Hôm nay,  

Tin Vui Đầu Năm

16/03/200500:00:00(Xem: 139803)

Người viết: NGUYỄN LÊ
Bài số 705-1284-55-vb4-031605

Tác giả Nguyễn Lê, chủ một quán ăn Việt Nam mang tên Saigon, mở ở Phila, PA. Ông viết đều đều, viết dễ dàng. Ngắn gọn và vui. Sau đây là một trong những bài ông viết vào dịp đầu năm mới
*

Đầu năm Dương Lịch 2005, anh bạn gọi điện thoại chúc sức khỏe tân niên và hỏi thăm đầu năm có tin vui gì không" Tôi vội kể 2 tin vui cho anh nghe.
Thứ nhất tham dự đám cưới của con một người cháu ruột gọi tôi bằng ông. Đám cưới tổ chức vào ngày chủ nhật mồng 2 tháng 1 năm 2005 mãi tận bên trời California.
Tôi phải mua vé máy bay cả tháng trước. Hỏi thăm vài hãng hàng không, giá cả rùng mình luôn. Hơn 500 đô một đầu người. Ba người tham dự đám cưới mất đứt đi hơn 1,500 đô, tiền mừng cô dâu, chú rể, tiền mướn khách sạn, mướn xe, cơm ngày 2 bữa trong một tuần lễ tham quan thành phố, ít nhất cũng tốn 1/3 của 10 ngàn đôla. Chưa kể bà xã nổi hứng vào tiệm bóp cao cấp Louis Vuitton mà các bà các cô bước chân vào, ai nấy ra đều tay xách nách mang.
Nhìn lại chi tiết hóa đơn trên vé máy bay, riêng bọn khủng bố Bin Ladin đã làm chúng tôi chi thêm cho 3 người 84 đô về tiền thuê mướn nhân viên bảo đảm an ninh và thủ tục xét hành lý qua máy computer hiện đại, chưa kể thuế má.
Đám cưới được tổ chức đơn giản tại một nhà hàng Việt đãi món ăn Pháp. Món súp đuôi bò, sà lách gỏi bắp chuối và món chính là filet mignon phối hợp đồ biển. Một con tôm bự, bỏ lò sắc vàng ối phản lại mầu nâu đỏ của món Steak.
Đám cưới không mướn ban nhạc, không nhảy đầm, không giới thiệu hai họ trai gái rềnh ràng lê thê, không cả MC phát ngôn viên đại diện hai họ.
Chú em út tôi nổi hứng mừng cô dâu, chú rể bao phong bì và khen chú rể có tướng của cựu tông tông Clinton, chú rể Mỹ, dâu cô Việt. Hai họ đề huề, khi nghe chú rể là hậu duệ của Clinton, 2 họ cười vang, champagne nổ đôm đốp tung tóe trên những bộ đồ complet còn mới nguyên của các đấng mày râu.
Chú em tôi là một người biết lo xa, chú thủ sẵn 12 chai rượu vang đỏ trên xe, chú từ từ mang vào đãi tiệc, cụng ly. Rượu vào lời ra vui như Tết. Trong lúc trà dư, tửu hậu tham dự viên kể chuyện mới đi tắm biển Đồ Sơn về, bà vợ ông bạn góp vui luôn. Đồ Sơn hay đồ gì chăng nữa cũng chẳng bằng Đồ Nhà. Ta về ta tắm ao ta, cả bàn tiệc đám cưới lại cười vang như pháo nổ.
Nhìn đồng hồ đã 11 giờ 30 đêm hai họ từ từ ra về để lại bàn tiệc ngổn ngang chén đĩa ly tách.
Tin vui thứ hai, như thường lệ, mỗi lần qua thăm Cali chúng tôi đều báo tin cho ông bạn thân vùng Riverside, ông bạn là cựu hiệu trưởng, cựu dân biểu nên lời nói của ông ai cũng nể vì, yêu mến. Ông triệu tập được đúng 15 ông bà bạn già tuổi thất thập cổ lai hy, ông không phải là người ăn nói đao to búa lớn. Người ta nể ông vì tài, trọng ông vì đức tính liêm khiết mặc dầu sống trong thời buổi nhiễu nhương.
Vì yêu mến bạn, ông đã liên lạc điện thoại và triệu tập được các bạn cũ họp mặt nhân dịp tôi ghé Cali. Tôi rất ngại vì nhiều bạn ở xa, đường sá kẹt xe cả giờ. nhiều bạn còn bận babysit hoặc đi thăm bệnh.
Trừ ông bạn và bà xã vùng Riverside nói trên còn lại 13 nhân vật thành tích lẫy lừng.


Tôi xin kể tiếp 2 ông bạn vùng Irvine, cựu sinh viên quốc gia hành chánh và bà xã, cựu giáo sư Trưng Vương. Hai ông bà nay đã về hưu, ngày ngày đưa đón cháu nội ngoại làm thú vui lúc tuổi già. Đặc biệt 2 ông bà có cậu con trai là bác sĩ mà lại kinh doanh, điều khiển nhà hàng loại cao cấp, toàn chiêu đãi khách Mỹ.
Hai ông bà bạn vùng Huntington Beach già nhất trong bọn, ông rất ngại ai hỏi tuổi ông. Hai ông bà nên duyên vợ chồng trong một dịp hy hữu khi cùng đi thi tú tài, các con ông mua nhà cao cửa rộng cho ông bà an hưởng tuổi già, ông bà không chịu lại vào Housing để ngày ngày gặp các bạn cao niên trò chuyện.
Một ông bạn vùng Fountain Valley đã tới tuổi về hưu từ khuya, sắp sửa là phó giám đốc ngân hàng. Theo bảng kê khai hoạt động của nhà băng, lương ông 80,000 đôla một năm. Không biết ông bạn hàng xóm của tôi cầy 25 năm trong các hãng Mỹ có được 50 ngàn Mỹ kim để trong băng ngày về hưu không"
Ông bạn 75 vùng Westminster của tôi đậu rất nhiều bằng cử nhân, chuẩn ứng viên bằng tiến sĩ mà lại có tài kinh doanh. Lúc đi dạy học, ông đã mở tiệm bán giày dép cho bà xã trông coi. Nay về hưu ông thêm nhiều tài: tài đắp tượng nghệ thuật, tài trồng cây kiểng, tài đắp hòn non bộ. Nhà cửa ông từ ngoài vào trong toàn hòn non bộ, cây cảnh và tượng nữ thần đổ nước, tượng nữ thần khỏa thân, tượng Đức Mẹ.... trong nhà, trong sân ông không để một ngọn cỏ trồi lên. Đặc biệt hơn nữa chỉ một thân một mình ông ngày này qua tháng khác, năm nọ trông nom săn sóc căn nhà và mảnh vườn.
Khi ra về ông ngắt cho tôi một chùm 3 trái cam ngọt sớt, 2 trái ổi xinh đôi trong một chùm lá xanh mát.
Hai vợ chồng ông bạn của tôi 71 cái xuân xanh vùng Newport Beach có 2 cậu con trai rất đẹp trai, cao ráo mà giờ này vẫn cầm bằng độc thân mặc dầu đã tốt nghiệp đại học từ lâu, lương hằng năm cả 100 ngàn. Không cậu nào chịu lập gia đình, sợ mua giây cột cổ mất tự do. Ôi chữ tự do thật cao quý. Người ta vượt biên, vượt biển thập tử nhất sinh chỉ vì 2 chữ tự do.
Nhà ở vùng Newport Beach bạc triệu trở lên nên nhà nào, nhà nấy như nhà bộ trưởng thời đệ I, đệ II Cộng Hòa.
Cuối cùng ông bạn thân nhất của tôi lúc nào cũng lè phè. Ông học rất xuất sắc, thi đâu đậu đấy, ông lấy bằng MA về ngữ học tại Mỹ, trở về dạy văn khoa Saigon thập niên sáu bảy mươi. Hiện thời ông vẫn tiếp tục nghề "gõ đầu trẻ". Ông không muốn bà xã đi làm cho ai, ông mở ngay tiệm sách như một đại học cộng đồng cho các thanh thiếu niên có chỗ đọc sách. Ông còn dùng tiệm sách như một trung tâm liên lạc bạn bè từ khắp nơi trên thế giới muốn tìm nhau khi tới vùng Cali. Ông còn có số điện thoại 800 miễn phí để tiện bề liên lạc. Các bạn bè từ già tới trẻ đều hẹn nhau ở tiệm sách của ông. trước mặt tiệm sách, có tiệm bánh mì Lee Sandwich nổi tiếng. Cứ việc mang bạn bè ra tiệm bánh mà đãi vui vẻ, vừa rẻ vừa ngon. Các bạn không cần phải lái xe đi đây đó tìm nhà hàng, tìm chỗ đậu xe, vừa mất thì giờ vừa bực mình không có chỗ đậu.
Những ngày đầu năm gặp toàn tin vui. Chắc năm nay phát tài phát lộc.

Nguyễn Lê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,398,776
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến