Hôm nay,  

Nỗi Đau Nhớ Mẹ

18/12/202400:00:00(Xem: 1202)
Tac gia nguyen mong Giang
Tác giả Nguyễn Mộng Giang (hình do TG cung cấp)
 
Tác giả Nguyễn Mộng Giang sinh trưởng tại Việt Nam, nay định cư ở Hoa Kỳ. Bà lần đầu tham gia chương trình VVNM với bài “Đời bỗng quạnh hiu”. Tác giả cho biết sở thích của bà là làm thơ, viết văn, phổ nhạc. Bà đã có được vài tuyển tập truyện ngắn. Bài viết kỳ này là lời tâm tình và nỗi nhớ về người mẹ đã mất đúng vào đêm Giáng Sinh.
 
***
 
Công lao dưỡng dục ơn từ mẫu
Báo hiếu chưa tròn mẹ thứ tha
Sầu dâng chất ngất hồn con trẻ
Luyến tiếc khôn nguôi bóng mẹ già.
 
Vâng! Thưa mẹ, bốn câu thơ trên con viết vào đúng cái ngày mẹ vĩnh viễn rời bỏ chúng con ra đi. Tám năm rồi, nỗi đau mất mẹ vẫn chẳng hề nguôi ngoai. Mỗi lần nghĩ đến mẹ là con tỉnh hẳn người không ngủ được. Đêm nay cũng vậy! Mưa rả rích suốt từ buổi chiều, bầu trời xám ngắt, phủ một màu thê lương rét buốt. Cứ mỗi độ Đông về, con lại nhớ mẹ quay quắt, không làm sao quên được ngày Giáng Sinh buồn năm ấy. Mẹ hấp hối nơi phòng ICU của bệnh viện.       
 
Hôm ấy là thứ Bảy, 24 tháng 12. Buổi chiều chúng con lại có cái đám cưới con một người bạn, và tối nay nhà chúng ta sẽ có khách ở xa đến. Đám con nuôi của mẹ đã lâu không gặp từ tiểu bang Arizona đổ về San Jose thăm mẹ nhân ngày lễ Giáng Sinh. Buổi sáng, thay quần áo cho mẹ đi lọc máu con thấy mẹ rất yếu, không phản ứng gì cả, gọi mẹ cũng chẳng ừ hử. Con nghĩ chỗ lọc máu sẽ chuyển mẹ vào nhà thương. Nhưng không, họ vẫn đưa mẹ về nhà như thường lệ làm chúng con tưởng chắc mẹ không sao.
 
Về nhà, mẹ chẳng cựa quậy và ăn uống gì được ngày hôm đó cả. Buổi chiều, trước khi đi ăn cưới, vợ chồng con không an tâm, vào phòng thăm mẹ một lần nữa. Chồng con thấy mẹ hâm hấp nóng và có vẻ không ổn (mặc dù mẹ chỉ nằm yên và thở đều). Chồng con bàn với bố và nhờ Tùng, Huy (hai đứa con trai của chị Hạc) đưa mẹ vào thẳng nhà thương mà không cần phải gọi 911. Rồi chúng con đi dự tiệc cưới, nhưng sao lòng con cứ như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Con ra ngoài gọi phôn về hỏi thăm mẹ và xem đám con nuôi của mẹ đã đến chưa? Chị Hạc bốc phôn, con nghe văng vẳng trong điện thoại tiếng khóc bù lu bù loa, chị Hạc nói đó là tiếng khóc của cô Xinh, hàng xóm láng giềng của nhà ta ở VN tháp tùng theo đám con nuôi của mẹ sang San Jose thăm mẹ. Vừa đến nhà ta, hay tin mẹ bị như vậy nên cô òa lên khóc om xòm.
 
Con chưa kịp hỏi gì thì chị Hạc đã báo tin nhà thương cho biết mẹ chắc không qua khỏi. Con cảm thấy chân tay bủn rủn và đứng không vững, cảm giác y hệt như lúc nghe tin em Nam bị ung thư gan thời kỳ cuối. Con trở vô bàn tiệc lặng lẽ ngồi xuống cố kềm không khóc mà sao tay con lạnh ngắt và chân con run bần bật. Con bíu lấy tay chồng con và nói vào lỗ tai anh ấy:
 
- Chị Hạc bảo nhà thương báo mẹ sắp chết rồi! Bây giờ mình phải làm sao anh?
 
Anh nắm lấy tay con bóp nhẹ và nói:
 
- Bây giờ mình về cũng đâu có thay đổi được cái gì, chẳng lẽ giữa đám cưới mình lại báo tin buồn để đi về thì kỳ quá, ráng một chút xíu nữa đến phần cắt bánh rồi mình xin về sớm.
 
Ở tiệc cưới về, chúng con ghé qua nhà thay quần áo rồi vào ngay nhà thương. Vì mẹ nằm phòng ICU nên họ chỉ cho vào thăm từng người một. Mà mẹ có biết gì đâu mà thăm với viếng, người mẹ đầy những ống, dây nhợ treo lủng lẳng. Con chẳng dám lại gần, chỉ đứng xa xa nhìn thoáng mẹ một cái rồi con bưng mặt chạy ra ngoài. Mẹ biết không? Con tuy ngổ ngáo, bị cả nhà gọi là “con nặc nô”, con “giặc cái”. Nhưng thật ra con rất là tình cảm, phần nội tâm con rất tỉ mỉ và sâu sắc. Con sợ những cảnh sinh ly tử biệt, con sợ nhìn thấy những giây phút cuối cùng mà mẹ phải chịu đựng. Nó làm đau lòng con lắm mẹ biết không? Nó sẽ ám ảnh con suốt đời.
 
Con mặc kệ mọi người nghĩ sao về con, rời khỏi phòng ICU con men theo hành lang tìm đến tượng Đức Mẹ. Nhà ta đạo Phật, nhưng nhà thương không có tượng Phật chỉ có tượng Chúa mà thôi. Trong giờ phút bi thương này, đối với con, Chúa Phật gì cũng như nhau. Con thành tâm cúi đầu cầu khẩn, xin cho giây phút cuối đời mẹ sẽ được nhẹ nhàng thanh thản ra đi. Xa xa đâu đó, vọng lại tiếng chuông nhà thờ đổ liên hồi báo hiệu Chúa đã giáng trần ban ơn. 
 
Rồi chúng con về nhà, chẳng ai đi ngủ được, mọi người quây quần bên bàn ăn hồi hộp theo từng tiếng chuông điện thoại. Bốn giờ sáng, nhà thương lại “báo cáo”:
 
- Bây giờ là máy thở chứ không phải là mẹ của cô thở nữa, cô có muốn vào thăm không?

Chồng con nghe vậy lại chở con vào một lần nữa mà không dám đánh thức bố dậy vì bố đã quá mệt mỏi từ đầu hôm đến giờ rồi. Mẹ vẫn nằm yên thoi thóp với những ống cắm từ mũi, miệng và dây nhợ máy móc trợ tim. Con ngồi bó gối ngoài phòng ICU chứ không dám vào, chỉ có nhà con vào mà thôi. Đến 6 giờ sáng, thấy tình trạng mẹ vẫn không thay đổi, nhà con chở con về để đổi cho bố vào thăm mẹ lần cuối kẻo không kịp.
 
Mẹ ra đi lúc 7 giờ 15 phút sáng, bên cạnh có bố vuốt mặt và đọc kinh cho mẹ. Như vậy có nghĩa là sáng hôm qua, kể từ lúc con thay quần áo để mẹ đi lọc máu cho đến lúc mẹ ra đi vĩnh viễn, mẹ không hề tỉnh lại một lần nào. Ngày 24 đã qua ngày 25 vừa đến, bình minh đã lên cao mà vạn vật như còn đang say ngủ sau một đêm tưng bừng náo nhiệt chào đón Chúa hài đồng giáng sinh. Một Noel buồn đầy đau thương tang tóc.
 
 
Mẹ đi rồi nhà chúng ta lạnh lẽo lắm! Dù mẹ chỉ âm thầm như một cái bóng mà sao con vẫn thấy ấm lòng. Bây giờ không còn mẹ, nhìn đâu cũng thấy kỷ niệm, con nhớ mẹ vô cùng mẹ ơi! Nhưng nỗi đau của con cho dù có cao đến đâu chăng nữa cũng không thấm gì so với nỗi mất mát to lớn của bố. Mẹ biết không? Sau khi an táng lo cho mẹ xong xuôi, cuộc đời bố hầu như chỉ khép kín vào bốn bức tường. Suốt ngày bố chỉ ở trong phòng, lẩn quẩn với những đồ vật kỷ niệm của mẹ. Thỉnh thoảng lại đứng trước tấm ảnh treo trên tường của mẹ mà lẩm bẩm trò chuyện. Bạn bè đến thăm bố cũng không tiếp, chỉ ra chào hỏi, cám ơn rồi xin phép cáo lui vào phòng. Điều mà con sợ nhất là nghe bố rên rỉ, âm thầm gọi mẹ làm con chỉ muốn chết liền tại chỗ. Nó đau một cách lạ kỳ, đau đến nỗi con không thở được, nghe lồng ngực nhói buốt. Con phải mở toang cửa bước hẳn ra ngoài sân, ngửa mặt lên trời hít lấy hít để không khí cảm tưởng như quả tim mình sắp ngưng đập ngay tức thì.
 
Lúc mẹ còn sống, có thói quen hay gấp giấy tissue làm bốn miếng vuông vức gọn gàng xếp thành từng đống. Mỗi lần đi đâu, mẹ lại lấy một ít bỏ vào ví mang theo để xài. Khi mẹ mất rồi, con dọn dẹp lại phòng mẹ cho gọn gàng, bố không cho vất đống tissue đó đi, bố cất vào một cái hộp bảo để đấy bố xài dần. Con biết bố chẳng muốn thay đổi đồ vật gì của mẹ cả, bố muốn nhìn vật để nhớ người, để ôm lấy nỗi đau một mình. Chết người được đấy mẹ ạ! Con đã cố gắng xóa bỏ đi những vết tích của mẹ để kéo bố trở lại với cuộc sống bình thường nhưng bố không chịu, con biết làm sao hơn? Tội nghiệp lắm! Mẹ biết không? Mỗi lần bố sụt sịt, bố lại mở cái hộp tissue đó ra và bố lại mếu máo rên rỉ: “Ối giời ơi! Mợ ơi! Cái đống giấy mợ xếp này tôi xài đến đời nào cho hết đây?”. Mẹ nghe có đứt ruột không? Riêng con, mỗi lần nghe như thế con lại chạy trốn vào phòng tắm để khóc một mình. Cũng như ngày hôm nay khi viết đến đoạn này, con vẫn không cầm được nước mắt. Có điều ngày hôm nay, đã 8 năm qua, Bố cũng đã được đi theo mẹ một năm hơn rồi. Cho nên con một mình khóc cho “thoải mái” để lồng ngực không bị đau bởi phải dồn nén lại vì khóc lén. Tám năm trước sở dĩ con phải trốn vào nhà tắm để khóc vì con sợ bố đang buồn nhớ mẹ, con chẳng an ủi được bố mà còn khóc theo để rồi cùng ôm nhau chìm đắm trong nỗi đau thương mất mẹ thì sự ai bi này, tuổi già của bố làm sao mà chịu cho thấu?
 
Con lúc nào cũng sống vui vẻ, cố gắng khỏa lấp đi hết những kỷ niệm về mẹ để bố đừng nhớ đến mẹ nữa mà cố gắng sống cho vui vẻ tuổi già. Con biết nỗi đau của bố không ai có thể xoa dịu được ngoại trừ một mình bố. Mẹ không thể nào sống đời với bố được, đó là luật sanh tử không tránh khỏi. “Sinh, lão, bệnh, tử” ai không một lần phải chết? Con cũng nhờ dựa vào bốn chữ này và cố gắng không nghĩ đến mẹ nữa, nổi buồn mới bớt đau. Tuy là nói vậy, nhưng con rất hiểu nỗi đau của bố, bởi không nghĩ đến mẹ thì thôi, mỗi lần nghĩ đến, nỗi đau kéo đến không ngừng, đang ngủ con cũng phải bật ngồi dậy bởi không thở được. Bây giờ, bố cũng đã đi theo mẹ một năm hơn rồi, nỗi đau chồng chất trong con cũng chẳng kém gì.
 
Mẹ ơi! Noel lại sắp đến nữa rồi, gợi lại trong con biết bao kỷ niệm về mẹ, con nhớ cái tuần lễ sau ngày mẹ mất, mẹ hay về gõ “cạch, cạch” cho con nghe, chỉ mình con phát hiện tiếng gõ trước nhất mà chẳng ai nghe được cả. Tại sao trong ngần ấy đứa con (chín đứa) mẹ không chọn ai khác mà lại chọn con? Điều đó chứng tỏ cho thấy về mặt tâm linh, con có thể tiếp xúc được với mẹ, phải không mẹ?
 
Buổi sáng hôm sau ngày thiêu mẹ, tất cả anh chị em vẫn còn đủ mặt ở nhà con, còn đang ngủ nướng vì quá mệt mỏi sau tang lễ, mẹ lại về gõ “cạch, cạch” nữa! Tiếng gõ nghe rất lạ tai mà cho đến bây giờ, chưa một lần nào con được nghe lại. Đặc biệt lần này, tất cả anh chị em đều mắt nhắm mắt mở thò đầu ra hỏi với giọng ngái ngủ: “Ai gõ cửa vậy?”.  Chỉ có bố vẫn nằm yên trong phòng không ra mà chỉ hỏi: “Đứa nào gõ cửa đấy?”. Con đã nói mẹ về gõ tiếng động cho con nghe mà chẳng ai chịu tin, đến hôm nay mọi người đều nghe rõ mồn một tiếng gõ cửa phòng mới chịu tin là mẹ linh thiêng. Lúc bấy giờ nhà con mới lên tiếng:
 
- Hôm nay mẹ về gõ tiếng động mà ai cũng nghe được rõ ràng rồi, chắc mẹ đã an tâm ra đi, không còn về gõ nữa đâu.
 
Quả nhiên từ đó về sau chúng tôi không bao giờ còn nghe được một tiếng động nào giống như vậy nữa hết. Giáng Sinh lại đến nữa rồi! Con ước ao một lần nào đó cho con gặp lại mẹ dù chỉ là trong giấc ngủ, trong giấc mơ hay là trong tiếng gõ cũng được. Mẹ cứ về, mẹ cứ gõ, con không sợ, con không sợ đâu, con nhớ mẹ vô vàn mẹ ơi! Tám năm rồi, mẹ đã đi về đâu? Mẹ có gặp được bố không? Con chắc là có! Nếu không, sao bố bỏ chúng con ra đi một mạch mà không hề có một hiện tượng quay về báo mộng cho chúng con biết như là mẹ dù chỉ bằng một tiếng động mà thôi? Bố gặp mẹ rồi nên vui quá không quay về nữa, đúng không?

Và con cũng rất hy vọng nơi một cõi Trời xa xăm nào đó, không bệnh tật, không đau đớn, không sanh tử, bố mẹ đang vui vẻ, hạnh phúc nắm tay nhau, vĩnh viễn không bao giờ lìa xa nhau.
     
 
Nguyễn Mộng Giang
 

Ý kiến bạn đọc
09/01/202522:46:11
Khách
Cảm ơn Tác Giả chia sẽ một bài viết cảm động.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 409,862
Đôi lời phi lộ: hai tiếng "cuối đời" tôi dùng không mang ý nghĩa sau bài ký này tôi không tiếp tục viết nữa. Đây chỉ là cái tên tôi đặt dựa theo nội dung tôi muốn diễn đạt dưới đây. ... Kể từ khi việc đưa thân xác người Việt sống lưu vong, mong muốn được chôn cất tại quê nhà không còn rào cản, vợ chồng tôi chọn cách hỏa táng thân xác sau khi mất. Lựa theo cách này vừa đỡ tốn kém vừa dễ dàng mang tro cốt trở về quê hương. Điều mong ước được "lá rụng về cội" tôi đã dứt khoát. Riêng việc chọn cái cội ở nơi nào trên dải đất hình chữ S cũng chẳng dễ dàng gì! Bởi tôi sinh ra nơi đất Bắc, vợ tôi quê mãi tận cuối phương Nam, nên tôi mất khá nhiều thời gian lựa chọn, tìm kiếm.
Thời gian này, tôi được cất nhắc làm “quan lớn” trong một xứ đạo ở quận Cam (Orange County). Vì vừa vào làm việc trong Hội Đồng Mục Vụ của cộng đoàn, giáo xứ, nên tôi phải tập dần nhiều việc, như tập các câu kính thưa để lên phát biểu trước cộng đoàn cho quen, còn phải tập cách ăn nói cho chững chạc, vì bây giờ mình là quan rồi, dễ bị người ta “soi” lắm. Chẳng hạn như hôm trước, Quan Chủ Tịch Cộng Đoàn, gọi tôi ra ngoài nói chuyện:
Tôi thật sự cảm phục các thầy cô dạy tiếng Việt tại các trung tâm Việt ngữ. Tất cả là thiện nguyện viên. Họ hy sinh cuối tuần để làm một việc không những không lương mà còn phải đối đầu với những việc không vui như áp lực từ phụ huynh... Tôi xin nhắn gởi một điều đến phụ huynh, các thầy cô và các linh mục. Học tiếng Việt là một điều rất khó đối với các em vì trong tuần các em đi học cả ngày ở trường toàn nói và đọc tiếng Mỹ. Về nhà thì xem TV, coi internet, nghe radio cũng toàn tiếng Mỹ. Mỗi tuần vào nhà thờ học tiếng Việt chỉ có hai tiếng mà nhiều thầy cô lại cứ nói tiếng Mỹ với các em. Trớ trêu là sau khi học xong, lúc đi lễ, các linh mục lại giảng phúc âm cho các em bằng tiếng Mỹ. Xin các linh mục, các thầy cô và phụ huynh nói tiếng Việt với các em càng nhiều càng tốt...
...Em rất hãnh diện được phục vụ trong quân đội Hoa-Kỳ dù chỉ là một hạ sĩ quan. Em yêu thích và không hối tiếc chút nào những việc em làm trong đời lính. Chỉ có một điều duy nhất hối tiếc ám ảnh em đến nay là người bạn đồng đội tri bỉ tri kỷ của em ngã gục phanh thây mà em không có mặt ở đó. Nó học chung với em sáu tháng Quân Trường Fort Sill, Oklahoma, từ tháng May 7-November 15, 1998, rồi hai đứa tình nguyện qua Iraq là chiến trận nguy hiểm nhất lúcđó,” Hùng ngửng đầu nói dồn dập với đôi mắt dõi nhìn trời cao như đang tìm người chiến sĩ đồng đội xưa. “Thương mến nhau còn hơn anh em ruột mà!”...
Chị Tâm trưởng nhóm Yoga gần bẩy mươi tuổi sở hữu thân hình cao thon săn chắc như người mẫu, chị nghiện bộ môn này vài thập niên trước lúc chị còn đi làm. Về hưu buồn tay buồn chân, chị rủ vài bạn thân đến nhà chị tập cho vui, tiếng lành vang xa, bây giờ nhóm của chị bành trướng đến mười mấy người, cô Ba là thành viên mới toanh thọ giáo chị. Cô vốn kín tiếng lại là ma mới nên chỉ nghe các chị hóng đủ thứ chuyện trên đời, thỉnh thoảng cô góp một câu giúp vui, tuyệt nhiên cô câm như hến khi có người cao giọng dạy đời hay chê bai ai đó.
Khi một mình trong tứ bề hiu quạnh nên tự thân cảm thấy lẻ loi. Đó là cảm nhận riêng tôi khi ngồi đợi xe đò ở vùng kinh tế mới. Thời ấy không mấy ai có cái đồng hồ đeo tay để biết giờ giấc, chỉ biết giấc sáng sớm khi mặt trời chưa mọc sẽ có chuyến xe đò duy nhất trong ngày về Sài gòn, là xe ngày hôm qua từ Sài gòn lên. Nhớ những hôm sương mù bao phủ núi rừng nên tầm nhìn hạn chế càng cô độc vì cô quạnh, cảm giác lẻ loi len lỏi vào tâm khảm hay từ trong tâm khảm lan toả ra núi rừng âm u, sự lẻ loi và bất lực cho đến khi có ánh đèn vàng mờ đục xuất hiện trong màn sương mù đặc như nước vo gạo là mừng rỡ hôm nay được về nhà vì nhiều hôm ngồi đợi tới mặt trời mọc cũng không có xe vì xe hư xe hỏng gì đó, người ta không chạy ...
... Ừ nhỉ, cũng đến lúc phải quyết định đặt tên cho con là vừa. Mình cứ lo nào là trang trí căn phòng, mua quần áo tã lót, sữa… cho con mà quên mất điều quan trọng là phải cho con một cái tên thật ý nghĩa, chứ đâu phải gọi thằng cu bé là được đâu! Mà biết làm sao khi bên ngoại muốn đặt tên này, bên nội lại muốn đặt tên kia thì làm sao giải hòa được hai bên đây?! Từ chối bên ngoại hay bên nội cũng đều sợ làm buồn lòng họ, vì đây là cháu đầu lòng trong họ nên ai cũng muốn tên mình đưa ra được cha mẹ nó chọn!...
... Ra về tôi suy nghĩ liên miên về tình bạn lính, bạn tù, bạn đời thật quý “Cuộc sống chẳng có gì đáng quý hơn là hạn chế làm tổn thương người khác và xoa dịu một tâm hồn khổ đau với tất cả những gì mình có thể” (Olive Schreineray), anh Thân đến với anh Mùi trong lúc này thật thích hợp vì họ đã hiểu nhau và hơn hết là đồng cảnh ngộ. Còn tình cha con thương yêu quấn quýt thì đẹp như một bài ca...
Hồi nhỏ, khi tôi học trường làng, ngoài câu cách ngôn: “Tiên học lễ, hậu học văn” thầy giáo còn cho viết vào vở bài học thuộc lòng đầu tiên: Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”(khuyết danh) Bài học thuộc lòng này được cha truyền con nối và theo tôi suốt cả cuộc đời. Tôi nhớ thời thơ ấu, vào dịp Tết, các chú thím, cô cậu đem biếu ông bà nội hộp trà, cân mứt… Trong năm, vườn nhà thu hoạch được thứ gì thì đem đến cho ông bà thứ ấy - khi quả bí, lúc trái bầu… Khi ông bà ốm đau thì sớm hôm thăm viếng, thuốc thang… Như thế coi như làm “tròn chữ hiếu.”
... Mặc hai bên lời qua tiếng lại, ông lủi thủi ứa nước mắt đi vào phòng. Trời mùa đông sẫm tối thật nhanh. Bóng tối chườm lạnh khoảng sân bên ngoài và bao trùm lấy căn phòng nhỏ. Ông vẫn đứng lặng yên như pho tượng, cảm giác như mình đang đi về phía hư không. Tuổi già giọt lệ như sương. Nỗi đau của người già không bật thành tiếng khóc, mà thấm vào từng thớ thịt, ray rứt từng hơi thở. Ông nghe ngực mình nhoi nhói như muốn vỡ tung ra. Có tiếng bát đũa khua lanh canh, rồi mùi thức ăn thơm nồng bốc lên. Không ai mời ông ra ăn cơm , mà ông cũng không thấy đói. Ông chỉ muốn được nằm xuống rồi ngủ mãi một giấc dài không bao giờ thức dậy. Cuộc sống của ông là những chuỗi ngày đau đáu. Co ro với cái lạnh của mùa đông miền Bắc Mỹ, không máy sưởi , tay chân buốt cóng, ông thấm thía câu nói: Cha mẹ thương con biển hồ lai láng, Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày . Đành vậy chứ biết sao. Nước luôn chảy từ trên cao xuống thấp mà...
Nhạc sĩ Cung Tiến