Hôm nay,  

Truyện Cách Chuồn Chuồn

15/02/200900:00:00(Xem: 154442)

Truyện Cách Chuồn Chuồn

Tác giả: Cánh Chuồn Chuồn
Bài số 2534-16208611 vb821509

Cánh Chuồn Chuồn là bút hiệu của Hồ Việt Tấn, 41 tuổi, từng nhận giải tác phẩm Viết Về Nước Mỹ năm 2006 với bài viết “Thế và Tôi”, chuyện của hai sĩ quan Thuỷ Quân Lục Chiến gốc thuyền nhân Việt Nam. Sơ lược tiểu sử mới nhất, ông ghi: đang làm thợ tiện và sống với cha mẹ già bệnh ở Los Angeles, California. Nhân mùa Valentine’s 2009, mời đọc bài mới của ông tuy không đề cập tới nước Mỹ nhưng là chuyện về tình yêu và sự sống tại bất cứ đâu.

***
Có vài người thắc mắc về Cánh Chuồn Chuồn.  Xin trả lời:
1)  Truyện Cánh Chuồn Chuồn Tình Yêu được sưu tầm trên net - không biết tên tác giả.  Một truyện tình cảm buồn.
 2)  Truyện Cánh Chuồn Chuồn (chính gốc) do Cánh Chuồn Chuồn viết kèm theo - mời bà con, bạn bè đọc cho vui.
Hãy đọc Cánh Chuồn Chuồn Tình Yêu trước, rồi đọc truyện Cánh Chuồn Chuồn sau. 
 
*
Cánh chuồn chuồn tình yêu
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không"" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"
Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không"" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra biển xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao"" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"
Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: "Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."
 
***
Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ.
Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không"
 
Truyện Cánh Chuồn Chuồn.


Chú tiểu đầu tóc ba chỏm giật mình, tỉnh giấc, đưa tay áo lên dụi mắt, nhìn quanh không thấy ai, bèn đứng dậy lượm cây chổi lên quét tiếp lá cây rụng trong sân chùa; miệng niệm Phật nho nhỏ.
Tiếng hát của ca sỹ Cẩm Ly, từ nhà hàng xóm kế bên chùa, vọng qua ... ước mơ của tôi đã bay mãi không về, ước mơ của tôi đã không còn yêu thương, ngày mai .... (***)

 ***
Trong một khu vườn cây ăn trái có một hồ sen rất rộng; trong hồ sen hồng, sen trắng nở đầy, tỏa mùi thơm dìu dịu.  Ngày hôm ấy, trời trong, nắng ấm, gió nhẹ; thời tiết rất lý tưởng cho loài chuồn chuồn.
Có một cánh chuồn chuồn rất là vui vẻ, cao hứng, bất cần đời; nó vừa bay nhởn nhơ trên hồ sen vừa nghêu ngao hai câu lục bát.
-Đời ta như cánh chuồn chuồn,
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay.
-Í!  Suýt nữa ta quên ta là cánh chuồn chuồn!  Thế là nó lại mỉm cười với mình, rồi lại bay vòng vo trên hồ sen.
Mải say sưa bay qua bay lại, cao hứng nghêu ngao, cánh chuồn chuồn bay lủi vào cái mạng nhện trên cây mận bên hồ sen. 
Những sợi tơ mong manh của mạng nhện phản chiếu ánh nắng, óng ánh rất đẹp mắt nhưng đó là cái bẫy nguy hiểm cho loại côn trùng bay như loài chuồn chuồn.
Vướng vào mạng nhện, cánh chuồn chuồn quýnh lên, cuống cuồng vùng vẫy.  Nhưng càng vùng vẫy, càng bị dính chặt hơn.  Vùng vẫy một hồi thấm mệt, thấy cái chết trước mắt, cánh chuồn chuồn bèn la lớn.
-Thượng đế ơi!  Chúa ơi!  Phật ơi!  Cứu con với!
Cánh chuồn chuồn lặp đi, lặp lại, cứ thế mà kêu la thảm thiết.
Đức Phật đang ngồi trên tòa sen nhìn qua Đức Chúa trên cây Thánh giá nói.
-Phiền anh!
-Anh trước, tôi sau!  Chúa Jesus lịch sự, khéo léo đáp.
Đức Phật hiện ra trước cánh chuồn chuồn; cánh chuồn chuồn mừng quýnh lên nói.
-Cám ơn Đức Phật đến đây cứu con!  Còn Đức Chúa đâu mà không đến"
Đức Phật mỉm cười đáp.
-Thượng Đế, Phật, Chúa đều ở trong con! 
Cánh chuồn chuồn bướng bĩnh nói.
-Thượng Đế, Chúa, Phật ở trong con, nhưng không cứu được con ra khỏi cái mạng nhện trong lúc này.
Đức Phật nghe vậy chỉ mĩm cười.
-Xin Đức Phật mở lòng từ bi; Đức Phật không thể thấy con chết mà không cứu!  Cánh chuồn chuồn năn nỉ.
-Nếu ta cứu con thì con nhện sẽ trách ta không có lòng từ bi, làm cho nó đói thì sao"  Đức Phật mỉm cười, hỏi cánh chuồn chuồn.
Nghe vậy cánh chuồn chuồn bèn làm thinh.
Đức Phật mĩm cười hỏi tiếp.
-Lúc nãy, con vui đậu, buồn bay, vậy bây giờ thì sao"
-Hiện tại thì con đang lo sợ, bay không được, mà đậu cũng không xong.  Cánh chuồn chuồn buồn đáp.
Đức Phật nghe vậy chỉ mĩm cười.
-Xin Đức Phật mở lòng từ bi, cứu con!  Cánh chuồn chuồn năn nỉ.
-Ta có thể cứu con thoát chết hôm nay, nhưng ngày mai thì sao"  Con biết đời sống của loài chuồn chuồn rất ngắn.  Đức Phật mỉm cười nói.
Nghe vậy cánh chuồn chuồn bèn làm thinh.  Một lát sau, cánh chuồn chuồn buồn nói.
-Vậy hôm nay con phải chết!"!
-Con có duyên gặp ta và sống pháp ta thì không còn ngại sống chết nữa!  Đức Phật mỉm cười nói.
-Xin Đức Phật mở lòng từ bi, cứu con!  Cánh chuồn chuồn năn nỉ.
-Con nên biết là Thượng Đế, Đức Chúa, và ta không thể cứu được con, chỉ có con mới cứu được con thôi!  Đức Phật mĩm cười nói.
-Nhưng tự con không thể thoát ra khỏi cái mạng nhện này!  Cánh chuồn chuồn năn nỉ.
-Vậy con hãy nghe pháp ta!  Đức Phật mĩm cười nói.
-Nhưng pháp của Đức Phật cao siêu, dài dòng lắm; con nghe không hiểu đâu!  Cánh chuồn chuồn năn nỉ.
-Mấy ngàn năm nay, bao vạn kiếp nay, Thượng Đế, Đức Chúa và ta chỉ dạy có bốn chữ mà thôi!  Đức Phật mỉm cười nói.
Cánh chuồn chuồn bướng bĩnh nói.
-Vậy sao loài người cứ mãi tụng niệm, hết kinh này, đến sám nọ!"!
Đó là chuyện của loài người!  Còn Thượng Đế, Đức Chúa và ta chỉ dạy có bốn chữ mà thôi!  Thực hành được bốn chữ này thì sẽ không còn đau khổ, hạnh phúc, sống chết, luân hồi và được sống vĩnh hằng bên Đức Chúa Trời!  Đức Phật mĩm cười nói.
Cái chết đã đến kế bên mà cánh chuồn chuồn vẫn thắc mắc.
-Không còn hạnh phúc!"!
-Đúng vậy!  Nếu không còn đau khổ thì làm gì có hạnh phúc; sống chết; luân hồi thì cũng như vậy thôi.  Đức Phật mĩm cười, chậm rãi giảng.
-Xin Đức Phật hãy cứu con!  Cánh chuồn chuồn dương hai mắt nhìn Đức Phật; loài chuồn chuồn không có mí mắt =)
-Từ, Bi, Hỷ, Xả.  Đức Chúa hiện ra và từ tốn dạy cho cánh chuồn chuồn.
-Từ, Bi, Hỷ, Xã.  Từ, Bi, Hỷ, Xả.  Từ, Bi, Hỷ, Xả.  Từ, Bi, Hỷ, Xả....  Cánh chuồn chuồn mừng quá đọc lớn bốn chữ Từ, Bi, Hỷ, Xả hơn chục lần.
-Chúc con sớm ngộ Đại Từ, Đại Bi, Đại Hỷ, Đại Xả.  Đức Chúa và Đức Phật cùng nói.
-... nhưng còn cái mạng nhện này thì sao!"!  Cánh chuồn chuồn hỏi một cách cầu cứu.
Đức Phật nhìn qua Đức Chúa mỉm cười.  Đức Chúa cũng mỉm cười, hiền lành nói với cánh chuồn chuồn.
-Đó chỉ là ước mơ của con thôi!

***
Truyện Cánh Chuồn Chuồn chưa kết thúc nơi đây, Cánh Chuồn Chuồn xin mạn phép mời quí đọc giả vui lòng viết tiếp đoạn kết cho câu truyện   với điều kiện là phần đoạn kết phải có hậu và vui vẻ.
 Cánh Chuồn Chuồn

(***)  Đoạn nhạc trên được trích ra từ bản nhạc Ước Mơ Của Tôi trong CD Làm Sao Em Biết của ca sỹ Cẩm Ly.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,453,135
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ XVIII. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Sau đây là bài viết mới của bà.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001. Từ nhiều năm qua, ông là thành viên ban tuyển chọn chung kết. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã.
Stephen Paddock, kẻ vừa xả súng tàn sát ở Las Vegas ngày 01 tháng 10, đã đặt phòng tại khách sạn Blackstone cao 21 tầng, nhắm xuống lễ hội âm nhạc Lollapalooza ở Chicago trong tháng 8 vừa qua. Đó là nội dung bài viết mới của Nguyễn Anh Nguyên. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là con của một sĩ quan Võ Bị Đà Lạt, ra đời trong mùa hè đỏ lửa, từng có hơn một năm sống tại Chicago. Bài viết mới của ông đề cập tới việc
Tác giả định cư tại Mỹ 24 năm, tốt nghiệp đại học tổng hợp, hiện đang là cộng tác viên của một đài truyền hình nhưng chỉ mới bắt đầu dự viết về nước Mỹ từ Tháng Bảy 2017, với bút danh Như Nguyện, bài “Nước Mẹ, Nước Con.” Bài viết thứ ba của cô là chuyện dân Mỹ tự nguyện xếp hàng hiến máu, sau vụ thảm sát tại Las Vegas.
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự VVNM từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Vừa nhận thêm giải danh dự VVNM năm 2017. Vẫn với cách viết cẩn trọng, chu đáo, bài mới của tác giả mo tả nhiều chi tiết sống động, hữu ích.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Thăm dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016, bài viết thứ ba của ông là một chuyện tình nhẹ nhàng.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng; Cựu nữ sinh NTH Hồng Đức ĐN từ 1969- 1975. Đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Bài viết mới của tác giả nói lên đời sống chật vật của những người Việt tị nạn đầu tiên trên đất Mỹ, đồng thời đề cao tình yêu và sự ngưỡng mộ của mình đối với nước Mỹ. Bài nầy là chuyện tiếp nối cho tự truyện “Du Học Mỹ Năm 1975”. Tác giả tham dự VVNM năm 2015, được giải Danh Dự năm 2016 và giải “Á khôi” Vinh Danh Tác Giả năm2017. Lúc còn trẻ tác giả là một chuyên viên kỷ thuật. Khi về hưu ông tiêu khiển với thú viết truyện. Ông đang định cư ở Orange County.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc. Bài Phan mới viết là tùy bút về một ngày thu, cảm tác lúc giao mùa.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Với cách viết như nói chuyện trực tiếp, bà vui vẻ tự sơ lược về mình: Đinh Nguyễn Thi ở nhà gọi là The. Có chồng hai con. Năm nay mới 61 tuổi. Học xong lớp 9 trường làng. Ở nhà được cha mẹ nuôi. Qua Mỹ năm 1985, sau đó 3 năm có người đòi rước về nuôi đến nay.
Nhạc sĩ Cung Tiến