Tác giả tên thật Vày A Cẩu, sinh năm 1953, đến Mỹ năm 1991 theo diện H.O. Nghề nghiệp: A School Bus Driver. Hiện sống chung với vợ cùng ba cô con gái.
Trên những chiếc xe đò ở quê nhà năm xưa, từ những khúc đường bụi mờ đất đá ra ngoài quốc lộ rồi vào xa lộ Biên Hòa, nhờ những tài xế dạn dày kinh nghiệm, lo cho hành khách an toàn, đi đến nơi về đến chốn. Bác tài...tài thật!
Bây giờ lái xe ở Mỹ ư" Chuyện dễ mà. Trong một gia đình mạnh chồng chồng lái, mạnh vợ vợ lái, con cái mạnh ai nấy lái (xin đọc đúng là Lái. Cám ơn). Lái xe đi học, đi làm, đi du lịch, đi tùm lum....chỗ nào cũng dễ. Hòa trong dòng xe cộ lưu thông hằng ngày chúng ta thấy từ xe truck lớn kéo theo hai ba thùng dài thoòng, xe bus, xe lớn nhỏ các loaị đến xe gắn máy, xe đạp đều chạy mất thứ tự, nhanh chóng và an toàn. Thế lái xe bus chuyên chở hành khách nhất là lái xe bus chuyên chở học sinh thì như thế nào nhỉ"
Trước khi vào nghề tôi nghĩ lái xe nào chẳng thế bất quá xe bus lớn dềnh dàng chỉ cần tập lái một ít là xong chứ có khó khăn gì đâu. Thế rồi tôi dò tìm ở đâu đó có bãi đậu xe bus vàng vàng là tôi mò đến mạnh dạn xin một chân tài xế chuyên chở học sinh (A Shool Bus Driver). Sau ba bốn tháng chạy mòn bánh xe nhà, cuối cùng rồi tôi cũng được nhận vào một công ty, được huấn luyện để trở thành một bác tài chuyên chở học sinh.
Đầu tiên, muốn trở thành A School Bus Driver bạn phải có một lý lịch không tì vết một bằng lái xe trong sạch, sức khỏe đầy đủ, vượt qua một cuộc phỏng vấn gay go bởi nhân viên cảnh sát CHP (California Highway Patrol). Lên lớp học 40 giờ lý thuyết rồi đi thi, nếu bạn đậu trong vòng 3 lần thì được tiếp tục sang phần học lái, nếu kông hẹn năm sau tái ngộ. Phần thực hành học lái cũng rứa, bạn có cơ hội thi ba lần sau 40 tiếng thực tập. Lạy trời, nếu mọi chuyện đều thuận buồm xui gió, bạn sẽ nắm trong tay nào là: bằng lái xe chuyên chở hành khách (Commercial Driver License Class B, California Special Driver Certificate) cứ mỗi 2 năm lại tái khám, Frist Aid, Adult CPR mỗi 3 năm và 1 năm phải thi lại.
Nhưng xin chớ vội mừng rồi đến lúc hãng giao cho bạn một chiếc xe bus vàng khè, to tổ chảng và một bảng lộ trình bảo bạn đi đưa đón học sinh. Lúc đó mới biết tài của....bác tài.
Ngoài hãng xe bus chuyên chở học sinh Los Angeles Unified School District do chính phủ chủ quản ra còn có hơn cả tá các công ty lẻ tẻ khác của tư nhân. Cùng các kiểu xe bus vàng lớn nhỏ như nhau chỉ khác nhau ở chỗ hàng chữ bự kẻ tên công ty nằm hai bên hông xe và tiền...giờ trả lương cho bác tài. Công ty tôi đang làm cũng chỉ thường thường bậc trung, nhưng vùng hoạt động cũng khá rộng rãi, từ Los đến Long Beach qua quận Cam kể cả vùng Valley, nếu để ý người ta sẽ nhìn thấy những chiếc xe bus vàng mang nhãn hiệu công ty Atlantic Express chạy lông nhông trên đường phố hàng ngày.
Trong hai ngày thực tập đầu tiên, ngồi trên ghế tài xế, tay níu chặt vô lăng, tay cầm bảng lộ trình trên đó ghi rất kỹ thời gian cùng địa điểm chính xác phải đến rước học sinh đến trường xong đưa trả lại nhà mà toàn thân tôi bỗng toát mồ hôi lạnh. Nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui thì ôi thôi chỉ còn một mình trên chiếc xe bus vừa dài vừa to nằm trong bãi đậu chỉ cách hai chiếc kế bên chưa đầy gang tấc. Chưa kịp nổ máy thì tiếng radio được thiết kế trong xe gọi tới lui ơi ới, lắng nhắng bởi nhiều loại giọng tiếng anh xen kẽ càng làm tôi rối rắm, lùng bùng, mặc dù chẳng ai đá động gì tới mình. Thôi thì đường ta ta cứ dzọt...đại. Tới luôn....bác tài. Ấy vậy mà Mr S chân thành bắt tay lắc lắc rồi vỗ vỗ bên vai tôi khen lấy khen để: "Ông làm ăn ngon lành! Đúng giờ nhé! Không vượt quá tốc độ quy định nhé! Và nhất là an toàn số một." Ngoài tiếng lí nhí cám ơn, tôi không còn biết nói gì hơn.
Vi Dân