Hôm nay,  

Tạ Ơn Em

09/10/200200:00:00(Xem: 145157)
Người viết: Nguyễn Trương

Bài tham dự số: 3007-656-vb21007

Tác giả cho biết ông là một người lính biển, sau 75 vượt biên đến Hồng Kông và định cư tại Hoa Kỳ, hiện đang sống ở Nam Cali

Sau cuộc đổi đời gia đình chúng tôi từ Saigon trở về quê hương. Vì mang trên người hai chữ ngụy quân, nhà cửa không có, nên sau một thời gian tá túc với người thân, chúng tôi liền được nhà nước CSVN cho đặc biệt từ giã thành phố trực chỉ miền rừng núi Đắc Lắc để lao động vinh quang tại một vùng kinh tế mới.

Sau những năm tháng cực nhọc lao động chúng tôi trốn về lại quê hương và tìm đường vượt biên, đến được Hồng Kông rồi được chính phủ Hoa Kỳ cho định cư ở tiểu bang Arkansas.

Đến Mỹ sau hai mươi ngày thì tôi đi làm. Sau sáu tháng tôi làm mỗi ngày hai Job. Ban đêm làm cho hãng in American Greeting Co. Ban ngày làm cho nhà hàng, để lo cho các con ăn học. Giờ đây tất cả đều khôn lớn ra đời có gia đình và có cơ sở làm ăn, nhưng bổn phận làm cha mẹ lại không được đền đáp dù chỉ là một lời hỏi thăm.

Thế rồi tôi trở về California định cư theo lời của một người cháu. Hàng ngày vẫn đi làm kiếm sống nuôi bản thân, suốt chiều dài hai mươi hai năm làm việc tôi chưa bao giờ biết đến một niềm vui riêng, chỉ lo làm sao cho các con ăn học nên người. Trong nhà có một cái TV mua nằm đó mà tôi chưa bao giờ xem tới 15phút, để một đêm bọn trộm vào nhà cạy cửa lấy mất tiêu.

Tôi đã trải qua những ngày tháng sống trong một thành phố hiền hòa, được yêu thương đùm bọc bởi những người khác màu da, chủng tộc, tiếng nói. Những việc làm quá nặng nhọc sau 1975 và những ngày tháng tù tội nơi rừng núi Đắc Lắc, giờ đây trở trời chứng bệnh đau lưng nên việc làm bị gián đoạn và vì thế người ta họ không mướn mình nữa. Nhiều đêm muốn tìm cái chết cho thật bình yên mà đâu có được. Nhạc sĩ Lam Phương có một bản nhạc "Lầm" trong đó có câu "Tôi đã lầm đưa em sang đây" giờ đây đối với tôi thì cũng xin lỗi lại là "Ba đã lầm đưa các con sang đây".

Sau những chuỗi ngày không được đi làm, thì em tôi điện thoại cho tôi và nói "Anh đang buồn và cũng có một người bạn gái của em đang buồn" anh có muốn liên lạc để tìm một niềm vui trong tuổi già hay không, thuận thì về sống với nhau, còn không hợp thì cũng làm bạn cho vui. Sau đó em tôi hỏi ý kiến người bạn thì cũng được nàng bằng lòng. Từ đó chúng tôi liên lạc với nhau để tâm sự.

Trong thời gian chúng tôi liên lạc thì biến cố 9-11 ở New York xảy ra, lúc đó cô Thanh Trà, tên người bạn mới quen đã chuẩn bị để dọn nhà về ở với người con gái tận mãi Washington. Đồ đạc nàng đã cho chở đi và vé máy bay nàng cũng đã mua xong, chờ ngày lên đường.

Nhìn cảnh tượng bọn khủng bố phá sạch hai tòa nhà cao tầng ở New York nên tôi lo lắng cho chuyến đi của nàng, tôi nói:

"Thôi em đừng đi máy bay nữa, để anh lên thăm và sẽ chở em đi về Washington có được không"" nàng hỏi tôi "anh có biết lên đây là lái xe về Washington mấy ngày không""

Tôi trả lời "Mấy ngày cũng được, miễn là em không đi máy bay trong lúc này là được rồi". Vì mới quen nhau, nàng sợ làm phiền tôi mặc dù đó là tình thật của tôi đã dành cho nàng, nên nàng nói:

"Thôi anh, hãy để em đi về Washington, sống chết đều có số cả. Nếu mình có duyên nợ với nhau thì khi về tới Washington em sẽ liên lạc với anh và mời anh lên đó thăm chơi luôn thể". Tôi nói thôi được anh không ép em, nhưng giờ đây cho đến ngày lên phi trường em sẽ liên lạc với anh.

Tôi cũng không biết mình có duyên nợ gì với này mà trước một tuần nàng lên máy bay, tôi ngủ không yên tí nào" Ngày nàng lên máy bay tôi không rời cái điện thoại nửa bước, chỉ nằm xem TV và chờ điện thoại của nàng gọi về.

Khi đến phi trường Dulles Washington nàng gọi báo cho tôi là mọi sự bình an cả, lúc đó tôi mới yên lòng. Tôi mua vé máy bay và báo cho nàng biết ngày giờ tôi sẽ đến Washington thăm nàng. Ngày tôi lên máy bay thì nàng cũng lo sợ cho tôi như tôi đã từng lo sợ cho nàng vậy.

Ngày tôi lên tới phi trường sau khi đã làm xong thủ tục thì người bán vé máy bay bảo cho chúng tôi biết là chúng tôi phải ghé qua phi trường Kentucky, nếu có hành khách thì ở trên máy bay chờ hành khách lên và đi tiếp, còn không có hành khách thì chúng tôi phải xuống để chờ đi chuyến khác. Khi đã vào ngồi yên trong lòng phi cơ tôi nhìn tới nhìn lui vỏn vẹn chỉ có 3 người hành khách mà thôi.

Đến phi trường Kentucky, tiếp viên trên phi cơ báo cho chúng tôi phải xuống để đi chuyến khác vì không có hành khách lên máy bay để đi tiếp. Tôi theo chân hai người bạn đồng hành để xuống, sau khi đến một trạm để làm thủ tục, xong tôi gọi cho nàng biết để nàng yên tâm. Sau 15 phút trò chuyện tôi đi tìm cái gì để ăn vì chuyến bay tới khởi hành hơi trể chúng tôi ngồi chờ hơn 4 tiếng đồng hồ chuyến bay mới khởi hành, cuối cùng máy bay đáp xuống phi trường Dulles Washington an toàn.

Trước tiên tôi gọi báo cho nàng hay là mọi việc đều tốt đẹp. Đáng lý nàng lên phi trường đón tôi nhưng vì mới đến đất lạ quê người chưa quen nên tôi thuê xe taxi về ở khách sạn gần nhà để tiện tới lui. Sau khi đã an vị trong khách sạn tôi gọi báo cho nàng hay và hẹn sẽ gặp nhau sáng mai. Sau hai chuyến hành trình quá mệt mỏi tôi thiếp đi lúc nào không hay.

9 giờ sáng nàng gọi cho tôi và nói sẽ đến đón tôi đi ăn sáng. Tôi vội thu xếp, tắm rửa và làm sẵn ly càphê người trước TV xem tin tức và chờ nàng tới. Sau những lo lắng cho nhau giờ đây chúng tôi đã thực sự có nhau bên cạnh, ra khỏi khách sạn nàng giao xe cho tôi lái, chúng tôi chạy một vòng nhưng chẳng biết đường nào đi đến khu Việt Nam, cuối cùng phải cầu cứu người con gái của nàng chỉ cho chúng tôi đến được khu Eden là nơi làm ăn buôn bán của người Việt vùng Hoa Thịnh Đốn.

Chúng tôi vào một quán phở ăn sáng, dạo một vòng chụp ảnh kỷ niệm và xem sinh hoạt của người Việt Nam ở đây ra sao" Cũng quán xá chợ búa và các cửa hàng nhưng so với thủ đô của người tỵ nạn thì không làm sao mà sánh bằng.

Trời Washington lúc này nắng thật đẹp nhưng hơi lạnh, cái nắng vào mùa hè và cái lạnh của mùa Đông ở Washington ai mà không biết đến. Trong một tuần gặp gỡ , chúng tôi đã cùng nhau hàn huyên tâm sự, thăm gia đình người con gái của nàng, thăm thủ đô nước Mỹ, đến tòa nhà Quốc hội, Tòa bạch ốc, đền kỷ niệm, bức tường đá đen tưởng niệm hơn 58 ngàn người con của đất Mỹ hy sinh trong cuộc chiến Việt Nam...

Chúng tôi cũng đã cùng nhau đến một ngôi chợ bán hải sảnù, ngoài sông thì tàu đánh cá đậu đông nghẹt, trên bến thì đủ loại hải sản bày bán la liệt không thiếu loại nào. Có lẽ đây là chợ hải sản lớn nhất từ trước đến nay tôi mới được nhìn thấy, sau đó chúng tôi vào một tiệm ăn seafood buffet. Ngồi trong tiệm ăn nhìn ra biển thật là thú vị, nhìn đàn hải âu đậu đầy trên các cột buồm mà nhớ lại những ngày tháng còn trong quân chủng Hải quân, mỗi lần ra khơi để bảo vệ vùng biển của Việt Nam Cộng Hòa thân yêu giờ đây không còn nữa.

Một tuần thăm viếng Washington rồi cũng qua đi, ngày chia tay nàng đưa tôi lên tận phi trường, vì mới đến nên chưa rành đường đi, chúng tôi phải đi bằng taxi để khi trở về nàng không bị lạc, sau khi làm các thủ tục xong, chúng tôi ghé vào các tiệm bán đồ kỷ niệm để mua một ít làm quà cho các con, rồi chúng tôi chia tay và nàng hẹn sẽ trở về California thăm tôi.

Một tuần sau khi tôi về tới California thì nàng cũng đến thăm tôi, chúng tôi đi chơi, đi ăn khắp mọi nơi. Nhận thấy khí hậu Nam Cali ấm áp và hiền hòa, chúng tôi quyết định sống cho nhau trong những ngày còn lại của cuộc đời. Sau hai tuần thăm viếng chúng tôi trở lại Washington theo như dự tính là sẽ trở về California định cư để sống nốt những ngày còn lại của cuộc đời. Chuyến đi lần này chúng tôi có nhau bên cạnh, không còn cô đơn nữa, nàng nói cười luôn, còn tôi thì như tìm đươc một làn hơi ấm sau những tháng ngày lạnh giá.

Sau khi đã thuê xe Truck đến chở hết đồ đạc chuyển về California, tối hôm đó chúng tôi ra ngủ tại khách sạn để sáng mai làm một cuộc hành trình xuyên nước Mỹ từ miền Đông qua tận miền Tây bằng xe hơi.

Chuyến đi những ngày đó như là tuần trăng mật thật hạnh phúc mà mỗi lần nhớ lại chúng tôi không bao giờ quên. Trên đường đi chúng tôi ghé lại Memphis Tennesse thăm mấy người con, ghé thăm sòng bài ở Mississippi mới mở, ở đây cũng đầy đủ như một Las Vegas, người khách phương xa lại thăm, được ăn miễn phí một ngày ba bữa. Nếu ai có dịp ghé về Memphis hay thành phố South Heaven nên dừng chân ghé lại một lần cho biết. Khách sạn thì chỉ có 20 đôla một đêm, còn bạn có người bà con ở gần đó và có membership thì được ở lại miễn phí 4 hay 6 đêm tùy ở người bạn mình, lại còn được ăn các món ăn seafood đặc biệt mà không tốn một cắc bạc nào cả. Sau đó chúng tôi qua Texas thăm một người con nữa rồi mới trở về California.

Sau khi đã ổn định chỗ ở chúng tôi tìm đọc báo thì được biết một vài cơ sở làm ăn muốn sang nhượng, chúng tôi đến xem và chọn một cơ sở ở Long Beach, ở đây khí hậu mát mẻ, gần biển nên chúng tôi rất thích, hơn nữa ở đây cuộc sống không xô bồ như những nơi khác.

Bây giờ trong cuộc sống, hàng ngày cùng nhau đi làm tối về trong tổ ấm mà chúng tôi thuê trong một chung cư khá đẹp, sạch sẽ và yên tỉnh. Chúng tôi tự săn sóc cho nhau, an ủi nhau trong cuộc sống, gác qua những đau buồn mà chúng tôi đã gặp phải để cùng nhìn về một hướng.

Từ lâu tôi muốn làm một điều gì đó gởi một lời cám ơn đến nàng nhưng không biết làm sao, vì văn đã dốt, vũ lại dát. Một hôm tình cờ tôi đọc được bài báo của một người cha chồng viết để cám ơn một người con dâu quý, thế là tôi cầm viết, viết ngay bài hôm nay, như một lời cám ơn gởi đến Thanh Trà, đã đến và cho tôi tìm lại niềm vui và lẽ sống cuối đời.

Nàng thường nói với tôi: "Chúa đã dẫn dắt tôi đến với nàng trong nổi cô đơn buồn chán, nhưng với tôi thì Chúa đã dẫn dắt nàng đến với tôi như một thiên thần, cho tôi niềm hy vọng, lẽ sống mà có lẻ hai chúng tôi đã tìm được bên nhau một nguồn an ủi duy nhất còn sót lại sau những đớn đau cùng cực".

Xin cám ơn đất nước Hoa Kỳ đã cưu mang và nuôi dưỡng chúng tôi, cũng như bạn bè và những người thân yêu đã thương mến tôi trong suốt những ngày tháng sống lưu vong nơi xứ lạ quê người.

Nguyễn Trương

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,071,831
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2019, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.” Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Bài gần đây nhất của tác giả là “Chuyện về Những Bà Mẹ”. Sau đây là bài viết thứ 8.
Tác giả qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, là một kỹ sư từng làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ với bài viết về Mẹ trong mùa Mother’s Day 2019, ông cho biết có người cha sĩ quan tù cải tạo chết ở trại Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa. Bài viết mới kể về chuyện người mẹ và tác giả thăm nuôi đúng vào những giờ phút sau cùng của người cha trong trại tù cải tạo. Tựa đề đầy đủ của bài viết: “Ba Tôi, Những Giờ Phút Sau Cùng và người bạn tù trên đất My” được rút gọn theo nội dung.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Thời tiết Cali đầu tuần bất ngờ có mưa bụi mát mẻ, hệt như tiết xuân dù đang mùa kiết hạ. Đúng là lúc có thể mơ xuân với một truyện tình vui của Orchid Thanh Lê, tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2015. Cô sinh tại Sài Gòn, hiện là Phó Giáo Sư tại Viện Nghiên Cứu Ngôn Ngữ Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ, Monterey, Calif. Đây là bài tác giả gửi sớm, tính dành cho báo xuân Canh Tý 2020 sắp tới. Sắp họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, mời đọc trước chuyện xuân.
Họp mặt phát giải thưởng và ra mắt sách Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ XX - gồm những bài viết được phổ biến từ 1 tháng Bẩy 2018 tới 30 tháng Sáu 2019 - được quyết định tổ chức vào Chủ Nhật 11 Tháng Tám 2019, và 16 tác giả sẽ nhận các giải thưởng.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Father's Day 2019, mời đọc bài viết mới của Hoàng Chi Uyên. Tác giả là một chuyên viên xã hội từng nhận giải thưởng lớn khi được bình chọn là nhân viên xuất sắc trọn năm 2003 và phụ trách Phòng Xã Hội, thuộc Trung Tâm Cao Niên thành phố Milpitas, Bắc California, và đã về hưu. Tháng Ba 2019, bà góp bài viết về nước Mỹ đầu tiên: "Bà Ngoại Khác Chủng Tộc" kể về hoạt động xã hội; Bài thứ hai: "Ban Cướp Biển," hồi ký về nhóm điều tra chống cướp biển trại tị nạn Pulau Bidong.
Mùa Father's Day, mời đọc chuyện “Ba Thế Hệ Cha và Con" của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM 2013. Bài viết mới của Vĩnh Chánh là hồi ký về một gia tộc hoàng phái quyền chức, với những mảnh vỡ trôi dạt từ trong ra ngoài nước.
Chủ Nhật 16/6 là Father’s Day 2019. Mời đọc bài viết đặc biệt của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM năm thứ mười chín, 2018. Bà.cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy 2001 theo diện đoàn tụ. Bà hiện là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Về người cha được tưởng nhớ, mời coi lại hình ảnh và bài viết “Công Chúa Triều Nguyễn” do tác giả Tôn nữ Trấn Định Minh Nguyệt thời đổi đời, trong đồng phục tài xế taxi tại Huế, lái xe đưa thân phụ Vĩnh Bạch từ Mỹ về, cúng đền Trấn Định Quận Công tại Truồi
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Năm 2019. Ông là anh cả trong 9 anh chị em, có người cha chết trong trại cải tạo Vĩnh Phú từ 1979, bà mẹ một mình lo cho các con. Ông qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, hiện là một kỹ sư, làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Bài viết mới được “Viết trong ngày sinh nhật 88 của Mẹ,” Tựa đề được trích từ lời kết của bài viết xúc động: “Căn bệnh Alzeithmer với mẹ cũng là một may mắn trong muôn vàn bất hạnh. Cái quên, cái lẫn sẽ làm mẹ có thể sống được với tôi, với con cháu thêm một thời gian.”
Nhạc sĩ Cung Tiến