Hôm nay,  

Ông Hội Trưởng Hội Đồng Hương

13/10/200600:00:00(Xem: 258627)

ÔNG  HỘI  TRƯỞNG  HỘI  ĐỒNG   HƯƠNG

Người viết: NGUYỄN HỮU THỜI

Bài số 1121-1730-443-vb4111006

*

Tác giả đã góp nhiều bài đặc biệt Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên và đã nhận giải thưởng danh dự.  Trước 1975, ông là một nhà giáo, sĩ quan QLVNCH. Hiện ông giúp việc cho hãng Sypris Data System Los Angeles.

*

Bà Kỳ Băng đang nấu ăn dưới bếp bỗng ngưng lại, quay mặt nhìn lên phòng khách, nói going oang oang lên nhà trên:

- Nè ông! Chủ nhật nầy bầu cử Hội đồng hương tỉnh mình đấy. Ông có tính ra tranh cử không"

Ông Kỳ Băng đang ngồi mãi mê xem chương trình  Bình Luận Tin Tức Thời Sự                    của Tường Thắng và Đỗ Phủ trên đài SBTN. Bữa nào bận gì xem không được, ông canh giờ họ chiếu lại ,và cố xem cho kỳ được, có khi phải thức chờ gần tới nửa đêm, ông vẫn chờ. Bà Kỳ Băng vợ ông thường nói ông "mát dây" nặng rồi, tới giờ đi nghỉ ông còn ôm cái TV, và cười nói một mình. Ông mê chương trình Bình Luận Tin Tức của đài SBTN và rất thích nghe hai ông tuổi trẻ là luật sư Đỗ Phủ và giáo sư Tường Thắng nói chuyện,. Những người trẻ họ trình bày, đối đáp, bình luận trên đài một cách tự nhiên, công bằng, phóng khoáng, không thiên vị, phe phái, hận thù, dù Cọng sản hay Quốc gia, Mỹ hay Việt tỵ nạn, đảng Cọng hòa hay đảng Dân chủ Hoa kỳ, di dân ở lậu hay di dân hợp pháp, Họ cho biết mỗi trường hợp, mỗi người có nỗi lo, nỗi khổ riêng. Người có thẩm quyền phải biết uyển chuyển tùy hoàn cảnh mà xét xử phân minh. Họ thấy ai sai, phe phái nào làm chuyện không phải, nước đục thả câu, họ phê bình xây dựng, bình luận thoải mái, vô tư, không thiên kiến, và chính xác. Thỉnh thoảng Đỗ Phủ và Tường Thắng còn có những lời nói dí dõm, pha trò làm ông nhịn cười không được; nhất là họ bình luận, nhận xét mấy ông chính trị bộ Cọng sản Việt nam đang nắm quyền sinh sát ở quê nhà. Ông nào cũng có cả tỷ đô la Mỹ mà cứ hô hào chống tham nhũng, ồn ào một thời gian rồi cuối cùng cũng ông Vũ Như Cẩn  ( Vẫn Như Cũ) hay ông U Như Kỹ  ( Y Như Cũ ) lại xuất hiện thôi. Dân ở nhà quê thì đói dài, thiếu thốn mọi thứ mà mấy ổng cứ tiếp tục hô hào "Xóa Đói Giảm Nghèo" .Cấm cản người dân đủ mọi thứ chuyện mà cứ lãi nhãi " Dân Bàn, Dân Thảo Luận, Dân Góp Ý"..Những trò hề ấy cứ diễn đi, diễn lại, năm nầy, tháng nọ như một điệp khúc của cái đờn cò sắp đứt dây. Riết rồi người dân đâm ra chán, và ít ai quan tâm đến nữa. Ông Kỳ Băng nghỉ hưu đã hơn năm nay rồi, ở nhà ra vô tồi túng, khó chịu, chỉ còn có cách ôm cái TV, xem chương trình Bình Luận Tin Tức, và đọc báo là phương tiện giải trí duy nhất của ông.

  Thường   tính tình của một số lớn người nghỉ hưu hay thay đổi bất thường, lúc trẻ dễ dãi, chín bỏ làm mười, vui vẻ, hào phóng, giờ sinh ra khó khăn hay bắt bẻ con cháu nầy nọ, và nẩy sinh ra nhiều cái mê: có kẻ mê đánh bạc; rủ nhau đi Las Vagas đều đều,  có người mê gái, mê vợ bé, mê đào non, có ông mê nhảy đầm, ghiền uống rượu , ghiền chơi cờ tướng, lại có kẻ thích trồng cây, trồng hoa, làm vườn, lại có ông mê chút chức tước, danh hảo nơi cộng đồng, và  thường hay nổ nang, khoe khoang lố bịch nơi công cộng, và không tưởng những chuyện "Đội Đá Vá Trời, Lấp Cạn Biển Đông", bỗng một sớm, một chiều tự xưng mình là ông nầy, bà nọ, cho mình là cái rốn của cộng đồng, của vũ trụ nhưng thực chất họ chỉ là con số không to tướng. Tự dưng in " business card "  tự phong mình là "president" hội nầy, sở kia. Một số người mới qua không biết nhìn thấy hoảng hồn, tưởng là gặp thứ dữ, nhưng những người qua lâu, họ ôm bụng cười.. Thật là trò hề cho đa số người Việt tỵ nạn thầm lặng ở hải ngọai nầy thôi.  Riêng ông Kỳ Băng; trước kia ông chỉ có mê xem đá banh trên đài Mễ, mặc dù tiếng Spanish ông không rành. Ông xem đường banh của cầu thủ, và đóan hiểu người ký gíã thể thao đang nói gì.  Từ khi có đài SBTN, ông mê thêm mục Bình Luận Tin Tức Thời Sự. Ông ghiền xem bình luận tin tức như người ta  ghiền thuốc phiện. Có những lúc họ bình luận hay quá trúng như ý ông nghĩ, ông vỗ tay và cười lớn  một mình. Bà vợ  ông  thường nói đùa với các con về thăm là "cha  chúng bay bị bịnh thần kinh nặng lắm rồi; phải tìm cách chửa trị cho ổng đi." Trái lại, bà Kỳ Băng lại mê chuyện khác. Bà mê danh dù là danh hảo. Nếu như bà sinh ra vào thế kỷ trước ở nước ta; thế nào bà cũng dành dụm bỏ tiền ra mua cho chồng chức Huyện hàm hay Chánh tổng hoặc Lý trưởng gì đó. Bà học chưa qua bậc trung học, nhưng rất thông minh, nhanh nhẹn, tùy cơ, ứng biến rất tài tình. Ai nói gì bà nghe thoáng qua là nhớ ngay, hiểu ngay.  Bà giao tế nhiều, bạn bè thân sơ trên dưới mấy chục người. Bà cùng chồng và các con vượt biên đến Mỹ năm 1980, và chưa môt lần nào bà được ôm sách vở đến trường học  chữ Anh nhưng nhờ mấy năm đầu làm việc trong nhà thờ, tiếp xúc nhiều với người Mỹ, và bắt buộc phải đối  đáp tiếng Anh với họ. Ban đầu bà trả lời tiếng được, tiếng mất, giơ tay, gật đầu, chuyện gì cũng " yes". Giờ đây, tiếng Anh  bà nói ào ào không vấp váp, khi trầm, khi bỗng, khi lên, khi xuống, có khi bà còn chưởi thề bằng tiếng Anh với những người Mễ làm công trong xưỡng may của bà. Bà chỉ có cái tội là  không đọc và viết được tiếng Anh thôi. Có người chê bà nói tiếng Anh bồi nhưng bà dõng dạc, đốp chác, nỗi xùng trả lời là "Bullshit!  I don t care. Tôi nói Mỹ hiểu, Mỹ nói tôi hiểu là đủ rồi. Who s know" Các người đi chỗ khác chơi đi." Người đối diện thấy bà to con, tiếng nói rỗn rãng, nét mặt hằm hằm  nên họ im lặng bỏ đi. Khi "deal" với những người  Mỹ để ký giao kèo  thầu cắt may những lô hàng, miệng bằng tay, tay  bằng miệng, bà lý luận, cải cọ sắc bén không thua gì một luật sư, cho nên phần lợi luôn luôn về phía bà. Nhưng bà khôn lắm, mỗi khi phải đặt bút ký giao kèo, bà chưa ký vội, và đem về cho cô con gái út đang học năm cuối trường Luật đọc kỹ rồi dịch ra từng chữ, từng câu cho bà thông suốt rồi mới chịu ký.

   Bà có tính đặc biệt là rất ghét những người ăn không ngồi rồi, không làm việc. Từ khi  ông Kỳ Băng  về hưu đến giờ, ông là cái gai chướng mắt của bà . Suốt ngày, bà thấy ông hết cầm tờ Việt Báo; rồi tờ Người Việt, xong tới tờ Viễn Đông, hết chuyện đọc báo, ông lại lò dò đến ngồi trước cái TV hoặc lắng tai nghe đài BBC, đài VOA v...v... Cho nên hễ có dịp là bà đẩy ông ra làm việc nầy, việc nọ. Nhiều lần bà nhờ ông ra rước mấy đứa cháu nội, cháu ngọai ở ngòai trường học, lúc đó thì giọng bà trầm xuống, ngọt ngào, nhẹ nhàng, thoang thoảng như hồi mới cưới, chỉ thay chữ đại danh từ Anh ra Ông, Em ra Tôi thôi:

- Ba con Châu đâu rồi! Con nó mới gọi điện là hôm nay lúc đi làm về phải ghé chợ, ông làm ơn ra trường rước con Tý, thằng Cu về đây; đừng để chúng chờ, rồi chốc nữa mẹ chúng ghé rước chúng về. Tôi mới xay xong ly nước trái cây để trong tủ lạnh, ông lấy uống rồi hãy đi. Nhớ lái xe rất cẩn thận đó.

Ông Kỳ Băng đang say sưa  dán mắt nơi cái TV nhưng cũng phải bóp bụng, miễn cưỡng, uể oải đứng dậy, và đi lấy  chìa khóa xe, vừa đi, vừa nói lầm bầm trong miệng cho đỡ ấm ức. Bà Kỳ Băng nhiều lần lăm le ra ứng cử chức vụ Hội trưởng Hội đồng hương tỉnh nhà, nhưng trong cộng đồng Việt ở Mỹ hiện nay chưa có bà nào ra ứng cử chức vụ nói trên nên bà nấn ná chờ thời, ai ra trước bà sẽ nối gót theo sau. Bà kiên nhẫn chờ mãi cho tới bây giờ cũng chưa có người phụ nữ Việt nào ra tranh cử chức vụ hội trưởng hội đồng hương cả. Bây giờ, cái đích của bà là đẩy ông Kỳ Băng ra ứng cử.  Bà động viên, thúc đẩy, khi nhu, khi cương, xúi bảo ông chồng tham gia tranh chức Hội  trưởng. Bà hy vọng có  cái danh với người ta. Đàng nào, bà cũng là phu nhân ông Hội trưởng. Bà lên giọng với chồng:

- Nè! Nè! Tôi nói cho ông hay. Hồi ở Việt nam ông không có chức tước gì, chỉ được cái chức gia trưởng, chưa lên nỗi chức liên gia trưởng, đừng nói gì đến chức khóm trưởng, phường trưởng, xã trưởng, quận trưởng v...v... Bây giờ là dịp cho ông nhảy lên một lúc mấy bậc, từ ông gia trưởng lên làm hội trưỡng,  danh chính ngôn thuận, đồng bào bầu bán đàng hoàng, chứ không phải là những kẻ tự xưng, tự biên, tự diễn đâu. Ông ra làm Hội trưởng đồng hương tỉnh nhà có khác gì ông làm tỉnh trưởng tỉnh mình ở hải ngọai đâu! Ông được dịp "ăn trên ngồi trốc" " Một miếng giữa làng còn hơn một sàng xó bếp". Xênh xang mũ áo với người ta. Giờ đây, ông cứ suốt ngày ôm hết cái TV đến mấy tờ báo thì còn làm nên cơm cháo gì!

Ông Kỳ Băng gân cổ cải lại:

- Bà có những tư tưởng thật là sai lầm, lố bịch, hẹp hòi, ích kỷ, và không tưởng. Bà mơ chuyện viễn vông, không thực tế. Ý tưởng thật khôi hài nếu đem so sánh chức Hội trưởng đồng hương với tỉnh trưởng trước 75 . Bà nên nhớ rằng: Hội đồng hương là nơi để mọi ngưòi cùng xứ sở, cùng làng, cùng tỉnh họp lại, gặp nhau, thăm hỏi nhau, chuyện vãn, và tương trợ giúp đỡ lẫn nhau khi gặp những điều khó khăn nơi đất khách quê người. Tham dự việc quan, hôn, tang, tế, và cũng là nơi mà mọi người cùng một quan điểm chính trị nghĩa là không chấp nhận chế độ Cọng sản ngự trị trên quê hương chúng ta, cùng  ngồi lại với nhau thông cảm, đoàn kết, chín bỏ làm mười, thương yêu, nâng đỡ nhau như người cùng một nhà, cùng góp công, góp sức, góp của, nhiều tay vỗ nên kêu để giúp đỡ những đồng bào đang lâm cảnh khốn cùng, những thương phế binh VNCH, những cô nhi, quả phụ đang sống vất vưỡng ở quê nhà,  và tiếp tục cùng nhau xây dựng một thế hệ Việt nam hậu duệ ở xứ người không quên cội nguồn dân tộc, và sẵn sàng trở lại quê cha, đất tổ để góp phần xây dựng  đất nước khi chế độ Cọng sản không còn nữa. Hội đồng hương không phải là nơi để hoạt động đảng phái, tôn giáo, đoàn thể, chia phe nầy, nhóm nọ hay tới đó để khoe giàu, khoe sang, con cái thành ông nầy, bà nọ, cái nhẫn hột xòan chị to, cái xe Mercedes ông đờI mới, cái mansion của tôi trên núi, cái nhà bà dưới biển v... v... Người Hội trưởng Hội đồng hương phải là người đa năng, đa hiệu, đa tài, dấn thân làm việc " Chùa ", "Ăn Cơm Nhà Vác Ngà Voi", lo cái lo trước mọi người, và vui cái vui sau mọi người. Người Hội trưởng không phải là người được cử lên, rồi ngồi đó chỉ tay năm ngón, sai bảo người nầy, người nọ, ăn trên, ngồi trốc, tự chia ra đẳng cấp, tự" proud" lấy mình. Riêng phần tôi, từ ngày hưu trí đến giờ sức khỏe ngày càng sa sút, đâu sung sức như hồi còn đi làm mà ra tranh cử, đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng đồng hương. Hơn nữa, tôi biết sức tôi đâu đủ khả năng, trình độ gì  đảm nhiệm chức vụ đó.

Bà Kỳ Băng  liền trổ tài lý luận, thuyết phục, cố làm sao cho ông chồng theo ý bà.  Bà liền đáp:

- Ông tìm đủ mọi cách trốn tránh trách nhiệm, cải chày, cải cối, thoái thác bổn phận. Người lớn tuổi sức khỏe ai lại không sa sút. Tôi là vợ ông hơn bốn mươi năm tôi biết mà. Ông đã hơn sáu muơi mà " cái chuyện đó" ông đâu có để cho tôi yên. Ông còn nghe mấy ông lang băm quảng cáo trên báo bày uống thuốc nầy, rượu nọ cho phục hồi sinh lực.. Ông còn thuyết phục tôi để ông đi nhảy đầm đều đều cho tan mỡ, tiêu đờm. Ông hưởng thụ tối đa, còn việc nước, việc nhà, việc xã hội,  ông không màn đến.

- Trời ơi! Bà làm như tôi là lãnh tụ thật không bằng. Thôi, thôi! Bà cho tôi hai chữ "bình an" đi. Bà nói riết làm tôi điên lên thôi.

Hai vợ chồng cứ cải qua, cải lại như vậy cho tới ngày bầu cử Hội trưởng Hội đồng hương. Ông Kỳ Băng nhất định không ra ứng cử. Hôi đồng hương chỉ có mình ông La Bền ra thôi. Hội viên nghĩ lại chuyện độc diễn hồi xưa trước năm 1975 của Tổng thống Thiệu nên nhao nhao phản đối. Bà Kỳ Băng đứng dậy phát biểu:

- Thưa qúi vị đồng hương cử tri: "để tránh màn độc diễn, tôi xin đề cử ông chồng tôi là  ông Kỳ Băng ra tranh cử chức vụ hội trưởng đồng hương cùng ông La Bền."

Cả hội trường bỗng trở nên sôi nỗi, ồn ào thảo luận đến nỗi ông trưởng ban bầu cử phải hết sức lắm mới giữ được trật tự. Ông đọc những nguyên tắc căn bản về bầu cử và ứng cử, xong ông tiếp tục nói:

    -Xin qúi vị im lặng cho. Cuộc bầu cử sắp sửa bắt đầu. Chúng ta sẽ bỏ phiếu kín. Trên bảng đen có ghi tên hai vị ứng cử viên. Ông La Bền và ông Kỳ Băng. Mỗi ứng viên sẽ được mời lên trước mặt đồng hương trình bày tiểu sử và chương trình hành động của mình sau khi đắc cử.  Xong, chúng tôi sẽ cho nhân viên đến từng bàn phát phiếu bầu cử; trên phiếu có đóng dấu Hội đồng hương. Qúi vị đồng hương suy nghĩ chọn lựa, và chỉ được viết  trên phiếu của mình một tên ứng cử viên nào mình thích, và bỏ vào thùng phiếu trước bàn thờ Tổ quốc v...v...

   Cuộc bầu cử kết thúc. Ông Kỳ Băng thắng cử với số phiếu sít sao, chỉ hơn đối thủ của mình mấy phiếu. Đồng hương tỉnh N có Hội trưởng mới, và họ đang chờ đợi sự làm việc của ông tân Hội trưởng. Bà Kỳ Băng tỏ ra vui vẻ, và cảm thấy hạnh phúc lãng vãng đâu đây.

Ý kiến bạn đọc
16/08/201604:56:00
Khách
Chuyện của tác giả viết phản ảnh thật đúng những Hội Đồng Hướng ở Mỳ . Cháu thấy có nhiều người ra tranh cử, khi thất cử lại nhảy ra lập Hội thứ hai làm phân hoá đồng hương. Thật đáng trách.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 47,987,512
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ