở Salem, Oregon. Tác giả kể về bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà “Ông Ngoại trong câu chuyện kể là có thật. Đó là ông anh của tôi. Cô dâu trong chyện kể là bạn thân của tôi. Tôi là bà mai, bà mối cho họ gặp nhau. Và đây là hồi thứ hai của câu chuyện. Mong cuộc hành trình của ông ngoại bà ngoại tiếp tục.
***
Ngày Ông Ngoại nhận được điện thoại báo tin chính xác ngày giờ và chuyến bay, Ông như sống lại thuở nào còn bé tí cởi truồng tắm sông. Ông vui như chưa bao giờ. Tội nghiệp mấy sợi sóc trên đầu ngo ngoe vốn chẳng còn bao nhiêu, thế mà Ông nhuộm đi nhuộm lại riết nó cháy thành ...quăn quăn, hung hung. Ừ cũng tốt thôi, màu "tự nhiên" của anh chàng "Xuân tóc đỏ" với bao nhiêu may mắn trong đời. Ông may quá đi chứ! Ở tuổi Ông, bao nhiêu người đã lên "xe cây", hay lên xe hoa ....Vạn Thọ, còn Ông lại thêm một lần lên xe hoa đàng hoàng!
Có hôm Thu thấy Ông loay hoay, vất vả khổ sở với cặp kiếng và tấm gương. Thì ra Ông đang cố gắng nhổ mấy sợi bạc trên cặp lông mày: đeo kiếng vô thì cái gọng kiếng che mất, bỏ kiếng ra thì hổng nhìn thấy gì, mò mẫm, rị mọ nhổ được mấy sợi...toàn màu đen, mấy sợi bạc vẫn còn nguyên "vũ như cẩn"! Bộ Ông muốn có cặp "mi thanh mục tú" hay sao mà nhổ gần hết lông mày vậy, còn chừng 20 cọng Ông đã nhổ hết phân nửa, thôi Ông nhổ hết đi rồi vẽ hay xâm cho đẹp. Ông nhăn nhó, nửa tiếc rẻ, nửa bực mình. Ông không "cha má mày" như thường lệ. Thu thương hại: Chọc Ông cho vui, đưa cái nhíp đây con làm cho! Tiện tay, Thu lấy kéo xén bớt mấy sợi dài dài cong cong phủ xuống mắt trông giống hình mấy ông Phước Lộc Thọ.
Bộ râu thì khỏi nói, Ông thoa xà bông rồi bào láng bằng triple blade razor nên mấy cái chân râu bạc chỉ dám len lén núp dưới làn da cho Ông hài lòng. gật gù thoa nhẹ một chút after shave lotion! Chỉ có điều những vết chân chim trên sa mạc Sahara quá nhiều ốc đảo tàn nhang đành phải chấp nhận. Ước gì Thu có tiền sẽ giúp Ông đi làm "trẻ da mặt" bằng tia laser hay chích vài mũi botox một lần, một lần thôi cho cả đời người!
Thế rồi cái ngày trông mong, hồi hộp đợi chờ đã đến. Ông vui, rất vui, cả nhà cũng vui lây. Ai cũng nôn nóng diện kiến "Bà Ngoại mới". Hôm nay Thu được biệt phái làm tài xế đi đón Bà về. Máy bay đến đúng giờ. Sau phần giới thiệu lung tung, đến phần chụp hình. Nói chung, Bà cũng được được, cũng khá xinh và có vẻ phúc hậu, hiền lành, Thu thầm gật gù. Ông Bà thì tíu tít bên nhau như cặp uyên ương trẻ vừa mới cưới dù rằng Ông Bà đã có nhiều tuần "Trăng với Mật" bên Việt Nam. Bà cứ tròn xoe đôi mắt, cái gì Bà cũng trầm trồ. Bà nói hèn gì mấy người có dịp đi Mỹ về đếu tấm tắc: "chưa đi chưa biết Hoa Kỳ, đi rồi mới thấy cái gì cũng to". Một người bạn thân của Bà còn lộng ngôn "không biết Thiên Đàng hay Niết Bàn đẹp đến chừng nào chứ tôi thấy phong cảnh, đời sống bên Mỹ đến thế này là cùng.
Bà nhìn sân bay, đường phố rồi cứ lập đi lập lại chữ "vĩ đại", cái gì cũng vĩ đại, chữ mà Ông rất dị ứng. "Bà làm ơn bỏ giùm tôi mấy chữ Việt Cộng ấy đi, chỉ những kẻ dốt nát, chẳng làm được trò trống gì, chỉ tham nhũng thối nát là giỏi nên bốc phét, xài chữ đao to búa lớn mà trong bụng rỗng tuếch, cái thùng rỗng nào mà chả kêu to! Bà nên nói nước Mỹ văn minh và nhiều nhân tài (như Ông nhà tôi đây này!)". Mọi người cùng cười vang như pháo tết. Chợt thấy Bà hơi khó chịu. Thì ra Bà muốn tìm "hang Pác Pó" để giải quyết một vấn đề "tế nhị" . Bà nháy mắt với Ông rồi kín đáo chỉ vào bụng. Ông hiểu ý đua Bà đến restroom nhưng Bà lắc đầu nguầy nguậy: tôi muốn đi vệ sinh chứ đâu muốn vào "phòng nghỉ". Thời gian chuẩn bị đi Mỹ, Bà dành khá nhiều thời gian để học tiếng Anh nhưng lõm ba lõm bõm, học mười may ra nhớ được một. Chữ room thì dễ quá, chữ rest chắc chắn là nghỉ ngơi rồi, thảo nào trên máy bay Bà thấy người ta ra vào restroom mà không dám vô. Kể ra Bà "nhịn" tài thật, không thể tuởng tượng được, khó mà tin được, ước gì sau này Bà cũng "nhịn" Ông được như vậy! Thật ra, những ngày đầu tiên trên đất Mỹ, chính Thu cũng không hiểu tại sao Mỹ gọi cầu tiêu là restroom, đến khi đi làm, kiếm cớ đi vệ sinh để được nghỉ tay 5 mười phút, ngồi chễm chệ trên bàn cầu, thoải mái trong cái mát lạnh của máy điều hoà không khí, Thu mới thấy người Mỹ thật thực tế, còn người mình ngày xưa thường ra ngoài đồng, ngoài ruộng nên gọi là "đi đồng", hay ngồi chồm hổm trên 2 khúc cây, giống như cây cầu, bắc ngang một cái hố xí nên gọi là "đi cầu". Dân Việt hiện nay ăn nói văn hoa hơn: "đi thăm lăng Bác"! Không muốn giải thích thêm vì vốn liếng học hành của Bà đã khẳng định như vậy, Ông gọi to lên: Thu ơi, lại đây "cứu bồ" Ông với, làm ơn dắt...
Cả nhà đưa nhau ra chỗ đậu xe. Ông Bà khép nép sánh đôi, có phần hơi lúng túng trước những cặp mắt tinh nghịch của bao nhiêu đứa cháu "quỷ sứ". Đoàn xe 3 chiếc phom phom trên freeway, thỉnh thoảng chiếc này vượt qua chiếc kia bóp kèn pin pin, Bà lại liếc Ông mỉm cười, khẽ ngả đầu vào vai Ông hạnh phúc, ngập tràn niềm vui trên khoé mắt: đẹp quá, rất bị đẹp (Ông nhăn mặt, cái gì mà "bị đẹp"), đường xá thênh thang, hoành tráng (Ông lại nhăn mặt), chẳng thấy căn hộ (") nào, ô tô với xe khách nhiều quá! Xe khách nào đâu" Đấy! Không phải, đấy là những xe ven (vans) cá nhân, không phải xe chở khách. Bà có thấy xe nào có đông người như xe nhà mình không" Đa số xe chỉ một mình tài xế vì người Mỹ xài sang, thứ hai là họ luôn luôn thích sống độc lập, thoải mái, tự do...không lệ thuộc, nhờ vả, đợi chờ ai, cứ một mình một xe cho khoẻ!
Qua đường hầm Vista Ridge Tunnel một đoạn ngắn là Sở Thú trong đó có Vietnam Memorial, Ông ngậm ngùi nói về những thanh niên Hoa Kỳ đã hy sinh trên chiến trường Việt Nam trước đây, những chiến hữu một thời của Ông đã để lại sau lưng cuộc sống sung túc, đầy đủ tiện nghi với cha mẹ, anh em, vợ con, thân thuộc.. để sang chiến đấu bảo vệ tư do cho miền Nam Việt Nam, một đất nước xa lạ, xa lắc xa lơ, xa cách hàng nửa quả địa cầu, để rồi vĩnh viễn ra đi, để rồi chỉ còn lại cái tên khắc trên những bức tường đá đen mà người ta nhắc nhớ mỗi năm một lần...Bà bỗng chen vô một câu làm Ông cụt hứng: nếu Miền Nam không bị "giải phóng" bây giờ Ông đã "phục viên" lâu rồi! Cha, Ông nhủ thầm, mình bắt đầu mệt mệt với bả rồi đây!
Thu lái xe vào exit 61, Hillsboro City Center, sắp về đến nhà rồi! Suốt hơn nủa giờ trên đường "cao tốc" chẳng phải ngừng chổ nào, sao lại dừng xe ở đây vậy, Bà thắc mắc. Có sì tốp sai. Cái gì" Xe bị xì lốp hả (hình như Bà hơi lãng tai)
Ông cười: có cái bảng "dừng lại" màu đỏ kia kìa, mai mốt Bà học lái xe sẽ biết. Gớm, tôi mà lái xe, xe cộ đầy đường, ai cũng phóng như bay, 10 năm nữa cũng chưa chắc, từ bé đến giờ tôi chỉ biết "đáp" xe đạp thôi. Bà ơi, người ta đáp máy bay chứ có ai đáp xe đạp đâu, đi xe đạp mà dùng động từ đáp nghe.... oai quá!
Đến nhà rồi. Sao, nhà đây hả, nhà mình "mặt tiền" hả" Vâng, bên này, ngoại trừ những chung cư, nhà riêng mọi người đếu nằm ở mặt tiền hết. Ôi, thật bị đẹp (lại bị), nhà nào cũng như những vila biệt thự VN vậy. Nhà nào cũng trồng nhiều loại hoa quý đủ màu khoe sắc khoe hương, cuộc sống sao thanh bình, trù phú quá, không khí trong lành quá...Bà đưa hai tay lên ôm ngực, mắt ngước lên trời, nhìn sang Ông, như thầm cám ơn con đò tuy "lung lay, gần xụm bà chè" nhưng đã giúp đưa Bà đến được "bến mơ".Nhìn lũ con và cháu của Ông, sao mà chúng nó thân thương, tha thiết, đối đãi Bà quá nhiệt tình, nồng hậu, quý mến như ruột thịt vậy. Xin cám ơn Trời, cám ơn đời, cám ơn mọi người, cám ơn luôn bao nhiêu kiếp trước mình đã ăn ở có đức, có nhân!