Hôm nay,  

Đảng Viên Cao Cấp Gả Con Cho Việt Kiều

29/05/200100:00:00(Xem: 171933)
Bài tham dự số: 02-255-vb0528


Cháu cám ơn Việt Báo đã cho cháu cơ hội để ngồi viết về tâm sự của cháu. Lớn lên tại Việt Nam sau 1975, từ hồi nhỏ, cháu luôn được dạy rằng đảng cộng sản là một đảng vĩ đại trong lòng của người dân. Mãi tới khi cháu được đặt chân lên mảnh đất tự do này, nhìn lại, cháu mới hiểu được bộ mặt thật của đảng cộng sản.
Bản thân cháu, khi đã thành một Việt kiều, được một đảng viên giầu có tại VN nhờ về làm đám cưới với con gái ông ta. Qua đó, cháu được biết thêm rằng chính những đảng viên cỡ bự cũng ngán ngẩm cái Đảng tồi tệ này, chỉ muốn gả con cho Việt kiều để tìm đường sang Mỹ.
Cháu sinh ra và lớn lên vào thởi điểm chiến tranh Việt Nam vừa mới chấm nhứt, cho nên khi nói về ngôn ngữ "cộng sản" thật ra cháu không hiểu biết gì một chút ý nghĩa của nó, cho đến khi cháu được định cư tại Hoa Kỳ lúc đó ba của cháu mới kể cho cháu nghe về cuộc chiến của Việt Nam.
Hồi đó ba cháu là một sĩ quan trung uý tâm lý chiến, và sau khi cộng sản chiếm miền Nam thì ba cháu bị cộng sản bắt đi tù 7 năm.
Vào tháng 02, năm 1991, cháu và gia đình được chính phủ Hoa Kỳ chấp nhận cho định cư theo diện HO6.
Cháu có người bạn cùng lớp tên Vinh. Gia đình Vinh cũng được chấp nhận vào Mỹ theo diện HO, nhưng có lẽ do giấy tờ trục trặc, hay là "đút lót" không đủ cho nên gia đình Vinh sang Mỹ sau cháu ba năm.
Tại Mỹ, một buổi chiều nắng ấm, khi đang còn học lớp 12, trên đường từ trường về nhà cháu tình cờ gặp lại người bạn Vinh. Vinh và cháu đã mất liên lạc một thời gian khá lâu, kể từ khi hai đứa còn học chung lớp 6 tại Việt Nam.
Kể từ khi gặp lại bạn cũ, cháu thường xuyên lui tới gia đình của Vinh, và dần dần về sau cháu quen biết thêm ba, mẹ của Vinh. Tình cảm của cháu đối với gia đình của Vinh rất là thân mật. Cháu tôn trọng và kính nể ba, mẹ của Vinh như ba, mẹ của cháu.
Thấm thoát thời gian trôi đi, cháu được sở di trú Hoa Kỳ chấp nhận cho trở thành công dân Hoa Kỳ. Vậy là cháu cũng khoe cho gia đình Vinh biết. Sau đó, một hôm mẹ của Vinh hỏi riêng cháu, là muốn nhờ cháu về làm "đám cưới " cho con của một người bạn hàng thân hồi còn ở Việt Nam. Mới đầu nghe vậy cháu không đồng ý, bởi cháu nghĩ đó là một công việc rất phức tạp không phải đơn giản như mẹ của Vinh và nhiều người khác nghĩ. Nhưng cứ mỗi lần cháu ghé nhà Vinh chơi thì bác gái lúc nào cũng năn nỉ cháu. Nghĩ đến tình cảm của gia đình Vinh đối với cháu quá thân mật cho nên sau cùng cháu nhận lời. Hơn nữa cháu nghĩ nếu nhờ việc này, mình giúp được một người thoát khỏi chế độ độc tài của cộng sản thì cũng là điều tốt.
Vào mùa hè năm ngoái, cháu lo thu xếp công việc bên này để về Việt Nam làm đám cưới. Vậy là mọi thủ tục giấy tờ bên này đã hoàn tất, cháu và ba, mẹ của Vinh bay về Việt Nam trên chuyến bay của hãng China Airline.
Về đến phi trường Tân Sơn Nhất phải qua một số giấy tờ rườm rà của hải quan, và cộng thêm một số tiền "chùi lót" cho bọn công an, sau cùng gần hai tiếng rưởi đồng hồ mới gặp được thân nhân đang chờ đợi bên ngoài.
Bởi vì gia đình hai bền đều cùng ở Huế, cho nên họ đã cho xe Taxi chạy về khách sạn ở lại nghỉ ngơi, để ngày mai tiếp tục cuộc hành trình từ Sài Gòn bay ra Huế.


Cuối cùng cháu đã được đặt chân lên mảnh đất quê hương ruột thịt sau nhiều năm xa cách. Về đến Huế, vì cháu vẫn còn có một gia đình của người chị ruột cho nên cháu về ở với chị của cháu, thay vì phải qua ở lại gia đình của bên kia.
Sau khi nghỉ ngơi được hai hôm, gia đình bên kia cho người đưa xe sang rước cháu qua chơi, và thảo luận về ngày giờ làm đám cưới. Trên đường đi, trong thâm tâm cháu nghĩ, có lẽ vì gia đình này làm ăn khó khăn cho nên mới có ý định muốn cho con mình sang một nước khác để sinh sống. Nhưng ngay khi chiếc xe "dream" chở cháu đến nơi, cháu mới biết là không như mình tưởng.
Trước mặt của cháu là một căn nhà thật rộng lớn, sang trọng, đầy đủ tiện nghi không thua gì nhà giàu có bên Mỹ. Vào trong nhà, mọi trang trí nội thất đều là thứ đắt tiền.
Đúng một tuần sau, lễ cưới của cháu và người vợ tương lai diễn ra. Nói chung mọi chuyện đều êm đẹp trừ thủ tục giấy tờ. Thũ tục làm giấy tờ của chính phủ Việt Nam hiện nay rất phức tạp, nhất là đối với... Việt Kiều. Mỗi lần muốn làm giấy tờ gì, cho dù đơn giản đến mấy đi nữa, cũng phải bỏ "phong bì" ít tiền đô. Nếu bỏ tiền Việt hoặc bỏ ít không đủ cho mấy cấp trên nhậu nhẹt thì coi như mọi chuyện đều hỏng.
Sau đám cưới, một hôm, ông ba vợ ngồi tâm sự với cháu về cuộc sống ở Việt Nam như sau:
"Cháu biết không! Cũng hên bác là một đảng viên cao cấp, cho nên gia đình bác mới đứng vững được tới ngày hôm nay, nếu không thì cũng sẽ khổ cực như mấy người dân ở nông thôn hiện nay. Muốn sống vững trong cái xã hội này, trước tiên phải có "tiền" hoặc "quyền thế". Nhưng sống vững rồi cũng chẳng có tương lai. Cháu đừng nhìn đâu cho xa. Chỉ nhìn vào lớp trẻ hiện nay là thấy rõ. Họ là tương lai, là chất xám của đất nước Việt Nam trong hiện tại cũng như trong tương lai. Hầu như cha, mẹ nào cũng làm lụng cực nhọc để hy sinh cho con được cắp sách đến trường, mong cho tương lai sau này của chúng vững vàng hơn. Nhưng sau khi tụi chúng được tốt nghiệp đại học thì cái nỗi khổ nhất của chúng là kiếm công ăn việc làm, thảm thương nhất là đối với những đứa con nhà nghèo khó, khi học xong không có tiền "đút lót" cho nên không xin được việc làm đàng hoàng, vậy là phải ở nhà phụ cha, mẹ để kiếm chút đỉnh tiền trả nợ. Còn mấy đứa nào muốn xin việc làm của chính phủ nhà nước, thì trước tiên phải đòi hỏi là trong gia đình phải có người thương binh liệt sĩ, còn không thì cha hoặc mẹ phải là đảng viên cao cấp của nhà nước, lại phải cộng thêm một phong bì hơi dày dày thì mớihọa may xin được việc làm. Mặt dù bác là một đảng viên, nhưng trong lòng bác bao giờ cũng ghét cái chính sách của chính phủ cộng sản này. Tối ngày, cả guồng máy nhà nước chỉ biết lo hối lộ, tham nhũng, nhậu nhẹt, bia ôm, karaoke ôm vân vân..."
Sau gần một tháng rưỡi, khi giấy tờ hôn nhân ở Việt Nam hoàn tất, cháu và ba, mẹ của Vinh đáp chuyến bay trở lại về Mỹ. Trên chuyến bay này, càng nghĩ về nước Mỹ, cháu càng thấy rõ đây là nơi ai ai cũng mơ ước được đặt chân đến.
Nước Mỹ đúng là nơi có cơ hội đồng đều để biến giấc mơ của giới trẻ thành sự thật, đem lại cho mọi người một cuộc sống tự do, hạnh phúc.
Cháu tự hỏi "Nước Mỹ là một thiên đàng, hay là một bãi chiến trường...""
Và cháu tự trả lời: "Mỹ là một thiên đàng cho những ai cố gắng và chịu khó vươn lên. Mỹ là một bãi chiến trường đối với kẻ nào lười biếng, ăn không ngồi rồi."

Hoàng Đình Huy

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,297,866
Vân Hải Nguyễn Xuân Hùng là Cựu Sĩ Quan Tiểu Đoàn 20 Chiến Tranh Chính Trị (Khoá 16 Thủ Đức)
Tên thật: Trịnh Thị Đông. Sanh quán: Bình Dương, Việt Nam. Nghề nghiệp: Giáo viên cấp 2, môn Anh Văn. Hiện cư ngụ tại thành phố Fort Smith, tiểu bang Arkansas, Hoa Kỳ.
Trần Nguyên Đán là bút hiệu của Mục sư Lữ Thành Kiến, từng quản nhiệm Hội Thánh Maryland, miền Đông, rồi Fort Worth, Texas. Sau giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ năm 2007, ông nhận thêm giải Việt Bút 2009 và là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2010. Ngoài Việt Báo Online, nhiều thơ và truyện của ông hiện có trên tạp chí văn chương trên mạng internet, như da mầu, tiền vệ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ. Năm 2007, cô nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.” Chỉ ít tuần sau đó, cô “chạy” đủ giấy tờ đón ba má từ Việt Nam dự lễ phát giải. Sau chuyến du lịch, hồ sơ bảo lãnh gia đình được hoàn tất và từ 2011, ba má, và vợ chồng người em trai đã chính thức định cư, đoàn tụ. Hiện nay, cô là một thành viên trong ban điều hành Mount Vernon, di sản của vị Đệ nhất Tổng Thống Hoa Kỳ George Washington, tại Alexandria, Virginia.
Tác giả là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết Về Nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt. Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", Sáu Steve Brown đã nhận Giải Việt Bút mang tên Bà Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông bà nay có 7 người con, hiện ở Ohio. Sau đây, thêm một bài mới của ông Sáu.
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80 khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười chín, 2017-08. Sau đây là bài viết thứ 12 trong năm.
Tác giả Tâm Chánh là người con gái của Trung Tá Từ Tôn Khán, Tỉnh Đoàn Trưởng Tỉnh Đoàn Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn, Huế, thời 1968. Ông bị Việt Cộng bắt và sát hại trong Tết Mậu Thân tại Huế. Hiện nay Tâm Chánh là Vice President of the Real Estate Entitlement Development Incorporation tại Southern California.
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến.
Chủ Nhật tuần này là Father’s Day 2018 tại Hoa Kỳ. Mời đọc bài viết về thân phụ của một nhà giáo. Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt Bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Nhạc sĩ Cung Tiến