Hôm nay,  

Khách Việt Kiều & Khách 8v

08/05/200600:00:00(Xem: 160124)

Người viết: CHUNG MỐC<"xml:namespace prefix = o />

 

Bài số 1004-1613-326-vb2080506

 

*

 

Tác giả Chung Mốc, đang sống tại Saigon, thường gửi “Thư Quê Nhà” dự Viết Về Nước Mỹ và đã được trao tặng một giải thưởng đặc biệt năm 2005. Ông hiện đang sống tại <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Saigon.

 

*

 

Mỗi khi nhận được tin thân nhân ở nước ngoài sắp về thăm nhà, thì người trong nước thường nao nức tính từng ngày từng tháng, y như trẻ con mong đợi ngày Tết đến, mong ngày vui ấy đến thật mau.

 

Có người lo chuẩn bị đủ thứ, dọn dẹp sơn sửa nhà cửa cho đẹp đẽ, mua sắm vật dụng sao cho tiện nghi, nhà người nào khá một chút thì gắn thêm một phòng có máy lạnh.

 

Nhưng than ôi, nhiều khi trớt quớt hết!

 

Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn  cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng chợ hay cà phê quán cóc dọc đường, uống ly cà phê đá, ly chanh muối hoặc cái bánh xèo nóng hổi và lấy thế làm thú vị. Họ thích thăm lại những nơi chốn xưa, những nguời thân quen đã từ lâu không gặp mặt, chứ không thích thương xá hay nơi đô hội ồn ào, vì mấy thứ này ở ngoại quốc họ đã coi nhàm chán rồi.

 

Khách sạn VN thì cũng nhiều giá tuỳ theo bốn năm sao hay chỉ là nhà nghỉ, nhưng thường ra là 10 đô một đêm là chỗ ở cũng sang quá xá rồi, trong khi ở Mỹ nghe nói giá bẹt nhất cũng sáu bảy chục.

 

Vì VK không muốn khuấy động cuộc sống thường ngày của người thân như vậy, nên bà con ở nhà thường thắc mắc, nghĩ ngợi:

 

-Không biết mình tiếp đãi có điều gì sơ sót hay không, mà "nó" không chịu ngủ ở nhà, nằng nặc đòi ra khách sạn chi cho tốn tiền(")

 

Ngược lại, có người khi nghe tin anh em con cháu sắp về, lại đóng vai nghèo khó, chơi màn khổ nhục kế!

 

 Họ đem đi gửi hoặc cất dấu đồ đạc mắc tiền, quần áo hàng hiệu, điện thoại di động, xe xịn, TV màn ảnh phẳng  v v ... Ăn cơm thì muối hột đâm với xả ớt!

 

-Ba sống vầy quen rồi con à.

 

Nghe sao nao lòng quá, bèn hỏi:

 

-Thế tiền bạc con gởi về cho ba đâu hết rồi"

 

-Thì nhà thương, bác sĩ và tiền thuốc ăn hết chớ đâu.

 

Bảo đảm mấy ông này không hai ba bà vợ nhí, thì cũng số đề số đuôi, hoặc ham lời nghe phỉnh hoặc cho vay nặng lãi nên bị chúng giựt hết rồi.

 

Tóm lại, dầu hồ hởi hay bi luỵ thì cũng đều ước mong Việt Kiều mang về nhiều tiền để "phúng điếu".

 

Tuần rồi tôi nhận mấy cú điện thoại liên tiếp của thằng cháu làm công nhân mỏ than ở Quảng Ninh, báo tin anh em nó sắp vào Saigonthăm. Gia đình tôi lưu lạc đã lâu nên chú cháu chưa bao giờ gặp mặt nhau.

 

Nghĩ tình ruột thịt cũng thương lắm, nhưng cứ nhớ tới hồi sau 75 đã từng có những người khách 8V. (Vội vàng vô vơ vét vội vàng về) là lại băn khoăn lo lắng! Không biết mấy đứa cháu chỉ vào thăm hay còn có ý đồ gì đây.

 

Vợ tôi cũng a dua:

 

-Chúng nó kéo vào làm gì mà đông thế"

 

Trong khi mỗi lần nghe có Việt Kiều về thăm thì nàng ta lại hún hớn ra mặt!

 

Hồi hộp lo lắng trong khi chờ đợi, rồi chúng nó cũng đã tìm được đến nhà, cho dù tôi ở một nơi cũng chẳng dễ kiếm chút nào.

 

Anh em nó đúng là kéo nguyên một bầy hơn chục đứa, nhưng tôi đã mắt trợn chữ O, mồm há chữ A khi thấy chúng nó lái cái xe Mercerdes 16 chỗ mới tinh, ăn diện đúng mốt dân chơi Hải Phòng.

 

Sau thủ tục chào hỏi thông thường, một đứa cháu mới nói:

 

-Hiện giờ kinh tế chúng cháu rất thoải mái, nhân dịp vào thăm bà và chú thím, thì làm luôn một chuyến du lịch xuyên Việt. Chúng cháu đã ghé thăm cố đô Huế, phố cổ Hội An, thành phố Nha Trang, Đà Lạt ... Cả tuần rồi mà chưa xài hết trăm triệu.

 

Một đứa nói giọng ngọng khướu:

 

-Chúng cháu có một bà rì ruột ở mãi tận cái nước Ca-La-Đa, bà ấy đã già rồi mà vẫn còn nghèo nắm, cháu mới gửi tiền qua cho bà mua cái vé máy bay về thăm VN để rì cháu biết mặt nhau. Tội nghiệp nắm cơ!

 

Rồi chúng bắt đầu khuân vào bao nhiều là quà cáp, toàn thứ mắc tiền và đặc sản những vùng đã đi qua mà biếu tôi:

 

-Nghe nói chú thích ruợu ngoại, nên cháu có đem vào biếu chú một két.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm và quay qua vợ, những vết nhăn trên mặt bả đã giãn ra, những giọt mồ hôi trên trán đã bay hơi tự lúc nào.

 

Không biết mấy đứa này có dính líu gì vào vụ PMU 18 không đây"

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,300,820
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Ông sanh năm 1962, sanh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Sang Mỹ năm 2006, hiện cư ngụ tại Quận Cam Nam Cali. Đã làm nhiều nghề để sinh sống. Hiện nay là nhà báo tự do.
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Bài viết mới của ông được ghi lời đề tặng trang trọng:
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là hai bài mới của ông.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, ông tên thật Trần Vinh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Mong ông tiếp tục viết.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Nguyễn Cao Thăng là tên thật của tác giả, 52 tuổi, dân gốc Kinh 5 Rạch Giá, một cựu thuyền nhân, hiện là kỹ sư cơ khí của hãng máy bay Beechcraft tại Wichita, Kansas. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên ông là “Một Vòng 5,000 Miles” ký bút hiệu Thăng Nguyễn. Tiếp theo, 2014, là bài “Đưa Cha Mẹ Già Qua Mỹ”. Thêm một bài mới, Sau bốn năm ngừng viết, Họp Mặt Cựu HS Tân Hiệp. Kiên Giang Tại Georgia.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018. Bài đăng hai kỳ.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Bài viết mới của ông là chuyện cập nhật mùa bão, xin phổ biến kịp thời.
Nhạc sĩ Cung Tiến