Người viết: THUYỀN NHÂN
Bài số 733-1312-80-vb6-042205
Tác giả Thuyền Nhân đã góp bài đầu tiên “Ra đi-Đất mới-Trở Về.” Bài viết lần này kể chuyện phi trường Tân Sơn Nhất, nơi những người trở về phải kẹp đô la vào thông hành để... cúng cô hồn sống.
*
Máy bay hạ dần cao độ. Cảnh vật bên dưới hiện lên mỗi lúc một gần ngoài khung cửa sổ. Lằn phi đạo chạy vùn vụt ngược về phía sau. Phi trường với sinh khí náo động trước tháng tư năm bảy mươi lăm, bây giờ nó mang một hình dáng ngậm ngùi. Mấy dãy hăng ga rỉ sét nằm im lìm trống trải. Ở một góc, chiếc máy bay trực thăng chỉ còn lại cái khung sắt trơ trọi giữa trời. Những chồi cỏ hoang mọc len qua khe hở của nền bê tông ngả vàng. Trên bãi đậu, lẻ tẻ vài chiếc máy bay mang nhãn hiệu ngoại quốc nằm uể oải dưới nắng hạ. Tiếng bánh xe lăn của con tàu vang dội từ bên dưới hòa nhịp với con tim rạo rực của người trở về.
Lần đầu tiên trở lại Việt Nam, Thinh bồn chồn lo nghỉ về những niềm vui và may rủi đợi chờ phía trước cho những ngày tạm lưu. Thinh biết rằng những luật lệ để bảo vệ quyền sống tối thiểu của con người bên kia mười ngàn dậm không còn giá trị gì ở bên nầy. Bởi thế, trước khi bước lên phi cơ, Thinh tạm gởi lại tất cả những gì đã hấp thụ được ở đất nước của văn minh và cơ hội mà nhiều người mong mỏi được tới để sống.
Chiếc máy bay hãng hàng không Việt Nam là chuyến bay chuyển tiếp Taipei - Sài Gòn. Tiếp viên phục vụ hành khách gồm một nam và hai nữ. Mái tóc đen buông ngang bả vai, tà áo dài bó gọn thân hình mảnh mai và giọng nói 'cô em gái bắc kỳ nho nhỏ' là vũ khí sắc bén của hai nữ tiếp viên. Những chai rượu và mấy tờ đô-la liên tục đổi tay giữa hai cô và mấy anh Việt kiều. Cửa phòng lái mở rộng trong suốt hành trình. Hành khách nhìn vào thấy từng động tác của viên phi công. Chừng như để tạo sự chú ý của những nữ hành khách trẻ ngồi ở hàng ghế phía trước, nam tiếp viên đi ra vô phòng lái không ngừng. Có lúc, anh đứng khom người sau lưng ghế viên phi công, trỏ ngón tay hướng về phía trước như thể chỉ đường bay cho người lái.
Khi phi công thông báo sắp tới Sài Gòn, hành khách nhận tờ giấy từ tay mấy tiếp viên. Tờ khai hải quan. Mặt trước, một nửa là những câu hỏi theo thông lệ và một nửa còn lại để cho khai báo hành lý mang theo, mặt sau ghi lời hướng dẫn cách điền tờ khai. Nhưng không có ghi chú nào về quy định mức độ hành lý, quà tặng, ngoại tệ mang vào và tiêu chuẩn để tính thuế. Có phải đây là hình thức của gọi là 'thành thật khai báo sẽ được nhân dân và nhà nước khoan hồng' mà Thinh đã thu thập trong những ngày ở trại cải tạo hơn hai mươi năm trước. Khai báo ít xử lý ít, khai báo nhiều xử lý nhiều, khai báo như thế nào cũng bị xử lý. Xử lý như thế nào là quyền của (cán bộ) cửa khẩu và sở hải quan nhà nước.
Bên tai Thinh, người đàn ông đi cùng chuyến bay dặn dò chân tình - Anh ghi qua loa cho có lệ thôi. Nếu có mang quà về cho thân nhân, anh kềm tiền với tờ khai báo khi tới chỗ tụi nó xét đồ bằng máy x-ray. Đồ ít thì mười đô-la, đồ nhiều thì hai chục đô-la. Bằng không, tụi nó xổ bung mấy túi hành lý, hạch hỏi, kỳ kèo giá cả, sau cùng còn bị đánh thuế vô hạn định nữa. Mắc công lắm.
Thinh tò mò - Mình phải qua bao nhiêu trạm làm thủ tục hả anh"
Người đàn ông trả lời với vẻ cay cú:
- Hai cái ải ! Ải đầu tiên là xét chiếu khán và giấy nhập cảnh. Ải kế tới là xét hành lý bằng máy x-ray. Anh cũng nên kẹp tờ năm đô-la trong cái chiếu khán nữa. Nếu không, nó bắt anh đứng qua một bên chờ để giải quyết sau với lý do là giấy tờ có điểm sai hay thiếu chi tiết.
Thinh lơ mơ - Năm đô-la cho cả gia đình"
Người đàn ông ngước nhìn Thịnh với cặp mắt tròn xoe - Không phải đâu, năm đô-la là phần mỗi của người lớn. Có khi tụi nó còn chê ít nữa đó. Mấy đứa con nít đi chung thì khỏi phải lo gì cả.
Người đàn ông chắc lưỡi phân bua - Thật ra nếu mình có làm lì mà không cho chúng tiền, chúng nó cũng không làm gì được mình. Chỉ tội nghiệp cho người nhà tới rước lại phải chờ đợi lâu lắc ở bên ngoài chịu nắng nôi, mưa gió. Thôi thì cứ coi như là của thí cho cô hồn sống vậy mà. Vả lại, mình đâu có về hoài đâu, phải không anh"
Thinh gật đầu nhẹ và trong lòng cảm thấy thông cảm cho người đàn ông, cho chính Thinh, cho tất cả mọi người.
Thinh nói trước khi chia tay - Cám ơn anh đã hướng dẫn, xin chúc anh được vui vẻ bên gia đình và thân nhân trong những ngày ở quê nhà.
Người đàn ông trả lời - Cám ơn anh, anh cũng vậy.
Thật ra, như một thông lệ khi đi ra nước ngoài, Thinh đã tra tìm tài liệu hướng dẫn về nơi mà mình sắp tới. Lần nầy, Thinh đã đọc các trang web trên internet về luật nhập-xuất cảnh của Việt Nam hiện tại.
Nhưng thực tế thì luật lệ qui định nào nghĩa lý gì với thực tế. Những người trở lại ngày hôm nay chịu trả vài chục đô la cho những con sâu bọ của thời đại, bù lại họ mang vào gấp bội số lượng quà cáp cho thân quyến.
*
Cửa mở. Một luồng gió nóng hắt vào bên trong con tàu. Hành khách bước lần theo bậc thang để xuống sân bay. Thinh hít vào một hơi thở mạnh và dài. Dòng không khí quê hương ồ ạt cuộn vào buồng phổi. Thinh định quỳ xuống đặt nụ hôn lên mảnh đất quê hương khi bước khỏi cái bậc thang cuối. Nhưng hình ảnh cái trại cải tạo trong tiềm thức giúp Thinh ngừng lại kịp thời. Lở có tên công an chìm đang đứng đâu đó tưởng Thinh là một trong những vị thủ lãnh mất ngôi trở về đất nước sau những tháng năm lưu vong, thì chuốc họa vào thân và gây khổ lụy cho vợ cho con.
Phương tiện để di chuyển hành khách từ chỗ máy bay đậu đến nhà ga là chiếc xe buýt. Nó chỉ có vỏn vẹn một cái ghế chỗ tay lái. Hành khách trong xe, người đứng vịn vào khung cửa và thành xe, kẻ thì đứng nắm chặt cái mấy cái cây sắt chỏi giữa xe hay đứng chàng hảng theo kiểu tấn vỏ để khỏi bị té ngã, còn mấy ông bà lớn tuổi và con nít thì ngồi bẹp hoặc ngồi chồm hổm bên cạnh hành lý xách tay đặt lổn ngổn trên mặt sàn bằng.
Trong dịp tết ta năm 2005 vừa qua, phi trường Tân Sơn Nhứt có toán tình nguyện quân khuân vác hành lý hộ cho Việt kiều về nước và cái cảnh năm đô la cho một chiếu khán và vài mươi đô la cho các thùng đồ chạy qua máy xray không còn nữa. Nhưng, thay vào đó là phương thức mới để 'chọn mặt tìm đô', khi xuất cảnh, Việt kiều nào có vẻ yếu bóng vía và có cái túi quần dầy cợm nhứt so với những người trong hàng thì được cán bộ cửa khẩu 'mời' móc túi ra tại hiện trường để 'kiểm điểm'. Thậm chí, có người bị mời vào 'làm việc' trong một phòng riêng! Ôi, rượu cũ bình mới!
Thuyền Nhân