Bài tham dự số 81\VBST
Tôi đã đến Mỹ được 5 tháng. Bưu điện Mỹ (United State Postal Service) là Job thứ hai.
Ngày đầu tiên đến Bưu Điện tôi khá lo âu và hồi hộp! Dòm quanh quẩn, cố gắng tìm cũng không thấy một đồng hương! Chỉ toàn là người Mỹ. Mễ và Mỹ đen cũng ít.
Trình giấy xong, tôi được hướng dẫn xuống phòng họp. Nhân viên cũ và mới khoảng một trăm người. Tôi là người Việt Nam duy nhất.
Giám đốc họp rất nhanh, khoảng 10 phút. Tôi được phân công về khu DOB 303. Ở đây tôi được Supervisor phân công lựa thư. Một công việc tương đối nhàn. Tuy nhiên cũng phải biết và phải học mới chọn đúng Zip Code. Vừa thành thạo thì tôi lại qua khu vực khác vì ở đó thiếu người: Khu vực quà tặng, quá nặng nhọc. Nhưng, chỉ một ngày sau khu vực 303 đòi lại. Tôi lại về chỗ cũ.
Mùa giáng sinh, thư tín, thiệp chúc mừng, quà tặng tràn ngập. Một khối lượng quá lớn. Bưu điện phải tuyển thêm nhân viên, nhưng chúng tôi chỉ làm trong 21 ngày, mỗi ngày từ tiếng cho đến 14 tiếng. Không có chủ nhật. Kể cả đêm Noel (24-12). Xe thư đi phát suốt đêm (We deliver for you overnight) Do đó chúng tôi cũng phải làm đêm.
Chân ướt, chân ráo, đến Mỹ vừa tròn 5 tháng, trình độ tiếng Anh cỡ ESL, tôi may mắn vào làm Bưu Điện, dù chỉ là Casual tron mùa Giáng Sinh.
Ở Mỹ cái xe là đôi chân. Không có xe đành chịu chết! Một đồng hương đã cho tôi chiếc xe Honda đời 82. Có xe, dầu xe cũ, là hạnh phúc lắm rồi!
Tôi đi làm được 4 ngày. Qua ngày thứ năm, xe hư! Làm sao đây" Từ nhà đến Bưu điện không có tuyến đường xe bus. Vả lại, làm việc từ 2 giờ chiều ngày hôm trước đến 3 giờ sáng ngày hôm sau thì làm gì có xe bus! Bỏ sở thì tiếc quá! Dễ dầu gì được vào bưu điện.
Tôi đành bóp bụng chọn giải pháp đi Taxi. Bận đi 20 US bận về 20 US. Mất một phần ba tiền lương! Thôi, có còn hơn không!
Một bửa nọ, trong giờ lunch, tôi ngồi ăn một mình! Nghĩ đến 40 đô la tiền taxi, hơi xót ruột! Xung quanh chỉ toàn là Mỹ. Họ ăn uống, vui đùa (dù chỉ 30ph thôi). Còn tôi, ngồi một mình, nghĩ về Việt Nam, nghĩ đến những ngày huy hoàng trước năm 1975! Nhớ quê hương, nhớ bạn bè, nhớ công việc làm mặc dầu ở VN không kiếm được nhiều tiền như ở đây! Lòng mãi bâng khuâng, thả hồn về quê mẹ! Tôi cảm thấy cô đơn vô cùng! Ước gì tôi có cánh, tôi sẽ bay về VN mặc dầu tôi biết ở đó "Lý lịch tôi đen như mực tàu"!
Giật mình! trở về với thực tại! một người Mỹ to lớn đang đứng trước mặt tôi. Anh ta hỏi:
- Tôi ngồi đây được không"
- Dĩ nhiên là được.
- Xin lỗi, anh là người Trung Hoa"
- Không phải, tôi là người Việt Nam.
- Anh ở đây bao lâu rồi"
- Năm (05) tháng.
- Tôi không tin!
- Tại sao anh không tin"
- Tôi không tin vì anh mới qua Mỹ 5 tháng thì làm sao anh biết bưu điện cần người mà xin vào" Hơn nữa anh nói tiếng Anh khá tốt!
- Thật mà, tôi mới qua Mỹ 5 tháng. Không tinh anh coi thẻ foods stamp của tôi nè! Còn một tháng nữa thì hết hạn. Còn thẻ khám bệnh thì tháng 3 sẽ hết hạn. Anh tin chưa"
- Tôi tin. Anh học tiếng Anh ở đâu"
- Ở VN. Lâu lắm rồi, hơn 30 năm, Hội Việt Mỹ (VAA)!
- Tôi là cựu quân nhân. Tôi đóng quân ở Chulai!
- Không Kỵ 101!
- Làm sao anh biết"
- Tôi là cựu trung úy QLVNCH. Tôi có nhiều bạn Mỹ lúc chiến đấu nên có nghe qua sư đoàn Không kỵ.
Nghe tôi nói xong, anh bắt tay tôi tự xưng:
- Tôi là Frank.
- Tôi là Đặng Hồ.
- Anh lái xe đi làm"
- Vâng, tôi lái xe đi làm, nhưng xe tôi hư hai hôm nay rồi.
- Vậy anh đi làm bằng gì"
- Tôi đi taxi.
- Mỗi lần bao nhiêu"
- Đi 20 usd - về 20 Usd.
- Oh! My God! Anh còn gì" quá đắt! quá đắt! Thôi, tối nay tôi đưa anh về. Anh điện thoại bảo taxi đừng đến đón.
- Tôi và anh không cùng đường thì sao"
- A, ha. anh ở đường nào"
- Tôi ở 11 Ave, Phoenix.
- Không sao, tôi ở 43 Ave. Tôi đưa anh về và mỗi ngày tôi đến đón anh đi làm. Ngày mai, đúng 01 giờ tôi đến đón anh.
- Cám ơn anh nhiều lắm! Tôi không dám làm phiền anh quá!
- Không sao mà, tôi đưa đón anh cho đến khi nào xe anh sửa xong.
- Tôi chưa sửa xe được.
- Tại sao"
- Thợ máy đòi $500 đô. Tôi chưa có tiền. Tôi cố gắng làm đã 21 ngày thì dư tiền sửa xe.
- Ngày mai, anh cho tôi xem xe của anh.
Qua hôm sau, Frank đến nhà tôi sớm hơn 10 phút. Tôi giới thiệu "bà xã" với Frank. Anh bắt tay và vui vẻ nói:
- Bà đừng lo! Tôi sẽ đưa đón Đặng Hồ mỗi ngày.
Nghe Frank nói như vậy, tôi rất cảm động, nghẹn ngào, tôi cố gắng dằn, nếu không tôi bật khóc! Frank nói tiếp:
- Chúng ta đến chỗ người thợ sửa xe được chớ"
- Nếu anh không sợ trễ giờ.
- Không sao chỉ vài phút thôi!
Vừa gặp người thợ máy - Người Mỹ, tên Annie, Frank vội vã hỏi:
- Ông sửa xe cho Đặng Hồ chưa"
- Chưa.
- Tại sao vậy"
- Tôi chiết tính ít nhất là $400 usd. Ông Đặng chưa đưa trước một số tiền để tôi mua vài món cần phải thay.
- Đây, $200 đô đây! Anh sửa thật kỹ dùm ông ta.
Frank giải quyết nhanh quá! Tôi không kịp cản Frank!
Tôi nói:
- Anh đã đưa tôi đi làm, đưa tôi về. Bây giờ còn bỏ tiền túi ra sửa xe cho tôi! Ơn nầy làm sao tôi quên được! Tôi xin được hoàn lại tiền sửa xe cho anh khi tôi lãnh lương.
- Anh đừng lo việc nhỏ mọn đó. Bây giờ mình là clossed friends rồi kia mà!
Những ngày sau đó Frank và tôi luôn hơn ở bên nhau. Làm việc cùng một line, ăn chung, giải lao cùng một lúc... Tôi đề nghị để tôi trả tiền ăn. Tôi nói:
- Tiền taxi, hai đứa mình ăn chưa hết một phần dư.
- Không được! Tiền ăn là tiền ăn. Hôm nay anh mua thì ngày mai tới phiên tôi!
Tôi cảm thấy bớt cô đơn! Gặp ai Frank cũng giới thiệu tôi là "good friend" clossed friend, là Lieutenant, là Veterant...
Có đêm, chúng tôi làm over time đến 3 giờ sáng. Ra về, Frank hỏi:
- Anh có buồn ngủ không"
- Tôi buồn ngủ lúc 11 giờ (23g) bây giờ thì hết rồi.
- Thôi, ráng chịu cực, mỗi đêm mình kiếm hơn $100 đô. Ở VN, một tháng anh kiếm được bao nhiêu"
- Tôi làm giám đốc. Nên được $500 đô. Còn công nhân chỉ có $50 đô thôi.
- Như vậy, mình làm một đêm bằng hai tháng lương công nhân ở VN"
- Phải, đúng rồi! Ở VN, lương công nhân bình quân $50 đô một tháng.
Nhưng theo thống kê của LHQ thì lương công nhân VN trung bình là $38 đô.
Vừa lái xe, vừa nói chuyện. Frank hỏi tôi đủ thứ từ ông chủ tịch nước cho đến người công nhân. Đời sống, xã hội, chính trị...
Tôi muốn nói chuyện với Frank thật nhiều vì tôi sợ anh buồn ngủ lái xe. Hơn nữa, tôi cũng muốn tập nói tiếng Anh cho thật trôi chảy.
Tôi hỏi Frank:
- Giữa ông Gore và ông Bush, anh thích ông nào"
- Không thích cả hai.
- Tại sao vậy"
- Bởi vì ông nào làm tổng thống tao cũng lãnh lương cựu chiến binh. Tao đi làm thêm cho vui. Nếu không có mầy, tao không bao giờ làm overtime (Bây giờ quá thân, nên tao gọi là "mày, tao")
- Cám ơn Frank.
- Tao tính sơ sơ, sau 21 ngày mày được hơn $2000 đô.
- Nhờ anh tôi mới được $2000 đô.
- À, tao định nói với mày khoan sửa xe, để tao tìm dùm cho mầy một chiếc xe khoản 2,3 ngàn để làm chân đi làm ở Mỹ cái xe là hai chân đó. Chân đau không sợ bằng xe hư!
Sau hai mươi mốt ngày, tôi lãnh tiền và trả lại cho Frank $200 đô mà Frank đã ứng trước. Ông thợ máy cũng đã sửa xe tôi hoàn chỉnh (Đến nay tôi vẫn còn chạy). Ông còn bảo đảm đi 3 năm cũng không sao! Do đó, tôi không phải mua xe khác. Chiếc Honda đời 82 đã trở thành người bạn đường của tôi trên đất Mỹ nầy!
Ngày chia tay 25-12, Frank và tôi rất bận rịn. Frank cho tôi địa chỉ, điện thoại và căn dặn:
6-21-2000
HỒ ĐẶNG
Cám ơn tác giả. Mong đọc bài viết sau.