Tác Giả: Mai Hồng Thu
Bài số 5316-19-31161-vb2021918
Mùng Bốn Tết Mậu Tuất. Mời tiếp tục bài trích báo xuân của Donna Nguyễn. Tác giả là cư dân San Jose, đã có nhiều bài viết về nước Mỹ được phổ biến, như "Chồng Tếch Vợ Ly"; "Cái Bát Mạ Vàng", “Kết Hôn Để Qua Mỹ”. Các bài viết của cô luôn cho thấy sự thẳng thắn, đôi khi ngang tàng nhưng tử tế vui vẻ." Mong Donna Nguyễn sẽ tiếp tục viết thêm.
***
Thuở nhỏ, vú nuôi tôi mở quán thịt chó. Ông ngoại tôi rất thích nhậu thịt chó. Tôi thấy thịt chó cũng ngon, không nghĩ có ngày quấn quýt và xem chó như con. Giờ tôi nuôi hai con chó nhỏ rất ngoan và dễ thương. Những đứa con hồn nhiên, ngây thơ chân tình, không bao giờ lớn mà sống thật với mình nhất.
Ở Việt Nam, tôi không thích chó.
Chó phóng uế đầy đường khiến tôi phải lo tránh hoài. Tiếng chó sủa và cảnh bị chó dại cắn khiến tôi càng không ưa. Chó thường được nuôi giữ nhà hơn là thú cưng. Người ta hay nói “ngu như chó, khổ như chó”. Ở Mỹ, ta nói khác “Chó là người bạn trung thành nhất của loài người”, giờ tôi hiểu được điều này đúng nghĩa nhất.
Duyên phận giữa tôi và chó bắt đầu từ những ngày tôi thất ý sa sút. Vốn thẳng tính, không nịnh hót, la cà, a dua, tôi thường bị đồng nghiệp và xếp nữ làm khó. Xếp nam thường hay tán tỉnh quấy rối khiến tôi gặp nhiều khó khăn trên đường sự nghiệp. Khi đó, tôi vừa chăm sóc hai con nhỏ, làm việc toàn thời gian, học đại học bán thời gian ngành kế toán kinh doanh, vừa lo tìm việc khác tốt hơn.
Tôi còn vất vả chăm lo tất cả việc nhà. Chồng tôi trong lúc tôi đầu tắt mặt tối, đam mê cờ bạc gây thêm nhiều khó khăn khác, khiến tôi càng khó chuyên tâm tiến thân trong sự nghiệp và việc học.
Tôi đành nhận việc ngắn hạn qua phòng môi giới Accountemps để tránh không khí khó thở khi làm việc. Thỉnh thoảng không có việc, tôi nhận lương thất nghiệp đủ tiết kiệm và có thêm thời gian, tâm tư hoàn tất việc học. Gia đình và sự nghiệp luôn gặp nhiều sóng gió khiến tôi dễ cau có gắt gỏng bất thường.
Cô bạn thân tặng tôi cô chó nhỏ, Nhí, mong nó ở bên tôi chia sẽ buồn vui.
Lúc đầu, tôi cho Nhí ăn cơm thừa, dẫn đi bộ và thường bỏ mặc nó chơi một mình. Nhí âm thầm quấn quít bên tôi bất kể buồn vui, dù đôi lúc cũng buồn so nằm một góc khi tôi bận rộn lơ là. Kỷ niệm sẽ nhạt nhòa nếu không có ngày bạn tôi đến làm bài chung, sơ ý để Nhí chạy lạc ra đường mất hai ngày.
Khi ấy, tôi mới cảm nhận được sự vô trách nhiệm của mình và trong lòng rất hối hận.
Tôi tìm được Nhí về với một chân bị thương khiến nó rên rỉ suốt đêm không ngủ.
Bác sĩ thú y nói Nhí cần giải phẫu tốn 800 đô. Tôi trả 100 đô tiền chụp hình quang tuyến và 50 đô thuốc giảm đau, đem nó về, hy vọng mình sẽ tự trị bệnh cho Nhí.
Tôi bắt đầu học cách chăm sóc chó từ sách và internet. Tôi hỏi thăm những người bạn nuôi chó để học kinh nghiệm. Theo lời khuyên, tôi lấy dầu xanh xoa bóp, lấy thuốc trụ sinh của người cho Nhí uống dù cũng hơi lo. Nhí đau đớn nằm im chịu đựng và cuối cùng cũng lành bệnh chạy nhảy vui vẻ.
Tôi thấy Nhí một mình cô đơn, nên nghe lời khuyên mua một chú chó làm bạn với Nhí, Lucky.
Khi chúng chơi với nhau và với tôi, tôi để ý thấy chó cũng như người, đều có những cử chỉ và tính cách khác nhau. Nhí thích vòi vĩnh muốn được chú ý cưng chiều, nhẹ nhàng nằm im dưới chân. Lucky luôn từ tốn khoan thai nằm trên gối hưởng thú an nhàn, không cần ai vuốt ve. Lucky không thích dạo phố nhưng cũng vui vẻ chạy nhảy lăn tròn trên sân cỏ và đùa giỡn với Nhí.
Tôi vẫn bận rộn với công việc nhiều hơn, trả hai trăm đô triệt sản cho Nhí, tránh trường hợp nó có chó con. Tôi cố gắng nhín thời gian quan tâm và chăm nuôi chúng tốt hơn.
Vốn thích tự do, tôi để chó tự nhiên sống theo bản năng và sở thích riêng thay vì ép chúng làm trò. Tôi thích thú để ý từng cử chỉ, hành động của chúng rồi bỗng nghiệm ra đời sống con người có nhiều điểm tương tự. Chó biểu hiện linh cảm, buồn vui rõ ràng tự nhiên và trung thực nhất. Sau một ngày mệt mỏi căng thẳng, về nhà thấy chúng mừng rỡ quấn quýt: chúng cho tôi sự ấm áp thoải mái.
Khi chuyển sang Cali, tôi dự định đầu tư vào ngành địa ốc mua nhà sửa lại cho mướn hoặc sang tay. Tôi học một khóa kinh doanh địa ốc, làm quen vài người làm nghề bán nhà và thường theo chị Lan dẫn khách xem nhà. Tôi lẳng lặng học lén cách làm việc của chị.
Một hôm chị nhờ tôi giúp điền đơn trả giá nhà để câu khách. Tôi hơi nghi nên chỉ ậm ự, bảo chị cho xem giấy tờ rồi tính sau. Chị đem cho tôi một xấp giấy tờ nhờ bảo lãnh tài chính để mượn nợ giúp chị mua nhà. Trách nhiệm tôi lãnh, lợi ích chị hưởng.
Tôi từ chối và từ đó tôi cẩn thận tránh giao du với người như chị Lan.
Giấc mơ tôi mua được nhà riêng như người Mỹ xem như tạm gác lại.
Quý nhân khó kiếm, lại thường gặp người gian dối, mà gia đình vẫn lục đục, phải nuôi hai con nhỏ một mình, tôi chật vật khốn khó một thời gian dài. Lương kế toán tạm sống qua ngày, tiền dành dụm trong 401k và mutual fund theo stock tuột khiến tôi mất khá nhiều tiền, tôi luôn toan tính dọn khỏi Cali tìm nơi nhà cửa rẻ hơn tạo cuộc sống mới.
Nhưng vì hai con nhỏ và hai con chó cưng vướng tay vướng chân, tôi gồng mình trụ lại vùng Bay đến giờ.
Chó cưng cho tôi thú vui thích quan sát và để ý tới mối quan hệ giữa người và người, giữa chó và chó, giữa người và chó, và giữa ta với vạn vật quanh ta. Tôi thấy mình bớt lạc loài khi phải một mình chống chọi với bao gian nan, gia đình nhiều mâu thuẫn, tài chánh khó khăn. Chó là nguồn an ủi và một thú vui lành mạnh. Từ hai con chó cưng, tôi học được sự tôn trọng tánh cách riêng của từng cá nhân, dù là người hay chó. Lucky thích yên tĩnh, Nhí khều nó đòi chơi chung, gây xích mích cắn sủa um sùm.
Chúng cho tôi nhiều bài học nhỏ về kỹ năng giao tiếp và làm chủ cảm xúc tốt hơn.
Tôi học được đức tính kiên nhẫn, bao dung và từ tốn từ Lucky. Thỉnh thoảng tôi cau có bực dọc gắt gỏng khiến chúng chui vào một góc nằm im re. Nhưng sẵn sàng nhảy xổm mừng rỡ nếu tôi đổi ý vỗ về nựng nịu. Khi chúng cắn sủa nhau, tôi luôn kiên nhẫn can ngăn. Tôi thường áp dụng kinh nghiệm sống và lối suy nghĩ mới vào những mối quan hệ với người, kiên nhẫn khuyên ngăn những người bạn có xích mích trong gia đình. Họ thường tìm ra lối thoát kịp thời và luôn cảm ơn tôi.