Hôm nay,  

Bản Tuyên Ngôn Của Người Lính

29/04/200600:00:00(Xem: 57345)

Người viết: ĐÀO NHƯ<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Bài số 997-1606-319-vb7290406                                                                  

 

*

 

Đào Như là bút hiệu của  Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,  "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia bệnh tâm thần, và đã thành lập một câu lạc bộ đặc biệt để trợ giúp nhiều đồng hương và cựu chiến sĩ VNCH, cựu tù nhân cộng sản. Sau đây là bài viết đặc biệt của ông nhân dịp “thêm một lần 30 tháng Tư”.

 

*

 

Vô cùng thương tiếc

 

Trung Tá  Nguyễn Đồng

 

(Khóa 5/ VBQGDL)

 

Thân gửi: CLB 309.81                                                                                                                  

 

CLBSV Phuc Hung

 

Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặc nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy, hay đá núi mà tiến về phía trước, tiến về mục tiêu qui định! Vâng, mục tiêu qui định! Ta phải chiếm lĩnh cho bằng được! Dù cho đến được nó ta phải vượt qua những bãi mìn, mất hết đôi chân, mất sức chiến đấu nhưng các bạn ta, các thế hệ trẻ sẽ tiếp tục khai phá mở đường! Anh nói : Đã là lính thằng nào cũng phải chịu chơi, chấp nhận thử thách và dư biết thử thách không bao giờ thừa! Thằng nào không chịu chơi thằng đó bỏ đi! " Qui ne risque pas n a rien"! Và anh cười vang lên! Vang lên cả cơ quan! Vang lên trong Câu Lạc Bộ! Anh em không quên được tiếng cười hào sảng của Anh, người lính khóa 5, trùơng Võ Bị Quốc Gia Đa Lạt!                                          

 

Và bây giờ, tại bịnh viện, Anh nằm im bất động, thở dưỡng khí mệt nhọc! Bờ vai anh rộng, da mặt anh tái xanh, anh nấc lên từng hồi! Anh đang chiến đấu với thần chết! Anh có nghe tiếng khóc của Nga không Anh" Người nữ nhân viên Xã hội Anh và Chị thường gọi là bé Nga đó! Vâng, Bé Nga đang nắm lấy bàn tay Anh, ve vuốt và uốn nắn từng ngón tay khô cằn của Anh! Nga, Dinh và tôi đến thăm anh đây! Anh đang tập trung chiến đấu, chiến đấu với tử thần! Chúng tôi nhìn anh hấp hối, nhớ lại Tổ quốc trong cơn thập tử nhất sanh 30 tháng Tư/75! Biết bao nhiêu cố gắng chiến đấu trong tuyệt vọng để giành lại Saigòn! Nga vẫn nắm lấy tay anh, cúi xuống gần Anh trong khi Anh thở dưỡng khí mệt nhọc! Mắt cô mờ cả lệ! Hình như Dinh cũng khóc! Anh còn nhớ Dinh không anh" Dinh, sĩ quan biệt phái, Phủ Đặc Ủy Tình Báo đấy! Dinh đang bám lấy thành giường, cố nắm lấy cổ chân anh! Nhưng làm sao được bây giờ! Làm sao ngăn được sự ra đi của anh! Trái nào chín trước rụng trước! Anh đã 75 rồi! Tôi cúi xuống hôn bờ vai rộng lớn của anh! Tôi nhìn qua cửa sổ. ngòai trời <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Chicagođang lạnh dưới không độ F! Nắng vàng vẫn chiếu sáng trên tuyết trắng!

 

      Chúng tôi ra về, thành thật mong anh đi sớm! Anh chống trả mệt nhọc quá! Trong cuộc chiến đấu này một mình Anh gánh chịu! Không một ai san sẻ với Anh được! Trông Anh vật vã quá! Cô đơn quá! Chúng ta chiến đấu cô đơn quá phải không Anh! Nhất là sau tháng Giêng 73! Tôi lại nhớ lời phát biểu đầy phẩn nộ của Anh trong Buổi Điều Trị Tập Thể( Group Therapy): " Khốn nạn thay! Trước 23/1/73 chúng ta chưa từng nhận một viên đạn của kẻ thù! Nhưng sau đó chúng ta nhận những nhác chém từ sau lưng do những người-bạn-phản-trắc! Chúng ta bị phản bội tận xương tủy! Chúng ta mất Miền Namlà vì chúng ta bị phản bội! Chúng ta chưa hề thất trận "!

 

Thương anh vô cùng! Tôi chờ đợi! Anh em chờ đợi! Trong mấy ngày qua anh vẫn kiên trì chiến đấu không đầu hàng! Chúng tôi hằng ngày thay phiên nhau đến thăm anh, cốt để động viên và nâng đỡ tinh thần Chị.

 

Sáng nay, ngày 6/2/02, Vinh đột xuất đến thăm tôi tại văn phòng rất sớm lúc 9 giờ sáng! Anh ấy mang tặng tôi tập hồi ký của ông Trần Văn Khê. Vịnh có hỏi thăm anh ra sao rồi" Anh còn nhớ chớ Anh" Vịnh là người bạn tù của Anh ở khám lớn Chí Hòa đấy! Anh ấy uống vội chén trà nóng với tôi rồi hối hả đi làm!

 

Tôi mở tập hồi kí của ông Khê ra xem chợt thấy bức thư của anh Vịnh gửi cho tôi viết về Anh:

 

"Anh Thể Kính

 

Tôi cám ơn anh đã nhắc tôi đi thăm ông bạn già Đồ.Tôi cảm thấy ngậm ngùi cho thân phận chúng ta! Ông già Đồ từ ngày qua Mỹ đến lúc nằm liệt như hôm nay, ông Già đã đi cày ở Uptown/Chicago thật mệt nhọc! Mà không đi cày cũng không được! Nhu cầu cuộc sống đòi hỏi Ông Già. Tôi đã đến thăm Ông Già của chúng ta! Ông Già nằm bất động trên giường nệm với đầy đủ dụng cụ y khoa tối tân của chú Sam! Nếu so sanh với đất Tượng Quận của An Nam ta, thì ông già Đồ thật sung sướng! Anh Thể ạ! Ông Già Đồ còn thật sung sướng hơn người bạn tù của ông tại khám lớn Chí Hòa, là Đại Tá Trần Vĩnh Đ. Đại tá Trần Vĩnh Đ. vào tù bị mù lòa và trong những năm thàng gần đi về với Ông Bà, Đại Tá Trần Vĩnh Đ. nằm trần truồng ở một chỗ, và nói theo kiểu Đức Tin thì ông đã được mặc khải nói tiên tri tức là những ai muốn biết ngày thả tù được trở về thì đến bên chỗ nằm hôi hám của Đại tá Trần Vĩnh Đ. xin ông bói cho xem thử! Và Đại tá Trần Vĩnh Đ. đã chết trong ngục tù Chí hòa.."!

 

 Nghe xong bức thư, chắc anh không đồng ý với anh Vịnh vì anh chủ trương không bao giờ tự an ủi mình bằng cách nhìn vào số phận hẩm hiu của bạn bè hay của người khác! Theo Anh, như Anh đã từng nói, biết đâu Đại Tá Trần Vĩnh Đ. đã nghĩ thà chết như Ông còn vinh quang hơn chúng ta sống nhăn răn vô liêm sĩ với Cộng sản hay sống lầm lũi trong thân phận lưu vong tù đày trên đất nước người! Anh đã từng nói với anh em Anh tìm thấy ở cái chết của Đại Tá Trần Vĩnh Đ. như giá trị lịch sử của một khúc ngoặc của Tổ quốc hơn là phần số riêng của ông ta!

 

Tôi đến chào vĩnh biệt anh tại nhà quàn. Rất mừng các anh em ở trong Câu Lạc Bộ có mặt đông đủ hết! Có người đem cả vợ con đến vĩnh biệt anh! Tại đây, tôi cũng gặp người bạn tù của Anh trong khám lớn Chí Hòa, Bác sĩ Đại tá Nguyễn Minh C., ông Cục phó, nom ông ấy yếu hẳn đi, có lẽ từ ngày ông ấy nghe tin Anh nhập viện!

 

Tôi quì xuống bên cạnh quan tài Anh, cầu nguyện! Tôi nhìn thấy đấng Christ treo mình trên thánh giá bên cạnh anh, tôi nhớ câu ai nóí: "Đấng Christ chết cho tội ác của chúng ta"! Không hiểu Đấng Christ có chết cho tội ác của những người Chuyên Chính Vô Sản không Anh nhỉ"!

 

Tôi cúi xuống nhìn lại gương mặt anh lúc đó hài hòa siêu thoát vô cùng! Cũng như Đấng Christ, Anh đã tha thứ cho tất cả phải không anh" Anh tha thứ chiếc còng bằng sắt siết chặc tay Anh rướm máu! Anh tha thứ cho Nhà tù, cho Trại cải tạo, cho mùi hôi hám và bóng tôi thê thảm của Cacho trong khám lớn Chí Hòa! Anh cũng tha thứ cho những năm tháng nhọc nhằn của kiếp tù đày lưu vong xứ người!...Anh ra đi thảnh thơi không vướng bận!

 

Tôi đứng dậy, từ giả Anh ra về. Tôi vẫn nghe lời cầu kinh của anh em sau lưng tôi, lời cầu nguyện của anh em mong anh sớm về nước Chúa!

 

 Anh sinh tại Hà nội, tốt nghiệp Võ Bị Quốc Gia Đa Lạt Khóa 5! Nước Mỹ đối với Anh là đất trích! Thương tiếc Anh vô hạn! Người trai anh dũng của thời loạn! Chí lớn chưa thành, Anh đã vội bỏ anh em ra đi! Tôi quên thế nào câu nói đầy phẩn nộ của anh, của người lính Việt nam Cộng Hòa:

 

"Trước 23/1/73 chúng ta chưa từng nhận một viên đạn của kẻ thù! Nhưng sau đó chúng ta nhận những nhát chém sau lưng từ những người-bạn-phản-trắc! Chúng ta bị phản bội tận xương tủy! Chúng ta mất Miền Namlà vì chúng ta bị phản bội. Chúng ta chưa hề thất trận..."!./.

 

Đào Như

 

Oak park, Illinois, USA

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 48,486,203
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Nhạc sĩ Cung Tiến