Hôm nay,  

Con Ơi Là Con

07/08/200500:00:00(Xem: 120322)
Người viết: T. VŨ
Bài số 798-1386-223-vb5080405

Tác giả tên thật là Bryant Vu Do, một kỹ sư 36 tuổi, làm việc và sống tại Hurst, Texas. Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, ông gửi hai bài về hai bà mẹ Việt tại My, hai hoàn cảnh khác nhau. Sau đây là bài thứ nhất.

*

Bà Phạm ngồi thu mình trong chiếc ghế bành cũ kỹ. Bà ngồi thừ như thế từ sáng đến giờ. Tự nhiên tối hôm qua bà nằm mơ thấy thằng Ngọc Toàn về thăm bà, ôm chầm lấy bà, rồi lấy trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương đeo vào tay bà. Ôi, thằng Ngọc Toàn nó vẫn thương bà đấy chứ. Ngay cả trong giâ’c mơ, nó còn tưởng nhớ đến bà, vẫn trở về tặng bà món quà bà ao ước từ lâu. Bà Phạm chợt thấy con tim vui rộn rã và tinh thần phấn chấn hẳn lên. Bà vội đứng lên đi dọn dẹp nhà cửa. Chút nữa đây, bà sẽ làm vài món ăn nó thích. Biết đâu nó sẽ về thăm bà chiều naỵ
Gần một năm nó chẳng về thăm nhà từ sau khi nó ra khỏi tù. Tự dưng một đêm nào tháng mười một năm ngoái, nó lẻn về nhà tặng bà hai chai rượu Tây rồi đi gấp. Nó nói với bà chuyến này nó đi làm ăn lớn bên Denver Colorado. Không biết nó làm gì bên đấy nhỉ" Bà thắc mắc muốn hỏi nó, nhưng thấy nó vội đi quá nên thôi, miễn sao nó quyết tâm làm lại cuộc đời là bà vui rồi. Có lẽ Chúa trên cao đã thật sự trông thấy niềm tin và tình thương của bà nên đã ban cho nó sức mạnh nhiệm mầu khiến nó có thể thắng được mọi cám dỗ. Ừ thì con bà trươ’c đây đã từng phạm tội, từng hư hỏng, nhưng mà nghĩ lại cho cùng, sống trong xã hội đầy vật chất ca’m dỗ, co’ đứa trẻ nào thoát được cạm bẫy này chứ " Chỉ cần no’ biết ăn năn, sửa đổi, quyết tâm quay về đường phải, bà và gia đình sẽ sẵn sàng quên hê’t mọi chuyện no’ làm trươ’c đây, sẽ rộng mở vòng tay yêu thương ôm â’p và đùm bọc no’ như xưa.
Thằng Ngọc Toàn thật sự là đứa trẻ thông minh và lanh lợi. Khổ một nỗi nó không chịu theo anh chị nó chăm chỉ học hành và làm việc lương thiện. Cái thằng con út này từ nhỏ đã thích hoang đàng và đua đòi. Nó thường hay trộm tiền của gia đình và lường gạt bạn bè. Bà Phạm buồn lắm, đứt ruột la mắng nó mãi, nhưng nó vẫn chứng nào tật đó. Có lẽ Chúa muốn thử thách bà chăng " Bà Phạm đổi từ việc la mắng nó sang yêu thương chăm sóc nó hơn. Bà quyết dùng tình thương bác ái đem nó về đường ngay lẽ phải.
Thằng Ngọc Toàn không đến nỗi tệ, nó nghe lời bà chịu vào trường dòng tu tỉnh. Sau một thời gian ngắn, nó trầm tĩnh, chững chạc hơn và thuộc kinh thánh làu làu. Bà Phạm rất vui lòng trước sự thay đổi của nó mặc dù nó có vẻ xa lánh, hờn giận bà và gia đình. Không sao đâu, phản ứng của trẻ nhỏ đấy thôi, miễn sao nó nên người là được.
Khi qua đến Mỹ, thằng Ngọc Toàn như chim sổ lồng, như cá gặp nước, nó lại "ngựa quen đường cũ". Lúc đầu bà Phạm ghét cay ghét đắng cái thằng Châu nào đó dụ dỗ con bà tham gia vào những chuyện lường gạt xấu xa. Sau này bà mới vỡ lẽ ra thằng Châu chỉ là tay chân của con bà. Chính thằng Ngọc Toàn thông minh của bà mới có khả năng nghĩ ra những kế hoạch lừa đảo thiên hạ một cách hoàn hảo như thế.
Giá như thằng Ngọc Toàn theo ban kịch nghệ, chắc chắn nó sẽ là một diễn viên giỏi. Nó đã đóng thật xuất sắc vai bác sĩ tâm lý chữa bệnh cho tù nhân, vai con một của nhà giàu triệu phú, vai kỹ sư computer, vai trưởng ban ca đoàn..., mặc dù ở trường học, nó chẳng học được lớp nào cho nên thân. Nó đã lập biết bao công ty ma, lừa cả luật sư, lấy biết bao nhiêu tiền của thiên hạ. Trong những vụ lừa đảo, có lẽ vụ nó lừa đức cha lấy hết tiền của cha làm bà đau đớn nhất.
Tội nghiệp đức cha bị bệnh sao đó, mắt bị mờ không thấy rõ. Đư’c cha lặn lội từ Việt nam sang Mỹ để chữa mắt. Con chiên khắp nơi trong vùng Dallas Fort Worth, và cả con chiên xưa của đức cha khắp nước Mỹ gởi tiền cúng dường cha nhiều lắm. Thằng con của bà giả vờ thân cận hầu hạ đức cha, khi ngài đi đâu, nó cũng kè kè bên cạnh dìu dắt ngài. Các bậc phụ huynh trong giáo xứ ca ngợi nó hết lời, đem nó ra làm gương cho con cái.
Sau khi đức cha mổ mắt và trở về Việt nam, nó nghiễm nhiên trở thành thủ quỹ của đức cha, nắm giữ gần cả trăm ngàn tiền cúng dường của ngài. Lời hứa từ từ chuyển tiền về cho đức cha đã bay theo gió, và số tiền đó đã theo bước chân nó bay sang tiểu bang khác dạo khắp các sòng bài, để đức cha bên Việt nam trông ngóng ngày đêm, không có tiền thuốc men, cặp mắt không còn thấy đường nữa.
Thằng Ngọc Toàn gieo rắc tai họa cho biết bao người ở vùng Dallas Fort Worth. Đi đêm mãi cũng có ngày sa hố: hắn bị tố cáo và bị bắt bỏ tù hai năm. Sau khi ra khỏi tù, nó bỏ đi biệt xứ vì tự biết không thể nào còn đất sống ở vùng Dallas Fort Worth nữa.


Giang hồ lang thang đây đó, nó càng giở trò nhiều hơn, khôn ngoan hơn. Nó lộng hành khắp nơi, từ Georgia, Missouri, Florida… những nơi có cộng đồng Việt nam lớn mạnh, đông đúc. Đã có nhiều vụ tố cáo, thưa kiện đến cảnh sát, nhưng tất cả chẳng làm gì được nó vì nó luôn thay đổi danh tánh. Từ Johnny đến Remy Tran, đến Quân, Tu’, đến T.C… với mỗi tên là nó có một bằng lái giả. Nó dùng hai, ba sô’ an sinh xã hội mà nó ăn cắp được chuyển đổi với những tên họ khác nhau. Khi thì tên này đi vơ’i sô’ kia, tên kia đi vơ’i số no…. Vì nó hiện thân nhiều người nên chẳng ai còn biết tên thật của nó nữa.
Cho dù giỏi đến đâu, khôn khéo đến đâu, nó cũng phải trả giá. Có lẽ phúc đức gia đình còn nhiều nên trên mình nó chỉ bị sơ sơ vài vết chém. Bà Phạm thật đau lòng khi thấy thân thể lành lặn đẹp đẽ của nó mang những vết thẹo to tướng. Bà càng đau lòng hơn khi thấy nó xâm đen xâm đỏ đầy mình để che lấp mấy vết thẹo đó. Nó còn đi viện thẩm mỹ sửa đổi mặt mày cho khác đi để tiếp tục lừa đảo. Rõ ràng nó coi thường mọi chuyện, chẳng còn biết sợ là gì.
Có lẽ cái giá lớn nhất nó phải trả là cả gia đình bà từ nó. Ai từ nó thì từ, nhưng trong tâm bà, lúc nào thằng Ngọc Toàn cũng vẫn là thằng con bé bỏng, cho dù nguy hiểm đến đâu đi nữa, bà cũng không thể bỏ mặc nó. Bà sẵn sàng bảo vệ và chở che cho nó dù bà cũng đau lòng cho những nạn nhân của nó lắm.
Chẳng hạn như thằng T.C, cái thằng hiền lành chịu khó làm ăn, nhưng không biết dun dủi sao lại gặp đúng con bà. Nó lừa hết tiền bạc của thằng T.C còn chưa đủ, nó ăn cắp luôn bằng quốc tịch, thẻ an sinh xã hội, bằng cấp của thằng T.C. Với tất cả giấy tờ đó, bây giờ nó nghiễm nhiên trở thành thằng T.C. Bà Phạm đã biết được cái gì gọi là identity theft, cái mà dạo sau này thằng con bà chuyên làm. Truyền hình và báo chí liên miên thông báo, đưa tin, xem identity theft là một trong những tội phạm thường xuyên xảy ra và mau chóng lan rộng nhất nươ’c Mỹ.
Tội nghiệp cho thằng T.C phải gánh chịu mọi nợ nần và hậu quả của các vụ lường gạt của thằng Ngọc Toàn mà chẳng làm gì được thằng Ngọc Toàn, chỉ biết than thở với bà thôi. Thấy thằng T.C bây giờ hết đường đi, không ngóc đầu lên được nữa, bà Phạm cũng xót xa lắm, nhưng bà biết làm sao hơn! Thỉnh thoảng thằng T.C đem đến cho bà xem những lá thư từ các tiểu bang khác gởi về đe dọa cái thằng không cha không mẹ. Thì ra thằng Ngọc Toàn đã cho bà và chồng bà lên bàn thờ bao nhiêu lần để lừa đảo thiên hạ. Có lẽ vai con mồ côi để đánh vào lòng thương hại của thiên hạ cho dễ bề lừa đảo là vai thành công nhất của nó.
Thằng Ngọc Toàn thường dùng giấy tờ tên tuổi của thằng T.C đi lừa đảo hơn hết, vì khó có ai nghi ngờ khi nó có đầy đủ giấy tờ của thằng T.C. Những nạn nhân sau khi biết ra, chỉ còn biết đi nhờ thám tử riêng moi tung tích, chỗ ở của thằng T.C ra. Tội nghiệp thằng T.C, không dám ra khỏi nhà vì sợ bị thanh toán oan uổng…
Bà Phạm chợt nhớ cả tuần nay có nhiều cú phone là lạ gọi lại hỏi nó làm bà vừa ngạc nhiên lại vừa âu lo. Hay là nó lại giở trò bên Denver" Thằng con bà có thể trốn được luật pháp, nhưng làm sao trốn được luật giang hồ. Đâu phải nạn nhân nào cũng hiền như thằng T.C đâu chứ. Bà Phạm nhắm mắt lại để xua đi những hình ảnh nạn nhân thù hận hiện lên trong trí bà.
*
Đang bắc vội nồi canh chua xuô’ng, bà Phạm giật mình khi nghe tiếng phone reo. Bà ngập ngừng không dám nhấc phone vì sợ lại nghe một nạn nhân nào đó gọi đến khóc lóc, than thở thì cái hy vọng mong manh với những viễn tưởng tốt đẹp của bà về thằng Ngọc Toàn sẽ tan đi. Hay có lẽ là nó gọi báo cho bà biết nó sắp về đến chăng" Bà thu hết can đảm nhấc phone lên.
- Hello.
- Tôi không cần biết bà là ai. --Một giọng nói lạnh lùng đang dằn từng chữ trong phone-- Bà hãy báo cho gia đình thằng T.C giả tức là thằng chó Ngọc Toàn đó, nói nhà nó hãy chuẩn bị đi đem xác nó về trong một ngày thật gần...
Bà Phạm buông phone và ngồi phịch xuống ghế. Bà run rẩy như thể nghe bản án tử hình của chính mình. Bà muốn hét lên thật to cho thằng con bà đang ở đâu đó thấu rõ nỗi đau đớn đang xé nát trái tim bà, nhưng tiếng hét không thể thoát ra khỏi lồng ngực bà. Tiếng hét nghẽn lại trong giây phút rồi vỡ ra thành những âm thanh nghẹn ngào, nức nở, đứt quãng tựa như tiếng lá bên hiên, chao đảo, ai oán trong gió chiều thu lạnh lẽo.
"Con ơi là con...
"
TVũ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,075,234
Con đường dài nhất của người lính không phải là con đường ra mặt trận, mà chính là con đường trở về nhà. Đúng vậy, con đường trở về mang nhiều cay đắng, xót xa của vết thương lòng, của những cái nhìn không thiện cảm của người chung quanh mình, và nhất là những cơn ác mộng mỗi đêm, cho dù người lính đã giã từ vũ khí mong sống lại đời sống của những ngày yên bình trước đây.
Khanh con gái bà chị họ của tôi, sinh năm Nhâm Tý xuân này tròn 48 tuổi, ông bà mình bảo, Nam Nhâm, Nữ Quý bảnh nhất thiên hạ. Mẹ nó tuổi Quý Tỵ, khổ như trâu, một đời vất vả gánh vác chồng con, con bé tuổi Nhâm mạnh mẽ như con trai nhờ ông ngoại hun đúc từ tấm bé.
Nhìn hai cây sồi cổ thụ ngoài ngõ cũng đủ biết căn nhà đã trả hết nợ từ lâu. Hai cái xe Cadillac của người già không lên tiếng nhưng nói biết bao điều về nước Mỹ. Khi còn trẻ thì người ta không có tiền để mua những cái xe đắt tiền như Cadillac, Lincoln. Những cô cậu thanh niên mắt sáng, chân vững tay nhanh, chỉ đứng nhìn theo những chiếc xe bóng loáng, mạnh mẽ…
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả
Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đã góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một mình ra miền Bắc, đạp xe đi tìm cha tại trại tù Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa Sau đây là bài viết mới nhất của Ông nhân ngày lễ Tạ ơn
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 9, 2018. Ông tên thật Trần Vĩnh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7/2018, với bài “Thời Gian Ơn, Ngừng Lại”. Tên thật: Nguyễn Thị Kỳ, Bút hiệu: duyenky. Trước 30.4.1975: giáo viên Toán Lý Hoa-Tư thục-Saigon-VN.