Hôm nay,  

Miền Hạnh Phúc Tuyệt Vời

12/04/200600:00:00(Xem: 125838)

Người viết: PHAN NHƯ NGỌC <"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

Bài số 985-1594-307-vb5130406

*

Tác giả, theo bài viết cho biết, có học vị tiến sĩ vật lý, tại Hungary, thuộc viện khoa học Việt Nam, nguyên trưởng phòng nghiên cứu vật lý hạt nhân, từng đại diện VN ký kết và thực hiện hợp đồng với Cơ Quan Nguyên Tử năng quốc tế (International Atomic Energy Agency) cộng tác nghiên cứu các phản ứng tổng hợp hạt nhân. Năm 1989, bà (") quyết định tị nạn chính trị tại Đức và sau đó định cư tại Hoa Kỳ. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của TS Phan Như Ngọc ghi lại, theo lời tác giả, là “Một thoáng hồi tưởng và suy tư”. Mong TS Ngọc tiếp tục viết thêm và bổ túc tiểu sử và địa chỉ liên lạc.

*

Tôi sinh ra và lớn lên trong lòng miền Bắc VNXHCN vô thần.

Suốt mười năm học trường Phổ Thông (trong Miền Nam 12 năm), tôi luôn luôn được dạy rằng Vũ Trụ nầy tự nhiên mà có, không ông trời hay Thiên Chúa sáng tạo nào hết. Rồi tôi vào học ngành vật lý của trường Đại Học Tổng Hợp Hà Nội. Tôi phải học triết học duy vật một cách có hệ thống, chối bỏ sự hiện diện của ông trời vì không ai có thể sờ đụng hoặc cảm nhận được Ngài nhờ giác quan của mình. Với trí óc non nớt tôi cảm thấy chủ nghĩa duy vật là đúng, ai tin có Thiên Chúa, tôi đều cho là duy tâm, là mê tín dị đoan.

Sau khi tốt nghiệp tôi làm nghề dạy học. Tôi phải vừa dạy vật lý, vừa giáo dục tư tưởng duy vật cho sinh viên, tôi giảng dạy rất say sưa. Suốt mười ba năm dạy học, là tôi tuyên truyền cho chủ nghĩa vô thần, chống lại sự hiệu hữu của Thiên Chúa. Bây giờ bình tâm nghĩ lại, tôi cảm nhận xót xa, ân hận vô cùng. Nếu linh hồn của lớp đàn em tôi bị hư mất, thì chính tôi phải chịu một phần trách nhiệm. Tôi đã vô tình gây nên tội.

Năm 1976 tôi được cử đi làm nghiên cứu sinh ở Hungary, nơi đây ý tưởng về sự hiện hữu của Thiên Chúa đã đánh động lương tâm tôi. Có được bằng cấp (tiến sĩ) nước ngoài rồi, tôi được làm ở Viện Vật Lý thuộc Viện Khoa Học VN, rồi được đề cử Trưởng phòng của phòng nghiên cứu vật lý hạt nhân, trong đó có 6 phó tiến sĩ cùng làm việc. Chúng tôi đã từng ký kết và thực hiện hợp đồng với Cơ Quan Nguyên Tử năng quốc tế (International Atomic Energy Agency) cộng tác nghiên cứu các phản ứng tổng hợp hạt nhân (fusim reactions) thuộc đề tài sử dụng năng lượng tổng hợp hạt nhân vào mục đích Hòa Bình. Nhờ đó tôi may mắn được đi dự một số hội nghị khoa học quốc tế để báo cáo về các công trình nghiên cứu nầy.

Bước đường sự nghiệp của tôi tuy chưa bằng ai, nhưng đối với tôi có thể coi là toại nguyện. Tôi thấy rõ là Thượng Đế đã có kế hoạch đào tạo tôi thật quá kỳ diệu, và tôi thấy tạ ơn Ngài.

Năm 1989 nhân một chuyến đi công tác nước ngoài, tôi đã mạnh dạn "trốn" ở lại Đức, tại trại tỵ nạn chính trị Heilbronn và may mắn tôi được gặp nhà truyền giáo Henk Wolthaus. Ông đến trại tỵ nạn để phát sách cơ đốc giáo cho mọi người. Sau khi nói chuyện với ông, tôi xin ông một cuốn Thánh Kinh bằng tiếng Anh và một vài cuốn sách khác như của những người "chứng nhân cảm nhận tình thương yêu của Thiên Chúa đối với loài người."

Những phép lạ đầy dẫy trong Thánh Kinh làm cái đầu quen suy nghĩ theo kiểu vô thần của tôi, không sao hiểu nổi. Đúng lúc ấy, trong đầu tôi nẩy ra một câu hỏi mà bây giờ tôi mới biết là chính Thiên Chúa đã đến trong tâm trí tôi, và gỡ rối cho tôi. Câu hỏi đó là "Sức mạnh nào khiến cho hằng tỷ người trong thế giới, trong đó có hầu hết các nhà khoa học vĩ đại mà tôi từng ngưỡng mộ, đều tin vào Kinh Thánh. Họ cuồng tín hay chính mình ngu đốt""

Từ những cuốn sách nhỏ xíu của nhà truyền giáo Hòa Lan tôi đã đọc thấy những câu bất hủ sau đây:

- Charlis Dickens viết "Kinh sách là cuốn sách tốt nhất, được nhiều người mua về nghiền ngấm nhiều nhất trên thế giới" (best seller)

- Isaac Newton, nhà khoa học mà tôi đầy lòng khâm phục, đã kết luận "Trong Kinh Thánh có nhiều biểu hiện chắc chắn về tính có thực, hơn bất cứ một câu chuyện nào chống lại sách đó."

- Victor Higo viết: "Nước Anh có 2 cuốn sách Kinh Thánh và Shakespeare. Nước Anh sinh ra Shakespeare, còn Kinh Thánh làm nên nước Anh."

- Albert Einstein, nhà vật lý học được coi là vĩ đại nhất của thế kỷ 20, đã phát biểu "khoa học không có tôn giáo là khoa học mù lòa, tôn giáo thiếu khoa học là tôn giáo què quặt."

Tôi lại nhớ đến một câu chuyện của Newton. Sau khi ông phát minh ra định luật hấp dẫn vũ trụ kỳ diệu, là vì ông thuần phục sự hiện hữu của Thượng Đế. Ông đã làm một mô hình (sa bàn) hệ thống mặt trời rất đẹp để ngay trên bàn làm việc. Một hôm có người bạn vô tình đến thăm, và khen ngợi mô hình đẹp qúa và hỏi "Ai đã làm nên vậy"" Newton cười hóm hỉnh trả lời "Tự nhiên mà có đấy thôi." Ông bạn cương quyết không tin. Newton trả lời "thế thì tại sao cậu lại tin cả cái vũ trụ vĩ đại chuyển động nhịp nhàng nầy tự nhiên mà có, không cần Đấng sáng tạo" (Creator).

Tính muôn màu, muôn vẻ của thiên nhiên, tính di truyền kỳ diệu hạt giống nào sinh cây trái đó, vẻ đẹp tuyệt vời của các loài hoa nhất là các loài hoa lan (orchids), sự hài hoà và hoàn thiện của cơ thể con người, sự hùng vĩ của bầu trời đầy sao… Tất cả những sự màu nhiệm đó, cộng với ý kiến của các vĩ nhân mà tôi hằng kính phục chính là sự minh họa tuyệt vời và là cơ sở để cho tôi tin rằng phải có "Đấng sáng tạo", đó chính là Đức Chúa Trời, là Thiên Chúa, là ông Thiên, mà dân ta vẫn tin thờ, lập bàn thờ trước sân nhà. Ca dao VN có bài "Lạy Trời mưa xuống, lấy nước tôi uống, lấy ruộng tôi cày, cho đầy bát cơm, lấy rơm đun bếp…

Trong thời gian tôi ở trong trại tỵ nạn cộng sản, một dịp may cho tôi được thấy dòng chữ "In God we trust" trên đồng đô la của nước Mỹ, tôi suy nghĩ rất nhiều về một dân tộc, một cường quốc số 1 của thế giới, mà tin tưởng tuyệt đối vào đấng Thượng Đế, tiếp theo sự tìm hiểu, tôi lại được biết thêm dân Hoa Kỳ mừng ngày "Thanksgiving" là 1 ngày trọng đại, một ngày nghỉ toàn quốc để tạ ơn Đấng sáng tạo nên vũ trụ này.

Sau đó, tôi đi đến quyết định quan trọng là xin định cư tại Hoa Kỳ, một môi trường lý tưởng để làm việc, học hỏi để tiến bộ, nhất là về mặt tâm linh, có nhiều trường đại học về thần học để tôi tìm hiểu về Thượng Đế và loài người.

Nhà bác học Albert Einstein đã viết "Tôn giáo của tôi là sự hạ mình chiêm ngưỡng Đấng vốn là thần linh, tối cao, vô hạn đã tự bày tỏ chính Ngài trong những phần tử vô cùng bé nhỏ của vũ trụ, để cho chúng ta có thể bằng tư duy thiển cận, tầm thường của mình cũng nhận biết được Ngài. Chính sự hiểu biết về những quy luật tuyệt vời của vũ trụ vĩ đại và kỳ diệu của một Đấng Quyền Năng tối thượng đã sáng tạo nên vũ trụ, cái mà con người không thể nào lãnh hội được bằng lý trí của mình" (Barnett Lincoln: The Universe and Dr Einstein, p.95)

Khi được sống tại Mỹ tôi còn gặp những câu như "We believe in God"; "God bless America" nhiều chức vụ lãnh đạo, khi nhân sự nhậm chức đều phải đặt tay trên cuốn Thánh Kinh để tuyên thệ điều này các quốc gia khác không thấy có.

Thoát được sự "sợ hãi kinh niên" sống dưới chế độ cộng sản; nay tôi rất an tâm vui hưởng cuộc sống mới đầy đủ mọi quyền tự do; thật là một niềm hạnh phúc tuyệt vời -

Ước mong sẽ được trao đổi tâm tình thêm với quý vị qua các phương tiện thông tin hiện có.

T.S Phan Như Ngọc

pnngoc@gmx.net

hoptinhhoply.org

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,301,429
Khi nói về biên giới, ai cũng nghĩ đến lằn ranh chia đôi giữa nước này với nước kia, mà ít ai nghĩ đến cái biên giới giữa cái sống và cái chết
Hàng năm, tuy không hẹn trước nhưng vợ chồng tôi cứ nhắm chừng con heo đất hơi nặng là lật đật đập ra mua vé lơn tơn về Việt Nam
Lâu nay tôi bị khó chịu ở cổ, rồi bị đau luôn cái chân bên phải. Mỗi lần muốn nhấc chân lên để bước đi, dù chỉ là một bước ngắn cũng đã là khó khăn lắm.
Chưa vào hè, Ontario, Đông CA có ngày nhiệt độ trên 100 độ F. Từ tiểu bang Texas trải dài qua vùng Trung Tây mưa lũ, nước ngập tràn sông Mississippi.
Năm đó, tôi theo bạn dự lễ ở nhà thờ, tình cờ ngồi bên cạnh một ông cụ trông ốm yếu, ho hen.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My từ tháng 5/2019. Ông cho biết tên là Dương Vũ, sang Mỹ từ năm 1975, khởi đầu định cư tại tiểu bang SC, và hiện đang sống ở Sacramento. Bút hiệu ông chọn là VuongVu (viết liền, không dấu.) Bài đầu tiên là hành trình di tản từ 30 tháng Tư, 1975, với nhiều chi tiết sống động. Sau đây là bài viết thứ hai.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết là nhà giáo về hưu, sống tại Canada. "Huế -Dallas" là bài viết đầu tiên kể về người chị và những kỷ niệm thời mới lớn của hai chị em tại Huế đã được phổ biến từ tháng Sáu 2019. Bài thứ hai, mới nhất, là một truyện tình khác thường, dữ dội như lời ca Phạm Duy, “Yêu người xong chết được ngày mai.” Nhân vật chính, một người nữ gốc Việt sinh tại Hoa Kỳ, và một chàng Argentina. Họ gặp nhau trong lễ hội hóa trang tại Venice. Chuyện được nàng và chàng trực tiếp kể bằng lời tự sự, cho thấy cách viết độc đáo của tác giả. Mong bà tiếp tục.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là một du ký tháng Bẩy, bên cạnh nơi thăm viếng chính là Smokies Mountain, có nhiều ghi nhận thú vị và hữu ích về chặng đường ngàn dặm lái xe qua 4 tiểu bang của nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là một du ký tháng Bẩy, bên cạnh nơi thăm viếng chính là Smokies Mountain, có nhiều ghi nhận thú vị và hữu ích về chặng đường ngàn dặm lái xe qua 4 tiểu bang của nước Mỹ.