Hôm nay,  

Bài Homework Viết Về Nước Mỹ

12/11/200200:00:00(Xem: 176718)
Người viết: Nguyễn Thị Thu Hà

Bài tham dự số 12/VBST

Người viết: Nguyễn thị Thu Hà.
Sinh năm: 1959, tại Saigon.
Cựu học sinh trường Nữ trung học Lê Ngọc Hân, Mỹ Tho.
Nghề Nghiệp: Sinh viên trường LA.TRADE. TECHNICAL COLLEGE. Hiện cùng gia đình cư trú tại Los Angeles, chồng là một Cựu Thiếu sinh quân, cựu sĩ quan V.N.C.H


Gia đình tôi gồm 5 người, được định cư tại Mỹ theo diện tị nạn trại cấm Hồng Kông. Chúng tôi được hội từ thiện Lutheran và em trai chồng của tôi sponsor đến California.

Những ngày đầu sống trên đất Mỹ xa lạ, sinh hoạt hoàn toàn mới. Đường phố không rành, tôi phải nhờ người quen chở đi làm giấy tờ để hợp lệ là người cư trú tại Mỹ.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, gia đình tôi bắt đầu đi vào sinh hoạt mới. Chồng tôi đi may ở hãng may gần nhà, tôi ở nhà săn sóc đứa con trai 3 tuổi, và đưa 2 đứa con gái lớn đi học. Đứa lớn 8 tuổi học lớp ba, đứa thứ hai 5 tuổi học mẫu giáo.
Để thích nghi với cuộc sống, chồng tôi học lái xe, và mua 1 chiếc xe cũ. Bây giờ cả 3 đứa con tôi đều đi học, nên tôi có ít thì giờ để đến Adult School học anh văn. Ngoài giờ học, tôi đưa rước các con, làm việc nội trợ, và chỉ dẫn cho chúng làm homework.

Một hôm, tôi kiểm soát các bài toán của đứa con gái lớn. Toán cộng, toán trừ, toán nhân nó đều làm đúng. Còn 1 toán nó không biết làm, tôi xem cũng không hiểu đó là toán gì" Đề của bài toán thì nét chữ quá mờ, tôi nhìn không ra. Tôi hỏi nó, cô giáo bảo đó là toán gì" Nó trả lời: "Con cũng không nhớ".

Tôi gọi chồng tôi lại xem có phải là căn số bậc 2 không" Mà học sinh cấp tiểu học làm sao lại học căn số" Nếu nó là căn số thì phải viết """" 2=1,41. Tại sao lại viết """"", không lẽ là 2 phần 4 (2/14). Nếu là toán chia thì chia như thế nào"

Sáng hôm sau đưa con đi học, tôi hỏi cô giáo của nó. Cô giáo cho biết đó là toán chia. Tôi cắt nghĩa và viết lên bảng cho cô giáo xem cách làm toán chia hồi tôi còn đi học trước 1975. Ở Việt Nam viết là 14"""2, còn cách viết của Mỹ là 2"""14. Tôi nói tiếp: "Bây giờ thời Cộng Sản thì khác, làm một bài toán phải có đầu bài. "Thí dụ toán chia: Bác Hồ thưởng 14 cây viết cho 2 học sinh tiên tiến được gọi là "Cháu ngoan Bác Hồ". Hỏi mỗi em được bao nhiêu cây viết""

Tuy tiếng Anh của tôi diễn tã không được rõ lắm, nhưng cô giáo cũng hiểu và hỏi lại tôi: "Còn toán cộng thì sao""
Tôi đáp: "Toán cộng thì cũng có đầu bài." Thí dụ: Bộ đội A bắn chết một lính Mỹ, bộ đội B bắn chết 2 lính Mỹ. Hỏi 2 bộ đội bắn chết bao nhiêu lính Mỹ""
Cô giáo nghe xong kinh ngạc và thốt ra: "Oh! My God!"

Tôi đã chuyển trường LA Trade Technical College. Mơ ước về tương lai của tôi là trở thành một teacher, nên tôi lựa nghành Child Development. Ngoài ngành chuyên môn, tôi phải học thêm English, Math, Physic, US history v.V... Chồng tôi đã xin được việc làm tại hãng RUDOLPH International, INC và làm ca 2. Còn tôi cũng đã xin được việc làm tại trường, giờ làm partime workstudy, lương $5,75/h. Người Việt Nam học ở đây rất ít. Đa số là da trắng, rồi da đen và sau cùng là da vàng.

Các con tôi đã lớn, bài vở của chúng mỗi ngày càng nhiều, còn bài vở của tôi cũng nhiều. Tôi phải học đến 11 giờ khuya, và thức lúc 5 giờ sáng. Tiếng Anh bắt đầu chui vào gia đình tôi, nhưng tôi giúp các con tôi để chúng không quên tiếng Việt của mình. Các con tôi chỉ được xem T.V. trong những ngày cuôi tuần. Nhờ việc kiểm soát việc học hàng ngày, con của tôi học cũng được, thế mà đôi khi có đứa ăn B hoặc là ăn C nữa đấy.

Một hôm bài homework của tôi là tường trình và phê bình một bản tin trên T.V . Bản tin vào lúc 8 giờ tối diễn ra trên đài KCal9.
Hai cảnh sát Mỹ dùng dùi cui đánh dã man 2 người Mexican vì tội chở người Mexican bất hợp pháp, từ Mexico sang Mỹ bằng một xe nhỏ.

Viết tường thuật thì dễ, nhưng phê bình thì khó. Tôi lấy một tình cảnh đã và đang xảy ra ở quê hương tôi, để so sánh và phê bình như sau:
Một bọn công an Việt Nam lấy bá súng đập vào đầu một phụ nữ Việt Nam đến miệng, mũi, và đầu phun máu, vì tội buôn hàng nông phẩm từ xã này sang xã khác bằng xe đạp. Nạn nhân bị bắt về phòng Công An và phải bị phạt tiền. Còn bọn công an thì được cấp trên khen thưởng và được gọi là: "Anh hùng diệt con buôn, hoặc Bộ Đội Cụ Hồ lập công."

Tôi đem hai hoàn cảnh trên để so sánh, và phê bình như sau:
Mỹ- 2 cảnh sát Mỹ đánh 2 người Mexican, cả 4 không cùng chủng tộc. Hai người Mexican buôn người từ Mexican sang Mỹ bằng xe nhỏ.
Cộng Sản Việt Nam- dùng bá súng đánh một phụ nử Việt Nam. Tất cả cùng một chủng tộc. Người phụ nử Việt Nam này buôn hàng nông phẩm ở trong nước, bằng xe đạp.
Mỹ- 2 cảnh sát viên bị sa thải và kỷ luật. Còn 2 nạn nhân được bồi thường.
Cộng Sản Việt Nam- Cả bọn Công An được "khen thưởng". Còn nạn nhân bị "phạt tiền".

Sau những so sánh trên, tôi kết luận bài viết như sau:
"Người Mỹ tôn trọng con người, dù rằng khác màu da hay chủng tộc. Luật pháp nước Mỹ mang tính cách nhân vị với phương châm: "Dân đáng kính, quân đáng Khinh."
"Cộng Sản Việt Nam khinh người dân, dù là cùng chủng tộc. Cộng Sản Việt Nam chuyên chính vô thần, chuyên chính ác trị hợp với phương châm "Dân đáng khinh, quân đáng kính".

Tuần sau khi bài homework của tôi được trả về, cô giáo phê rằng: "Chuyện khó tin, nhưng có thật, tôi thực sự chia buồn khi đọc nó." (Oh! My God! It's unbelievable, but it's true. I'm so sorry to read that.")

Tôi đã đậu quốc tịch Mỹ, và bằng lái xe. Chúng tôi hay đọc Việt Báo. Một hôm, tôi mở Việt Báo ra xem, trên trang đầu đăng một tin khủng khiếp. Tên chủ tiệm Hi-Tech là Trần Trường đã treo hình Hồ và lá cờ máu trong tiệm của hắn. Đến ngày hôm sau tôi nghe đài phát thanh VNCR và đài Radio Bolsa thông tin. Đồng bào Việt Nam đã kéo tới cửa tiệm của Trần Trường để phản đối. Những hôm sau đài KSCI 18 phát hình Trần Trường được Cảnh sát bảo vệ, hắn gắn lại cờ máu và hình Hồ ở tiệm của hắn. Cả 4 mẹ con tôi đều theo dõi, đứa con lớn thấy lá cờ Cộng Sản nó la lên: "Cờ đó của China mà."

Tôi liền giải thích: "Không phải cờ China đâu con, vì Cộng Sản Việt Nam là tay sai của China, nên China cho nó lấy màu cờ đỏ. Cờ China có 5 ngôi sao, chia bớt cho Cộng Sản Việt Nam một ngôi sao đó mà. Còn cờ vàng Ba Sọc Đỏ là cờ của Việt Nam Quốc Gia Chánh Nghĩa đó con ạ."

Đứa con Út của tôi cũng lên tiếng: "Cái ông già ở trong TV sao giống cái ông homeless ở xóm mình quá." Đứa con tôi nói về Hồ, và tôi nói thêm: "Đúng rồi ông ta là homeless, vì ông ta không có con cái, không có nhà, và không có chánh nghĩa." Tôi giải thích cho con tôi hiểu thêm về quốc gia Việt Nam.
Trên 50 ngày đấu tranh không ngừng của đồng bào Hải ngoại, Trần Trường đã thất bại.

Ngày 18/5/2000 vừa qua, tôi đã vinh dự được đội mũ tối nghiệp với bằng Child Development. Còn một năm nữa tôi sẽ tốt nghiệp AA degree (Associate Art), rồi sau đó tôi sẽ tiếp tục ghi danh vào University để lấy bằng BA (Bachelor Art).
Gần đây phong trào xây dựng tượng đài Việt Mỹ, được sự ủng hộ nhiệt liệt của các hội đoàn, tôn giáo, cơ sở thương mại, và mọi người Việt hải ngoại. Tôi rất tán thành vì xây tượng đài Việt Mỹ là biểu hiện tình đồng minh giữa người Mỹ và Việt Nam quốc gia, đã từng chiến đấu chống cộng sản để bảo vệ chính nghĩa quốc gia. Xây tượng đài Việt Mỹ, cũng là biểu hiện lòng tri ân của người Việt Nam đối với các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa và chiến sĩ Mỹ đã hy sinh vì chính nghĩa tự do.

Các nước trên Thế Giới ngạc nhiên về sự giàu mạnh, và văn minh một cách nhanh chóng của nước Mỹ, tuy Hoa Kỳ mới có 224 năm lịch sử, và có nhiều chủng tộc khác nhau. Nhiều quốc gia khác có trên 5,000 năm lịch sử, có số dân đông gấp nhiều lần nước Mỹ, cùng một chủng tộc, nhưng vẫn nghèo nàn và lạc hậu.

Những quốc gia chống Mỹ như Việt Nam, Trung Quốc v.v... cho rằng: Nước Mỹ giàu có nhờ 2 nguyên nhân chính:
1. Thiên thời: Ít bị thiên tai, hay chiến tranh tàn phá.
2. Địa lợi: Đất đai màu mỡ, bình nguyên, rộng lớn.

Họ không công nhận rằng nước Mỹ đạt được cả ba, tức là: Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trong 3 điều ấy, nhân hòa là quan trọng nhất. Nếu muốn có nhân hòa thì phải bình đẳng, và tôn trọng lẫn nhau. Quân kính dân, dân kính quân. Nhân hòa của nước Mỹ là như vậy.

Nguyễn Thị Thu Hà

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,235,626
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2019, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.” Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Bài gần đây nhất của tác giả là “Chuyện về Những Bà Mẹ”. Sau đây là bài viết thứ 8.
Tác giả qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, là một kỹ sư từng làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ với bài viết về Mẹ trong mùa Mother’s Day 2019, ông cho biết có người cha sĩ quan tù cải tạo chết ở trại Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa. Bài viết mới kể về chuyện người mẹ và tác giả thăm nuôi đúng vào những giờ phút sau cùng của người cha trong trại tù cải tạo. Tựa đề đầy đủ của bài viết: “Ba Tôi, Những Giờ Phút Sau Cùng và người bạn tù trên đất My” được rút gọn theo nội dung.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Thời tiết Cali đầu tuần bất ngờ có mưa bụi mát mẻ, hệt như tiết xuân dù đang mùa kiết hạ. Đúng là lúc có thể mơ xuân với một truyện tình vui của Orchid Thanh Lê, tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2015. Cô sinh tại Sài Gòn, hiện là Phó Giáo Sư tại Viện Nghiên Cứu Ngôn Ngữ Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ, Monterey, Calif. Đây là bài tác giả gửi sớm, tính dành cho báo xuân Canh Tý 2020 sắp tới. Sắp họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, mời đọc trước chuyện xuân.
Họp mặt phát giải thưởng và ra mắt sách Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ XX - gồm những bài viết được phổ biến từ 1 tháng Bẩy 2018 tới 30 tháng Sáu 2019 - được quyết định tổ chức vào Chủ Nhật 11 Tháng Tám 2019, và 16 tác giả sẽ nhận các giải thưởng.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Father's Day 2019, mời đọc bài viết mới của Hoàng Chi Uyên. Tác giả là một chuyên viên xã hội từng nhận giải thưởng lớn khi được bình chọn là nhân viên xuất sắc trọn năm 2003 và phụ trách Phòng Xã Hội, thuộc Trung Tâm Cao Niên thành phố Milpitas, Bắc California, và đã về hưu. Tháng Ba 2019, bà góp bài viết về nước Mỹ đầu tiên: "Bà Ngoại Khác Chủng Tộc" kể về hoạt động xã hội; Bài thứ hai: "Ban Cướp Biển," hồi ký về nhóm điều tra chống cướp biển trại tị nạn Pulau Bidong.
Mùa Father's Day, mời đọc chuyện “Ba Thế Hệ Cha và Con" của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM 2013. Bài viết mới của Vĩnh Chánh là hồi ký về một gia tộc hoàng phái quyền chức, với những mảnh vỡ trôi dạt từ trong ra ngoài nước.
Chủ Nhật 16/6 là Father’s Day 2019. Mời đọc bài viết đặc biệt của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM năm thứ mười chín, 2018. Bà.cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy 2001 theo diện đoàn tụ. Bà hiện là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Về người cha được tưởng nhớ, mời coi lại hình ảnh và bài viết “Công Chúa Triều Nguyễn” do tác giả Tôn nữ Trấn Định Minh Nguyệt thời đổi đời, trong đồng phục tài xế taxi tại Huế, lái xe đưa thân phụ Vĩnh Bạch từ Mỹ về, cúng đền Trấn Định Quận Công tại Truồi
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Năm 2019. Ông là anh cả trong 9 anh chị em, có người cha chết trong trại cải tạo Vĩnh Phú từ 1979, bà mẹ một mình lo cho các con. Ông qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, hiện là một kỹ sư, làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Bài viết mới được “Viết trong ngày sinh nhật 88 của Mẹ,” Tựa đề được trích từ lời kết của bài viết xúc động: “Căn bệnh Alzeithmer với mẹ cũng là một may mắn trong muôn vàn bất hạnh. Cái quên, cái lẫn sẽ làm mẹ có thể sống được với tôi, với con cháu thêm một thời gian.”