Người viết: Nguyên Phương
Bài số 4072-14-29472vb6112913Với bài viết “Lời Cám Ơn Của Mẹ Tôi”, kể chuyện bà Mẹ 90 tuổi thi
đậu Quốc Tịch Mỹ, Nguyên Phương đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước
Mỹ 2007. Tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ. Vượt biển,
định cư tại Mỹ từ 1982, bà làm việc trong một cơ quan chính phủ tại
Virginia. Sau khi về hưu, Nguyên Phương hiện là cư dân vùng Little Saigon.
Bài viết sau đây kể về niềm vui an cư trong một mobile home park tại
vùng thủ đô Việt tị nạn.* * *
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, còn đang chập chờn trong giấc
ngủ Uyển với tay tắt alarm đi rồi lại ngủ tiếp. Hôm trước thức khuya
nên Uyển uể oải hơn bình thường.
Đồng hồ báo thức không có hiệu quả nhưng Uyển không ngủ yên được,
"nửa kia" của Uyển đã lại lay Uyển dậy
- Dậy đi em, muộn rồi.
Lúc đó Uyển mới vùng dậy, vội vàng sửa soạn đi tập thể dục.
"Hai nửa" chào nhau và mỗi người đi một ngả.
Phương pháp ông theo không thích hợp với bà nên ông đi đường ông, bà đi
đường bà rồi về kể lại cho nhau nghe những sinh hoạt trong lớp, những
thế tập nào minh thấy thích hơp...
Hình như sinh hoạt ở đây bắt đầu từ rất sớm vì khi Uyển ra khỏi nhà
thì đã thấy có những người (cụ) đi xe đạp, có những ngừơi đi bộ
hoặc một mình hoặc một nhóm.
Mỗi sáng Uyển cùng vài người bạn dậy sớm đi bộ đi tập dưỡng sinh,
một công hai việc, vừa được đi bộ, vừa được tập thể dục. Từ ngày
dọn đến "nhà mới" Uyển may mắn làm quen được với vài người
bạn, họ là những người rất chăm chỉ đi tập, chỗ tập lại xa vừa đủ
để có thể đi bộ được.
Với tuổi không còn trẻ nữa, vợ chồng Uyển đã phác hoạ một chương
trình sống mới cho thích hợp với tuổi về hưu. Sức khoẻ là trên hết,
với tuổi già bệnh tật sẽ kéo đến chỉ nhanh hay chậm mà thôi. Quan
niệm của vợ chồng Uyển là còn sức khoẻ thì còn phải tập thể dục,
và thường nói với nhau rằng "về hưu mà còn phải dậy sớm hơn đi
làm".
Thật vậy, gần sáu giờ sáng là đèn đuốc trong nhà đã sáng choang,
nếu ở nhà quê chắc là lúc gà vừa gáy sáng, tuy vậy Uyển thức dậy
với một tâm hồn phơi phới để chào đón một ngày mới, để cám ơn đời
cho thêm một ngày nữa bình an.
Tuy chưa bao giờ về quê và chỉ biết làng quê qua sách vở nhưng Uyển
vẫn thường gọi đùa con đường trong cái mobile home park này là con
đường làng, chỉ thiếu tiếng gà gáy, thiếu những căn nhà mái tranh,
vách đất mà thôi. Tại nơi đây Uyển không phải nghêu ngao hát “cho tôi đi
lại con đường làng”. Sống ở đây nếp sống rất gần với nếp sống ở
đồng quê, nhà nào cũng trồng cây, trồng hoa, cây ăn trái, Những giàn
bầu, giàn bí, giàn xu xu, giàn hoa tigon mơ màng, những cây nhãn trĩu
quả, những cây trúc nho nhỏ xinh xinh trong chậu, những cây mãng cầu,
thanh long được trồng nhan nhản trước cửa hoặc bên hông nhà....., những
hình ảnh chỉ có ở đồng quê Việt Nam, nơi nhà không có hàng rào,
không có những bức tường cao che kín khu vườn của mỗi nhà để bảo vệ
sự riêng tư. Nơi đây hình như muôn sự là của chung, nhưng không ai cầm
nhầm hoặc tự nhiên xâm nhập vào mảnh vườn nho nhỏ của hàng xóm.
Có những buổi tối vợ chồng Uyển dắt tay nhau đi bộ trên con đường
thật bình yên, mảnh vườn nho nhỏ ở trước cửa mỗi nhà với những
ngọn đèn solar không đủ để soi chiếu những hoa lá trong đêm nên đã trở
thành những bông hoa, trông cũng hay hay. Đi ngược chiều với vợ chồng
Uyển cũng có những đôi từng đôi dìu nhau đi với những ngọn đèn nhỏ
trong tay để tránh nhau. Danh từ dìu nhau nghe thật lãng mạn nhưng trên
thực tế có khi vì hai chân này nương tựa với hai chân kia cho vững hơn.
Con đường vào park, với hoa cỏ ven đường, không có cổng sắt, không cần
phải bấm số, không cần phải dùng remote control, nhưng khi qua con đường
nhỏ đó mọi sinh hoạt ồn ào được bỏ lại sau lưng, những căn nhà đơn
sơ, những tâm hồn mộc mạc của những cư dân đang ở trong tuổi vàng, đã
tạo nên cái hồn của park này. Có một bà Mỹ hàng xóm đã nói với
Uyển khi Uyển mới dọn đến rằng "nơi đây rất an ninh, nhà không
cần phải khoá cửa ". Tình hàng xóm đầy ắp thân thương, không còn
sự bon chen, ganh tỵ, so sánh, vì chẳng có gì để so sánh, địa vị,
danh vọng, tiền tài …. đã được xếp vào quá khứ. Mọi người đang ngồi
chung trên một chuyến tầu để rồi bước xuống một ga cuối cùng của
riêng mình. Có những buổi sáng thức dậy, Uyển nhận được một rổ rau,
quả mới hái từ trên cây xuống. Những rau, trái này ăn vào mát lịm
và ngọt ngào làm sao cho tình hàng xóm.
Uyển liên tưởng tới một câu chuyện trong một bài thuyết giảng về sinh
hoạt trong bữa ăn nơi thiên đàng và địa ngục, tại cả hai nơi dân được
phát cho những chiếc muỗng (thìa) có cán thật dài, nơi địa ngục xẩy
ra hiện tượng cãi vã, tranh nhau thức ăn nhưng không ai ăn được vì cán
muỗng quá dài không làm sao tự xúc thức ăn cho vào miệng mình được.
Cũng cảnh ấy nơi thiên đường với cả sự trìu mến thân thương, người
này đã múc thức ăn và cho vào miệng người kia. Mọi người đều vui vẻ
và ăn uống được no nê. Thiên đường là một nơi mà mọi người sống với
nhau trong tình thân ái, tôn trọng lẫn nhau với tâm từ, bi hỷ xả.
Vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ, nhớ tới ngày đầu đi tập. Tưởng rằng chỉ
thấy toàn bô lão, nhưng không ngờ khoảng ba chục vị thì chỉ có
khoảng ba cụ khoảng tám chục tuổi, còn thì cũng không già. Hỏi ra
thì toàn là sấp xỉ bẩy mươi. Có lẽ thời nay người ta già chậm (vì
chịu khó tập thể dục ! ) có bà nhìn trẻ măng quần áo giặt ủi
thẳng tắp, nhìn thật mỹ miều, Uyển không thể tưởng được bà đã bẩy
mươi tuổi và đã có chắt, Uyển thường đùa và chấm bà là hoa khôi
của lớp.
Những ngày trong tuần không có “thầy” chỉ cùng nhau tập với hướng
dẫn viên là những học viên học lâu năm được "thầy" chỉ định.
Ngày đầu của Uyển là một chị tập thật đẹp, cách tập của chị thật
hài hoà khi thì mềm dẻo như múa, khi thì mạnh mẽ như đang nâng một
tảng đá... Uyển liền nhận chị làm "thầy tôi". Những ngày
cuối tuần thì có thầy huấn luyện viên thực thụ, thầy còn thật trẻ,
cách tập và hướng dẫn thi thật đúng là... thầy. Những cách dơ tay
giơ chân, bàn tay xoè ra, nắm lại, thật nhịp nhàng theo từng hơi thở.
Ngoài những buổi học thông thường thỉnh thoảng thầy còn tổ chức đi
biển, để những "cụ" học viên được cùng nhau hit gió biển,
cùng hàn hUyển tâm sự. Buổi đi biển đầu tiên của Uyến là một sáng
sương mù, bờ biển thật đẹp suơng mù và những tia bụi nhỏ của sóng
quện vào nhau tạo nên một cảnh quyết rũ, hít từng hơi dài mùi ngai
ngái của biển mặn, buồng phổi của Uyển như vừa được rửa sạch.
Truyện trò cùng với những học viên cũ Uyển mới thấy những hiệu quả
mà họ đã đạt được, có cụ tám mươi tuổi đã hết bệnh thấp khớp và
có thể đứng lên ngồi xuống một cách nhẹ nhàng và có thể làm vườn
mà không biết mệt. Cũng thế một chị kia kể đã có thể ngồi nhổ cỏ
cả ngày mà đầu gối không đau. Một chị khác thi vòng eo đang từ quần
size tám xuống size hai.
Những thế tập trông thật nhẹ nhàng, có những thế như đang tát nước,
mò cua bắt ốc, sàng gạo... Uyển kết luận với chồng "hèn gì
người nhà quê họ khoẻ mạnh".
Sau mỗi buổi tập về, Uyển cảm thấy thật khoan khoái, thật vui cho
một ngày mới. Uyển thầm cám ơn chính phủ đã nghĩ tới sức khoẻ
những người già, đã khuyến khích và giúp đỡ để thành lập những
lớp hướng dẫn duỡng sinh cho những người già được có dịp tập tành,
chăm lo cho sức khoẻ của mình. Có rất nhiều lớp tập luyện như vậy
của nhiều môn phái khác nhau trong thành phố này. Tùy nghi và tùy
duyên mà chọn một lớp để theo và có lẽ tùy nghiệp mà sức khỏe
mình được gia tăng.
Một ngày trên đường đi tập Uyển bỗng thấy một người đàn ông đang
đứng trước thùng rác công cộng, (trong park này có nhiều thùng rác
công cộng, một tuần họ đến lấy rác đi hai lần) dáng rất là suy tư,
đăm chiêu, Uyển rất ngạc nhiên, không lẽ ông ta đang tìm vần thơ? Uyển
ráng đi nhanh, nghểnh cổ nhìn xem có gì khác lạ không, có gì nên thơ
không. Uyển không thấy gì lạ cả, thùng rác đậy kín, không có cọng
rác nào ở ngoài, một cái walker nằm chơ vơ bên cạnh. Với một tâm hồn
nhậy cảm, Uyển cảm thấy tội nghiệp người đàn ông, Uyển liên kết với
một chuyện tình lãng mạn, có lẽ người đàn ông goá vợ, sau khi vợ
chết, ông ta mang cái walker của vợ đi vứt và đứng lặng nhìn cái
walker với một tâm hồn nặng trĩu những kỷ niệm.
Khi về nhà ngồi ăn sáng với chồng, Uyển ngậm ngùi kể lại câu chuyện
"như thật" nọ, ông gật gù cũng ra chiều thông cảm. Đến chiều
hôm đó trong buổi đi bách bộ Uyển níu tay chồng và thì thào vào tai
ông giới thiệu nhân vật chính của câu chuyện mà Uyển mới kể hồi
sáng. Ông phá lên cười và nói nhỏ "em méo mó nghề nghiệp
rồi". Những giả thuyết của Uyển về gia cảnh của ông ta hoàn toàn
sai, tuy nhiên lý do cho sự trầm ngâm thì Uyển không giải thích được.
Từ ngày về hưu Uyển lấy thú viết làm một phương tiện để giúp cho
trí óc phải làm việc nên mỗi lần thấy Uyển ngồi gõ keyboard ông
thường trêu Uyển đang làm việc cho Viết Về Nước Mỹ. Uyển nghĩ vì
luôn phải nặn óc ra viết nên hình như không có nhà văn nào bị bệnh
Alzheimer cả, đó là lý do chính đáng để cho Uyển phải tập viết, để
cho ông không cằn nhằn nếu có mải viết mà nồi đậu kho có cháy xém,
vỉ thịt nướng có thành than. Ông cười khì khì tha thứ và nói
- Không biết có ngừa được Alzheimer không nhưng anh thấy ngay bây giờ em
đã … quên hơi nhiều.
Ngoài việc luyện tập cho có một thân thể khoẻ mạnh là phần tâm linh.
Không như những cặp vợ chồng già khác như chim liền cánh như cây liền
cành, hình như hai vợ chồng Uyển đang thực tập cách sống một mình
nên thể dục cũng như tôn giáo mỗi người đều chọn cho mình một con
đường riêng, cùng theo đạo Phật nhưng thắp lên hai ngọn đuốc khác nhau
để đi theo (theo lời Phật các con hãy tự thắp đuốc lên mà đi). Tuy
vậy không bao giờ "nửa này" đả kích "nửa kia" mà
thưòng chỉ kể cho nhau nghe những cái hay, cái lạ và bổ túc cho nhau
những điều đã học hỏi
Xong mọi công việc nhà, chung cũng như riêng là giờ phút riêng tư của
" hai nửa", là giờ ngồi vào computer, Uyển hí hoáy viết,
học hành và.... thoát tục.
Không còn gì vui hơn là được sống trong một làng quê ngay trên đất Mỹ,
ngay tại thủ đô của người Việt tỵ nạn, ngay tại Little Sài Gòn.
Niềm vui như bất tận.
Nguyên Phương