Hôm nay,  

Đi Chụp Hình Ở Mỹ

15/11/202213:49:00(Xem: 3783)

                                

 

Tác giả Duy Nhân tên thật Nguyễn Đức Đạo 75 tuổi hiện ở tại Chicago, tiểu bang Illinois.

Đã đóng góp nhiều bài Viêt Về Nước Mỹ và được lãnh giải nhiều lần từ năm 2001.

Sau đây là bài mới nhất của tác giả.

 

*

 

 

Tôi không phải là nhiếp ảnh gia, càng không phải lả nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mà chỉ là một người đam mê nhiếp ảnh. Từ nhỏ tôi đã nhìn thấy và biết thưởng thức nét đẹp trong các tác phẩm của các nhiếp ảnh gia bậc thầy như : Nguyễn văn Mùi, Trần cao Lĩnh, Nguyễn cao Đàm, Nguyễn ngọc Hạnh…

Thời đó tôi chỉ mua sách nhiếp ảnh về xem chớ chưa có dịp cầm máy cho tới khi sang tới Mỹ. Khi đứa cháu ngoại đầu tiên ra đời tôi mới đi mua một máy ảnh hiệu Sony về chụp hình cho nó. Từ chụp hình cho cháu, tôi chụp cho thân nhân, gia đình và cộng đồng trong những buổi sinh họat, hội hè, đình đám. Hình tôi chụp có nhiều người khen. Từ đó, gợi lại cho tôi những bức hình nghệ thuật. Tôi đã biết thưởng thức cái đẹp từ lâu, sao lại không thử tạo ra cái đẹp, thực hiện những bức hình đẹp, không cho đời thì cũng cho bạn bè, người thân hay chính mình thưởng thức

 

 Văn học, Nghệ thuật là hai bộ môn khoa học xã hội có phạm vi và đối tượng khác nhau nhưng thường đi chung với nhau, được người đời gá nghĩa, ghép chung làm một, từ đó phát sinh một danh từ kép đặc biệt : Văn học- Nghệ thuật. Năm anh em tôi ai cũng viết văn, làm thơ và ai cũng biết thêm một nghệ thuật khác, hoặc là hội họa, nhiếp ảnh hay âm nhạc. Điều này cũng rất bình thường. Trước khi cầm máy thì tôi cầm bút, viết văn, làm thơ và nhận ra một điều là cái đẹp trong văn học, tư tưởng cũng có họ hàng với cái đẹp trong nghệ thuật, vì cùng nằm trong phạm trù Chân, Thiện, Mỹ. Một bức hình đẹp có khi nhìn bằng mắt còn dễ cảm nhận hơn, dễ  thấy hơn nếu ta nhìn nó với cái tâm mở rộng. Thông điệp của một tấm hình thì dễ truyền đạt hơn cái thông điệp trong văn học, tư tưởng. Thế là ngoài giờ viết lách thì tôi xách máy đi chụp mọi thể loại, đề tài. Có khi đi một mình, có khi đi cả nhóm bạn. Vào google tôi nghiên cứu những vấn đề căn bản của photoshop để có thể chỉnh đường nét, màu sắc và ánh sáng cho tấm hình tôi chụp được hoàn chỉnh hơn, bắt mắt hơn. Có lần tôi làm thơ cho đứa cháu:

Duy Nhan_Thông điệp Yêu Thương & Hòa Bình
HÌnh Tác Giả chụp - Thông Điệp Yêu Thương

……………………………

  Mơ tưởng vầng trăng, chú thức suốt đêm trường

  Yêu mặt trời, chú dậy lúc mờ sương

  Ghi cho được khoảnh khắc bình minh vào ống kính

  Suốt cuộc đời, chú chạy theo cánh bướm.

  Dong ruổi theo mấy con châu chấu cào cào

  Bỏ thời gian ở lại phía sau

  Nên quên mất là mình bao nhiêu tuổi ! …

 

Một người yêu thiên nhiên, hoa lá, côn trùng không phải là chuyện lạ nhưng yêu đến độ “quên mất là mình bao nhiêu tuổi ” có thể làm cho nhiều người thắc mắc, nếu không có một sự cảm thụ sâu sắc về văn học và nghệ thuật. Mãi mê theo đuổi một công việc mà quên mất thời gian là chuyện bình thường. Mà thời gian, ngày tháng là đơn vị để tính tuổi. Do vậy, quên thời gian cũng chính là quên tuổi tác của mình, chớ còn gì nữa ! Hình ảnh một ông già cầm máy ảnh chạy theo cánh bướm, bỏ thời gian lại phía sau là hình ảnh có người cho là lạ, có người cho là đẹp lãng mạn, rất thơ. Dầu sao đó cũng là chân dung rất thực do tôi tự họa. Nói thế để mọi người không ngạc nhiên khi giở sách ảnh của tôi ra, thấy nhiều bướm quá ! thấy bướm tất nhiên phải thấy hoa, cũng như có đàn bà thì phải có đàn ông. Có ai thắc mắc thì cứ đi hỏi Ông Trời. Có người không đi hỏi Ông Trời mà lại hỏi tôi :  Sao  ông già rồi mà còn lãng mạn quá ? Tôi cười :  Biết làm sao khi Ông Trời đã sinh ra tôi như vậy rồi ! Nói vậy chớ tôi cũng giật mình : Mới đó mà đã hơn bảy mươi lăm rồi ! Vậy mà tôi còn đam mê nhiều thứ quá , nhiếp ảnh chỉ là một.

 

 

Duy Nhan - Di chup hinh o My_Bão tuyết 3DUy Nhan _ Di Chup Hinh o My-Bình minh trên đảo Bahamas copy copy
Bão Tuyết & Bình Minh Trên Đảo Bahamas - tg chụp. 

 

 Thời gian tôi cầm máy rất trể và không nhiều nhưng đã để lại cho tôi nhiều kỷ niệm khó quên. Có lần nhìn thấy ông già ngồi bên vệ đường với ba con bồ câu bám trên người. Không có khoảng cách và không chọn được góc độ mong muốn, tôi đành phải ra giữa đường, giữa hai dòng xe xuôi ngược để bấm máy trong tiếng la ó, tiếng còi xe inh ỏi, những người đi đường thì hiếu kỳ dừng lại, xem “ông già điên” làm chuyện lạ, làm náo loạn cả một góc phố ! May mà lần đó tôi không hề hấn gì. Nếu police thấy được chắc là tôi phải ra tòa về tội cản trở lưu thông và tội liều mạng cùng nhiều tội danh khác mà tôi không nghĩ tới. Dầu sao tôi cũng thực hiện được tấm hình ưng ý nhất : Bố cục đẹp, người và thú đều thể hiện tuyệt vời, biểu cảm được tính nhân văn cao độ, một yếu tính của văn học. Có thể nói, tấm hình rất có hồn mà tôi không thể nào thực hiện được lần thứ hai, tôi đặt tên cho nó là YÊU THƯƠNG. Lần khác, tôi và bà xã đi Arizona chụp hình Grand Cayon, một kỳ quan thiên nhiên của nước Mỹ và thế giới. Xe bus đổ khách xuống một địa điểm và cho chúng tôi 15 phút để chụp hình. Say mê với vẻ đẹp hùng vĩ của một kỳ quan 50 triệu năm lịch sử, tôi đã quên mất thời gian, và không tìm được lối về. Đến chừng ra được bên ngoài thì xe đã bỏ chúng tôi đi địa điểm khác. Lần đó tôi không chụp được những tấm hình như mơ ước mà còn bị bà xã cằn nhằn quá đỗi ! Có lần tôi và bà xã đi du lịch ra khỏi nước Mỹ bằng tàu Cruise. Khoảng 5 giờ sáng, trong lúc mọi người và bà xã còn ngủ, tôi rón rén xách máy ảnh lên tầng 12, tầng cao nhất của chiếc Monarch of the Seas để chụp cảnh mặt trời mọc. Một mình trên tầng cao giữa biển khơi, gió lộng và giật rất mạnh, tôi lạnh cóng người. Cố gắng chụp khoảng 15 phút thì chịu hết nỗi, tôi trở xuống. Giờ đây nhớ lại mới thấy sợ. Nếu gió thổi tôi rớt xuống biển thì không ai, kể cả bà xã biết tôi ở đâu mà tìm. Đã có nhiều người đi du lịch trên tàu Cruise bị mất tích không tìm thấy xác. Sự kiện đáng nhớ nhất có lẽ là lần đi chụp bão tuyết vào năm 2020. Sau nhiều ngày hoành hành dữ dội ở các tiểu bang miền Đông Bắc Hoa Kỳ, cơn bão tuyết không mời mà viếng Chicago. Cao hứng, tôi cùng với con trai, con dâu rũ nhau đi “ tác nghiệp” trong cơn giông bão . Sau nhiều giờ chóng chọi với cơn bão, huyết áp bị hạ thấp, máu trong người tôi dường như bị đông đặc, mười ngón  tay bị tụ máu đỏ rần và nhức nhối kinh khủng. Nếu không có hai đứa con kèm hai bên có lẽ tôi đã bị bão thổi xuống hồ Michigan hoặc bị chôn vùi trong tuyết giống như những chiếc xe đậu hai bên đường, đều trở thành những nấm mộ tuyết khổng lồ. Có điều an ủi là lần đó tôi cũng chụp được những tấm hình rất ấn tượng!

Nhiều người xúi tôi đem hình đi dự thi, biết đâu có giải, nhưng tôi chưa bao giờ có ý định đó. Khi nào chụp được tấm hình ưng ý thì đem khoe với người này, người kia, nhất là với nhóm bạn già cùng đi chụp hình với tôi để nghe bình phẩm, khen chê đã là quá đủ, quá hạnh phúc. Còn dự thi ? Tôi chỉ muốn thi với chính mình, sao cho tay nghề mỗi ngày được nâng cao, chụp được nhiều hình đẹp, mang nhiều ý nghĩa nhân văn. Tôi quan niệm chụp hình cũng giống như làm thơ. Một bài thơ hay ngoài ý và lời còn phải có hồn nữa ! Một tấm hình đẹp về nghệ thuật thì chưa đủ, nó  phải có hồn, hay ít ra cũng “ nói” lên được điều gì đó. Mặc dầu ước muốn thì vô cùng nhưng khả năng thì giới hạn, còn nghệ thuật thì bao la. Thôi thì, tới đâu hay tới đó, thực hiện được tấm hình mình ưng ý là tốt rồi.

Nói về khuynh hướng thì mỗi người có một khuynh hướng khác nhau. Người thì thích chụp hình nghệ thuật, hình khỏa thân, người khác thích chụp hình phong cảnh, hình thể thao…Tôi thì thích ghi lại hình ảnh đời thường, tức là con người và sự việc diễn ra hàng ngày xung quanh mình, dưới mắt mình một cách bình thường. Cũng giống như khi viết văn, tôi không thích viết truyện hư cấu, truyện tưởng tượng mà chỉ muốn viết về người thật, việc thật, có ích cho đời hơn, nhất là khi quỹ thời gian của tôi không còn nhiều nữa ! Có những sự việc bình thường nhưng không tầm thường ! Những thứ đơn giản hoặc tưởng chừng như đơn giản nhưng có nét đẹp tiềm ẩn, độc đáo riêng, hoặc có ý nghĩa lớn lao, nhiều khi còn nói lên được triết lý sâu sắc của cuộc đời, quy luật của thiên nhiên, trời đất, lẽ huyền nhiệm của vũ trụ. Kể ra thì rất nhiều nhưng có thể tóm tắt bằng hai chữ “ hướng thượng”. Dĩ nhiên người “xem” hình không phải ai cũng “thấy” được điều này. Người thưởng ngoạn cần có cái nhìn tinh tế, cái tâm mở rộng, không kể một sự hiểu biết tối thiểu về nhiếp ảnh. Nếu người xem cũng mê nhiếp ảnh như người chụp thì còn gì bằng!

 

Nhiều lúc say mê chụp hình tôi quên mất thời gian, quên lối về và quên cả chính mình nữa ! Đi chụp hình có nghĩa là đi ra ngoài thiên nhiên, sống với thiên nhiên, được chiêm ngưỡng cảnh đẹp, hoa thơm cỏ lạ, hít thở không khí trong lành, trong chốc lát quên đi mọi phiền muộn, bon chen, rắc rối của cuộc đởi, khiến cho tâm hồn thanh thản, tay chân cứng cáp. thấy khỏe mạnh hơn, yêu đời hơn. Đây là phần thưởng từ Trời ban thì còn có phần thưởng nào cao quý cho bằng?

 

Duy Nhân

Ý kiến bạn đọc
20/11/202222:44:03
Khách
Bài viết sao giống ý tưởng của tôi quá, Tôi rất ham mê nhiếp ảnh nhất là cảnh thiên nhiên, hoa lá, con người trong hoạt động hằng ngày. Cám ơn tác giả.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 496,129
Trong một ngày, căn cứ vào mặt trời, phải phân biệt ba thời điểm: sáng, trưa, chiều. Buổi sáng mặt trời chưa mọc hoặc mới lên, cá thường lên gần mặt nước. Đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt, cá lặn xuống sâu hơn. Đến chiều thì trở lại tình trạng ban sáng. Từ quy luật đó, người đi câu mới chỉnh lại vị trí lưỡi câu cho thích hợp. Sáng sớm hoặc chiều tối thường câu được nhiều cá hơn buổi trưa.
Thiệt tình mà nói, nếu gần mười năm về trước khi tuổi đời mấp mé 65, là tuổi chính thức được hưởng medicare và đồng thời nhận được tiền an sinh xã hội. Nếu có bạn bè nào cắc cớ hỏi: “Đã sẵn sàng về hưu chưa bà bạn?” Tôi sẽ từ tốn trả lời, “Dạ chưa bao giờ nghĩ đến.” Tôi rất thích công việc làm trong bịnh viện, săn sóc an ủi bịnh nhân và nhất là không khí dễ chịu. Đối xử như trong gia đình của những bạn đồng nghiệp, trẻ cũng như già, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau từ vật chất đến tinh thần! Làm sao tôi quên được trong tuần lễ đầu nhận việc tháng 7, năm 1975. Những ân cần chỉ bảo tận tình trong nghề điều dưỡng của các bậc đàn anh đàn chị. Dù tôi đã may mắn theo học ngành này tại Mỹ từ năm 1970 đến 1974. Rồi tốt nghiệp và về lại Việt Nam làm việc. Cho đến lúc dầu sôi lửa bỏng cuối tháng 4 năm 75, tôi đã ra đi giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Với đôi bàn tay trắng, như hàng triệu đồng bào khác đã chọn hai chữ “TỰ DO” làm lẽ sống.
Hắn đứng bên trụ điện ngã tư đường, dưới chân để một cái ba lô kiểu học trò. Khi đèn đỏ bật lên, xe dừng lại, hắn bước ra, chìa một tấm bìa cứng vào cửa kính xe - bên phía người lái - trên đó nguệch ngoạc mấy chữ: Homeless … No Job… Hungry – Need help! God Bless You! Khách qua đường, có người hạ cửa kính, cho hắn tiền, hắn nhét tiền vào túi, rồi giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ hài lòng; có người không hạ kính, im lặng, nhìn thẳng – coi như không có hắn bên cạnh. Hắn bỏ đi và tiếp tục chìa tấm bảng vào cửa kính xe sau. Người khách hạ kính, nói gì với hắn không ai nghe rõ, nhưng không cho tiền. Hắn bỏ đi với vẻ mặt không vui…
Thời gian đi nhanh quá! Gia đình tôi đã được định cư ở Mỹ vào ngày song thập năm 1980, khi đó tôi mới có hai mươi tám tuổi, vậy mà bây giờ tuổi đời tôi đã thành thất thập cổ lai hy! Muôn vàn cảm ơn nước Mỹ, Quê Hương thứ hai đã cưu mang gia đình tôi, cho chúng tôi đời sống yên bình, an cư lạc nghiệp nơi miền đất Hoa Kỳ Tự Do Dân Chủ và được hưởng nhiều phúc lợi Y Tế tân tiến bậc nhất thế giới, hạnh phúc ấm vui tràn đầy.
Theo thống kê của Tổ Chức Y tế Thế Giới (WHO) cho biết cứ 40 giây trôi qua thì nhân loại có một người tự tử, mỗi năm có khoảng một triệu người tự kết liễu đời mình (trung bình 2.900 người/ngày)! Con số tử vong này nhiều hơn do: sốt rét, ung thư vú, chiến tranh và tội ác gộp lại, người ta còn cho biết có từ 10 - 20 triệu ca được cứu sống mỗi năm! Hiện khoảng 350 triệu người trên thế giới đang mắc chứng trầm cảm (riêng tại Việt Nam là khoảng 25%); những dòng chữ rất khẩn thiết như: “Hãy cứu lấy người trầm cảm”, "Người tự tử không chạy trốn, mà bởi họ không còn có thể chạy trốn" vẫn thấy đây đó trên các mạng xã hội! Nhưng dường như cả thế giới đã bất lực trước “Stress” và Trầm cảm!!?
Tác giả tên thật Nguyễn Đỗ Dzung, sinh năm 1947, cựu nữ sinh Trưng Vương, tốt nghiệp Đại Học Dược Khoa Sài Gòn năm 1972, Thuyền Nhân, đến Mỹ năm 1980, hiện tại về hưu, vui thú điền viên, cư ngụ tại miền Bắc, California. Tác giả nhận giải Danh dự năm 2021.
Cách nay mấy năm, khi vợ chồng tôi đang ở Nha Trang, thì vào hôm trước lễ Giáng Sinh, chúng tôi nhận được tin Bambi mất. Vợ chồng tôi rất thương Bambi. Chúng tôi không có con, nên nuôi Bambi và xem nó như là con của mình. Nay nghe tin Bambi không còn nữa, cả hai chúng tôi đều rất đau lòng. Tôi huỷ bỏ các chương trình đi chơi và thăm viếng. Hai vợ chồng tôi nằm ở khách sạn, chờ ngày về lại Mỹ. Trong những ngày chờ đợi, tôi cố gắng dấu nỗi đau trong lòng và tìm cách làm cho vợ tôi quên chuyện Bambi. Nhưng tôi không thể làm cho vợ tôi tránh khỏi đớn đau. Làm sao tôi có thể an ủi được vợ tôi khi chính tôi cũng đau nhói trong tim. Hầu như cả ngày hai vợ chồng tôi nằm ôm nhau khóc. Rồi khóc... Lại khóc... Chúng tôi thấy thương và tội Bambi vô cùng! Năm ấy vợ chồng tôi đón Giáng Sinh bằng nước mắt.
Nguyệt Mị là bút hiệu lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Mười ba năm trước, sau khi kết hôn với một nhạc sĩ Mỹ, cô theo chồng về Sonoma County, vùng đất nổi tiếng với rượu vang của Napa Valley. Hiện nay, gia đình đã dọn về San Diego. Tác giả đã nhận giải đặc biệt năm 2018 và giải danh dự năm 2021. Đây là bài viết mới nhất của tác giả.
Hai nước Canada và Mỹ có hầu hết những ngày Lễ giống nhau. Bên cạnh mùa Lễ lớn như Giáng Sinh, New Year, còn có chung nhiều ngày Lễ khác như Halloween, Mothers Day, Fathers Day, Memorial Day, Veterant (Remenberance Day)… nhưng có hai mùa Lễ khác ngày riêng biệt, đó là Thanksgiving Canada mừng vào ngày Thứ Hai tuần lễ thứ hai của Tháng Mười trong khi bên Mỹ mừng vào Thứ Năm tuần thứ tư của Tháng Mười Một, và dĩ nhiên ngày Quốc Khánh cũng không giống nhau.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến