BỆNH TRẦM CẢM
Tác giả: P.H.T
Bài số 2549-16208626- vb530509
Tác giả đã từng viết một số bài báo. Bài viết về nước Mỹ sau đây của bà là một tự truyện của người bị trầm cảm. Mong bà vui khoẻ và tiếp tục viết như một cách chia xẻ cho nhẹ lòng và vui sống.
***
Người ta gọi là bệnh trầm cảm, nhưng theo tôi đó là chứng trầm cảm, vì bệnh thì sẽ chữa khỏi, còn chứng thì tái đi tái lại nhiều lần, và không biết chứng quái ác nầy đã nhập vào tôi từ lúc nào, nó không có triệu chứng và chẳng rõ nguyên nhân, có lẽ do những cái chết đột ngột của người thân, hoặc lo lắng quá độ, hoặc ôm đồm vào mình với những trách nhiệm quá nặng nề, và không thể giải quyết được, cái gì cũng lo, chuyện gì cũng để tâm suy nghĩ, người thân nghèo khó cũng muốn hi sinh....tất cả, tất cả đã đem lại cho tôi một gánh nặng nề, đôi vai trời phú đã còng lại càng ngày càng còng hơn, Có nhiều lúc tự hỏi, tại sao tôi phải làm như vậy" Hãy "quảng gánh lo đi và vui sống" nhưng không thể nào được, bởi vì khi mới lọt lòng mẹ, tôi đã khóc đúng 3 tháng 10 ngày.
Trầm là những gì thuộc về sâu, lắng, đọng
Cảm là cảm giác, cảm nghĩ, cảm tưởng, cảm động. Hai hình thái đó tạo thành một chứng bệnh quái ác, nó làm cho tâm trí suy nghĩ liên tục và không ngủ được. Từ những thao thức, những dằn vặt, lo lắng tạo ra một cảm giác sợ sệt, nôi da gà, lạnh xương sống, và đau buốt xương vai. Có nhiều lúc như muốn vơ cả thế giới vào đầu óc nhỏ bé của ta để điều khiển chúng, và vì không giải quyết được việc gì, đâm ra thất vọng và tìm một cách giải thoát. Có người nghĩ đến cái chết là cách thoát ra khỏi áp lực cuộc sống, riêng tôi thì không, nhưng theo đức tin công giáo chết là hưởng hạnh phúc nước trời, nếu thao thức hoài sẽ thành bệnh, và cơ thể càng ngày càng yếu liệt, và từ đó nảy sinh ra một ý nghĩ không sợ chết nữa, nhưng không dại gì để dùng thuốc đưa đến sự giải thoát. Chỉ biết chấp nhận một cái chết mà Chúa đã an bày riêng cho mỗi kiếp người. Tôi sẵn sàng thưa: "Dạ, con đây. Xin Chúa hãy làm cho con theo Thánh ý của Chúa". Con người không thể nào cãi lệnh Tạo Hóa quyền năng, Ngài muốn nên thế nào, thì ta phải như thế ấy.
Mặc dù vậy, sau những đợt chữa trị, tôi cảm thấy tinh thần lấy lại sự thoải mái và yêu đời, tôi thích hát Thánh ca, thích sinh hoạt hội đoàn và muốn trở lại trường học. Bởi vì khi đến nước Mỹ, tôi đã là một Dược Sĩ trung cấp; và theo ý người nhà, tôi đã chọn nghành thẩm mỹ, nghề "Nail". Nó không phù hợp với năng khiếu và tuổi đời, đó là thất vọng đầu tiên. Thế là tôi bôn ba đi tìm việc, với 3 tháng ở đất lạ xứ người, số tiền ít ỏi ở Việt Nam đem sang chỉ còn mấy trăm đồng. Một lo lắng tràn ngập tâm tư khi chạy đôn chạy đáo xin việc chỗ này, chỗ nọ. Ngay cả onestop 0 center mà tôi cũng đạp xe đạp tới nơi. Rồi những ngày đi xe bus tìm việc trong cơn mưa tầm tả mùa đông, người ướt như chuột. Đi trong cơn mưa lạnh, chặng đường về nhà thì còn quá xa, nhưng tôi vẫn hát "Tôi ơi! Đừng tuyệt vọng!" nhưng càng nghĩ càng lo âu: bởi đâu, bởi đâu tôi lại thế nầy" Tôi đi tìm tự do, tìm thiên đường nước Mỹ, và tìm tương lai cho con gái..."
Với bản tính cương trực, tôi thường hành động với những ý tưởng táo bạo, cứng rắn. Vào thời học sinh, thầy Nguyễn Đức Tuân (bây giờ là Linh Mục) đã phong cho tôi danh hiệu "Bà Mẹ Chiến Sĩ", thầy không bao giờ gọi đích danh tên tôi, khi nghe gọi Bà Mẹ Chiến Sĩ là tôi tự động lên bảng, tôi cứng rắn và kỷ luật đối với chính mình, thế mà giờ đây, tôi yếu đuối như một loài hoa trước gió, những tư tưởng ra đi để làm một cái gì đó giúp ích cho người thân và cho cộng đồng vụt tan biến.
Vì những thất bại nầy đến thất bại kia, suốt một tháng trời đi làm việc, không mang lại kết quả gì.
Rồi một bữa kia tình cờ đi mua 1 cuốn Kim Tự Điển tại nhà sách Văn Bút, cô Văn Bút đã giúp tôi tìm một công việc tại bánh cuốn Tây Hồ, sau một tuần cật lực, vận dụng trí nhớ để đứng khâu bún nước, việc làm không trôi chảy, vì quá nhiều loại bún mà trước đây tôi chưa hề biết đến. Cho nên bà chủ quán đã cho thôi việc.
Cầm 400 dollar trong tay mà nước mắt tuôn trào; vẫn chưa bỏ cuộc, tôi đọc báo và tìm đến cafe lover, với việc rửa ly, nó quá nhẹ nhàng và quá ít tiền. Tôi lại nghỉ việc. Đến take care một bà già 84 tuổi, người Tàu, bà không rành tiếng Việt, nên lục đục trong cách ăn nói.
Đó đúng là ngày mồng 1 Tết con chuột, bà bắt tôi đẩy bà lên chùa với chiếc xe lăn, tôi loay hoay không biết xếp lại như thế nào để bỏ vào cốp xe, bị bà la như trời giáng, thế là nước mắt tủi nhục tôi lại tuôn trào, chiều về tôi quyết định nghỉ việc, vì khớp tay phải quá đau khi đẩy bà ta đi ra đường mỗi buổi sáng.
Nghỉ Tết được 1 tuần, tôi kiếm ra một việc mới: Babysister. Nhà người chủ ở tận Newport Beach, nên phải ở lại nhà chủ, một tuần về một lần. Ban đầu gặp rất nhiều khó khăn, vì họ chưa biết tâm tính của mình, họ nghi ngờ đủ thứ. Mỗi đêm họ check phone coi mình đã gọi đi đâu, cho ai. Điều đó cũng đúng thôi, vì "nào ai lấy thước mà đo lòng người" huống chi mình mới từ Việt Nam qua, chân ướt chân ráo. Tôi cố gắng làm việc thật tốt để lấy lòng chủ và hai đứa nhỏ. Được bảy tháng làm việc, tôi bỗng nhận ra có điều gì đó khác thường ở bà chủ. Bà thường gọi phone về nhà hỏi chừng 2 đứa trẻ: Ba đi làm chưa" Cô H. đang làm gì" ... Tuy tụi nhỏ chỉ trả lời bằng tiếng Mỹ nhưng tôi hiểu được câu hỏi của bà, và nhiều lần, rất nhiều lần con bé nói với tôi: "Daddy thích cô H. lắm, mommy nói vậy." Tôi hơi ngạc nhiên tự hỏi: thích là như thế nào" Và tôi để ý đến hành động cử chỉ của ông chủ, ông ta không có vẻ gì khác lạ cả, tính tình ông ta vẫn nghiêm trang, đứng đắn, ổng chỉ nói, sai bảo khi cần thiết, nhưng tính tôi thì năng động. Tôi thích nói chuyện và hỏi han về những vấn đề tế nhị ở Mỹ. Có lần con bé nói với tôi: "Mommy không thích cô H. nói chuyện với daddy." Tôi thực sự nhận ra ở bà chủ có một điều gì đó nghi ngờ, khi ông ta đưa tôi về nhà, suốt đường ông ta chỉ nói chuyện với 2 đứa nhỏ, bà ta thinh lặng không một lời nói chuyện với ai cả, không khí nặng nề làm tôi muốn mau về đến nhà.