Tác giả: Sáu Steve Brown
Bài số 5422-19-31263-vb2062518
Tác giả là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết Về Nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt. Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", Sáu Steve Brown đã nhận Giải Việt Bút mang tên Bà Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông bà nay có 7 người con, hiện ở Ohio. Sau đây, thêm một bài mới của ông Sáu.
***
Mỗi nước đều có những người nổi tiếng đã có những đóng góp đáng kể nên bao nhiêu năm sau người ta vẫn nhắc đến.
Trong lịch sử Việt Nam có nhiều anh hùng như Hai Bà Trưng, ông Lý Thường Kiệt v.v... Trong số đó, có một anh hùng có thành tích rất lừng lẫy là ông Trần Hưng Đạo.
Trong thế kỳ 13 quân Mông-Cổ chiếm lấy được vùng Trung-Á, đất của nước Ba-tư, miền đông bắc Âu châu, nước Cao-ly và cả nước Trung Hoa. Đến năm 1257 họ xâm lược Việt Nam lần đầu tiên. Sau đó họ tấn công vô Việt Nam thêm hai lần nữa. Trong đời vua Trần Thái Tông có tướng Trần Hưng Đạo chỉ huy quân đội. Dù quân lực Mông-cổ rất mạnh họ bị thua ba lần ở Việt Nam vì lúc đó Việt Nam toàn đoàn kết và vì sự can đảm và tài trí của tướng Trần Hưng Đạo. (*) Bao nhiêu năm sau người Việt Nam vẫn nhắc đến ngài. Khi nghĩ đến những người như thế thì lòng ái quốc của ta cũng tăng lên.
Từ năm 1688 đến năm 1763, hai nước Anh và Pháp có chiến tranh bốn lần. Vào năm 1754 chiến tranh thứ tư nổ. Đó là Chiến Tranh Pháp và Dân Tộc Da Đỏ. Mục đích của cuộc chiến này là để giành quyền cai trị đất Bắc Mỹ (gồm cả hai nước Hoa Kỳ và Gia-nã-đại hiện nay).
Lúc đó nước Hoa Kỳ chưa được thành lập. Nước Anh cai trị 13 thuộc địa Mỹ tại miền đông Bắc Mỹ. Còn nước Pháp có đất từ thành Quebec xuống Louisiana với các pháo đài rải rác.tại nhiều nơi. Lực lượng Pháp chiếm thung lũng Ohio và được xây cất một pháo đài tên là Duquesne (hiện nay trong thành phố Pittsburg). Như thế là đe dọa đến vùng thuộc địa Pennsylvania của Anh. (**)
Thuở ấy 13 thuộc địa Mỹ chưa được đoàn kết nên họ không thể chống cự lực lượng Pháp. Nội các Anh nhìn biết sẽ có chiến tranh với Pháp nên ra lịnh cho tướng Edward Braddock đem hai trung đòan bộ binh từ Anh qua Mỹ. Ngày 20, tháng 2, năm 1755 họ tới thuộc địa Virginia. Những người Mỹ rất phấn khởi khi biết lần đầu tiên một đại binh Anh đến Mỹ.
Tướng Braddock có nhiều kinh nghiệm chiến tranh ở Âu Châu nhưng ông ấy không nghĩ các dân tộc da đỏ có thể chống cự với quân đội Anh. Tướng Braddock nghe tiếng về khả năng quân sự tài giỏi của đại tá George Washington nên chọn ông Washington làm phụ tá. Lúc đó ông George Washington mới có 23 tuổi nhưng đã thực hiện vài điều đáng kể nên nhiều người biết đến.
Vì không có đường đi trong rừng, tướng Braddock gởi vài trăm người đi trước chặt cây làm đường rộng khoảng 4 thước. Vì thế họ tới pháo đài Duquesne một cách rất chậm. Do đó, quân Pháp và đồng minh theo dõi và biết rõ ràng đại binh Anh đang ở đâu.
Khi đại binh Anh cách xa pháo đài Pháp khoảng 10 cây sô lực lượng Pháp chuẩn bị phục kích họ. Cũng lúc đó tướng Braddock chia đôi đại binh mình mà tiến tới với 1300 lính. Một nhóm người dân tộc Shawnee và Delaware (hai dân tộc này là đồng minh với Anh) hiện ra trong rừng. Họ tình nguyện đi trước để tấn công lực lượng Pháp. Đại tá Washington khuyên tướng Braddock nên chấp nhận sự giúp đỡ của ho.
Tướng Braddock đồng ý nhưng ông không coi trọng khả năng của các dân tộc da đỏ. Tuy là một người can đảm và có khả năng chiến thuật, Tướng Braddock khá bướng bỉnh, kiêu ngạo, và tự cao. Đại tá Washington cảnh cáo tướng Braddock là các dân tộc da đỏ đồng minh với Pháp chiến đấu rất giỏi nhưng Braddock không nghe. Ông ấy nói, “Có lẽ là dân tộc da đỏ có thể làm những lính Mỹ sợ nhưng họ không có thể gây ấn tượng nào với chiến sĩ của nhà Vua” (tức là Vua nước Anh).
Hai dân tộc Shawnee và Delaware biết được lời nói đó và họ rất mếch lòng. Cuối cùng họ hủy bỏ sự công tác với quân đội Anh.
Một lần nữa đại tá Washington nói với tướng Braddock cách chiến đấu của các dân tộc là phục kích hay đứng phía sau cây to bắn ra. Lúc đó chiến thuật Anh là lính đứng dàn hàng sát bên nhau và cùng bắn, không núp đằng sau cây hay cái gì khác hết.
Khoảng trưa ngày 9, tháng 3, năm 1755, quân Anh đi vô rừng sâu. Từ vị trí đầu, Đại tá Washington quay lại nhìn thấy đội đại binh với binh phục màu đỏ kéo dài tới bốn dặm.
Tại pháo đài Pháp, người Pháp biết lực lượng Anh mạnh hơn lực lượng đồng minh phía họ nhiều. Lúc đó bên quân Pháp chỉ có 855 người. Vì thế, họ quyết định phục kích đại binh Anh trong rừng trước khi họ tới pháo đài.
Đi đầu đại binh Anh có đơn vị của đại tá Gage với 350 người lính. Họ bị phục kích. Họ không biết quân địch ở đâu nên khi họ bắn súng lại không có kết qủa.
Người da đỏ có khả năng bắn súng rất chính xác. Chỉ một lúc sau, người chết hoặc bị thương nằm đầy đất. Binh lính của đại tá Gage hoảng hốt. Họ bắn súng liên tục nhưng không thấy được ai cả.
Khi tướng Braddock nghe tin có trận đánh phía trước, ông ấy đem những đơn vị chính tới để ủng hộ Gage. Nhưng khi họ tới nơi thì đơn vị của Gage thì họ đang rút lui. Hai nhóm đụng nhau trên đường đi qua rừng và gây ra tình hình hỗn loan. Vì vậy họ chỉ đứng tại một chỗ mà đón đạn của quân Pháp và đồng mịnh. Binh phục màu đỏ của họ trở thành một mục tiêu rất dễ dàng trong rừng. Họ chết hay bị thương một cách mau chóng.
Ngựa của Tướng Braddock bị trúng đạn liên tục, ông phải đổi tới năm con ngựa. Cuối cùng ông ấy bị thương. Rồi những người lính còn lại bỏ súng, bỏ đại bác, bỏ lương thực mà chạy. Họ rút lui cho đến họ gặp đơn vị mang đồ nặng 40 dặm phía sau. Rồi các dân tộc da đỏ tràn đến lột da đầu của những người chết và kẻ bị thương không trốn được. Có 12 lính Anh bị bắt họ mang về pháo đài đốt chết. Vài ngày sau Braddock cũng chết và bị chôn trong rừng.
Kết qủa trận đánh này là quân Anh bị 714 người lính thương vong. Trong số 86 sĩ quan có 26 bị chết và 37 bị thương. Bên đồng minh Pháp chỉ có 30 người lính bị chết, 30 bị thương, và 3 sĩ quan bị chết. Đó là đai thắng của lực lượng Pháp. Nước Anh không thể lấy lại thung lũng Ohio.
Trong suốt trận đánh này đại tá Washington đi tới đi lui để mang lịnh của Braddock tới cho các vị chỉ huy. Ông làm vậy trong lúc bao nhiêu người khác xung quanh bỏ trận đánh, chạy trốn. Các sĩ quan trên mình ngựa đều là mục tiêu nhắm bắn, vì thế tất cả mọi sĩ quan Anh chết hết. Ngựa của ông Washington cũng trúng đạn, ông phải đổi ngựa tới ba lần.
Dĩ nhiên đại tá Washington biết tiếp tục làm công tác truyền lịnh như thế rất nguy hiểm, nhưng ông vẫn tiếp tục thực hiện điều đó. Tình hình như thế kéo dài rất lâu cho đến lúc trận đánh kết thúc. Áo của ông Washington bị trúng đạn bốn lần nhưng ông không bị thương.
Dầu lực lượng Anh bị thua nặng, nhưng ông Washington đã chiến đấu hết sức can đảm, và sau đó mọi người Mỹ đều biết chuyện này.
Khoảng 15 năm sau một người tù trưởng da đỏ nói rằng trong trận đánh đó, ông ấy ra lệnh cho những binh lính da đỏ cố sức bắn chết ông Washington, nhưng họ không làm được. Họ tin rằng có một Quyền Vô Hình bảo vệ Washington nên không một viên đạn nào có thể làm hại ông ấỵ.
Tôi viết bài này đặc biệt cho chương trình Viết Về Nước Mỹ để giúp độc gỉa hiểu được nhiều hơn về một người có phần đóng góp lớn trong việc thành lập nước Mỹ. Còn có nhiều người khác với thành tích đáng kể, nhưng trong bài này tôi chỉ chú trọng vào một biến cố trong cuộc đời ông George Washington.
Từ lâu lắm, trường học ở Mỹ ít khi dạy những chi tiết quan trọng này về cuộc sống thời trẻ của ông George Washington và những nhà lập quốc khác. Khi chúng ta biết được những chi tiêt kể ở trên thì sẽ có kết luận rõ ràng là ông George Washington thật sự là anh hùng quốc gia. Ông ấy rất xứng đáng được qúy trọng.
Sáu Steve Brown
(*) Vietnamese – Aural Comprehension Course (Nov. 1966) – History/ Defense Language Institute
(**) David Barton (1990), The Bulletproof George Washington, WallBuilder Press/ Aledo, Texas
Bài số 5422-19-31263-vb2062518
Tác giả là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết Về Nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt. Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", Sáu Steve Brown đã nhận Giải Việt Bút mang tên Bà Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông bà nay có 7 người con, hiện ở Ohio. Sau đây, thêm một bài mới của ông Sáu.
***
Mỗi nước đều có những người nổi tiếng đã có những đóng góp đáng kể nên bao nhiêu năm sau người ta vẫn nhắc đến.
Trong lịch sử Việt Nam có nhiều anh hùng như Hai Bà Trưng, ông Lý Thường Kiệt v.v... Trong số đó, có một anh hùng có thành tích rất lừng lẫy là ông Trần Hưng Đạo.
Trong thế kỳ 13 quân Mông-Cổ chiếm lấy được vùng Trung-Á, đất của nước Ba-tư, miền đông bắc Âu châu, nước Cao-ly và cả nước Trung Hoa. Đến năm 1257 họ xâm lược Việt Nam lần đầu tiên. Sau đó họ tấn công vô Việt Nam thêm hai lần nữa. Trong đời vua Trần Thái Tông có tướng Trần Hưng Đạo chỉ huy quân đội. Dù quân lực Mông-cổ rất mạnh họ bị thua ba lần ở Việt Nam vì lúc đó Việt Nam toàn đoàn kết và vì sự can đảm và tài trí của tướng Trần Hưng Đạo. (*) Bao nhiêu năm sau người Việt Nam vẫn nhắc đến ngài. Khi nghĩ đến những người như thế thì lòng ái quốc của ta cũng tăng lên.
Từ năm 1688 đến năm 1763, hai nước Anh và Pháp có chiến tranh bốn lần. Vào năm 1754 chiến tranh thứ tư nổ. Đó là Chiến Tranh Pháp và Dân Tộc Da Đỏ. Mục đích của cuộc chiến này là để giành quyền cai trị đất Bắc Mỹ (gồm cả hai nước Hoa Kỳ và Gia-nã-đại hiện nay).
Lúc đó nước Hoa Kỳ chưa được thành lập. Nước Anh cai trị 13 thuộc địa Mỹ tại miền đông Bắc Mỹ. Còn nước Pháp có đất từ thành Quebec xuống Louisiana với các pháo đài rải rác.tại nhiều nơi. Lực lượng Pháp chiếm thung lũng Ohio và được xây cất một pháo đài tên là Duquesne (hiện nay trong thành phố Pittsburg). Như thế là đe dọa đến vùng thuộc địa Pennsylvania của Anh. (**)
Thuở ấy 13 thuộc địa Mỹ chưa được đoàn kết nên họ không thể chống cự lực lượng Pháp. Nội các Anh nhìn biết sẽ có chiến tranh với Pháp nên ra lịnh cho tướng Edward Braddock đem hai trung đòan bộ binh từ Anh qua Mỹ. Ngày 20, tháng 2, năm 1755 họ tới thuộc địa Virginia. Những người Mỹ rất phấn khởi khi biết lần đầu tiên một đại binh Anh đến Mỹ.
Tướng Braddock có nhiều kinh nghiệm chiến tranh ở Âu Châu nhưng ông ấy không nghĩ các dân tộc da đỏ có thể chống cự với quân đội Anh. Tướng Braddock nghe tiếng về khả năng quân sự tài giỏi của đại tá George Washington nên chọn ông Washington làm phụ tá. Lúc đó ông George Washington mới có 23 tuổi nhưng đã thực hiện vài điều đáng kể nên nhiều người biết đến.
Vì không có đường đi trong rừng, tướng Braddock gởi vài trăm người đi trước chặt cây làm đường rộng khoảng 4 thước. Vì thế họ tới pháo đài Duquesne một cách rất chậm. Do đó, quân Pháp và đồng minh theo dõi và biết rõ ràng đại binh Anh đang ở đâu.
Khi đại binh Anh cách xa pháo đài Pháp khoảng 10 cây sô lực lượng Pháp chuẩn bị phục kích họ. Cũng lúc đó tướng Braddock chia đôi đại binh mình mà tiến tới với 1300 lính. Một nhóm người dân tộc Shawnee và Delaware (hai dân tộc này là đồng minh với Anh) hiện ra trong rừng. Họ tình nguyện đi trước để tấn công lực lượng Pháp. Đại tá Washington khuyên tướng Braddock nên chấp nhận sự giúp đỡ của ho.
Tướng Braddock đồng ý nhưng ông không coi trọng khả năng của các dân tộc da đỏ. Tuy là một người can đảm và có khả năng chiến thuật, Tướng Braddock khá bướng bỉnh, kiêu ngạo, và tự cao. Đại tá Washington cảnh cáo tướng Braddock là các dân tộc da đỏ đồng minh với Pháp chiến đấu rất giỏi nhưng Braddock không nghe. Ông ấy nói, “Có lẽ là dân tộc da đỏ có thể làm những lính Mỹ sợ nhưng họ không có thể gây ấn tượng nào với chiến sĩ của nhà Vua” (tức là Vua nước Anh).
Hai dân tộc Shawnee và Delaware biết được lời nói đó và họ rất mếch lòng. Cuối cùng họ hủy bỏ sự công tác với quân đội Anh.
Một lần nữa đại tá Washington nói với tướng Braddock cách chiến đấu của các dân tộc là phục kích hay đứng phía sau cây to bắn ra. Lúc đó chiến thuật Anh là lính đứng dàn hàng sát bên nhau và cùng bắn, không núp đằng sau cây hay cái gì khác hết.
Khoảng trưa ngày 9, tháng 3, năm 1755, quân Anh đi vô rừng sâu. Từ vị trí đầu, Đại tá Washington quay lại nhìn thấy đội đại binh với binh phục màu đỏ kéo dài tới bốn dặm.
Tại pháo đài Pháp, người Pháp biết lực lượng Anh mạnh hơn lực lượng đồng minh phía họ nhiều. Lúc đó bên quân Pháp chỉ có 855 người. Vì thế, họ quyết định phục kích đại binh Anh trong rừng trước khi họ tới pháo đài.
Đi đầu đại binh Anh có đơn vị của đại tá Gage với 350 người lính. Họ bị phục kích. Họ không biết quân địch ở đâu nên khi họ bắn súng lại không có kết qủa.
Người da đỏ có khả năng bắn súng rất chính xác. Chỉ một lúc sau, người chết hoặc bị thương nằm đầy đất. Binh lính của đại tá Gage hoảng hốt. Họ bắn súng liên tục nhưng không thấy được ai cả.
Khi tướng Braddock nghe tin có trận đánh phía trước, ông ấy đem những đơn vị chính tới để ủng hộ Gage. Nhưng khi họ tới nơi thì đơn vị của Gage thì họ đang rút lui. Hai nhóm đụng nhau trên đường đi qua rừng và gây ra tình hình hỗn loan. Vì vậy họ chỉ đứng tại một chỗ mà đón đạn của quân Pháp và đồng mịnh. Binh phục màu đỏ của họ trở thành một mục tiêu rất dễ dàng trong rừng. Họ chết hay bị thương một cách mau chóng.
Ngựa của Tướng Braddock bị trúng đạn liên tục, ông phải đổi tới năm con ngựa. Cuối cùng ông ấy bị thương. Rồi những người lính còn lại bỏ súng, bỏ đại bác, bỏ lương thực mà chạy. Họ rút lui cho đến họ gặp đơn vị mang đồ nặng 40 dặm phía sau. Rồi các dân tộc da đỏ tràn đến lột da đầu của những người chết và kẻ bị thương không trốn được. Có 12 lính Anh bị bắt họ mang về pháo đài đốt chết. Vài ngày sau Braddock cũng chết và bị chôn trong rừng.
Kết qủa trận đánh này là quân Anh bị 714 người lính thương vong. Trong số 86 sĩ quan có 26 bị chết và 37 bị thương. Bên đồng minh Pháp chỉ có 30 người lính bị chết, 30 bị thương, và 3 sĩ quan bị chết. Đó là đai thắng của lực lượng Pháp. Nước Anh không thể lấy lại thung lũng Ohio.
Trong suốt trận đánh này đại tá Washington đi tới đi lui để mang lịnh của Braddock tới cho các vị chỉ huy. Ông làm vậy trong lúc bao nhiêu người khác xung quanh bỏ trận đánh, chạy trốn. Các sĩ quan trên mình ngựa đều là mục tiêu nhắm bắn, vì thế tất cả mọi sĩ quan Anh chết hết. Ngựa của ông Washington cũng trúng đạn, ông phải đổi ngựa tới ba lần.
Dĩ nhiên đại tá Washington biết tiếp tục làm công tác truyền lịnh như thế rất nguy hiểm, nhưng ông vẫn tiếp tục thực hiện điều đó. Tình hình như thế kéo dài rất lâu cho đến lúc trận đánh kết thúc. Áo của ông Washington bị trúng đạn bốn lần nhưng ông không bị thương.
Dầu lực lượng Anh bị thua nặng, nhưng ông Washington đã chiến đấu hết sức can đảm, và sau đó mọi người Mỹ đều biết chuyện này.
Khoảng 15 năm sau một người tù trưởng da đỏ nói rằng trong trận đánh đó, ông ấy ra lệnh cho những binh lính da đỏ cố sức bắn chết ông Washington, nhưng họ không làm được. Họ tin rằng có một Quyền Vô Hình bảo vệ Washington nên không một viên đạn nào có thể làm hại ông ấỵ.
Tôi viết bài này đặc biệt cho chương trình Viết Về Nước Mỹ để giúp độc gỉa hiểu được nhiều hơn về một người có phần đóng góp lớn trong việc thành lập nước Mỹ. Còn có nhiều người khác với thành tích đáng kể, nhưng trong bài này tôi chỉ chú trọng vào một biến cố trong cuộc đời ông George Washington.
Từ lâu lắm, trường học ở Mỹ ít khi dạy những chi tiết quan trọng này về cuộc sống thời trẻ của ông George Washington và những nhà lập quốc khác. Khi chúng ta biết được những chi tiêt kể ở trên thì sẽ có kết luận rõ ràng là ông George Washington thật sự là anh hùng quốc gia. Ông ấy rất xứng đáng được qúy trọng.
Sáu Steve Brown
(*) Vietnamese – Aural Comprehension Course (Nov. 1966) – History/ Defense Language Institute
(**) David Barton (1990), The Bulletproof George Washington, WallBuilder Press/ Aledo, Texas
Cảm ơn chị đọc bài viết tôi và có lời khen. Tôi khỏe và ý định thăm dự VVNM năm nay.
Chúc chị bình an và vui vẻ.
Chị Phương Hoa, Tôi đồng ý với chị. Nếu Chúa không bảo vệ chắc ông Washington sẽ chết như nhiều người khác trong trận đánh đó. Còn phần ông Washington thì ông ấy tỏ ra lòng can đảm khi tiếp tục trong công vụ dù nguy hiểm bao nhiêu.
Phạm Thị Kim Dung, Cảm ơn bạn. Tôi nghĩ việc học tiếng Việt như là lên một núi rất cao và sau nhiều năm tôi vẫn còn lên dốc.
Anh Ngôn, Cảm ơn anh về lời ăn ủi. Dạo này sau em Tuyết qua đời tôi ít khi nói tiếng Việt nhiều nhưng tôi vẫn còn tiếp tục đọc và viết tiếng Việt thường xuyên.
Rất mừng khi thấy Chú Sáu vẫn tiếp tục viết lách. Đó là liều thuốc hữu hiệu vượt qua nỗi buồn để tìm niềm vui mới. Chúc Chú Sáu được nhiều sức khỏe!Triều Phong
Kính chúc ông bà được nhiều sức khoẻ, hạnh phúc và bình yên.
Xin chào ông nha.
Thật cảm động khi anh chịu bỏ công tìm đọc lịch sử "bên ngoại" Việt Nam của các cháu. Riêng về những chi tiết thú vị về vị "Cha già nước Mỹ" George Washington, " Ngựa của ông Washington cũng trúng đạn, ông phải đổi ngựa tới ba lần" nhưng không chết chắc là vì ông có chơn mạng Đế Vương, Thượng Đế đã chọn ông làm nhà lãnh đạo khai sinh nước Mỹ sau này nên ông không thể chết được.
Cám ơn anh Sau Steve đã cho đọc một bài viết hữu ích.
Chúc anh chị và gia đình luôn vui khỏe
Phương Hoa
Cám ơn ông nhiều. Kính chúc ông luôn an mạnh.