Hôm nay,  

Lại đi Virginia Beach

27/09/202210:15:00(Xem: 2478)

v1

 

Ngọc Hạnh - Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây là bài bà mới viết về chuyến đi chơi Virginia Beach.

 

*

  

Vùng Hoa thinh Đốn gần 2 tuần nay không có mưa, nếu tôi nhớ không lầm. Có hôm trời âm u, không có nắng dù là mùa hè. Nhờ vậy cỏ hoa vẫn xinh tươi, không nóng nực như ở Texas hay Florida, nơi các bạn tôi than” nóng quá”. Dù thế nhưng khi gia đinh cô cháu dâu rủ đi Virginia Beach với bố mẹ cô, tôi nhận lời ngay. Cháu cho biết thời tiết ở Virginia Beach rất tốt, nước ấm và bãi biển cũng không quá đông như lúc bãi trường, trẻ con người lớn đầy bãi biển và đường phố.Tôi đi Virginia Beach nhiều lần với các con vì cách nhà khoảng 3 tiếng lái xe. Thường chúng tôi ở khách sạn nhỏ và cách bãi biển 15, 20 phút . Lần này cô cháu cho ở khách sạn Hilton, lớn, đẹp, rộng rãi, bãi biển ngay trước khách sạn, chỉ băng qua đường là đến nơi. Có ban nhạc trình diễn, bar rượu và nước giải khát gần sát hồ bơi khách sạn.Có tất cả 3 hồ bơi lớn nhỏ  hình dáng nông sâu khác nhau dành cho những ai lười, không muốn ra biển hay những hôm biển có sóng to gió lớn. Tuy khách sạn to đẹp nhưng sáng muốn dùng điểm tâm phải trả tiền, không như khách sạn trung bình dùng điểm tâm miễn phí.Trong phòng có bếp,nhà tắm, bàn ăn, salon xinh xắn rộng rãi. Thưa quý vị tôi nhà quê ở khách sạn Hilton lần đầu  thấy chi phí cao, nghĩ đến trẻ em nghèo trong nước xót ruôt quá. Khách sạn Hilton 1 tuần 3000 mỹ kim,1 ngày 475$. Thường tôi ở khách sạn bằng 1/2 giá tiền  cũng tiện nghi thoải mái lắm.

 

Chúng tôi đi Virginia Beach vào ngày thứ ba nên đường ít xe hơn thường lệ. Trên đường đi có khoảng đường một chiều  giữa hai hàng cây phủ đầy lá xanh dài khoảng hơn tiếng, tương đối vắng vẻ không thấy nhà cửa chi cả. Có lẽ nhà dân khuất sau những hàng cây? Thỉnh thoảng có mấy bảng chỉ cây số, nơi bán xăng, thực phẩm hay chỗ nghỉ ngơi (rest area). Qua khỏi đoạn ấy là đường 2 chiều, mỗi chiều 3 làn, xe cộ tấp nập ngược xuôi. Nhà rải rác dọc hai bên đường.Thỉnh thoảng có ngả rẻ vào các trung tâm mua bán, công viên hay bảo tàng viện…Đến gần Cheasapeake Tunnel Bay, xe chậm lại, chỉ còn hai làn xe. Đây là vịnh nhưng tôi thấy trời nước mênh mông, rộng quá. Nói là đường hầm nhưng sáng trưng do vô số bóng đèn trên tường tỏa ánh sáng. Xe chạy trong đường hầm khá dài dưới mặt nước nhưng vẫn ngắn hơn đường hầm dưới biển ở Kaoloon, Hong kong.

 

Gần đến Virginia Beach sầm uất, sang trọng nhộn nhịp hơn, có tiệm buôn Macy’s,Target, nhà thuốc Walgreens, tiệm giầy to, các nhà hàng ăn uống khang trang. Trước các  tiệm buôn,khách sạn hoa cỏ trồng mỹ thuật hài hòa xinh đẹp. Các bụi hoa hồng, các loại hoa mùa hè nơi đây ra hoa rực rỡ.

 

Đến nơi sau khi nhận phòng  nghỉ ngơi chốc lát mấy chi em đi tản bộ trên boardwalk, người thì ngồi đọc sách ở các băng gổ dọc theo boardwalk hay ở ghế gần hồ bơi khách sạn. Gió biển mát rượi.

 

Đến giờ ăn cả nhà ra tiệm ăn ngoài phố. Thực khách đông quá, Nhớ những lần đi trước có khi chúng tôi ăn tối ở tiệm ăn  Captain George’s lớn và đông khách phải chờ khoảng 10, 15 phút. Bạn có thể gọi từ món hoặc ăn tự chọn (buffet). Một phần ba thực khách là người da màu. Giá một phần ăn tự chọn lúc bấy giờ 35 mỹ kim.Tôi thấy họ chịu chi hơn dân Hoa Thịnh Đốn. Người Á châu chừng 2, 3 bàn còn lại là ngưới da trắng.

 

Hôm sau chúng tôi ra bãi biển sau khi điểm tâm. Bãi cát vàng rộng dài mút mắt. Tuy sớm nhưng đã có người ra biển. Môt số it xuống nước, phần lớn đi lại trên cát. Trên bờ có lối đi lát gạch cho người đi bộ (boardwalk). Song song boardwalk có con đường nhỏ hơn cũng lát gạch dành cho người đi xe đạp. Một bên là các cao ốc khang trang, tráng lệ, theo tôi.

 

v2Khoảng 10 giờ sáng, thiên hạ đông hơn, trẻ con, người lớn, các cụ già… Nhiều dù xanh đỏ dưới bãi biển, phải đi qua bải cát vàng rộng mới đến nơi. Mặt biển phẳng lì, nước  biển xanh lơ. Thiên hạ nghịch nước,đùa giỡn  với nhau. Hàng đàn hải điểu lông trắng xóa bay lên đáp xuống trên bãi cát.Trên boardwalk kẻ qua người lại đông đảo. Loại xe đạp 2, 3, 4 chỗ ngồi có mui chạy tới lui trên lối riêng dành cho xe đạp. Các ông bà cụ da trắng tóc bạc, da nhăn nheo cũng thuê xe đạp thong thả chạy dọc theo con đường trông khỏe mạnh và nhàn hạ thảnh thơi. Trẻ con nghịch trên bãi cát, cười khóc chí chóe. Cháu dâu cho biết  bãi biển đông vui nhôn nhip khi các trẻ em nghỉ hè. Lúc ấy họ thường đi biển cả gia đinh.

 

Đến trưa vợ chồng người cháu thuê xe đạp nhiều chỗ ngồi chở chúng tôi đi một vòng khá dài rồi trả xe dù chưa hết giờ, Giá thuê xe 40$/giờ.Cám ơn hai cháu Vân &Andy, đạp xe mệt quá đâu được thưởng thức chi đâu. Chúng tôi ngồi nghỉ chân ở các băng gỗ sơn trắng đặt dài theo boardwalk xem người qua lại, nhìn các cậu bé da màu khoảng 14,15 tuổi, đi trên các miếng gỗ có bánh xe rất nhanh và tài tình, luồn lách,khéo léo tránh những người đi bô. Chúng tôi đi dọc theo boardwalk, đi qua các khách sạn sang trọng trước bãi biển thấy đầy khách ngồi giải khát. Dưới biển có tàu nhỏ và người trượt nước lướt nhanh trên mặt biển xanh.

 

v3Chúng tôi đi đến đường 31 thấy tượng King Neptune thì dừng lại chụp ảnh. Tượng bằng đồng nặng 12,5 tấn đứng  trên bệ đá cao. Chung quanh tượng có 12 con cá to nhỏ, tôm hùm, con bạch tuộc ... Tay trái tượng đặt lên lưng con rùa biển. Du khách xúm xít ngắm nhìn và chụp ảnh kỹ niệm. Bãi cát khu vực này đông người nhất. Chúng tôi đã đi ngang qua tượng đồng “The Norwegian Lady “ xinh đẹp quay mặt ra biển trước khi đến tượng King Neptune.

 

Theo tài liệu lấy từ khách sạn, Virginia Beach có khoảng gần 500,000 dân cư. Vì là thành phố du lịch nên có nhiều nơi chơi thể thao và giải trí gồm các lễ hội, hòa nhạc, thả diều, trượt nước, chơi golf… Virginia Beach có 10 sân cù công cộng, hồ nuôi cá, viện bảo tàng, có bênh viện… Nhiều nhà hàng đổ biển, nhà hàng ăn uống Mỹ, Trung hoa, Mễ… Vùng bờ biển toàn là cao ốc khách sạn đắt tiền,chỉ  băng qua bên kia đường là đến bãi biển. Những nơi này cây cảnh xinh đẹp, cỏ hoa xinh xắn, cắt tỉa gọn gàng bắt mắt…

 

vThấy bãi biển Virginia Beach tôi nhớ bãi biển Vũng Tàu ngày xưa khi tôi còn ở quê nhà. Mùa hè Vũng Tàu cũng nhiều người tắm và đi bách bộ trên bãi biển. Thời kỳ đó phụ nữ hình như chưa ai mặc áo tắm 2 mảnh? Tắm biển xong người ta đi tắm nước ngọt và ăn trưa ở các tiệm ăn gần trên bờ. Nếu ai quên mang áo tắm cũng có thể tìm mua ở các tiêm gần quanh quanh bãi biển. Trên bãi cát có những gánh hàng rong bán nhãn và quả na ngọt lịm hay cua, ghẹ luộc đỏ au, mực nướng… Người tắm biển mua trái cây dùng tráng miệng sau khi ăn, nếu dư mang về nhà hay mua nhiều nhiều làm quà cho bạn bè vì rẻ hơn Saigon. Ai khát nước có xe nước mía ép tại chỗ, vừa mát vừa ngọt và dừa tươi. Chỗ ngồi là những ghế xếp bé nhỏ đặt chung quanh xe có mái che,  Quý vị có thể đi Vũng tàu và về trong cùng một ngày nếu khởi hành từ Saigon. Ai ở lâu thì thuê khách sạn. Có nhiều loại, tùy túi tiền của mình. Gia đình tôi thường thuê “nhà nghỉ mát công chức” vừa rẻ vừa tiện vì băng qua đường là đến bãi biển.

 

National Harbor, Maryland:

v4Trên đường về nhà các cháu ghé National Harbor, Maryland để chúng tôi xem một trong những thắng cảnh tiểu bang Maryland. Nơi đây cách nhà chừng hơn tiếng lái xe nhưng tôi ít có dịp đến viếng. Thât ra tôi đến nơi này vào dip Giáng Sinh.Lúc ấy nơi nào cũng  sáng trưng đèn Giáng Sinh. Đèn chăng ngang các lộ nhỏ,trên các cành cây,nơi bờ sông, trên lối đi...Các tiêm buôn hàng hóa nhiều và trang trí thật lộng lẫy trong ngày lễ, hấp dẫn khách hàng và dân chúng. Ngoài đường thiên hạ đông đảo, chen chúc nên tôi chẳng xem được bao nhiêu, chỉ loanh quanh vài nơi là về. Hôm nay chúng tôi được đến National Harbor vào ngày thường, thiên hạ đi lại không đông lắm.

Thật là nơi xinh đẹp, đường phố khang trang sạch sẽ, vỉa hè rộng rãi, gió mát rượi Các tiệm buôn sáng rỡ với các hàng hóa xinh đẹp, bắt mắtThât là khu phố nhà giàu nhưng tôi thich nhât là những tượng điêu khắc khéo léo, tỉ mỉ to bằng người thật đặt rải rác riêng rẻ  từng người một ở góc phố, công viên hay thành một hàng mấy người nơi đông người qua lại. Tượng nữ minh tinh Marilyn Monroe môi đỏ má hồng, chàng thủy thủ đa tình với người yêu, tượng thủ tương Anh Winston Churchill nghiêm trang cao lớn...

Không xa lắm Ferris Wheel khổng lồ ngạo nghễ quyến rũ những người can đảm không sợ tốc độ và chiều cao vì phía dưới là nước, bên trên là  mây trắng trời xanh...

 

Nghĩ lại thời gian trôi nhanh như giấc mộng. Nhìn thấy biển tôi lại bùi ngùi nhớ đến những người vượt biển cách đây  hơn 40 năm. Có người may mắn đến được các quốc gia tự do giàu lòng nhân đạo, có người  chết thảm trên biển cả vì đói, vì hải tặc, hay tàu chìm do sóng to gió lớn. Vì thế các vị trưởng thượng cho là “có phước” mới đến được xứ văn minh,nơi ai cũng có thể học hành,trường tốt thầy hay. Vì thế các phu huynh ước mong thế hệ trẻ cố gắng học đàng hoàng tử tế khi đến trường để không phụ lòng cha mẹ và có tương lai tốt đẹp” trước là đẹp mặt, sau là ấm thân”. Ngoài ra còn có thể đem kiến thức của mình giúp cho xã hội, cho đồng bào...

Xin cám ơn anh chi Hiêp, hai cháu Vân &Andy về sự tiếp đãi ân cần,đưa đón, cho ở khách sạn tốt trong chuyến đi Virginia Beach. Mong sao mọi người, đồng bào trong và ngoài nước,thân hữu, con cháu và gia đinh luôn bình an, khỏe mạnh, cư xử với nhau trong tình yêu thương và giữ gìn sức khỏe cho thật tốt. Ở Hoa kỳ đi bác sĩ hay nằm bệnh viện đều rất tốn kém ngoài ra còn bận lòng người thân.

 

Ngoài trời gió mát, nắng ấm chan hòa, chim hót líu lo, hoa cỏ tươi thắm rực rỡ đó đây…

v5

 

 

THĂM VIRGINIA BEACH

 

Mây trắng trời xanh ánh nắng hồng

Cuối Hè bãi biển vẫn còn đông

Trẻ em người lớn đùa dưới nước

Trên bờ hải điểu đứng rỉa lông

 

Xa xa trên mặt nước bềnh bồng

Thể thao lướt sóng năm ba ông

Xe tuần đôi chiếc chạy xuôi ngược

Gìn giữ an ninh cho đám đông

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 495,372
Buổi sáng vào sở hắn được người Giám đốc cho biết hôm nay hắn sẽ đem giao xe ở Uvalde City Dealership, lấy một chiếc khác ở đó mang đi giao ở San Antonio, xong sẽ có một chiếc cho hắn mang về. Nhưng khi đến Uvalde thì được chủ gọi về ngay. Hắn bồn chồn hỏi lý do nhưng người chủ hãng chỉ nói, “Mầy lấy chiếc xe dự định đem đi San Antonio mang về đây để ngày mai sẽ giao. Mầy lái xe về cẩn thận, dù không có gì nghiêm trọng lắm nhưng mầy cần phải về ngay.”Trên đường về, đầu óc hắn suy nghĩ lung tung. Không biết chuyện gì xảy ra mà bị gọi về ngay như vậy! Hai chú em có vấn đề gì không. Trong đầu hắn tư tưởng lộn xộn
Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân với bài viết về một gia đình bên cầu Bạch Hổ Huế, có người cha toàn thân bị cộng sản chôn sống. Bài viết này của ông không phải chuyện buồn, mà là... buồn cười. Viết Về Nước Mỹ mời đọc bài viết mới có duyên, hóm hỉnh của tác giả Phước An Thy.
Jen đưa tay lên vuốt nhẹ chiếc áo dài trước khi trao nó lại cho Annie, đứa con gái riêng của nàng. Chiếc áo màu đỏ được dệt bằng vải gấm được điểm tô vài cánh lá trúc màu vàng kim lấp lánh. Chiếc áo mà nàng nhờ người bạn mua giùm khi nàng còn ở trường đại học. Nàng dự định mặc chiếc áo này trong ngày cưới với Don. Nàng quen Don khi cả hai còn học chung trường Virginia Commonwealth University. Don học về kỹ sư điện tử, còn nàng học về hóa sinh. Don đang hoàn tất chương trình kỹ sư và đang thực tập ở một công ty gần nhà. Còn nàng chỉ mới vào năm thứ hai. Don là người gốc Mỹ gốc Việt. Tên tiếng Việt của anh là Trần Nguyên Đức.
Trong cuộc đời, tôi có hai lần lo âu quá sức. Lần thứ nhất là gặp cơn giông tố sau khi bị cướp biển rồi phá hư máy khi vượt biên 42 năm trước và lần này qua cơn bão IAN. Thử tưởng tượng ban đêm trong nhà tối om, ngoài trời mưa gió vần vũ, những cơn gió hú vang bên ngoài cộng với sấm chớp đì đùng, mà mình bị cắt mọi thông tin với bên ngoài thì không lo âu sao được.
Vào những năm cuối của thập niên 1990 đầu những năm 2000, tôi thường có dịp đi công tác qua Nhật hay Hong Kong để đặt hàng và duyệt hàng trước khi nhập về hãng. Trong số hơn 300 hành khách cùng có mặt với tôi trên những chiếc Boeing 747, chiếc máy bay thông dụng cho các chuyến bay đường dài thời đó, tôi luôn gặp các đồng hương Việt Nam. Họ đều đáp cùng chuyến bay với tôi từ Mỹ về đến Tokyo hay Hong Kong để từ đó bay về Việt Nam. Nói chung tôi biết họ là người Việt do các câu chuyện họ đối thoại rôm rả cùng nhau trong lúc chờ đợi. Ngược lại có lẽ ít ai trong số họ có thể biết được tôi là người Việt Nam vì tôi thường đi cùng với các đồng nghiệp Mỹ hay Nhật
Hồi mới đến Mỹ, nghe nhiều người Việt đi làm nghề may, tôi tưởng bở nghĩ mình từng tốt nghiệp từ nhà may nổi tiếng Thiết Lập Sàigon, từng mở lớp dạy cắt may Âu Việt Phục Nam Nữ, mỗi khoá cũng trên vài chục học viên; từng sử dụng các loại máy may, máy vắt sổ thêu ren các thứ, chắc sẽ kiếm được khá tiền, nên xăng xái đến shop may xin việc. Bà chủ shop người Tàu Việt thấy dân mới qua ngơ ngáo nên ăn hiếp, bắt tôi mượn tiền mua chở tới hai cái máy may công nghiệp xịn hiệu JUKI của Nhật, một cái để may, cái kia 5 kim để vắt sổ và các loại zíc zắc
Hắn yên lặng bước đi cùng ông ta, tự hỏi “Phòng dưới cầu tầu…chẳng lẽ ông ta là homeless?” Quả nhiên, khi xuống, ông ta chỉ một cái vòm lõm vào chân cầu “Vâng đây là phòng của tôi từ cả năm nay rồi, mời ông.” Cái vòm cao, rộng, đủ cho một người nằm; chắc chắn không sợ nắng mưa. Ông ta chỉ bậc đá nói :”Mời ông ngồi, tôi pha tách cà phê sáng, rồi xin phép ông cho tôi nói chuyện.”
Đã bao người làm công việc đưa học trò qua đường giờ tan học ở ngã tư trường học này? Chắc chắn có những người đã ra thiên cổ, những người đang sống những ngày cuối đời trong các viện dưỡng lão, những người bị covid-19 cướp đi sinh mạng khi còn muốn làm công việc của người lớn tuổi để trả ơn những người lớn tuổi khi họ còn là một cậu nhóc, cô bé với ngôi trường tiểu học của họ ở đâu đó trên nước Mỹ bao la. Nên không có gì để bi lụy vì người ta thì già đi và qua đời là lẽ tự nhiên, cái còn lại đáng qúy là văn hoá Mỹ, cái văn hoá sau khi về hưu thì đi làm công việc đưa trẻ nhỏ qua đường sau mỗi buổi học theo định nghĩa về văn hoá đơn giản nhất: “Cái gì lập đi lập lại thành thói quen, thói quen lập đi lập lại thành phong tục, phong tục lập đi lập lại thành văn hoá”.
Mặc dầu không phải là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tôi cũng thực hiện được nhiều bức ảnh đẹp. Nước Mỹ rộng bao la nên không thiếu những cảnh đẹp, do bàn tay con người dựng lên cũng có, do tạo hóa sáng tạo cũng có: Mùa Xuân với hoa anh đào trên dòng sông Potomac ở Washington DC, mùa Hè ở Grand Canyon, Arizona, mùa Thu ở San Juans, mùa Đông thì có rừng thông, núi tuyết ở Yellow Stone, tiểu bang Wyoming … Tôi lại nghĩ, sẽ đẹp biết bao nếu những bức ảnh của tôi có mang ý nghĩa nhân bản một cách tự nhiên, không dàn dựng, không hư cấu, không cần photoshop can thiệp.Tôi cho đó là những bức ảnh có hồn, khác với những bức ảnh đẹp về nghệ thuật mà vô tri, vô giác! Trong suốt thời gian sống ở Mỹ, tôi vẫn để tâm theo đuổi mục tiêu đó.
Mấy nay công việc trong hãng chậm quá, đơn hàng hổng có, mọi người tụm năm tụm ba nói dóc, bàn tán cả ngày. Mỗi nhóm có đề tài khác nhau. Nhóm đen tụi thằng Kieth, thằng Eddie, thằng Aaron… thì lúc nào cũng chuyện cá độ bóng chày, bóng rổ, bóng cà na, chuyện cầu thủ này chơi đẹp, cầu thủ kia xuất sắc, chuyện thằng Willi tát xướng ngôn viên trên thảm đỏ giải Oscar… Nhóm gốc mít như anh Tuấn, thằng Khôi thì toàn chuyện Việt kiều về nước ăn chơi, chuyện ông này bà nọ ăn bẩn...Nhóm thằng Andre, Jose… thì tám chuyện Mễ Tây Cơ. Nhóm đàn bà thì hổng biết nói chuyện chi nhưng chưa bao giờ thấy miệng nghỉ ngơi, kể cả lúc ăn uống, tám liên tu bất tận.
Nhạc sĩ Cung Tiến