Tác giả cho biết ông 58 tuổi, đã về hưu, hiện cư trú tại tiểu bang Minnesota, đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ trong số này có bài mang tựa đề "Ịàn Ông Bế Con" và “Đàn Ông Đi Chợ”. Sau đây, thêm một bài viết mới.
*
Hàng năm vào ngày 15 tháng 6 là ngày Father-Day, một tập tục người Mỹ chọn làm ngày lễ dành riêng dể tưởng nhớ người cha. Đây là một nét đặc biệt đáng ghi nhớ rất hợp với tinh thần văn hóa A ÙĐông, cũng là nền tảng luân lý tốt đẹp của người VN trong việc thờ cha kính mẹ.
Người ta nói và ca tụng người mẹ rất nhiều qua sách vở, qua truyền khẩu, nhưng nói về công ơn người cha rất ít. Vị trí người cha thật lớn lao trong xã hội cũng như trong gia đình, coi công ơn của cha như núi Thái Sơn, một ngọn núi cao ngất thuộc tỉnh Sơn Đông bên Tàu, thiết tưởng cũng chưa đủ lời lẽ để đền bù công đức của cha. Người ta thường ví von cha mẹ là trời biển, cao và rộng mênh mông nhưng ý nghĩa về công ơn sinh thành dưỡng dục to lớn hơn vũ trụ , không bút mực nào tả hết được.
Từ lâu tôi muốn viết về cha tôi để ca ngợi cái công trình núi như Thái Sơn kia. Còn đối với nghĩa mẹ như nước trong nguồn, tôi xin mượn lời vàng ngọc của Thiền sư Thích Nhất Hạnh viêt về mẹ có tựa đề “Bông hồng cài áo”, bởi theo tôi, bài viết của tác giả có giá trị để ca ngợi tình mẫu tử. Cha tôi dạy tôi rằng: Đừng viết gì về công trình của cha&người đàn ông trong chức nghiệp làm chồng làm cha đã được ông Trời phó thác, mặc nhiên không cần để được ca ngợi.
Lời dạy của cha tôi chất chứa bổn phận và hy sinh của người gia trưởng mà không cần đền bù, ngầm ý rằng hãy quên mình và thinh lặng vì sự khổ đau đã sắp đặt cho cái kiếp đàn ông. Thảo nào, tôi nhìn trong ánh mắt ông luôn luôn chứa ẩn nhiều nét ưu tư, nhưng tự tin, đôi lúc nghiêm nghị và cương trực. Đôi khi tôi say mê nhìn cha tôi làm việc mà không biết mệt, những công việc nặng nhọc có khi vượt quá sức người nhưng ông cũng giải quyết được, chỉ nhờ sự kiên nhẫn và óc thông minh. Tôi thương cha tôi về cách cư xử với mẹ tôi và con cái khi gặp những khó khăn, lúc vui cũng như lúc buồn trong gia đình. Tôi nhìn cái DŨNG của cha tôi như những người đàn ông khác. Tôi tự hào một người cha thật Việt Nam đã lo cho con nên người, đi tìm manh áo hạt cơm trong vất vả, chịu đựng, khổ cực, chịu sỉ nhục mà không hề thở than. Tôi cám ơn cha tôi dạy dỗ bằng rầy la, có khi dùng roi vọt để trừng trị những đứa con hư. Uy quyền của người cha đem đến TRẬT TỰ và MẪU MỰC trong gia đình Việt Nam:
“Mẹ đánh 100 roi không bằng cha la một tiếng” là câu nói dành phần thưởng cho cha. Tôi vẫn ưa thích lời khuyên tiền nhân dành cho chí khí nam nhi: Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, để nói lên trách nhiệm của người cha.
Tôi mơ hình ảnh người cha có đời sống yên vui nơi thôn quê. Hãy nhìn công việc người cha trên đồng ruộng với con trâu, chân lấm tay bùn, ngâm mình trong ánh nắng chói chan để có bát cơm nuôi sống gia đình:
Trâu ơi ta bảo trâu này,
Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta.
Cấy cày vốn nghiệp nông gia
Ta đây trâu đó ai mà quản công
Bấy giờ cây lúa còn bông
Thì còn ngọn cỏ ngoài đồng trâu ăn.Õ (Ca dao)
Tôi thương hình ảnh người cha trong đôi nạng gỗ, hy sinh một phần thân thể khi chiến đấu với quân thù để đem lại hạnh phúc an vui cho toàn dân. Tôi thắp nén huơng và nghiêng mình trước những nấm mồ của những người cha tử trận hay những người cha đã mất vì lý tưởng tự do hay những hy sinh cho mục đích cao đẹp. Tôi thán phục người cha trong tù cải tạo, chịu sỉ nhục và cực khổ khi bị tra tấn, chỉ vì sa cơ rơi vào tay giặc lúc đất nước tang thuơng. Tôi ứa lệ nhìn những người cha sống lang thang ăn xin trên đường phố, lê gót khắp các hang cùng ngõ hẻm khi đất nuớc đổi chủ. Tôi cảm đông cho người cha vùng kinh tế mới, sống không biết có ngày mai, sương nắng phủ đầy người khổ ải. Tôi cầu nguyện cho những người cha vượt biên đi tới bến bình an, vì trên đại dương những chiếc thuyền mong manh kia, dễ làm mồi cho phong ba bão táp, là mục tiêu của hải tăc cướp của giết người, hãm hiếp phụ nữ, rồi số phận người cha bị chúng đánh đập, trói chân tay thả trôi chìm theo nước, chỉ vì người cha cưỡng chống lại chúng để bảo vệ vợ con. Tôi kính trọng những người cha khoác áo tu hành, dâng trọn đời mình cho chân lý, giữ vững tinh thần đạo nghĩa, sống tha nhân hay đem lòng từ bi hỉ xả cho mọi người, luôn trung thành với lý tưởng tôn giáo dù ở hoàn cảnh khó khăn nào. Tâm tôi rung động những người cha làm nghệ sĩ và những công trình sáng tạo văn hóa của các học giả, đóng góp tài năng của mình làm cho đời thêm vui, giúp con người hiểu biết văn minh tiến bộ chung.
Sau cùng tôi cúi đầu thông cảm cho người đàn ông trong vai trò làm chồng, làm cha trong hoàn cảnh khó khăn nơi xứ người.
*
Cuối tháng 3 năm 1975, chiếc xe đò Liên Hiệp chạy lộ trình Saigon-Biên Hòa đưa gia đình tôi đến Trung tâm hành hương Bình Triệu để cầu xin Đức Me ban ơn bình an vào lúc tình cảnh đất nước đang tràn lan khói lửa. Các tỉnh miền Trung đã lần lượt di tản nhưng người dân Saigon vẫn sinh hoạt bình thường, không thấy bầu không khí chiến tranh là gì.
Gia đình tôi gồm có cha me tôi chúng tôi và 2 con còn nhỏ tham dự những giờ đền tạ, Thánh lễ Misa tại tượng đài Đức Mẹ , dịp này cha tôi mua 4 tràng hạt tặng vợ chồng tôi và 2 cháu nhỏ, bắt chúng tôi đeo vào cổ rồi cha tôi nói:
ẪỊây là chuỗi Mân Côi cha mẹ cho con cháu, hãy giữ gìn và nhớ kinh nguyện sớm tối, giữ vững đức tin dù ở đâu và bất cứ hoàn cảnh nào, hãy nhớ đến quê cha đất tổ. Ữ
Chúng tôi cúi đầu cám ơn cha, còn mẹ tôi rưng rưng nước mắt. Tôi cầm tay cha, nghẹn ngào nói không hết lời:
ỮDạ vâng, con sẽ làm theo ý cha mẹ. Ữ
Rồi chẳng ai bảo ai, mọi người cùng khóc to, hai đứa nhỏ thấy người lớn ồn ào cũng ghào thét thảm thiết trông cám cảnh thật đau lòng. Sau giây phút cảm động lắng xuống, đầu óc tôi trở nên suy tư về lời nói của người cha:Ữ &. giữ đạo hạnh, dừng quên quê cha đất tổ&Ữ
Thì ra cha tôi biết trước tình thế sẽ thay đổi, trong tâm cha mẹ tôi đã sắp đặt một chuyến đi xa lìa quê hương cho con cái. Cuộc gặp gỡ khó quên hôm đó không ngờ là một sự chia ly giữa tình cha con, tình mẫu tử.
Gia đình tôi tá túc tạm thời ở nhà người quen như cha tôi đã sắp xếp trước chờ cơ hội thuận tiện để lên đường&Rồi cha mẹ trở về xứ Bưởi, kể từ đó chiến sự càng ngày càng gia tăng. Tình hình an ninh không cho phép tôi đi xa, kể cả việc trở về đất Đồng Nai thăm gia đình. Như vậy tôi không còn nhìn thấy cha mẹ tôi nữa.
Tống Chí Linh