Hôm nay,  

Nước Mỹ Băng Giá, Cali Tuyết Trắng

19/01/200700:00:00(Xem: 124808)

NƯỚC MỸ BĂNG GIÁ, CALI TUYẾT TRẮNG

Người viết: Đặng Xuân Hường

Bài số 1180-1792-500-v6190107

*

Tác giả 45 tuổi, hiện là cư dân Moreno Valley, California; Nghề-nghiệp: Hairdresser. Bài Viết Về Nước Mỹ mới nhất của ông viết về chuyện nước Mỹ và California vừa bị một đợt băng giá tấn công, 25 năm mới có một lần. Bài được phá lệ đăng trước để kịp tính thời sự.

*

Đầu năm mới Dương lịch 2007, có lẽ mọi người, nhất là người Việt Nam đang nghĩ đến một mùa Xuân ấm áp, thì bỗng dưng tuyết rơi giá lạnh gần khắp nước Mỹ. Thật ra mùa Xuân chỉ đang được nghĩ đến mà thôi, vì bây giờ đang là mùa Đông, vậy thì chuyện tuyết rơi giá lạnh cũng là chuyện thường của thời tiết nước Mỹ.

Nói là chuyện thường, nhưng lần này thì chẳng thường chút nào, vì theo một vài thống kê của chương trình chuyên về thời tiết CNN thì có thể chừng hai mươi lăm năm mới xảy ra một lần tuyết giá như thế này.

Tại thành phố Moreno Valley, California, sáng sớm thứ Sáu ngày mười hai tháng Một, tuyết rơi bay bay chẳng nhiều gì lắm, nhưng cũng phủ một lớp đủ dầy gần che kín mặt đất. Mới hơn sáu giờ rưỡi sáng, trời lạnh  vậy mà các con tôi đã được mẹ gọi thức dậy để thưởng thức cảnh tuyết rơi nơi vùng sa mạc này.

Lúc đầu, chúng còn đứng tựa cửa nhìn ra, sau đó thì bước ra ngoài đưa tay sờ nắm tuyết, cuối cùng thì tụi nó bốc tuyết ném nhau cười vang, chẳng thấy lạnh gì nữa cả. Tôi thấy vài người hàng xóm chụp hình cảnh tuyết phủ mái nhà. Thằng con trai tôi cũng lấy máy chụp mấy tấm kỷ niệm một ngày tuyết rơi, cảnh hiếm có tại một vùng quanh năm trời nắng chang chang.

Ngày hôm đó, cư dân ở vùng này gặp nhau đều nói đến chuyện tuyết rơi với vẻ vừa thích thú vừa ngạc nhiên, nhất là những người mới di chuyển tới vùng này. Một người Mỹ sinh sống ở Moreno Valley lâu năm cho biết:

-Từ hơn ba mươi năm nay đây là lần thứ ba tuyết rơi ở đây.

Vậy thì dân chúng ở đây thích thú cũng phải, chẳng mấy khi thấy tuyết rơi phủ đầy sân, mái nhà... và lại càng chẳng bao giờ phải cào tuyết lấy lối cho xe ra đường nữa.

Tuy vậy, tuyết rơi ở vùng này làm cho mọi người thêm chuyện để nói, thêm một chút thích thú trong ngày đó, thì ở một vùng khác, tuyết lại gây tai hoạ cho nhiều người.

Dân chúng ở California, vẫn quen với nắng ấm hầu như quanh năm, hiện đang gặp phải một đợt thời tiết đông giá, khiến ai cũng ái ngại cho những người homeless không nhà. Miền Bắc Cali có nơi lạnh tới hai mươi bốn độ F trong đêm thứ Sáu lạnh giá nhất. Miền Nam Cali, từ Palmdale cho tới Fresno, nhiệt độ đang xuống tới mức dưới ba mươi mấy độ F, mặc dù phần lớn quận Los Angeles vẫn chỉ mới lạnh tới khoảng bốn mươi mấy độ F mà thôi.

Theo như phát ngôn viên của Sở Khí Tượng Quốc Gia, thì "quả thật năm nay Hoa Kỳ đã phải chịu một đợt lạnh giá bất thường và khốc liệt." Công nhân nông trại nhiều nơi ở California đêm Thứ Sáu phải dựng lên các trụ đèn sưởi ấm để bảo vệ các cây bơ còn non không bị băng giá làm chết. Tuyết rơi nhiều nơi tại California nơi nổi tiếng là "nắng ấm biển ngà," và còn đe dọa các trang trại trồng cam. Thống Đốc Arnold Schwarzenegger đã ban lệnh tình hình khẩn cấp vì trời quá lạnh. Các nhân viên cứu trợ nhận lệnh đi tìm những người vô gia cư ngoài đường phố, trong ngõ hẻm mang về các trung tâm tạm cư để được sưởi ấm, được giúp đỡ thực phẩm, nếu người ta không chiụ đi thì phát mền, quần áo, thức ăn cho họ.

Thời tiết lạnh giá cũng đã lên đến mức kỷ lục, khiến các nông trại trồng chanh, cam... tại miền Trung và miền Nam của tiểu bang phải lo ngại, và có nơi đã phải sử dụng đến quạt gió ấm, để bảo vệ cho các vườn trái cây này. Nếu giá lạnh kéo dài, chắc chắn California hư hại cả tỉ đô la trị giá các vụ mùa cam, quýt, chanh và cả dâu, bơ...

Ở California thì mọi người "đang lo lắng"vì giá lạnh, nhưng ở những tiểu bang khác thì người ta lại "đang hứng chịu" những hậu quả của bão tuyết, mưa sa giá lạnh. Theo tin tức, các tiểu bang miền Trung Tây Hoa Kỳ đã có gần bốn chục người mất mạng. Hàng trăm ngàn người đang sống trong những căn nhà tối om, vì mất điện, chưa kể là bão tuyết, băng giá, lốc... làm đổ cây, gẫy các hệ thống đèn giao thông và cả các cột điện, làm tắc nghẽn các con lộ, rồi mưa liên tục như ở Texas gây lụt lội, cầu đường hư hại. Một số trường học phải đóng cửa cho học sinh nghỉ học. Sự vận chuyển bằng xe lửa hay bằng phi cơ cũng bị trì trệ...Từ  Albany, New York đến Austin, Texas, các cuộc diễn hành dự trù cho ngày lễ nghỉ Martin Luther King đã bị bãi bỏ vì bão tuyết băng giá!

Thiên tai từ tuyết giá, mưa bão, lụt lội, hạn hán... đến động đất đã làm cho bao người lo sợ! Trước đây, tôi được nghe một ông Mỹ kể về chuyện đứa con trai của ông. Sau khi cưới vợ, chỉ trước trận động đất Nam California đầu năm 1994 mấy tháng, hai vợ chồng sợ quá bèn dọn  nhà qua tận Floriada, quê vợ. Được vài năm, ông bố khăn gói qua thăm gia đình con, gặp đúng lúc có bão, phải di tản trú ẩn, ông bố cũng sợ bảo con:

-Thôi, về lại California con ơi! Ở đây bão lốc như thế này quanh năm làm sao chiụ được!

Thằng con trai cười giải thích:

-Con sợ động đất lắm, nó đến thình lình chẳng gõ cửa. Còn bão thì dù sao nó cũng gõ cửa nhà mình vài ngày trước khi nó đến, mình còn cơ hội tránh nó.

-Nhưng động đất thì lâu lâu mới có một lần, và cũng không đến nỗi gì. Bây giờ nhà cửa chắc chắn lắm không phải lo sụp đổ như ngày xưa nữa. Xui quá mới bị thôi!

Vậy là ông bố trở về Cali không còn bận tâm đến bão lốc và cậu con trai vẫn ở Florida để khỏi lo động đất. Tôi cũng còn nhớ trận động đất tháng Giêng 1994, hồi đó gia đình tôi mới qua Mỹ được mấy tháng, đang ở tại một chung cư vùng trung tâm Los Angeles. Đêm khuya đang ngủ, giật mình thức dậy vì tiếng động kỳ lạ và cảm thấy giường nằm chao đảo. Hoảng hốt chẳng biết chuyện gì bật đèn, đèn không sáng, bèn gọi vợ rồi ôm thằng con lớn bảy tuổi mò mẫm đi ra ngoài. Thằng con tôi chẳng biết gì cả, đang ngủ mê bị lôi dậy kéo đi cũng hốt hoảng. Thấy rất nhiều người trong cùng chung cư cũng chạy ra ngoài bàn tán xôn xao, tôi mới biết là động đất, thằng con sợ hãi hỏi:

-Chuyện gì thế ba"

-Động đất! Tôi trả lời.

-Vậy về lại nhà bà Nội đi ba! Bên mình đâu có thế này! Lần đầu tiên nghe nói động đất, thằng con càng lo lắng và không hiểu thế nào.

Tôi cười ôm nó vào lòng, an ủi nó:

-Không sao đâu con, ở Mỹ mà, nếu có chuyện gì mình có chính phủ giúp đỡ. Còn nếu sợ động đất thì mình "move" đi vùng khác, lo gì. Về lại Việt Nam, ba phải đi ra ruộng, còn con thì chắc chắn đi chăn bò rồi!

Mười mấy năm trôi qua, bây giờ thằng con đã khôn lớn, đã nghe biết những điều xảy ra trên nước Mỹ về chuyện khủng bố 9-11, về thiên tai Katrina... và bây giờ tuyết giá trên khắp nước Mỹ. Vài năm trước, nó cũng đã được đưa về thăm bà con Nội Ngoại ở quê hương Việt Nam, nó đã tận tai nghe biết những điều bất công trong xã hội, tận mắt thấy cảnh nghèo đói thiếu cơm ăn áo mặc tại những vùng xa xôi miền quê hẻo lánh ở Việt Nam, cũng như thấy những người xin ăn đói khổ hay người giàu sang sống ở thành thị. Nó cũng đã chứng kiến những cảnh sung sướng dư thừa ở đất Mỹ, cảnh người ở Mỹ không nhà không cửa, lang thang hè phố, và nhất là nó cũng đã cảm nhận được sự thoải mái tự do cư trú bất cứ ở đâu trong nước Mỹ.

Trong những ngày tuyết giá, theo dõi tin tức qua tivi, gia đình tôi luôn chuyện trò trao đổi trong bữa cơm tối. Thằng con lớn đã nói lên được suy nghĩ của nó về những thảm họa thiên nhiên và con người gây ra:

-Con nghĩ là những thiên tai do trời đất thì đành phải chịu, mình chỉ còn cách đề phòng dự liệu để tránh thiệt hại. Nhưng còn những loại "tai ương" do con người tạo ra, gây nhiều điều tang thương hơn như vụ 9-11 ở New York mấy năm trước. Rồi chủ nghĩa khủng bố hiện nay đang gieo rắc những chết chóc, hằn thù, lo sợ trong lòng người trên khắp thế giới. Và nhất là Chủ nghĩa Cộng sản mặc dù đang tàn lụi, nhưng đã đem đến thảm hoạ sợ hãi, đói nghèo, bất công, lạc hậu... cho nhiều nước mà hậu quả rõ ràng nhất ở Việt Nam. Những loại tai ương này phải làm sao tránh được, con người đã cố gắng để tránh thiên tai, vậy mà cũng chính con người gây nên những cảnh còn kinh khủng hơn thiên tai nữa!

Tôi cũng rất đồng ý với nhận xét của nó:

-Đúng con ạ, thiên tai đành phải chiụ, mình chỉ còn cách đóng góp để tái thiết, để giúp nhau và tìm cách đề phòng. Còn những tai ương như con nói thì chỉ còn cách mỗi người hãy ý thức về cuộc sống chung trên mái nhà địa cầu, nhất là những người lãnh đạo, họ như là chủ nhân ông, như là cha mẹ dân, nếu họ có tâm thức tốt, đất nước đó sẽ được hưởng nhờ, nếu họ xấu chẳng những dân chúng nước đó mà nước láng giềng hay có khi cả thế giới cũng lãnh chiụ hậu quả chung. Còn con, nếu con nghĩ đến một xã hội tốt đẹp thì hãy cố gắng, sự trưởng thành và hiếu hoà của con sẽ ảnh hưởng đến các em con, đến bè bạn. Cái tốt được ảnh hưởng dây chuyền sẽ đem lại cho xã hội một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Bà xã tôi cũng góp ý:

-Vậy cha con cho là thiên tai không đáng sợ bằng khủng bố à"

Thằng con nhanh nhẩu:

-Đúng đó mẹ, ở đâu cũng có thiên tai do trời đất, ở đâu cũng có tai ương do con người tạo ra. Mình chẳng bao giờ phải băn khoăn dọn đi chỗ này, dọn đi chỗ khác để tránh tai hoạ. Phải dọn sạch cái xấu ra khỏi tâm trí thì mới thoát khỏi tai họa thôi!

Tôi cười thoải mái với câu trả lời đầy triết lý của thằng con. Vậy là nó đã khôn lớn trưởng thành rồi. Đợt tuyết rơi mặc dù nhỏ ở Moreno Valley, nhưng lại có ảnh hưởng lớn đến tâm hồn nó. Cầu mong cho các vùng khác trên toàn nước Mỹ cũng được qua khỏi cơn bão tuyết này một cách an toàn!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,337,465
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến