Hôm nay,  

Nghiệp Hoa

07/05/202402:29:00(Xem: 1644)
05072024 Y Nhi _ Nghiep Hoa
Hình Tác Giả gửi

  

Tác giả tên thật là Nguyễn Thị Dung lần đầu tham dự VVNM. Trước năm 1975, cô tốt nghiệp Học Viện Quốc Gia Hành Chánh và làm việc tại Bộ Tài Chánh VNCH. Nguyễn Thị Dung vượt biển và định cư tại tiểu bang Virginia, Hoa Kỳ từ năm 1984 cho đến nay. Cô làm việc cho Bưu điện USPS và đã về hưu. Cô còn là hội viên hội Văn Bút VN Hải Ngoại từ năm 2023.

 

*

Quỳnh yên lặng lắng nghe người chủ tiệm bán hoa lan kiên nhẫn và say mê giải thích về đặc điểm và cách chăm sóc hoa lan cho hai vợ chồng khách hàng người Mỹ đến mua hoa trong khi nàng chọn hoa. Đó là người đàn ông khoảng gần 50 tuổi, khá đẹp trai và thông thạo Anh ngữ… có vẻ là người có học vì cách dùng chữ cũng như kiến thức về hoa lan.

 

Nàng đi quanh tìm xem những cây hoa lan đặc biệt thường không có bán ở những khu bán hoa trong siêu thị, và chọn được hai cây lan hiếm mà nàng rất thích cũng như chờ đến phiên mình trả tiền và hỏi cách chăm sóc loại hoa lan Vanda mà nàng chưa trồng loại hoa này ở xứ lạnh. Quỳnh cũng đã đến đây mua hoa nhiều lần với chị nàng nên biết tính chủ nhân thường nói chuyện lâu với khách hàng và có thói quen tiếp từng người một, tiệm hoa nhỏ và thường không đông khách nên cũng không phải chờ lâu, hơn nữa nghe anh chàng chủ nhân nói về hoa lan thì cũng thú vị vì nàng rất thích trồng hoa lan.

   

Sau khi tính tiền và tiễn khách, chàng chủ tiệm niềm nở:

- Xin chào hai bà, hôm nay chúng tôi có nhiều hoa mới về từ Indonesia…cây lan Vanda mà bà Quỳnh đang cầm rất hiếm có… xin lỗi đã để hai bà chờ …

 

Quỳnh để hai cây hoa lan quầy tính tiền, vui vẻ:

- Cám ơn ông Phong, nghe ông giải thích về hoa lan rất hay, cũng có nhiều cách trồng hoa lan mà tôi chưa được biết nên vừa xem hoa vừa nghe ké cũng vui. Ông nói đúng, hai cây hoa này tôi chưa trồng ở đây bao giờ nên nhờ ông chỉ dẫn  cách chăm sóc .

 

Thủy, chị của Quỳnh xen vào:

- Thật là may, chúng tôi đến đúng lúc có hoa mới về… tôi cũng chọn được một cây.

 

Sau khi hướng dẫn cách chăm sóc cho loại lan Vanda cho hai chị em khách hàng, Phong để từng cây lan vào hộp carton và lấy giấy báo chèn chung quanh chậu cho cây vững. Anh làm một cách cẩn thận, nâng niu từng cành hoa. Quỳnh chăm chú nhìn chủ nhân… vừa khâm phục vừa cảm khái lòng yêu hoa, không nệ hà thời giờ miễn sao cho hoa được tươi tắn và an toàn cho đến khi khách hàng mang về nhà.

 

Xong việc, anh ngắm lại mấy cây lan như ngắm lại tác phẩm rồi mới nhìn khách hàng.

- Tôi đã bớt cho bà Quỳnh 15 phần trăm cho khách hàng quen rồi đấy … hy vọng là bà thưởng thức loại hoa mới này và khi nào cây có hoa lại, bà cho tôi biết nhé… 

 

Quỳnh nhẹ nhàng:

- Tôi cũng mong là sau khi hoa tàn, tôi sẽ chăm sóc, nếu năm tới cây có hoa, tôi sẽ chụp hình để khoe với ông Phong, hầu hết những cây lan tôi mua ở đây, năm sau đều có hoa lại.

 

Anh chàng chủ nhân gật gù:

- Ít người có khiếu và kiên nhẫn để trồng hoa lan như bà. Có lẽ vì bà và tôi đều mê hoa lan từ ngày còn nhỏ ở Ban Mê Thuột.

 

Quỳnh nhìn Phong, thoáng nhớ lại những lời chàng ta kể lại sự say mê săn hoa lan của hai cha con khi anh theo cha vào rừng tìm những cụm hoa lan mọc trên những cành cây trong vùng ẩm thấp trên sườn đồi của vùng cao nguyên Ban Mê Thuột.

 

Lúc đó, Phong còn nhỏ và rừng núi cao nguyên còn đầy thiên nhiên hoang dã nên những ngày vào rừng tìm hoa lan thật là thú vị. Vui nhất là có một lần, anh chàng kể lại, sau khi trèo lên cây, bóc được nguyên cả gốc cụm hoa Thuỷ tiên vàng rực nhưng không may có một cành khô gẫy đụng mạnh vào tổ ong gần đó làm cả đàn ong túa ra tấn công kẻ phá hoại làm hai cha con chạy bán sống bán chết mới đến được nhà người Thượng ở cuối thung lũng để xin… tị nạn!!! Điều kỳ lạ là ong không đốt mấy người ở quanh đó mà chỉ tìm hai cha con người phá tổ ong đốt để trả thù mà thôi.

- Có lẽ như vậy ông Phong ạ, nhưng quả thật sự say mê và hiểu biết về hoa lan thì tôi chịu thua ông… tôi có cảm tưởng như ông đã để cả tâm hồn vào hoa lan… dường như ông không phải là người bán hoa lan mà là một nhà nghiên cứu và truyền đạt đến mọi người lòng yêu hoa lan như ông vậy.

 

Phong tươi cười:

- Xin cám ơn bà.

 

Hai chị em Quỳnh chào chủ nhân ra về trong khi anh chàng thao thao bất tuyệt với người khách tiếp. Cái cung cách có vẻ cổ xưa… luôn gọi khách là ông bà và xưng tôi làm Quỳnh nhớ lại những ngày làm công chức cũ… nàng thở dài vì không hiểu tại sao người chủ nhân lại bỏ công việc có lương khá cao mà mở tiệm bán hoa lan nhỏ bé này. Phong có người cháu tên Kha thường đến phụ giúp chú coi sóc và phụ bán hoa trong những ngày cuối tuần hay khi Phong bận đem những cây lan thật đẹp và đặc sắc đi dự những cuộc thi về hoa lan đã kể cho nàng nghe. Chính Kha cũng không hiểu tại sao, mới đầu thì tiệm hoa chỉ mở  cửa hai ngày cuối tuần thôi vì Phong bận đi làm nhưng dần dần bỏ việc làm và ở tiệm cả tuần, khi không có khách thì cắt tỉa và trồng những cây lan nhỏ để gây giống và bán. Giá hoa lan ở đây tuy cao hơn nhiều nơi khác, nhưng cả tiệm hoa nhỏ và căn nhà kiếng bên cạnh cũng không có nhiều hoa, hơn nữa với cách tiếp khách của chủ nhân thì lợi tức chẳng là bao!!! Và dường như gia đình của chủ nhân cũng không được hài lòng cho lắm vì thâu nhập của tiệm kém xa so với việc anh đi làm.

 

Đã nhiều năm, Quỳnh đến mua hoa khoảng một hoặc hai lần trong một tháng, lúc đó Quỳnh còn đi làm và hay dùng tiền làm việc phụ trội để mua hoa. Có vài lần Quỳnh đi với chồng nàng đến mua hoa và giải thích cho anh nghe lòng say mê của chủ nhân mà Quỳnh gọi là nghiệp hoa khi anh thắc mắc về anh chàng bán hoa có khả năng Anh văn như người Mỹ mà có khi cả nửa tiếng mới bán được một cây hoa vài chục đồng!!!

 

Chồng Quỳnh cũng không ngạc nhiên cho lắm vì thấy vợ cũng mê trồng hoa lan, mặc dù rất bận vì đi làm và phải lo công việc nhà, hơn nữa không có nhà kiếng mà chỉ có cửa sổ để treo hoa trong mùa đông mà cũng gắng trồng hoa, mùa hè thì đem ra vườn treo dưới cây có bóng mát gần hồ có nước phun. Nàng thường khoe với anh khi có giò hoa lan mới nở, đặc biệt vào mùa đông khi Tết đến thì ít nhất cũng có ba bốn chậu lan có hoa nở rất đẹp để trên bàn trong phòng khách. Quỳnh biết chồng không mê hoa lan như nàng nhưng chiều vợ, khi rảnh anh làm móc treo hoa và rất thích chụp hình hoa lan.

 

Khi hai vợ chồng Quỳnh về hưu sớm, thỉnh thoảng hai chị em nàng mới đi mua hoa lan… đã hơn hai chục năm rồi …vẫn tầng dưới của căn nhà nhỏ, và người chủ nhân tóc đã pha chút muối tiêu nhưng vẫn niềm nở như ngày nào bên những cây lan đủ mầu phảng phất mùi hương thanh thoát…

 

Rồi thì đại dịch Covid xẩy ra… hơn hai năm Quỳnh không ghé mua hoa dù biết tiệm vẫn mở cửa bán hoa vì email vẫn gửi hàng tháng… cho đến khi dịch đã giảm và hoa lan nàng trồng cũng đã chết nhiều… hai chị em Quỳnh đến tiệm mua lan cho mùa Giáng Sinh… gặp lại, chủ nhân niềm nở hỏi thăm… xin lỗi vì độ này ít có hoa quý đến từ những vùng nhiệt đới. Quỳnh thấy Phong có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ ân cần và nàng không thể nào ngờ được đó là lần gặp gỡ cuối cùng với người tri kỷ về hoa.

 

Hai lần sau Quỳnh đến mua hoa nhưng tiệm đóng cửa, qua cửa kính vẫn thấy nhiều hoa nên cho là chủ nhân bận đi đâu đó thôi, nhưng rồi không thấy email gửi hàng tháng và thấy trên website thông báo tiệm tạm đóng cửa. Khoảng mấy tháng sau, có dịp đi ngang, Quỳnh ghé qua thì thấy vẫn có hoa bên trong và cửa có lock box để bán nhà… thật ra tiệm đã có lock box vài lần nên hai chị em nàng cũng không chú tâm cho lắm.

 

Cho đến khi Quỳnh nhận được email báo tin tiệm sẽ mở cửa bán hoa lần chót và cũng ghi chú là không có nhiều hoa, và sẽ bán hết tất cả hoa tiệm có. Hai chị em Quỳnh đến tiệm sớm hơn vì Quỳnh muốn mua mấy chậu hoa quý mà chủ nhân không bao giờ bán, chỉ chưng cho đẹp và để dành để dự những cuộc thi hoa lan mà thôi.

Quỳnh thật ngạc nhiên khi thấy trước cửa tiệm đã có khoảng hơn ba chục người xếp hàng, hầu hết là người Mỹ… tìm mãi mới có chỗ đậu xe…vào hàng đứng chờ, lao xao Quỳnh nghe họ nói về người chủ nhân… khi cửa mở… mỗi người khách  vào cầm lấy ngay hai hay ba cây lan trên tay và khi đến lượt hai chị em nàng thì hầu như đã hết, mặc dù cây có ít hoa và trông khô khan cằn cỗi như đã lâu không được chăm sóc…

 

Quỳnh ra sân sau, thấy còn vài cây lan và gặp Kha, cậu giúp việc bán lan ngày trước. Quỳnh vô cùng xúc động và ngỡ ngàng khi Kha cho biết Phong đã mất vào cuối tháng Giêng gần Tết.

 

   - Mặc dù bị cảm nhưng chú Phong vẫn mở cửa hàng vì muốn khách có hoa lan chưng trong ngày Tết. Cháu có đến giúp chú vài ngày nhưng gần Tết thì được tin chú đã mất. Cháu rất buồn vì ngoài tình gia đình, cháu cũng rất thích việc chăm lo và bán hoa lan như chú. Cô Quỳnh là khách hàng của tiệm đã lâu nên cháu cho cô biết.

 

Thấy Quỳnh vẫn còn ngơ ngác, Kha đưa cho nàng một cây lan nhỏ và khô, trồng trong chậu đan mỏng có nhiều lỗ.

- Cô mua cây này đi, nó sẽ có hoa từ bên hông hay đáy chậu, loại hoa này rất hiếm, cô biết cách chăm sóc, chắc sẽ có hoa. Cháu biếu cô mấy cái chậu không này vì vợ chú Phong muốn dọn sạch mọi thứ để giao nhà cho chủ mới.

 

Nói xong, Kha nhìn Quỳnh rồi chào nàng với nụ cười thật buồn. Quỳnh bùi ngùi nhìn theo dáng nhỏ bé của Kha nhặt và đổ bỏ những chậu còn cây đã chết… có lẽ là đi theo chủ cũ.

 

Quỳnh ra xếp hàng trả tiền… dường như những khách đến mua lan lần cuối ngày hôm nay như để tỏ lòng tri ân người chủ nhân tiệm hoa lan có kiến thức rộng và tài ăn nói đã truyền bá được sự yêu thích về hoa lan đến với họ hơn là chọn hoa lan để mua. Quỳnh lấy cây lan có củ gốc hơi lạ trơ trọi trên quầy hoa, chắc là có ai bỏ lại và trả tiền cho cả hai cây… nếu nàng chăm sóc tốt và có hoa thì đó cũng là kỷ niệm với tiệm hoa của Phong trong lần mua hoa cuối cùng.

 

Cũng mất hơn nửa tiếng hai chị em Quỳnh mới trả tiền xong, trong tiệm chỉ còn vài người khách cuối… lác đác bên ngoài vài người khách còn nán lại nói chuyện với nhau… như gửi lời chào vĩnh biệt đến tiệm bán hoa nhỏ và người chủ nhân đã vướng vào nghiệp hoa mà quên cả bản thân mình!!!

 

Mùa đông năm nay, Quỳnh chỉ còn khoảng gần chục cây lan hiếm mà nàng mua ở tiệm hoa đặc biệt này… trời đã lạnh, những cây lan đã được mang vào nhà treo bên cửa sổ của phòng khách, vài cây đã có giò hoa, hy vọng sẽ nở vào dịp Tết.

 

Mỗi lần khi ngâm hoa lan vào chậu nước để vỏ cây khô có đủ giờ thấm nước, Quỳnh không khỏi ngậm ngùi khi nghĩ đến người chủ tiệm hoa lan đã mất…cái dáng anh chàng thao thao như bất tuyệt giảng giải cho khách nghe về những đặc trưng của từng loại hoa giữa những cành hoa lan đủ mầu sắc phảng phất mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết… còn tìm đâu ra người đã hiến cả cả cuộc đời cho lòng say mê và yêu hoa, đã chết vì những hương sắc đó… nghiệp dĩ… nghiệp hoa… còn có ai như thế nữa giữa thời đại a còng (@ ) này!!!

 

Quỳnh thoáng nghe tiếng thở dài của chính mình… mùa đông là mùa của hoa Lan… ông Phong, xin gửi đến ông những cánh hoa trắng nõn nà thanh khiết của loại lan White Egret mà ngày trước ông đã từng nói là ông yêu thích nhất.

 

Ý Nhi

 

   

 

 

   

Ý kiến bạn đọc
11/07/202422:37:30
Khách
Cảm ơn Tác giả một bài viết hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 409,921
Hồi mới qua Mỹ, tôi phải vừa đi làm vừa đi học để tự trang trải cuộc sống. Tôi được một công ty sửa chữa hàng điện tử, mướn vào làm ca đêm, vì ca ngày đã đầy. Ban đêm đi làm, ban ngày đi học cũng khá phù hợp với lịch trình của tôi lúc ấy. Tôi thuê một phòng trọ nhỏ, chỉ về nhà ngủ vài tiếng mỗi ngày trước khi tiếp tục công việc. Tôi làm việc không kể nặng nhọc hay khó khăn vì so với việc làm hồi còn ở Việt Nam thì sá gì với mấy công việc nhẹ nhàng này. Tôi vào hãng với tinh thần thoải mái vì tôi được làm việc trong một môi trường vui vẻ và tôi yêu thích công việc này. Ngược lại, việc học ở trường thì tôi vật lộn với nó như bò kéo xe lên dốc.
Người xưa có câu "70 chưa gọi là lành", ý nói họa phước của mỗi người tới 70 tuổi vẫn chưa biết được, phải tới khi hết thở thì mới có thể nói rằng cuộc sống của một người tốt xấu, lành dữ, ra sao. Câu chuyện dưới đây là một chuyện có thật về một chuyến du lịch bị trở ngại vào phút chót và những người trong cuộc đã trải qua những thử thách rất khó khăn, giống như họ phải chèo chống một con thuyền mong manh vượt qua cơn sóng dữ...
Hòa thức dậy lúc 5 giờ sáng sau giấc ngủ ngắn từ giữa khuya, căn phòng bệnh viện màu trắng ngà dưới ánh đèn vàng vọt buồn thiu, bên ngoài kia trời còn phảng phất lạnh lẽo của đầu mùa đông, dù mùa đông Seattle không nhiều tuyết tái tê như những nơi miền Đông Bắc nước Mỹ. Hòa vẫn thường ngủ ít và dậy sớm, có lẽ bệnh nhân nào cũng thế, nằm trong bệnh viện khắc khoải lo âu bệnh hoạn, lại thêm y tá nhân viên thường xuyên ra vào cả ngày lẫn đêm ai mà ngủ ngon cho được. Hòa rời khỏi giường, đi ra phía cửa, rồi đi dạo khu hành lang cho đầu óc khỏi suy nghĩ rồi lại buồn lại khóc. Các phòng bệnh đều đóng kín, mỗi bệnh nhân là một thế giới riêng, đau buồn riêng. Cuối hành lang xa xa thỉnh thoảng có bóng dáng vài cô y tá tất bật qua lại, ghé vào phòng nào đó thăm bệnh, lấy máu, đo huyết áp, đưa thuốc... nói chung là đủ thứ của công việc y tá.
Ông ngồi nhâm nhi tách trà, ánh mắt mông lung thả vào khoảng không. Từ tách trà nóng, một làn khói mỏng tỏa lên. Hương sen lãng đãng trong khu vườn buổi sáng, quyện cùng mùi cỏ cây, mùi sương ẩm. Buổi sáng bao giờ cũng là thời khắc êm đềm đối với ông. Không có gì phải vội vàng, ông cứ ngồi như thế, cho đến khi mặt trời lên cao và bình trà cạn nguội ngắc ngơ. Nhưng hôm nay thì khác. Bãi sân trống cạnh nhà là nơi tụ tập đá bóng của bọn trẻ từ sớm. Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, bao nhiêu sự phấn khích cùng với năng lượng tràn đầy dồn vào những cú sút bóng ầm ầm, vào tiếng la hét vang dậy. Rồi cái gì đến cũng đã đến. Một cú sút thẳng chân, hất quả bóng bay qua hàng rào, rơi ngay bàn trà của ông...
... Có nhiều người nói nhổ răng hàm trên, nhất là mấy cái răng cấm thì dễ bị chạm dây thần kinh và về sau sẽ bị “mát dây”, và cũng có vài đứa bà con tôi biết sau khi nhổ răng cấm thì tâm thần rất là bất ổn, nếu không nói là bị bệnh thần kinh. Nhà tôi và mấy đứa con thì nói răng không đau đâu cần nhổ làm gì cho... thêm chuyện; thằng con còn “hù” tôi, kể lại khi nó đi nhổ răng khôn, người ta dùng kềm móc cái răng rồi “đu” người lên mà kéo; ông bố thì “dọa”, coi chừng nhổ răng xong bà không còn nhớ tôi là ai; rồi vài chị bạn tôi kể nhổ răng khôn về sưng đau hành rất lâu, rất mệt v.v... làm tôi hãi quá. Tôi lên “net” tìm hiểu về “lợi và hại của việc nhổ răng khôn” thì có quá nhiều thông tin xuôi chiều và ngược chiều, nên tôi quyết định không nhổ. Cho nó lành...
Trong cuộc đời của mỗi người, bất kỳ ở nơi nào trên thế giới, từ khi có trí khôn, là ta đã mang nợ và phải biết ơn nhiều người- từ Tổ Tiên Ông Bà, người làm ra hạt gạo nuôi ta, Đấng Sinh Thành, đến những Thầy Cô dẫn dắt ta, các cô chú Thương Phế Binh đã bảo vệ chúng ta bằng chính cuộc đời họ, đến bạn bè, người quản lý và giám đốc nơi ta làm việc, đồng nghiệp... người quen người lạ… tất cả mọi người chung quanh, ta đều mang ơn họ, không nhiều thì ít. Và riêng đối với những người được định cư ở quê hương thứ hai, ta còn phải mắc nợ thêm bao nhiêu là người nữa- từ chính phủ, những vị tổng thống, từ những vị giúp những chương trình tái định cư HO, ODP… đến những vị ân nhân bảo lãnh...v.v... trái tim nhân ái của họ bao la vô cùng... Kể ra tất cả những người làm ơn cho ta sẽ không hết - ở đây tôi chỉ xin đơn cử một vài việc rất gần đối với gia đình tôi, với đất nước “Cờ Hoa” đầy tình người này.
Cách đây rất nhiều năm. hồi chị còn đi học đại học ở Mỹ, trong một lớp của chương trình sư phạm, một vị giáo sư hỏi cả lớp trước khi cả lớp chuẩn bị nghỉ lễ Tạ Ơn: - Các bạn sẽ nói lời cảm ơn với ai trong dịp lễ Tạ Ơn năm nay? Các bạn đồng môn của chị nhao nhao, nói sẽ cảm ơn gia đình, thầy cô, bạn bè. Vị giáo sư quay sang hỏi chị có ai để cảm ơn không, dĩ nhiên chị có rất nhiều người để nói lời cảm ơn. Chị nói với vị giáo sư rằng chị rất biết ơn ba má và bạn bè của chị, người đã giúp đỡ chị quay lại trường đại học ở Mỹ. Chị biết ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình chị và giúp đỡ chị về tài chánh để chị được đi học. Chị biết ơn các giáo sư ở Mỹ đã khuyến khích, tận tâm giải thích cho chị những lúc chị không hiểu bài. Chị cảm ơn con trai chị đã giúp chị có động lực để quay lại trường học vì chị muốn làm tấm gương cho thằng Huy-là-con trai của chị. Chị muốn thằng Huy sau này khi lớn lên sẽ đi đại học như rất nhiều di dân gốc Việt khác...
Tôi thức dậy từ 6 giờ sáng lo những việc cá nhân lẹ làng, sau đó thay bộ áo dài cờ vàng lái xe lên San Jose, đến điểm tập họp trước “parking” của Walmart nằm trên đường Story. Vì câu nói của em trai Minh Huy trưởng đoàn Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa, khi Hoa Nguyễn mời, tôi đã ngại ngùng nói ”Chị già rồi không phù hợp với tuổi trẻ, đường xá xa xôi, vấn đề lái xe trở ngại, chỉ có thể đi tham dự hạn chế”. Minh Huy thưa ”Chị ơi! chúng em rất cần ba thế hệ một tấm lòng ...”. câu nói lễ phép với cả chân tình của tuổi trẻ đầy tha thiết đã động vào trái tim mình, nên tôi quên mất tuổi già không đủ sức khỏe tốt, vượt đường xa mưa gió góp mặt cùng nhóm hậu duệ đi diễn hành Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ.
Một ngày trong tháng 9, 2024, Kim Oanh điện thoại cho vợ chồng chúng tôi, ngỏ ý muốn qua thăm “anh chị”. Chúng tôi cho biết, nếu cần đưa đón, chúng tôi sẵn sàng. Nhưng Kim Oanh trả lời sẽ nhờ người quen đưa đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào cuối tháng 10, 2024 tại nhà chúng tôi. Kim Oanh là vợ của Trung Úy Không Quân Hoàng Văn Tân, một người bạn tù cải tạo rất thân thiết của tôi trong 2 năm tại Long Khánh. Kim Oanh có lần dẫn vợ tôi cùng nhau thăm lén hai ông chồng trong rừng cao su bên ngoài trại tù ở Long Khánh. Đây là một kỷ niệm không bao giờ quên, vì cả hai cặp có được chút thì giờ “tâm sự” riêng với nhau giữa cảnh màn trời chiếu đất. Anh Hoàng Văn Tân mất vào đầu năm 2016 tại San Diego.
Dân ta ở các tiểu bang miền Tây như Cali, Texas… gọi họ là dân “Mễ” vì họ vào nước Mỹ từ xứ Mexico; các tiểu bang miền Đông như Maryland, Virginia… gọi là dân “Xì”, vì nghe họ nói tiếng Spanish - tiếng gọi khác nhau, nhưng “Mễ” hay “Xì” cũng là di dân từ các nước Trung hay Nam Mỹ. Người Mỹ gọi họ là dân Hispanic hay Latino. “Chuyện dài di dân gốc Mễ”: từ nhà ra phố đến chuyện quốc gia đại sự đều có mặt dân “Xì”; vui buồn, thương cảm hay giận đến căm gan đều có bóng dáng anh “Mễ”...
Nhạc sĩ Cung Tiến