Hôm nay,  

Tết Của Trái Chín

16/02/202109:16:00(Xem: 6275)

Châu Hà

Tác giả là cư dân tiểu bang Oregon, làm nghề chăm sóc người già và tàn tật của Washington County ở Salem, Oregon. Với bài viết về nước Mỹ đầu tiên, "Ông ngoại của Thu đi lấy vợ", tác giả đã nhận giải thưởng đặc biệt năm 2010, và tiếp tục lui tới với Viết Về Nước Mỹ.

*** 

Để tưởng nhớ Cụ Bà Liên Ngẫu,  xin Thành Kính Phân Ưu cùng các con và các cháu của Cụ. 

Quý mến mời các con cháu của Cụ cùng độc giả đọc bài viết nhớ về kỷ niệm đẹp một thời may mắn được chăm sóc Cụ. 

 

***

“Chăm người già mỗi ngày một ngại, chăm trẻ dại mỗi ngày một vui.”

 

Đó là lời chào của vị khách hàng tôi đến chăm sóc trong ngày đầu tiên gặp mặt. Bà đẹp thanh lịch, đằm thắm hiền hòa. Ngay sau khi chào tôi, bà nhỏ nhẹ nắm tay tôi và nói:

 

“Này đừng gọi chị là bác nhé. Chị chị em em nghe thân mật gần gũi nhau hơn…”

 

Tôi vâng dạ nhưng cứ giữ gọi bác xưng con vì con gái lớn của bà là bạn của cô bạn tôi. Tôi khen:

 

“Bác đẹp quá, nét đẹp hiền dịu.”

 

Bà cười hiền:

 

“Đẹp như cái tép kho tương, kho đi kho lại nó trương phình phình…”

 

Bà cụ xem ra thích văn chương, mỗi lời nói đều có vần điệu. Sau một thời gian chăm sóc bà, tôi nghiệm ra rằng bà cụ dường như có một kho tục ngữ ca dao trong đầu. Bà nhớ nhiều câu ngày xưa hay lắm. Từ đó ngoài chiếc điện thoại tôi bỏ trong chiếc túi áo đem theo bên mình để gọi khẩn cấp, tôi lại kèm thêm cây bút và quyển sổ nhỏ để ghi chép những câu hay do bà cụ đọc.

 

Ông bà cụ trước đó ở cùng con gái út, con rể Mỹ và hai cháu ngoại. Họ rất có hiếu và tin tưởng rằng nghề nghiệp y tá của họ sẽ giúp chăm sóc bố mẹ tốt hơn. Con rể luôn giúp chở bố mẹ vợ đi khám bệnh. Khi ông cụ mất, bà cụ gần như “không biết buồn”. Khách gần, xa đến thăm viếng, hỏi thăm ông mất ra sao thì bà trả lời: “Để tôi mở cuốn sổ ghi chép ra xem lại.”

 

Tôi được biết bà cụ bị bệnh Alzheimer, một căn bệnh sa sút trí tuệ ở người lớn tuổi. Người bệnh bắt đầu với triệu chứng rối loạn trí nhớ, thoạt đầu thoáng qua, sau càng lúc càng tệ hại.Có lần, tôi thấy bà ngắm nghía chai nước rửa chén màu cam dán nhãn hiệu một quả cam nguyên vẹn kế bên nửa quả mọng ngọt trông rất bắt mắt. Bà lẩm bẩm:

 

“Rõ lạ! Chai nước cam ngon vậy mà lại để nơi cái bồn rửa bát.”

 

Rồi bà cụ cầm lấy cái chai nước rửa chén đi đến mở cửa tủ lạnh để cất. Do được huấn luyện cách chăm sóc người bị bệnh Alzheimer nên tôi không nói năng gì. Chờ lúc bà cụ khuất tầm mắt, tôi lẳng lặng lấy “chai nước cam” ra khỏi tủ lạnh và để lại vị trí cũ.Tôi giúp bà cụ gần như 8 tiếng một ngày. Các con, cháu bà sáng ra đi làm, đi học, ai cũng bận rộn. Tôi theo bà cụ từng bước trong căn nhà rộng nhiều phòng. Chỉ có mình bà và tôi đi lại trong căn nhà đẹp, trang trí nhiều tranh ảnh của gia đình và những bức tranh của các họa sĩ nổi tiếng. Hai bác cháu đi tới đi lui như một hình thức tập thể dục. Sau những lúc đi bộ lòng vòng trong ngôi nhà chúng tôi nghỉ chân nơi xô-pha, bà vui miệng kể chuyện ngày xưa. Mỗi ngày một câu chuyện. 

 

            “Ngày xưa ấy, chị cùng quê Thái Bình với ông nhà văn “Con sáo của em tôi” đấy.

 

            “Vâng ạ.”

 

            “Ông cụ thân sinh của chịcó cử nhân Hán học nên cụ cứ thích dùng Hán Văn đặt tên cho các con. Chị gái của chị được cụ đặt tên là Phượng Chủy tức là cái mỏ của con chim phượng.”

 

Cái tên nghe lạ quá làm tôi thêm tò mò muốn hỏi tên thời con gái của bà. Bà cụ có lẽ đoán được điều tôi muốn hỏi, vẫn thủng thỉnh:

 

“Ôi dào giá mà đặt tên Thị Mâm, Thị Mẹt, Thị Bèo nghe có phải dễ nuôi dễ gọi hay không. Đằng này cụ lại đặt tên cho chị là Liên Ngẫu.”

 

Tôi nghe lạ thêm. Bà cụ giải thích:

 

“Liên Ngẫu tức là cái thai, cái nôi, cái nhụy của hoa sen đấy.”

 

Thấy tôi vẫn ngơ ngẩn, bà cười hiền hòa:

 

“Nói huỵch toẹt ra thì tên của chị nghĩa là cái ngó sen. Ngày xưa đi học chị bị chúng bạn cười nhiều vì cái tên “Ngẫu” của mình, chị mắc cỡ. Có đứa còn trêu gọi chị là “Liên Nẫu” tức cái hoa sen úa rữa, hỏi em có ức không chứ.”

 

“Vâng.”

 

“Nhưng không việc gì vì khi gia đình chị theo tàu há mồm di cư vào Nam năm 1954 thì ông cụ đổi tên khai sinh cho chị thành chữ Ngân cho dễ gọi. À mà em tên là gì ấy nhỉ?”

 

            “Dạ tên con là Hà ạ.”

 

            “Hay đấy. Tên hai chị em mình ghép lại là cả một giải Ngân Hà ấy chứ.”

 

Hai bác cháu tôi cùng cười vang. Bà cụ kể thêm:

 

“Ông cụ chị mỗi khi có dịp đi ra ngoài các bà các cô trong làng nhác thấy cụ phải trốn xa xa kẻo nhỡ cụ hỏng việc lại đổ vì ra ngõ gặp gái.”

 

Tôi nói đùa:

 

            “Vậy là cụ có bao giờ thấy được các cô đẹp trong làng đâu ạ, tiếc quá.”

 

Bà chép miệng:

 

“Tục lệ ngày xưa mà, em ơi. Ông cụ chị có học vị cao nhất làng nên được nhiều người kính nể. Này nhé, Chánh Tổng là trông nom nhiều làng, Lý Trưởng nom một làng, còn đầu làng là ông Tiên Chỉ.“Một mình một cõi thảnh thơi ngồi là cái ông Tiên Chỉ.”Mà cái lệ của làng là ông Tiên Chỉ chỉ được ngồi một mình, ngồi cho có lệ chứ có làm gì đâu. Ông Tiên Chỉ thì lại hay kéo người này người kia lên ngồi chung cho vui.”

 

Có khi tôi đưa bà cụ ra ngoài đi bộ trong nắng ấm, tôi thấy bà ngẩng đầu nhìn khi nghe tiếng máy bay. Do bà cụ ngẩng khá lâu nên tôi sợ khi cúi xuống bà sẽ bị quay mòng, nên vội nhắc:

 

“Bác ơi, bác cẩn thận kẻo bị quay quay khi ngẩng nhìn lâu quá đấy.”

 

Bà nghe tôi nói chữ quay quay thì đứng yên, thẳng đầu, mắt nhìn xa vắng. Bất chợt bà cất tiếng hát chậm rãi, giọng êm như nhung và còn trong trẻo lắm:

Quay quay, thương nhớ quyến vào tơ 
Quay quay, se áo rét dâng chàng 
Rộn ràng tơ lướt tới người chiến sĩ yêu 
Quay quay, thương nhớ quyến vào tơ 
Quay quay, chăn ấm cuốn thân chàng 
Mỗi một đường tơ là mối dây tình 
Trong lòng em dâng người hiên ngang... 

 

Thì ra bà cụ hát bài “Tiếng hát quay tơ” của nhạc sĩ Tử Phác, bài hát tôi cũng rất thích. Chắc cụ không thuộc hết bài nên chỉ hát đoạn cuối, hoặc cụ chỉ cảm hứng đoạn này khi tôi nhắc đến chữ quay quay chăng.

 

Nhà thơ nhìn sự vật, con người mà xuất khẩu thành thơ còn bà cụ mà tôi chăm sóc thì xổ “nho chùm” chứ chẳng chơi. Bà bắt vần bắt vò đọc thơ với những gì vừa trông thấy. Nhưng cũng nhờ những câu ca dao, tục ngữ này mà tôi học hỏi thêm và đoán được ý tứ của mỗi câu bà đọc. Đặc biệt là trong các bữa cơm dọn cho bà cụ có lẽ là lúc bà có hứng nhiều hơn bất cứ lúc nào khác. Tính bà cụ ưa gọn gàng, ngăn nắp nên thường nhắc:“Cái nào ra cái đó. Cái chén để uống nước, cái bát để ăn cơm…” Còn hễ ăn thì phải “cơm chín tới, cải ngồng non” mới đúng ý bà cụ. Nhìn thấy bát canh trong mâm cơm bà đọc luôn: “Ăn cơm có canh, tu hành có bạn”. Nhìn chén cháo, bà phán: “Trời quả báo, ăn cháo gẫy răng.” Một hôm, bất chợt nghe bà cụ đọc: “Vợ dại không hại bằng đũa vênh”, tôi cảm giác cụ muốn ám chỉ điều gì đó. Nhìn ra tôi hiểu ý cụ nhắc khéo có một chiếc đũa vênh nên vội tìm đổi đôi đũa khác cho cụ.

 

Khi cùng bà ra vườn hái quả, bà đọc:

 

Cái cây nhà ta, cái quả nhà ta

Muốn ăn thì vác sào ra mà cời

Cái cây nhà người, cái quả nhà người

Đừng trông mỏi mắt, đừng cời mỏi tay.

 

Lại nhân thấy những con chim nhỏ lượn trên cành, bà lại đọc:

 

Con chim sáo sậu

Là cậu sáo đen

Sáo đen là em tu hú
Tu hú là chú bồ các

Bồ các là bác chim ri
Chim ri là dì sáo sậu

Từ lối nói bắt qué như thế, bà cụ nhắc nhớ xa xưa nơi quê bà ruộng lúa mênh mông nên có nhiều bồ chứa thóc. Thóc bán được thì một phần để mua thức ăn, một phần để cúng chùa. Xung quanh nhà bà có mấy cái ao nuôi cá. Bà kể chuyện mẹ bà thường mua cá con về nuôi lớn.

 

“Này, em có biết không, chị vẫn nói “đếm như đếm cá con” khi nhớ đến những người bán cá cho nhà chị ấy. Họ đếm nhanh và ăn gian vì vừa đếm vừa hỏi chuyện, chẳng hạn “hai mốt hai hai năm ngoái bà mua cá ai năm lăm năm sáu…” Vậy đấy, lướt qua một câu chuyện là họ đếm xong, điểm lại dễ thiếu đến khoảng hơn ba chục con chứ ít gì.”

 

Nhưng bà cụ lại thở dài:

 

“Ấy chẳng qua họ nghèo, cần tiền nuôi đàn con nheo nhóc. Ngày tết nhà chị mổ lợn đãi tất cả những gia nhân đầy tớ quanh năm giúp mình cấy lúa, chăm sóc vườn hoa cây cảnh, chim muông, chẳng thiếu con vật gì. À, vườn cảnh nhà chị có cả con khỉ nữa đấy.”

 

Tôi hình dung cả một bức tranh quê sống động khi lắng nghe bà cụ kể chuyện. Bà cụ có lòng thương người và thường bảo tôi bỏ CD hoặc DVD vào máy để bà nghe thuyết pháp. Bà cụ ăn chay trường nên tôi không mất nhiều thì giờ chuẩn bị bữa ăn, miễn sao đủ dinh dưỡng và hợp ý cụ. Bà thích dùng bột dinh dưỡng và hoa quả cho bữa sáng, bữa cơm chính thì cũng đơn giản với muối mè lạc rang, canh đậu hũ với hẹ, rất thích dĩa rau tươi cùng dưa leo chấm nước tương. 

 

Vào dịp tết, tôi giúp bà cụ bày biện hoa quả. Bà dặn thế nào cũng phải có quả dưa hấu xanh to cho ra ngày tết. Trông thấy tôi đang sắp những trái hồng giòn vỏ đậm tươi rói, bà ngâm nga:

 

Mình nói dối ta mình chửa có chồng,
Để ta mang cốm mang hồng sang sêu.
Ta sang mình có chồng rồi,
Để cốm ta mốc, để hồng long tai.
Ngỡ là long một long hai,
Ai ngờ long cả trăm hai quả hồng.

 

Tôi đề nghị đẩy xe cho cụ xem cảnh chợ Tết nhưng cụ ngại chỗ đông người. Các con cụ kể ngay khi cụ trẻ cũng chẳng chịu du lịch đó đây dù người thân có kỳ nài cách mấy. Bày cúng tết, cụ nhắc tôi nấu xôi vò hoặc xôi lạc, xôi gấc và dặn tìm mua bánh chưng chay có nhân màu đỏ là trái chuối.

Sáng ngày đầu năm cụ chuẩn bị nhiều bao giấy đỏ lì xì, háo hức chờ các con cháu đến chúc tết. Hai con dâu người Mỹ của cụ mặc áo dài đến mừng tuổi, cụ vui ra mặt. Tôi vui lây, mong cụ tỉnh táo để vui hưởng bên con cháu càng lâu càng tốt. Nhưng tôi không tránh được nỗi lo lắng vì tôi là người chăm sóc cụ trực tiếp nên biết rõ cụ đã yếu nhiều.

 

 

Mỗi sáng khi tôi đến chăm sóc bà cụ, bà đều nói: “Cho chị ôm em một cái xem nào. Sáng sáng đến gieo niềm vui, chiều chiều lấy đi nỗi khổ.” Tôi chỉ là người giúp chăm sóc bà cụ nhưng nghe rất xúc động. Tuổi già yếu như trái chín có thể rụng bất cứ lúc nào. Xin nâng niu trái chín với trái tim rộng mở. Mong là không khí xuân với nắng rực rỡ, gió mơn man có thể giữ trái chín tươi lâu

Ý kiến bạn đọc
16/01/202221:49:29
Khách
Văn của cô Châu Hà đọc dễ đi vào lòng người, càng đọc càng thấm. Đọc đi đọc lại mà vẫn muốn đọc hoài. Mong cô Châu Hà có thêm nhiều bài viết.
18/02/202115:29:00
Khách
"Tôi được biết bà cụ bị bệnh Alzheimer, một căn bệnh sa sút trí tuệ ở người lớn tuổi. Người bệnh bắt đầu với triệu chứng rối loạn trí nhớ, thoạt đầu thoáng qua, sau càng lúc càng tệ hại "- Trích .

Bà thủ tướng Do Thái Golda Meir ví "Tuồi già thì giống như chiếc phi cơ phải bay xuyên qua một cơn bão táp. Một khi ông/ bà ở trên chiếc phi cơ đó thì ông/bà phải bó tay chẳng thể làm gì có thể chế ngự được cơn bão táp" .

Lời văn hay . " lối nói bắt qué ", đã lâu lắm rồi nay tôi mới có dịp nghe lại được những chữ này .
17/02/202122:26:41
Khách
Một bài viết dễ thương lắm Hà ơi!
Chăm sóc người già không phải dễ , nhất là người bị bệnh mất trí nhớ! Bà chị họ tôi quên chỗ cất tiền, cứ đổ thừa chị trông coi ăn cắp tiền của mình!!! Khổ thân!
16/02/202122:50:55
Khách
Chả lẽ mong mình già có người chăm sóc như cô này,tận tâm nhân hậu
Cám ơn bài viết để biết thêm một đời sống khác của người già ở Mỹ
16/02/202118:35:33
Khách
>Bà cụ ăn chay trường nên tôi không mất nhiều thì giờ chuẩn bị bữa ăn, miễn sao đủ dinh dưỡng và hợp ý cụ. Bà thích dùng bột dinh dưỡng và hoa quả cho bữa sáng, bữa cơm chính thì cũng đơn giản với muối mè lạc rang, canh đậu hũ với hẹ, rất thích dĩa rau tươi cùng dưa leo chấm nước tương.

Thức ăn vegan Âu Châu là đủ món và ngon (UK, Italy, Germany, France) có mấy món vegan cheese & butter, vegan ice cream ăn với french baguette nướng (ngòai dòn trong lạnh và xốp), hay là ice cream chiên (bên trong là ice cream, bên ngòai là một lớp vỏ bột chiên dòn), ngang ngữa là Taiwan nhưng phương pháp nấu thiên về khẩu vị Á Châu. Mỹ thì nhập khẩu từ nhiều nước, và các công ty sản xuất nội địa như Beyond Meat, Impossible Food, Just egg (plant based scramble $3.94 Walmart khá hơn là sản phẩm tương tự từ Taiwan -- tuy rẻ hơn nhiều), Loma Linda university (hot dog, corn dog), Gaderin, Daiya, ... Có bán ở Walmart, Target, Sprout, Ralphs, 99C stores, ...
Carne de Soya (thịt vụn - texturized soy protein) 16 oz (453 gram) from Milpas (Mexico) giá khỏan $1.90 bán tại siêu thị Mể, làm đủ món pizza, canh cải bẹ xanh, bánh ướt nhân, bánh xèo, bánh căn với Just egg (bánh khọt), khổ qua nhồi (thịt vụn, tofu, miến, mộc nhĩ), ... Vegan Ham nhảo từ Japan làm món nem cuộn mía nướng, vegan Tuna melt từ Canada với french baguette nướng, ... Vegan Wine từ Taiwan hay non-alcoholic wine/beer nội địa (Ngũ giới: Tránh xa sự uống rượu, donot mingle with the meat eaters and wine drinkers), ....
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 776,180
Khoảng mươi phút sau 12 giờ trưa, chúng tôi đến nhà BS. Lê Khôi. Vừa ra khỏi xe, và trong lúc chúng tôi đang bị choáng ngộp bởi sức nóng trên 100 độ, Thầy Minh Châu tươi cười bước ra tận cửa đón chào và mời chúng tôi vào nhà. Vừa vào bên trong, chúng tôi nhìn thấy Cô đang đứng giữa nhà, rạng rỡ chờ và xướng đúng tên của từng chúng tôi, rồi dang tay ôm choàng chúng tôi. Vài phút sau, tôi xin phép ra xe và lần lượt đem vào mấy giỏ, xách và gói. Bấy giờ Thầy Cô mới giới thiệu dâu của Thầy Cô, vợ của BS. Khôi, cùng cháu gái nội út rất xinh đẹp, thanh cảnh với làn da trắng mịn, ít vẻ á đông trên khuôn mặt. Cháu làm việc cho một công ty tại Mỹ sau khi tốt nghiệp Cử Nhân Toán Học từ Harvard và nay được công ty đài thọ gởi đi học tiếp 2 năm chương trình MA tại London School of Business, một trong những trường nổi danh hạng nhất thế giới. Chúng tôi không quên chúc mừng cháu.
Tôi đi như chạy trong hành lang của thương xá đang đóng cửa vắng tanh không một bóng người vì cơn Đại Dich Covid-19. Đây là Mall lớn và duy nhất trong thành phố Lafayette của tôi nhưng đã đóng cửa từ đầu tháng 3 do lệnh từ tiểu bang để chống lại sự lây nhiễm của Con vi rút Corona này ! Mall chưa bao giờ đóng cửa suốt gần 60 năm , cho nên đây chính là biến cố thê thảm nhưng dĩ nhiên không phải chỉ cho thành phố êm đềm của tôi , mà cho cả thế giới !
Hồi mới qua Mỹ, tôi định cư ờ một thành phố nhỏ vùng biển, mà dân chúng đa phần là người Việt, nghe nói nguyên cái làng chài ngoài Trung vượt biển qua hết đây, họ sống túm tụm với nhau , hàng xóm quen biết thân thiện từ hồi nhỏ , gần như nhà nào cũng sống bằng nghề đi biến y như bên nhà, thành phố có việc làm quanh năm cho mọi người khi xây dựng nhà máy chế biến cua ghẹ đóng hộp bán khắp nơi. Cuộc sống dân tình ở đây dĩ nhiên khấm khá gấp mấy lần bên quê nhà, vì tánh cần cù chịu khó của người quen với lao động tay chân dầm mưa dãi nắng, nên bước đầu khởi nghiệp của họ cũng dễ dàng hòa nhập trên quê hương mới, giàu thì sắm được vài chiếc ghe cào tôm, hay tàu cá ,nghèo thì theo làm “ bạn ghe” (người làm thuê cho chủ trên tàu trong mỗi chuyến ra khơi) cũng có của ăn của để, có nhà đẹp xe sang, nhưng cũng không bỏ được cái tật ham vui những lúc biển động nông nhàn, sau những chuyến ra khơi vất vả, tàu về bến nghĩ ngơi là họ lại rủ nhau đi Casino miệt mài vui thú đỏ đen, nghe đâu có n
Thằng mauricio làm tổ trưởng của nhóm này, nó chuyển đến Đào bang từ Tennessee, tuy nhiên quê quán chánh gốc lại ở tận Chicago. Cha nó đen và mẹ trắng, cái gene trắng mạnh hơn nên nhìn nó chất đen rất ít, tuy nhiên tâm hồn nó lại rặt chất đen. Nó mê đội Bravo và đội Panther như điếu đổ, nó không thích cá độ nhưng thỉnh thoảng cũng có cá cược chút chút theo cả nhóm cho vui. Nó vào hãng này cũng được năm năm rồi, nó chơi thân với Steven và cũng vui vẻ hòa đồng với cả nhóm. Steven thường chửi nó:
Trên đây là Email tôi gửi cho Supervisor báo tin ngày Thứ Sáu 10 tháng 09, năm 2021 là ngày cuối cùng của tôi làm công việc Crossing Guard. Ông Supervisor đã điện thoại đề nghị tôi làm thêm vài tuần nữa để ông có thể kiếm người thay thế vì tôi làm việc lâu năm, có nhiều kinh nghiệm và được bà con dành nhiều cảm tình đặc biệt. Tuy nhiên, tôi trả lời với ông là tôi không thể nào tiếp tục được! Dù tôi rất yêu thích công việc này và tôi cũng rất buồn khi phải giã từ công việc mà tôi đã làm nhiều năm, với bao nhiêu kỷ niệm đẹp. Hiện nay, tôi đã lớn tuổi, sức khoẻ không còn tốt và không còn nhanh nhẹn như thời gian vừa qua.
Lúc sau nầy bà Ba lên cân đều đều.Hễ bữa trước có món cá kho tiêu, chấm rau lang luộc do người bạn hái cho, non trong, ngon quá, quất vô một chén cơm đầy thì, hổng nói thừa, bữa sau leo lên cân tăng liền 3 pounds,vì vậy bà Ba chỉ ăn cơm khi nào thèm lắm.Cứ hai tuần bà mới nấu 2 lon gạo, mỗi bữa ăn, chỉ hai muỗng, thêm nhiều rau củ, để cuối năm mới có hy vọng xỏ vô được cái áo dài đi tiệc thường niên.Vậy mà, cũng tại mấy chị bạn trên facebook.Mấy bả đó nghen,“ác” lắm
Như loài cỏ dại đang thời nở hoa, Bé vẫn đang ưu tư với những ước mơ vươn lên cố chạm được đến cái tinh tuý trong lối giáo dục của Nước Mỹ để sau này Bé có thể áp dụng phần nào vào công việc nhà giáo hiện tại để giúp cho trẻ em Việt Nam. Đặc biệt là những trẻ em có hoàn cảnh bơ vơ như loài cỏ dại không tên không tuổi, nhưng biết là hoa dại có sắc và có hương vẫn gửi vào trong gió bay …
Họ là dân ở vùng Trung Mỹ. Trung Mỹ có 7 quốc gia, nhưng nhập cư vào Hoa Kỳ đông nhất là người: El Salvador, Guatemala, Honduras… Họ nói tiếng Spanish nên người mình gọi họ là “dân Xì”. Họ đi qua nước Mễ Tây Cơ (Mexico) để vào Mỹ nên gọi là “Mễ – “Mễ” hay “Xì” cũng rứa – Dù khác quốc tịch, nhưng họ nói cùng ngôn ngữ, nhân dạng giống nhau: mũi cao, da sậm. Đàn ông: cổ rụt, vai ngang, ngực gồ, chân ngắn, chiều cao trung bình như người Á Đông, nhưng trông họ vạm vỡ, mạnh khỏe hơn. Con gái “Xì” khá xinh, nhưng qua tuổi hai mươi lăm, phần đông phát triển quá khổ ở vòng số 2 và số 3 nên trông họ hơi xồ xề (có lẽ do chế độ ăn uống) nhưng nét lai Âu châu của họ làm cho: “quyến rũ - ưa nhìn”…
Khi Lisa càng lúc càng nghi chồng nàng có thể làm những chuyện đen tối sau lưng mình, Lisa nhất quyết phải tìm cho ra bằng chứng để chứng minh sự nghi ngờ của mình. Từ một mảnh giấy vụn Jerry vất vào xọt rác, nàng tìm thấy mật hiệu để vào máy vi tính của Jerry tìm đọc, xem những thư từ, hình ảnh chồng mình cất giấu từ bao năm qua. Trước đây nàng không nghĩ là mình cần phải làm những điều như vậy, nhưng đến nước này thì sự cần thiết cho một giải thích chính đáng đã khiến nàng vượt qua sự tò mò thông thường của các bà vợ theo dõi chồng mình. Sau một hồi lục soạn bao nhiêu danh mục riêng của Jerry, Lisa không tin mắt mình khi nhìn thấy một tấm hình làm tan nát tim nàng. Quả là nàng đoán không sai, người chồng mà nàng từng tin tưởng tuyệt đối nay lại có thể làm những điều tệ hại như thế này sao!
Đặc biệt sau biến cố năm 1975, dân chúng Việt Nam tỵ nạn được đồng minh và chính quyền Mỹ cho phép định cư vĩnh viễn trên đất nước dân chủ hòa bình tự do bình đẳng cuả họ, thì không chỉ phụ nữ được giaỉ phóng mà ngay cả những mớ bòng bong thời cổ, những rắc rối phiền toái thời phong kiến cũng không cánh mà bay vào dĩ vãng, chẳng ai phải tốn một viên đạn nào, chắng cơ quan xã hội, tự do dân chủ nào phải tổ chức hội họp tuyên truyền biểu tình mít tinh đòi hỏi, chống đối! Tự nó ngoan ngoãn đi vào ngăn cất của thời gian một cách nhẹ nhàng! Những ai còn cố chấp, sẽ bị chính bản thân họ dày vò, bất mãn, bất an, sầu đau, tủi phận…và bị xã hội đào thải, gia đình buông bỏ, sống một mình cô đơn ôm nuối tiếc cho một thời oanh liệt, vàng son đã qua… chờ ngày ngậm ngụi nơi chín suôí!
Nhạc sĩ Cung Tiến