Hôm nay,  

Thư Cho Con

02/10/200600:00:00(Xem: 136935)

Bài số 1086-1695-408-vb2280806       

Tác giả là một bà mẹ lần đầu dự viết về nước Mỹ. Bài được chuyển bằng e-mail, không phải một, mà là một loạt nhiều bài viết về quan hệ mẹ con và gia đình. Sau đây là bài thứ nhất.      
Con thương,

Dù chiều nay, hai mẹ con mình đã nói chuyện thật nhiều qua phôn, nhưng mẹ vẫn muốn nói thật nhiều thêm nữa.  Nếu mỗi buổi tối con không phải học bài và mẹ cũng không có những công việc cần thiết phải làm thì chắc mẹ cứ ôm ghì lấy cái phôn cả ngày cả đêm để được nghe giọng con líu lo, lời con than thở cũng như những tiếng cười trong trẻo, tiếng nũng nịu dễ thương của con, để được đỏ hoe mắt theo con mỗi khi con buồn vì bài con bị ít điểm dù đã cố gắng hay suýt soa khi con hồ hỡi vì bài con được tới số điểm 98 hoặc 100.  Nói chung, thì bao giờ mẹ cũng hãnh diện về con.

Con gái yêu dấu của mẹ!

Lúc nào mà mẹ chẳng nghĩ tới con, tới anh con.  Chỉ trừ lúc mẹ ngủ, mà tuổi mẹ bây giờ thì ngủ đâu có là mấy.  Thậm chí hai con còn hiện diện trong cả giấc mơ của mẹ.  Nhất là con - hình ảnh một thời con gái của mẹ.  Con giống mẹ rất nhiều điểm.  Cũng may là con đã không hoàn toàn giống mẹ, quá ủy mị, quá yếu ớt và lúc nào cũng ưu tư lo lắng, sống nhiều bằng tình cảm; mẹ biết như vậy không tốt nhưng mẹ không thể đổi khác được.  Cám ơn Thượng Đế đã cho một phần những tính của bố trong con.  Như biết cương quyết, biết quên những gì cần phải quên để dứt khoát làm lại hay tiến thẳng tới tương lai.

À, con mới hỏi mẹ là sao răng con xấu quá, vàng khè, dù con vẫn săn sóc, giữ gìn vệ sinh cẩn thận.  Mẹ chưa có dịp nói cặn kẽ lý do với con.   Khi loạt răng sữa đã theo nhau rụng hết để mọc lên những chiếc răng vĩnh viễn non nớt thì mẹ phải bế con đi vượt biên liên tiếp.

Ông ngoại bị Việt cộng đánh “tư sản mại bản” và thêm hai lần đổi tiền làm gia sản phân tán, mất mát, nhà cửa bị tịch thu làm trụ sở phường, làm nơi bán gạo...  Phải đi ở nhờ nhà bác Ba – nhưng cũng cố thu góp, nhặt nhạnh những mảnh vàng còn chôn dấu cuối cùng để đóng tiền cho mẹ con mình tìm đường đi đoàn tụ với bố và anh con.  Ngay những chuỗi ngọc cũng như vòng tay của bà ngoại cũng đưa cho mẹ để đổi thành “cây” đóng cho người tổ chức.

Hai mẹ con mình đã đi hụt bao nhiêu lần con nhỉ"  Nhiều lắm, chắc chắn là hơn 13 lần vì khi mẹ đếm tới con số 13 thì mẹ không buồn đếm nữa.  Cộng thêm với 2 lần bị tù, bác Cả phải đem vàng tới để chuộc mẹ con mình về, sau một tháng nằm ngủ dưới nền xi măng và ăn cơm gạo mọt.

Có lần, ông ngoại phải bật lên khóc khi thấy mẹ lại lếch thếch bế con mệt mỏi xuất hiện trước ngưỡng cửa.  Chắc là 2 mẹ con mình trông thê thảm lắm.  Mình có sẵn đôi mắt to, nay nó lại to hơn, sâu hơn, mờ mịt tăm tối hơn.  Nên ông ngoại đã buột miệng:

-  “Trời ơi, sao con tôi lại héo hon quá thế này"  Đưa Tí Nữ đây rồi đi tắm rửa...”

Mẹ không nhìn thấy mẹ nhưng mẹ thấy con, người mềm nhũn, èo uột.  Da con nít vậy mà cũng xạm lại  khô bẩn!  Vào trong phòng tắm, nước mắt mẹ cùng với nước lã, dội mãi dội mãi cũng không vơi đi được nỗi muộn phiền, cay đắng, thất vọng.

Còn con, một lần trở về – bị tiêu chảy đến hơn tuần lễ.  Nhìn con đã gần 2 tuổi, bước đi xiêu vẹo không vững, bao nhiêu nghị lực của mẹ tiêu tan.  Mẹ cầu xin cho được chết đi, may ra hồn mẹ có linh thiêng sẽ giúp con hữu hiệu hơn là với thân xác rã rời của mẹ.

Từ lúc bố và anh Nam đi rồi, có mấy khi mình được ở nhà với ông ngoại.  Về được ít bữa lại có người đến mách cho một mối khác.  Hay nếu không có ai thì mẹ hay ông ngoại cũng đi dò hỏi tìm tòi để có đường đi nữa.

Rồi những chuyến xe lam, sớm nhất trong ngày từ 4g sáng lại đưa mẹ con mình ra bến xe đò – sau một đêm không ngủ vì hoang mang, hồi hộp và sợ hãi nếu lỡ bị lừa, vừa mất tiền vừa ngồi tù – để đi Vũng Tầu hay đi khắp miền lục tỉnh.  Có khi phải bơ vơ, trải giấy báo nằm ngay ở bến xe chỗ bán vé đến 2, 3 ngày mới có người đến đưa mình vào mấy nhà “ém” của đám dân ruộng vườn hoặc dân đánh cá; hiền lương chất phát cũng có mà tàn nhẫn lọc lừa cũng có.

Giường chiếu thì hầu hết là không sạch sẽ.  Có mùng thì bí và hôi không thể thở, rệp thay muỗi cắn mẹ con mình.  Mẹ một tay gãi cho mẹ, một tay xoa cho con để con có thể yên giấc ngủ không bị giật mình hay trăn trở vì ngứa ngáy.  Mà như vậy cũng còn đỡ.  Có những nhà họ để mẹ con mình nằm dưới đất vì họ chỉ có 2 chiếc giường cho cả gia đình hơn chục người.  Với một manh chiếu nhỏ sờn mép, không màn mùng chăn gối, mẹ đã dùng chiếc quạt nan cũng đã rách gần nửa để phảy cho con suốt đêm.  Cố không để những nan quạt rách có thể đụng tới con, mẹ đã phải quì để tầm quạt được cao hơn.  Còn tay kia cứ phải giữ cho chân con khỏi bị đụng vào cái viền chiếu rách cong lên, sắc cạnh.

Nhớ đến anh con, xa tắp tít, không biết bao giờ mới được gặp lại hay chẳng bao giờ được gặp nữa.  Nghĩ đến thân phận mẹ con mình, nhất là con, đang tuổi bé thơ cần lớn mà cứ phải ăn uống thất thường, dày sương dạn gió, rồi sẽ ra sao…!"  Có phải mẹ đang hành hạ con không"  Có thật là mẹ tìm tương lai cho con không hay là mẹ đang giết dần con trong hiện tại"! 

Nước mắt mẹ rơi lộp bộp trong đêm hoang vắng. tịch mịch vì mẹ đang bận cả 2 tay bảo vệ con giữa đàn muỗi đói, không còn tay nào để gạt đi những giòng lệ như thác lũ tức tưởi chan hoà.  (Người còn đói thì làm sao muỗi no được!)

Ấy là chưa kể những đêm, người ta để mẹ con mình ngồi đợi giữa bãi tha ma, những gò mả, những đống mộ nhấp nhô...  Đáng lẽ mẹ phải sợ đến độ bất tỉnh, nhưng sao trong lúc đó, đầu óc căng thẳng đợi chờ, chỉ làm tim gan mẹ chai cứng, mắt mẹ trâng tráo nhìn những cây thập giá đổ nghiêng ngả và những bát hương dở dang tàn lụn.  Mẹ còn ôm con, cố nép sát giữa hai gò đống để trốn tránh bọn công an rình rập.  Cuống họng mẹ khô đắng trước những  ngọn gió buốt lạnh, hoang vu rít qua cành cây, nhánh lá.  Sương xuống ướt đẫm chỗ hai mẹ con mình, đất cỏ bôi bẩn bết vào chân tay, quần áo lấm láp.  Tiếng khóc của con khàn, da dẻ con chỗ đỏ chỗ đen!

Còn một lần phải nằm đợi trong rừng gần 2 tuần lễ, không tắm rửa, uống nước đọng.

Tất cả cứ như thế mà con bị ghẻ.  Ghẻ đầy người, ghẻ cồng kềnh.  Những ngón tay, ngón chân của con chi chit những mụn ghẻ to bằng hạt bắp, tròn trắng đục, hết lớp này đến lớp khác, vỡ lại mọc, vỡ lại mọc.  Làm con không thể nắm tay và đi đứng bình thường được.  Thời gian nằm “ém” ở Rạch Giá, bà con mách cho mẹ một loại lá nấu lên tắm cho con.  Sáng ra, hai mẹ con mình dắt nhau đi hái lá.  Có khi mẹ phải cõng con vì đường đất sau đêm mưa trơn trợt hay có con rắn đang nằm vắt ngang cản lối đi.  Về nhà, mẹ dùng rơm nấu một nồi nước to đen xì; lễ mễ bê ra giữa sân – vì chỉ có  ở chỗ này mới khô ráo và đỡ dơ bẩn.  Trước khi tắm, mẹ dùng kim băng khêu những mụn mủ...

Giờ nhớ lại, mẹ còn thắt ruột!  Ôi đau đớn cho con biết dường nào.  Con cứ thét lên theo vết kim châm của mẹ và mẹ cứ bặm môi giữ chặt tay chân con, không cho con giằng lại.  Và nước mắt 2 mẹ con mình thi nhau trào ra, trào ra tưởng như bất tận.  Mẹ chẳng còn nhìn  thấy mụn nào còn, mụn nào hết.  Ngày ngày cứ thế, mẹ con mình giằng co nhau để kỳ cọ những vết ghẻ cho con cả tiếng đồng hồ giữa cái sân đầy cây cỏ dại, đầy nắng gió.  Và lạ làm sao, dạo ấy nắng gió không làm cho mẹ con mình đau ốm cảm cúm.

Có lẽ nhờ những viên thuốc trụ sinh đủ loại, kể cả những loại nặng nhất như Lyncosine.  Mẹ vừa cho con uống, vừa rắc vào mụn, và những viên trụ sinh dù mới mua nhưng có lẽ hầu hết quá hạn phải dùng hơi nhiều đã tàn phá hàm răng của con.

Chẳng phải bây giờ, con thắc mắc, mẹ mới nhớ đến lý do này.  Không ngày nào, khi nhìn thấy con cười nói, để lộ những chiếc răng yếu ớt mà mẹ không bị nỗi khổ đau, ân hận dày vò.  Mẹ luôn luôn mang mặc cảm, mẹ làm con xấu đi.  Con gái cần nhất nụ cười để vui với người, để làm đẹp cho đời, cho mình mà con bị kém may mắn, bị mất đi 50% cái cơ hội này.  Mẹ muốn đền bù cho con bằng mọi cách.  Cho nên con thấy đó, có bao giờ con đòi gì mà mẹ trả lời “không” với con đâu.  Mẹ còn khuyến khích con muốn nhiều hơn nữa, dù mẹ rất lo lắng, mẹ sợ rằng chiều chuộng con quá, con sẽ hư hỏng dễ dàng.  Và nếu con hư, thì lỗi của mẹ càng lớn gấp bội, mẹ sẽ phải đền bù con bằng cách nào bây giờ!"

Cũng may là Đấng Tối Cao còn rất thương mẹ.  Con gái của mẹ không những ngoan ngoãn, khả ái, dịu dàng mà còn học giỏi.  Con biết không, con thông minh học giỏi cũng là một phép lạ của Thượng Đế.  Hồi con còn nhỏ, mẹ cứ lo trí khôn con bị chậm, bị kém đi, vì mẹ đã cho con uống quá nhiều thuốc an thần.  Bao nhiêu lần vượt biên, trên những chiếc thuyền chở ra tầu lớn đậu chờ ngoài khơi.  Trong đêm tối, với số người chồng chất nhau như nêm cối dưới khoang thuyền, vô cùng ngột ngạt chật chội, mẹ đã phải nhỏ vào miệng con những giọt Fenergant, cho con mê man trong giấc ngủ để cuộc hành trình không bị tiếng khóc của con nít làm bại lộ.  Có lần vì bị vài người đồng hành dồn ép, xúi dục, mẹ đã cho con uống quá liều lượng đến độ con lên kinh phong, tay chân co giật, mắt nhìn trợn ngược toàn lòng trắng.  Lần đó, mẹ lặng người đi, chỉ biết cầu xin Chúa cứu con, và mẹ hứa xin chừa, sẽ không bao giờ dám đưa con đi vượt biên nữa.

Chúa đã cứu con nhưng mẹ lại không giữ lời hứa.  Mẹ vẫn cứ bế con đi tìm đường vì mẹ nghĩ Chúa thông cảm cho mẹ.  Chúa hiểu rằng, vì nếu phải sống dưới chế độ ngục tù cộng sản thì chẳng thà mẹ con mình chết đi thì hơn.

Vậy con ơi, mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người khác.  Đồng bào bà con anh em còn kẹt lại trong một nhà tù vĩ đại đang án ngữ nơi quê cha đất tổ của mình.  Hàm răng của con dù không được đẹp, con cứ bình thản vui vẻ cười lên, khoe ra.  Vì mỗi lần con cười, nét mặt của con rạng rỡ  trong sáng lắm, trông thấy hết tâm hồn thánh thiện hiền hòa mà Chúa đã đặc biệt ban cho con.  Và tính tình của con, chắc chắn cũng là nhờ ơn Chúa cách riêng, mới biết chịu khó, thương người, thích làm việc thiện nguyện.  Vậy con cứ  vững tâm, tự tin trong từng ngày với mọi công việc con làm. Mẹ rất hãnh diện về con, con gái yêu dấu của mẹ a.

Thương con.

Mẹ.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 47,984,437
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ