Hôm nay,  

Hai Chị Em

16/05/200600:00:00(Xem: 124177)

Người viết: Lê Viết Quang <"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Bài số 1006-1615-328-vb4100506

 

*

 

Tác giả Lê Viết Quang là cư dân thành phố  <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Papillion, NE.  Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là một truyện ngắn về lớp tuổi bé thơ trong cảnh gia đình tan vỡ, “chỉ có trong giấc ngủ nó mới thấy được bố và mẹ bên nhau.”

 

*

 

Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti.

 

Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa với những quả bóng xanh đỏ ném vào nhau, nó vừa nhìn bọn trẻ vừa bốc những miếng khoai chiên giòn bỏ vào miệng ăn ngon lành.

 

-Hai chị em ăn xong rồi bố cho vào đấy chơi.

 

Người đàn ông với ánh mắt mệt mỏi, ngước lên nhìn hai chị em nói rồi đưa tay che miệng ngáp dài.

 

-Dạ.

 

Hai chị em đồng thanh đáp rồi ăn lấy ăn để mấy miếng khoai chiên.

 

-Bố bảo ăn xong là từ từ mà ăn chứ không phải vội như thế, coi chừng nghẹn đấy con.

 

Thằng bé nghe bố nói vậy thì bưng ly Coke đặt trước mặt có cái ống nhựa màu trắng hút ừng ực, hai má nó phồng to ra vì chứa thức ăn.

 

Đã hơn tháng nay hai chị em mới được bố đến đón đi chơi. Hai đứa ngồi ở ghế sa lông chờ có vẻ sốt ruột lắm, thỉnh thoảng có tiếng xe hơi qua đầu ngõ, thằng bé quay mặt sang chị nó có ý nhắc rằng coi chừng xe của bố. Hai đứa thò đầu dán vầng trán vào khung cửa bằng kính ở phòng khách nhìn ra ngoài mấy lượt rồi trở lại ghế ngồi. Và cuối cùng thì bố đã đến nhưng không vào nhà, bố chỉ đứng ở ngưỡng cửa rồi dắt hai chị em ra xe.

 

Trên đường bố vừa lái xe vừa nhìn vào cái kính hậu hỏi chuyện hai đứa, thằng bé ngồi đằng sau quay mặt sang chị nó như muốn hỏi điều gì.

 

-Hai chị em ăn gì chưa"

 

-Dạ tụi con ăn cơm hồi trưa rồi bố ạ.

 

Con bé nhìn lên chiếc kính hậu trả lời.

 

-Bây giờ đói bụng chưa" Hai đứa có muốn ăn hamburger không""

 

-Dạ muốn.

 

Con bé trả lời nhưng không nhìn bố nó.

 

-Để bố chở hai đứa vào McDonald ăn và chơi một tí rồi về chỗ bố chơi nhá.

 

-Dạ.

 

Hai chị em nhanh nhảu trả lời.

 

-Chúng con có thích đi đâu nữa không" Có thích đến chợ đồ chơi trước khi về nhà bố không"

 

-Dạ thích.

 

Con bé trả lời mau mắn, rồi nhìn sang em nó hỏi:

 

-Tâm có thích đi chợ bán đồ chơi không"

 

-Chợ đồ chơi nào hả chị hai"

 

Thằng bé mân mê con dinosaur bằng cao su trong mấy ngón tay nhỏ xíu, nhìn chị nó hỏi vẻ ngây ngô.

 

-Chợ mà mình hay đến có mấy cái nhà to chui được vào trong đó. Có bếp để nấu ăn nữa đó, Tâm nhớ không"

 

-Ừ, Tâm nhớ rồi.

 

Thằng bé trả lời vẻ thích thú, duỗi hai chân ra đằng trước đá bồm bộp vào sau lưng ghế của bố, nó đưa ngón tay móc mũi, mắt nhìn qua cửa kính. Có chiếc xe chạy ngược chiều thoáng ngang, làm vũng nước mưa đọng trên mặt đường hắt mạnh vào cửa kính, nó giật mình, chớp mắt.

 

Hai chị em chạy vòng quanh đuổi nhau trên chiếc cầu tuột cong ngoằn ngoèo với lũ trẻ một lúc thì nghe tiếng bố gọi, con bé biết là đã đến giờ về liền gọi em nó. Thằng Tâm còn mãi đùa với mấy đứa trẻ xung quanh, nghe tiếng chị gọi, nó ném quả bóng xuống rồi trố mắt nhìn:

 

-Gì hả chị hai"

 

Mấy đứa trẻ tóc vàng da trắng thấy nó đứng sững lại trả lời bằng một thứ tiếng lạ, thì nhìn nó chằm chằm. Vài đứa hiểu ra, đưa tay vẫy nó như nói chào tạm biệt. Có con nhỏ tóc vàng chóe cầm quả bóng màu xanh chạy đến bên nó như rủ nó chơi tiếp. Nó lắc đầu, nói vài câu tiếng Anh rồi tiến đến gần chị nó đang chờ nó dưới cái bực thang.

 

-Bố gọi, đến giờ về rồi.

 

Chị nó trông lên réo to, làm nó vội vàng vừa bước xuống mấy cái bực thang vừa ngoảnh mặt trông lại đằng sau chỗ mấy đứa trẻ đang chơi chung lúc nãy. Con bé tất tưởi bước đến nhặt đôi giày xách trên tay đi về hướng bố nó.

 

-Tới giờ về rồi con ạ.

 

Người bố xếp tờ báo cặp trong nách, cúi xuống xoa đầu hai chị em đang lay hoay mang giày.

 

-Mình có đi chợ đồ chơi hôm nay không bố"

 

Con bé vừa cột dây giày vừa ngước lên nhìn bố hỏi.

 

-Bố thấy đau đầu quá con ạ, chắc là để hôm khác vậy, giờ thì về nhà bố chơi nhá.

 

-Dạ.

 

Con bé nhanh nhảu đáp, rồi quay sang giúp em nó đang cố thắt sợi dây giày còn rối một cục to lòng thòng.

 

-Để chị chỉ cho, Tâm phải làm như vầy nè.

 

Thằng bé thấy vậy liền đứng thẳng người chìa bàn chân về hướng chị nó, mắt vẫn còn chăm chú nhìn về hướng mấy đứa trẻ đang giỡn bên trong khung lưới. Mắt nó chớp lia lịa, đưa tay vuốt mấy sợi tóc ướt dính lên vầng trán nhỏ lấm tấm mồ hôi.

 

Chiếc xe rít ken két một tiếng thật dài rồi dừng lại trước ngõ. Mặt trời đã lặn, chỉ còn mấy sợi mây mỏng như vảy cá ánh lên màu vàng gắt cuối chân trời phía sau nhà. Bố bước xuống mở cửa xe, dẫn hai chị em đến cửa rồi xoa đầu hai đứa:

 

-Hai con ngoan nhé bố thương, giờ bố phải về. Hôm khác bố đến thăm hai con.

 

Hai chị em không nói câu nào, con bé mân mê con gấu màu đen trong vòng tay, nhìn em nó gí ngón tay lên bấm cái nút chuông màu trắng đục kế bên cái nắm cửa.

 

Có tiếng bước chân, cửa mở, mẹ đưa tay đón hai chị em vào nhà, rồi cửa đóng. Con bé quay mặt lại vén tấm màn nhìn ra ngoài thấy bố quay lưng bước về hướng chiếc xe đậu ngoài ngõ.

 

-Hai chị em đi chơi với bố hôm nay có vui không"

 

Mẹ đứng ở bếp rửa chén cất tiếng hỏi.

 

-Dạ, cũng vui.

 

Con bé đặt con gấu đen xuống chiếc ghế sa-lông ở phòng khách rồi trả lời.

 

-Hai con đã ăn gì chưa"

 

-Dạ, ăn hamburger với bố rồi.

 

Thằng bé mân mê chiếc đồng hồ điện tử ở cổ tay vừa trả lời vừa đi đến gần mẹ nói tiếp:

 

-Bố mua cho con cái đồng hồ, mẹ xem có đẹp không" Còn chị hai thì bố mua cho con gấu màu đen.

 

-Đẹp, đẹp lắm.

 

Mẹ vừa nói vừa cúi xuống ôm nó vào lòng.

 

-Bao giờ thì mẹ mới đi chơi chung với bố và hai chị em con vậy mẹ"

 

Nó nhìn và hỏi mẹ trong ánh mắt ngây thơ.

 

-Mẹ cũng không biết nữa con à.

 

-Kìa sao mẹ khóc vậy mẹ" Chắc là bố không cho mẹ đi chơi chung hả mẹ" Để lần tới con hỏi bố nha mẹ"

 

Thằng bé tựa đầu bên vai mẹ hỏi vẻ ngạc nhiên.

 

-Không phải vậy đâu con à.

 

Mẹ vén tay áo lau nước mắt rồi đứng lên đổi giọng:

 

-Hai đứa có ăn gì thêm không" Còn pizza mẹ để trong tủ lạnh, mẹ hâm lại cho con ăn rồi chuẩn bị đi ngủ, tối rồi đấy.

 

Hai chị em ngồi ăn yên lặng, thỉnh thoảng thằng bé đặt miếng bánh pizza xuống cái đĩa giấy, lấy ngón tay bấm lên chiếc đồng hồ trên cổ tay nghe "bíp, bíp."

 

Con bé xếp quyển sách để lên cái kệ ở đầu giường, rồi với tay tắt đèn.

 

Nó nằm nghiêng người kéo chiếc chăn mỏng lên đến cổ, mắt nhìn ra hướng cửa sổ có ánh đèn đường vàng lờ mờ rọi hắt vào căn phòng. Nó kề con gấu màu đen của bố cho hồi chiều vào bên má, mấy sợi lông mịn của con gấu chạm vào mặt nghe dễ chịu. Chợt nhớ ra điều gì nó quay người nhìn sang phòng thằng Tâm, thấy đèn tắt nó biết là thằng Tâm đã ngủ. Chắc mẹ giờ này cũng đã ngủ rồi vì không thấy ánh đèn hắt ra từ phòng của mẹ. Nó lại quay người nằm nghiêng nhìn ra hướng cửa sổ suy nghĩ miên man.

 

Mấy sợi lông mịn mềm của con gấu làm nó nhớ đến bố, nhớ đến căn phòng chật chội bố đưa hai chị em về chơi hồi chiều. Căn phòng vẫn tối om như mấy lần trước bố rước hai chị em đến chơi, mùi thảm cũ bốc lên làm nó hắt hơi mấy lượt khi mới bước vào cửa. Bố bảo hai chị em ngồi xuống ghế sa-lông chơi rồi đi vào phòng bưng ra cái hộp giấy màu nâu để xuống chân hai đứa. Bố quì gối xuống nền thảm mở cái hộp giấy, lấy ra con gấu màu đen và chiếc đồng hồ điện tử, thằng Tâm mắt mở to mừng rỡ. Bố bảo nó đưa cổ tay cho bố, nó chìa cổ tay ra và nghiêng đầu nhìn bố đeo đồng hồ cho. Bố ôm hai chị em vào lòng, hôn lên trán hai đứa, mắt bố đỏ hoe.

 

Con bé vẫn để luồng tư tưởng đuổi theo bóng hình của bố trong bóng đêm yên lặng, mấy ngón tay nó sờ nhẹ lên cái mũi con gấu, rồi ôm sát vào ngực.

 

Nó không hiểu lý do gì mà bố và mẹ không ở chung với nhau nữa. Trước đó thỉnh thoảng nó nghe mẹ và bố thường cãi nhau, rồi có tiếng mẹ khóc thút thít trong phòng. Vài lần như thế, và một chiều hai chị em đi học về thì không thấy bố, hỏi thì mẹ nói bố đã dọn ra ở riêng. Thấy mẹ nước mắt chảy dài, mắt đỏ hoe nên nó không hỏi thêm gì nữa, dù trong lòng nó nghe thật buồn.

 

Thế rồi từ ấy đến nay cứ mỗi chiều thứ bảy thì bố đến rước hai chị em đi chơi. Bố vẫn không nói gì với hai đứa, chỉ dặn là hai chị em phải ngoan và nghe lời mẹ. Ngày chủ nhật mẹ vẫn dẫn hai chị em đến nhà thờ, chỗ bố ngồi thường khi vẫn còn đó. Mấy người lớn vẫn tới lui thăm hỏi nhưng không thấy ai nhắc đến tên của bố.

 

Ánh đèn vàng ngoài đường lúc càng sáng hơn như soi rõ căn phòng nhỏ bé. Hình ảnh của bố, mẹ và thằng Tâm cứ ẩn hiện trong đầu nó cùng những kỷ niệm ngày nào có bố và mẹ ở nhà mỗi buổi chiều. Bố hay đội cái mũ màu đen, đứng ở trước nhà đón hai chị em đi học về trên chiếc xe bus màu vàng ngừng ở ngay đầu ngõ. Dòng suy nghĩ nhỏ nhoi hòa lẫn với những câu hỏi bình thường không được trả lời đưa nó vào giấc ngủ của đêm thâu...

 

Chỉ có trong giấc ngủ nó mới thấy được bố và mẹ bên nhau. Hai chị em được bố mẹ dẫn đến một nơi thật đẹp, hình như là một công viên ở gần nhà. Nó thấy bố đang chào một ông Mỹ có cái bụng to như chiếc bong bóng, tay ông đang dắt đứa con gái cũng trạc tuổi nó, có mái tóc vàng đi lang thang giữa công viên. Thằng Tâm đang mải mê đuổi mấy thằng nhóc Mỹ con chạy lăn quăn bên chiếc xích đu treo lòng thòng trên bãi cát. Mẹ bước đến bên bố nói chuyện vui vẻ, bố đặt tay lên vai mẹ mỉm cười... Thế rồi cả nhà xuất hiện trong cảnh áo quần đẹp đẽ, bố lái xe có mẹ ngồi bên cạnh đến nhà thờ vào buổi sáng chủ nhật. Bố mở cửa cho mẹ bước vào, hai chị em theo sau. Bố bước những bước chân dài vội vã tiến lên đằng trước bắt tay mấy người quen trong nhà thờ, rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ và hai chị em ở hàng ghế thứ ba. Ông mục sư nét mặt tươi vui đến bên hỏi bố câu gì mà nó không nghe rõ. Bố đứng lên chìa bàn tay ra bắt lấy tay ông mục sư, rồi quay người ngồi xuống. Bố nhìn mẹ mỉm cười, để bàn tay xoa nhè nhẹ lên đầu hai chị em nó. Tiếng đàn dương cầm ngân lên bản thánh ca quen thuộc, tiếng nói chuyện rì rào lắng đi nhường khoảng không gian cho điệu đàn cất lên cao vút rồi nhỏ dần, nhỏ dần và dứt hẳn.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 48,481,814
Từ Little Saigon lâu nay vẫn có những chuyến xe bus đón khách đi "Tour Casino." Trước đây, xe đón tại khu chợ ABC và chợ Bến Thành, trên đường Bolsa. Nay thì hàng ngày ở ngã ba đường Bishop và Moran, thuộc thành phố Westminster. Xe này cũng rước các người đi Casino (đánh bạc) từ Los Angeles đa số là đồng bào người Việt
Chiều nay, Đính vừa mở computer thì nhận được điện thư của Thăng, người em họ cho biết tin vắn tắt "Chú Tư bị ung thư gan thời kỳ thứ ba chắc khó qua khỏi, anh làm ơn nhắn cho chị Hoàng và anh Hân biết dùm em, số điện thoại của chú ấy là. ." Đính tự nhiên thấy một niềm bồi hồi lo âu xâm chiếm lấy tâm hồn anh vốn đang
Cali đi dễ khó về Trai đi có vợ, gái về có con Khi phổ biến hai câu thơ trên, chắc người ta chỉ có ý rằng (") Cali là đất tốt để dừng chân, sinh sống, lập nghiệp. Không nơi nào trên đất Mỹ có khí hậu dễ chịu như ở Cali, rất thích hợp cho người lớn tuổi. Hơn thế nữa, Cali còn có những khu thương mại được mệnh danh là Saigon Nhỏ
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Nhạc sĩ Cung Tiến