Hôm nay,  

Tháng 11 Rong Chơi

02/01/201700:00:00(Xem: 10594)

Tác giả: Nguyễn Thị Thêm
Bài số 5009-18-30709-vb2010217

Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2015. Bà sinh năm 1948 tại Biên Hòa, cựu học sinh Ngô Quyền. Trước 1975, dạy học. Qua Mỹ năm 1991 theo diện HO, hiện là cư dân Nam Ca Li. Bà kể, “Chồng tôi là lính VNCH. Hai con tôi nay là lính của quân đội Hoa Kỳ. Tôi hết làm vợ lính lại làm mẹ lính.” Công việc hàng ngày của tác giả là chăm sóc ông chồng sĩ quan cựu tù bị tâm thần suy nhược. Sau đây, thêm bài viết mới.

* * *

Tháng 11 tôi rời khỏi nhà theo thằng con đi chơi.

Không đi đâu xa, chỉ đi từ Riverside đến San Diego, một đoạn đường dài chừng hai giờ lái xe. Đối với nhiều người chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi không hề nhỏ chút nào.

Con tôi đã dặn mẹ trước và tôi đã chuẩn bị tư tưởng cả tuần nay rồi. Cháu đi lính theo tàu đi xa. Lần này tàu về nên cháu được về làm việc gần nhà. Cháu muốn rước ba mẹ về chơi và dự lễ Thanks Giving luôn. Căn nhà vợ chồng cháu mua trả góp mà tôi chưa từng đến để ở lại với con và cháu.

Tôi đã chuẩn bị cho mình như một chuyến đi xa. Bởi vì ông xã tôi rất yếu, nên tôi cần đem theo những vật dụng cần thiết cho chồng, như tã,khăn lót, sữa, thuốc men,dụng cụ xoa bóp và quần áo đủ ấm.

Chưa hết còn phải chuẩn bị thuốc men đầy đủ và một cái mền thật mỏng, thật nhẹ nhưng thật ấm cho anh ấy.

Có lẽ khi nghe tôi nói đến cái mền đa dụng này bạn sẽ cười tôi. Vì nó chính là cái mền dù bị rách một lỗ nhỏ mà mẹ chồng tôi đã vá lại bằng một miếng vải xấu xí cùng màu. Tuổi thọ của nó đã 46 năm trong tay tôi. Còn tính từ ngày nó được sản xuất và từ trong kho quân dụng trao qua chồng tôi thì tôi không biết.

Mỗi người lính đều có những quân trang, quân dụng được quân đội cấp.Cái mền dù này đã đi theo chồng tôi như vật bất ly thân, và tôi đã giữ nó bên mình dù đã qua bao nhiêu biến cố. Trong những tháng ngày sau 1975, tôi về Quảng Trị làm lao động hợp tác xã. Những đêm lạnh cóng vì cái rét tai quái miền Trung, nó đã giữ ấm cho tôi, một người sinh trưởng trong miền Nam nắng ấm, chưa bao giờ biết đến cái lạnh nơi này. Và tôi thường nghĩ về anh ấy:" Phải chi lúc trước mình gói cho anh ấy mang theo thì ở núi rừng Việt Bắc đở lạnh biết chừng nào!"

Không hiểu sao khi được về lại miền Nam, trong hành trang ít ỏi mang về, tôi lại bỏ theo cái mền dù này. Mẹ chồng tôi hỏi:"Con đem theo nó làm chi? Sài Gòn đâu có lạnh?". Tôi nhìn mẹ chồng, rưng rưng:" Con đem về để nhớ hơi hướng anh ấy".

Vâng một cái áo lính, một cái mền dù đã theo tôi về Biên Hòa, còn nữ trang tôi gửi lại mẹ chồng. Cái áo lính tôi mặc khoác đi làm, dầm mưa dãi nắng quá nhiều nó rách bươn dù tôi đã nhiều lần vá lại. Cuối cùng ngày lên máy bay đi Mỹ theo diện tị nạn, cái mền dù này cũng được tôi chọn là vật mang theo trong hành trang tị nạn của mình.

Đời sống ở Mỹ nhiều bon chen và nhiều sự chọn lựa. Tôi cũng đã mấy làn dọn nhà. đồ đạc cũng quăng bỏ đi nhiều thứ. Tôi đã cầm cái mền dù này(không bao giờ xài tới khi ở Mỹ) quăng nó vào thùng rác. Rồi tôi lại lôi nó ra cuốn tròn lại, cột bằng một sợi dây:" Nó không chiếm nhiều chỗ. Dù sao cũng là kỷ niệm." Con tôi nhìn hành động của tôi nói một câu chọc quê:'Má tính để dành làm đồ cổ hả?" Tôi mỉm cười thầm nghĩ: "Cái mền này là món đồ thật xưa đã quấn quít cặp vợ chồng son. Ngày đó, tôi lên thăm chồng đóng quân trên ngọn đồi thật cao trong vùng núi Quế Sơn. Đêm tiền đồn rét buốt của cái Tết năm xưa. Trong căn hầm trú ẩn, đào sâu dưới lòng đất, hai vợ chồng lính trẻ quên cả đất trời chỉ biết tình yêu và sum họp. Và khi hết thời gian nghỉ phép Tết tôi trở về nhiệm sở mang theo món quà của chồng. Đó là đứa con gái đã cười tôi hôm nay vì cái mền lính cũ mèm."

Tôi cũng không ngờ có ngày tôi phải dùng lại nó. Bởi vì ở Mỹ biết bao cái mền đẹp hơn, ấm hơn để sử dụng mỗi khi đông về. Thế nhưng khi chồng tôi yếu nhiều thì không cái mền nào vừa ý anh ấy. Cái nào cũng nặng đối với cơ thể như dán chặt xuống giường. Tôi thay đổi nhiều lần và nhiều loại rồi cũng chịu thua. Một ngày, tôi ra kho lấy một món đồ và tôi gặp lại cái mền lính năm xưa. Cầm nó trên tay tôi biết đây là cái mền chồng tôi sẽ không còn phàn nàn nữa. Tôi giặt sạch, gấp đôi và may kín lại. Thật là nhẹ, mềm và ấm vô cùng. Đó là cái mền đi đâu tôi cũng mang theo để đắp cho chồng.

Hai vợ chồng tôi được vợ chồng con trai sắp xếp một cái phòng rộng rãi. Có bàn làm việc cho mẹ đánh computer lọc cọc cho vui với bạn bè. Có máy lọc không khí và cả máy hơi nước cho ba thở không bị khô. Những tiện nghi nhỏ nhặt nhất để tắm hay vệ sinh cho ba nó cũng chuẩn bị đàng hoàng. Trong nhà có cháu nội mới chập chửng biết đi rộn rã tiếng cười. Chúng tôi vui lắm vì đã được biết sinh hoạt của con và sống chung với nó. Chồng tôi nhờ khí hậu Sang Diego mát mẻ, nhờ sự thương yêu săn sóc của con trai anh khỏe ra thấy rõ.

Cháu chở ba mẹ đi vào căn cứ hải quân, đi chợ và nhiều nơi trong base. Ngày Black Friday người ta đi mua đồ đông không sao kể xiết. Những món hàng ở đây bán cho lính không tính thuế nên gia đình quân nhân mặc sức mua. Tôi tìm đến khu vực bán đồ trang trí nội thất, dìu chồng vào ghế rồi bật ra cho anh nghỉ ngơi. Các con tôi đi lựa đồ. Còn tôi thì loanh quanh gần đó để vừa coi chừng chồng, vừa coi chừng cháu nội.

Tàu thằng Út được về bến đại trùng tu nên cháu được làm việc gần nhà vài tháng. Để mẹ được nhìn rõ con tàu mình chết sống với nó, cháu chở tôi lên thăm con tàu USS Boxer đang thả neo tại căn cứ ở San Diego. Ông chồng già của tôi phải ngồi chờ ngoài xe với con dâu.

Qua nhiều lần trình thẻ ID, chụp hình và nhận cái tag Visiter. Tôi leo lên 4 tầng cầu thang để bước lên con tàu vĩ đại cao như một nhà lầu 12 tầng. Lần đầu tiên đặt chân lên chiến hạm, tôi mới cảm nhận được sự gian khổ của con. Sự to lớn, vĩ đại của con tàu là phục vụ cho chiến tranh, bảo vệ lãnh hải. Còn người lính phải nép mình trong những lối đi chật hẹp, những cầu thang bằng sắt lạnh lùng thẳng đứng, chênh vênh như đi xiếc. Những cánh cửa sắt thật dày đáng sợ. Mỗi tầng tàu như những địa đạo lạc vào không biết lối ra.

Nhìn con thoăn thoắt leo cầu thang,( Rất nhiều cầu thang mà tôi phải hai tay vịn hai bên để ì ạch leo lên) trái tim người mẹ như tôi thắt lại. Các bạn đã từng đóng thuế, tiền thuế đó một phần lớn trả cho quốc phòng. Và con tôi đã hưởng từ đồng lương các bạn. Các bạn yên tâm. Người lính không hề lãng phí sức lao động quý báo đó. Cháu đã ngủ trong những chiếc giường như một áo quan, Nằm không thể thẳng chân, ngồi có thể đụng đầu. Mấy ngàn người lính vừa thủy quân lục chiến, vừa hải quân sống chen chúc trong không gian nhỏ bé, kỹ luật nghiêm minh, làm việc tối đa và sẳn sàng tác chiến Cái lớn nhất, rộng nhất là bãi đáp lên xuống dành cho máy bay chiến đấu, xe tăng, thiết giáp và súng đạn...

Con tàu mỗi lần ra khơi là từ 6 tháng đến cả năm. Mọi tin tức trên tàu hoàn toàn bí mật. Gia đình không thể biết tàu và người thân đang ở nơi nào và hành trình ra sao. Thỉnh thoảng nhận tin nhắn bình an để an lòng. Đó là người lính của thời bình còn thời chiến tôi không biết sẽ khắc nghiệt thế nào?Tất cả điều đó gợi trong đầu tôi bốn chữ "Chiến đấu và hy sinh". Người lính thiệt thòi, nhỏ nhoi và tội nghiệp biết chừng nào.

Trong tôi lại hiện lên căn hầm ngày xưa của chồng tôi trên đỉnh đồi hành quân. Rừng núi bạt ngàn, núi liền núi, đồi liền đồi, nhà dân thấp thoáng. Những căn hầm nhỏ ẩm thấp đầy súng đạn và dụng cụ truyền tin. Lô cốt trên cao, những ụ súng lẻ loi những người lính gát âm thầm. Đêm tiền đồn đèo heo gió núi lạnh thấu xương. Một chút lơ đểnh, sơ hở là mất mạng. Chiến tranh tàn nhẩn như vậy đó.

Tôi đi một vòng ngắn trên tàu mà quá mệt. Đứng trên boong nhìn xuống tôi như chạm mặt với hiểm nguy đang chờ đón con mình. Tôi thật sự sợ chiến tranh. Tôi đã không còn bình an trong quan niệm "Không sao! nước Mỹ vốn yên bình, con mình sẽ không như cha chúng đối diện với cái chết cận kề"

Bây giờ mặc dù không ra khơi, nhưng mỗi ngày con tôi vẫn mặc quân phục đi làm. Sáng 4 giờ cháu đã đi vào căn cứ và làm việc đến 3 hay 4 giờ chiều mới về nhà. Cứ 4 ngày là phải trực 1 ngày từ 4 giờ sáng đến 4 giờ chiều ngày hôm sau mới xong nhiệm vụ. Công việc cũng khá vất vả và nặng nhọc. Hôm nào trực đêm phải thức trắng không được ngủ. Nhìn con mệt mõi, mất ngủ tôi thấy thật thương.

Nhưng thôi! Tôi phải thực tế chấp nhận "Con người đều có số. Giày dép, quấn áo còn có số thì con tôi khi đã chọn làm lính thì với số quân, loại máu ghi trên thẻ bài là định mệnh của nó."

Chúng tôi đã nợ của nước Mỹ một món nợ ân tình, bây giờ các con tôi đáp trả. Chúng đã chọn con đường binh nghiệp để dấn thân, chúng đã nối tiếp con đường đi dang dỡ của cha chúng. Làm mẹ tôi sẽ đồng hành và khuyến khích con. Hãy vững mạnh tinh thần để làm đúng tác phong và nhiệm vụ người lính.- "Người bạn của dân"-

.

Cám ơn nước Mỹ và người dân Mỹ đã cho tôi có một cuộc sống an bình. Cho tôi có cơ hội cầm lá phiếu để đi bầu. Cám ơn công sức bao người đã cho tôi được sống trong một đất nước giàu mạnh và tự do. Cám ơn những khối óc tuyệt vời đã phát minh ra biết bao công trình vĩ đại mà tôi đang thụ hưởng.

Tôi nhiều lúc lẩm cẩm nghĩ rằng" Sao mà con người đáng yêu và đáng kính phục quá" Từ một cái khui đồ hộp, một bóng đèn, một chiếc xe đạp, xe máy, xe hơi, xe lửa, máy bay. Từ một tờ giấy, một máy đánh chữ lọc cọc, computer, Ipad, Iphone. Từ những cái thô sơ mà với trí tuệ tuyệt vời. Con người đã lên mặt trăng, lên sao hỏa. Không cần có phép thần thông như Tôn Ngộ Không vẫn có thể bay lên trời, xuống lòng biển chu du khắp chốn.

Sự phát triển đó đi lên đều bắt đầu bằng việc học. Học, học và học. Học để hiểu biết. Sự hiểu biết kích thích trí tưởng tượng, óc tìm tòi và sáng tạo. Mở đầu cho biết bao công trình, sáng kiến vĩ đại. Những khởi đầu đều bất ngờ, gian nan và dường như không tưởng. Nhưng kết quả thật giá trị khôn lường, đem lại lợi ích cho cuộc sống bao người..

Tôi cám ơn quê hương, đất nước tôi với một nền giáo dục đẹp đẻ để tôi nhìn lại quá khứ mà vui. Bởi vì sự giáo dục ưu việt mới tạo ra xã hội tốt đẹp có trật tự và nhân bản. Những ông thầy, cô giáo của tôi là những tấm gương sáng trong không tì vết trong lòng tôi. Là những gì tôi nhìn vào đó tự hào.

Một ông Hiệu Trưởng nghiêm khắc không gặp mặt đã 48 năm. Bây giờ nằm xuống ở quê nhà mà hàng vạn học trò vẫn yêu kính và rơi lệ nhớ thương. Thầy không phải là một người nổi tiếng đình đám, thầy cũng không chức vụ tiếng tăm. Thầy chỉ là một ông Hiệu Trưởng hết lòng vì trường vì học sinh. Thầy không trực tiếp dạy. Nhưng dưới sự điều hành của một người Hiệu Trưởng, Thầy đã đem tiếng vang lớn cho trường Ngô Quyền. Đào tạo bao thế hệ học trò tung cánh đi khắp bốn phương. Phụ huynh học sinh hết lòng kính trọng thầy. Những giáo chức, nhân viên khâm phục cách làm việc của thầy.Cái đẹp trong tư cách và con người của thầy làm học trò nhớ mãi. Dù ở nửa vòng trái đất, học trò vẫn tổ chức lễ thất tuần trang trọng, Cùng cầu nguyện và lạy hương linh thầy trong nước mắt. Người đó là thầy Hiệu trưởng Phạm Đức Bảo của trường Trung Học Ngô Quyền của chúng tôi.

Tôi thật sung sướng và tư hào về những người thầy, người cô của mình. Dù bây giờ tôi đã gần thất tuần, nhưng đứng trước thầy cô tôi vẫn vô cùng kính mến và biết ơn. Bởi vì nghề giáo là một nghề thanh bạch, lương tiền nhận về thì ít mà lương tâm bỏ ra rất nhiều. Nghề dạy học còn gọi nôm na là nghề "Bán cháo phổi" vì nói nhiều, hít nhiều bụi phấn, thức đêm để chấm bài, soạn bài, lập giáo án.

Người thầy của chúng tôi ngoài dạy chữ nghĩa, còn dạy chúng tôi về đạo đức, cách sống và biết nghĩ đến tha nhân. Biết kính trên nhường dưới, biết dắt tay một cụ già hay một em bé qua đường. Cúi đầu khi đám tang ngang qua, Nhường chỗ cho người lớn tuổi, phụ nữ có mang, người tàn tật, trẻ em. Phải biết yêu tổ quốc đồng bào, hiếu thuận cha mẹ, nhường nhịn anh em. Phải đoàn kết nội bộ, biết chia sẻ, lắng nghe và biết lập luận để bảo vệ ý kiến chính đáng của mình.

Thầy không dạy chúng tôi tin mù quáng, ngu dân mà phải biết suy nghĩ cân nhắc. Điều hay nên học, điều sai hủ lậu nên tránh và bài trừ. Con người là phải có lý trí để suy đoán đúng sai. Phải vì lẽ phải, đấu tranh với sự bất công, đàn áp.

Nền giáo dục mà chúng tôi tiếp nhận là yêu thương và nhân bản. Chúng tôi không học hận thù và vũ lực dù hàng ngày tin tức từ chiến trường đưa về đầy chết chóc. Dù phải chui hầm hàng đêm do pháo kích hay phải đi học trễ giờ vì bị phá cầu, cưa cây cản trở lưu thông. Dù người phụ nữ lúc ấy chưa được hoàn toàn bình đẵng với nam giới, nhưng người phụ nữ vẫn được tôn trọng. Nhất là những cô giáo là mẫu mực đoan trinh, đức hạnh, cái đẹp mà các nữ sinh chúng tôi luôn ao ước khi đã trưởng thành.

Tôi đã đọc trên báo mấy ngày nay và thật sự bất mãn về hành động khinh thường nhân phẩm phụ nữ, mà phụ nữ đó chính là những cô giáo ở Hà Tỉnh VN.

"Trọng thầy mới được làm thầy" Người khai tâm cho thế hệ tương lai đất nước là những người dạy học. Thầy cô giáo không chỉ là người có trình độ, có văn bằng tương xứng còn phải là người có tư cách đạo đức. Đứng trước bao nhiêu học sinh, người thầy phải là tấm gương cho các em noi theo. Một xã hội có một nền giáo dục tốt thì xã hội sẽ tiến bộ, văn minh.

Sự khinh thường, coi rẻ phẩm giá nhà giáo là một việc trái với đạo lý làm người. Mặc dù dạy học cũng là một nghề, nhưng hủy hoại sự tốt đẹp của nghề giáo là hũy hoại cả một thế hệ tuổi trẻ, hủy hoại đạo đức dân tộc. Nước Mỹ là nước văn minh đôi khi tự do phóng túng, nhưng thầy cô giáo vẫn được tôn trọng đặc biệt.

Thế mà ngay ở nước ta, một nước lấy đạo đức đi đầu lại bắt các cô giáo đi hầu rượu, tiếp khách chẳng khác nào các cô gái phục vụ thì đạo đức xã hội suy đồi là phải. Học trò đánh nhau như kẻ thù. Nữ sinh hùa nhau đánh hội đồng bạn học là những hành động mà ngày xưa thế hệ tôi không bao giờ có. Cho nên làm băng hoại thế hệ tuổi trẻ, trách nhiệm thuộc về thầy cô và những người điều hành ngành giáo dục.

Trong khi cả nước VN rộn ràng tổ chức ngày nhà giáo 20/11, thì ở Hà Tỉnh giới chức có thẩm quyền lại điều những cô giáo đi hầu rượu cho khách quả thật mâu thuẩn và mỉa mai vô cùng. Điều vô lý là những cơ quan có trách nhiệm không coi điều đó là sai trái, vẫn có lập luận tán đồng thì không biết xã hội VN sẽ đi về đâu.

Có những người khi sống được mọi người yêu thương. Khi chết được mọi người kính trọng, luyến tiếc. Họ đã làm gì cho cá nhân và những người xung quanh họ. Chắc chắn họ làm điều tốt. Họ sống đúng đạo làm người hay ít nhất họ cũng để lại cho thế gian những kỷ niệm đẹp.

Cuộc sống con người chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu, ăn cũng chỉ một cái miệng, mặc cũng chỉ hai lớp quần áo là đã nặng lắm rồi. Tại sao lại vì ham muốn nhục dục, vì lợi ích cá nhân mà bán rẻ lương tâm làm những điều nghịch với đạo lý. Thử hỏi những người đó họ có muốn đem vợ và con gái của họ để mua vui cho khách, như họ đã từng làm với các cô giáo dạy học dưới quyền họ hay không?

Tháng 11 chúng ta có một vị Tổng Thống mới đắc cử. Ông Donald Trump một ông tỉ phú về địa ốc. Một vị Tổng Thống đặc biệt nhất không những trong lịch sử Hoa Kỳ mà còn trên thế giới. Một vị Tổng Thống gây nhiều tranh cãi và nhiều cuộc xuống đường phản đối. Tuy nhiên xét một cách công bình ông ta là một người tài. Ít nhất là tài thuyết phục quần chúng, biết những gì dân Mỹ đang khát khao và muốn thay đổi. Họ tin những gì ông ta nói và hứa hẹn mà bỏ qua những khuyết điểm của ông. Ông vừa giàu có, quyền lực, kinh doanh giỏi, con cái thông minh, tài ba. Những điều ông ta nói, những việc ông ta làm và sự tin tưởng của người dân đã nói lên một nét đặc thù, dân chủ thật sự của nước Mỹ. Sau kết quả bầu cử, cả thế giới rúng động theo, phỏng đoán, đặt vấn đề và chờ đợi. Lập trường và cách hành xử của Tổng Thống mới đắc cử năm nay khiến nhiều người lo sợ. Một cuộc chiến tranh có thể xảy ra trên thế giới. Lần này chiến tranh sẽ khốc liệt hơn vì nhiều nước đã có nguyên tử. Chiến tranh nguyên tử kinh hồn về sự tàn phá hủy diệt con người. Người chết đã đành, người còn sống sẽ bị ảnh hưởng sức khỏe lâu dài cả bao nhiêu thế hệ. Tấm gương của nước Nhật đã cho thấy sự nguy hiểm này.

Tôi có hai người con trai đều đi lính, tôi sợ lắm. Trái tim người mẹ vốn yếu đuối. Tôi không muốn chiến tranh xảy ra, tôi không muốn đất nước này chia rẽ, phân biệt chủng tộc. Tôi muốn mọi người yêu thương nhau và cuộc sống an bình. Hy vọng Tổng Thống Donald Trump sẽ lèo lái nước Mỹ đi đúng quỷ đạo và làm nước Mỹ phồn vinh và vững mạnh hơn.

Tháng 11 tôi ứa lệ tiễn người em gái chung trường ra đi. Em cũng là một cô giáo. Em hiền hòa dễ thương. Nụ cười luôn trên môi. Em là màu sắc của hạnh phúc bên chồng,bên đứa con trai trong quân đội mỗi lần về phép, đàn cháu xinh xắn tíu tít bên bà.Tháng 8 vừa rồi em đoạt giải Á Hậu áo dài của trường Trung Học Long Thành. Em rạng rỡ bên chồng và bạn bè thật lâu mới về họp mặt. Vậy mà em bỏ tất cả để ra đi. Vĩnh biệt Lộc, cô em gái xứ Quận Long Thành dễ mến.

Tháng 11 chúng ta cũng có một người nổi tiếng trên thế giới lìa đời. Ông Fidel Castro một người lãnh đạo CS kỳ cựu còn sót lại. Cái chết của ông ta làm người dân tị nạn Cuba reo vang đốt pháo ăn mừng. Họ hy vọng sau cái chết của ông, nước Cuba hồi sinh và có được nền dân chủ thực sự. Họ cho rằng ông ta là một tên khát máu, độc tài đáng khinh bỉ.

Trái lại nhà nước ta lại vô cùng tiếc thương và coi đó là quốc tang. Không thể bình luận, không thể có ý kiến gì hơn. Chỉ biết lắc đầu "bó tay.com"

Kể từ đây VN phải canh gác cho hòa bình thế giới cả ngày lẫn đêm. Vì lão Fidel Castro của Cu Ba đã ngủ thẳng cẳng không bao giờ thức dậy.

Nguyễn Thị Thêm.

Ý kiến bạn đọc
23/01/201721:56:59
Khách
Thank you Mrs. Them, your writing is such an inspiration and a well-taught lesson about integrity, character, gratefulness, and patriotism. I love your style of personal narrative writing. Please keep on writing more for us to learn from. We are the younger Vietnamese generation in America. Love you.
15/01/201715:47:45
Khách
Cám ơn bà Lưu Nguyễn đã bỏ giờ ra nghiên cứu, định nghĩa và giải thích thêm cho độc giả bốn phương hai chữ “hiếp dâm”. Nếu được, xin bà cho thêm vài thí dụ cụ thể. Đa tạ trước.
Bạn Việt Nam Cộng Hòa: tôi chắc chắn mọi người đã biết bạn là ai rồi. Trên diễn đàn này từ xưa tới nay tôi chỉ phản đối duy nhất có hai người thôi. Người thứ hai là bà Lưu Nguyễn và từ đó có rất nhiều tên giả như VNCH Thiện Trần, Thank You Việt Báo… và hôm nay là Việt Nam Cộng Hòa xuất hiện công kích riêng tôi. Có ba điều bà nên suy nghĩ lại trước khi viết:
1) Bà không nên chọn cái tên giả “Việt Nam Cộng Hòa” vì đã dùng nó chỉ để ném đá giấu tay không gì khác hơn. Đã lấy tên giả mà còn viết người khác là hèn thì đúng là thiếu cái thần kinh ngượng.
2) Bà đừng nên mang chuyện giữa tôi và người thứ nhất để tìm cách đánh lạc hướng mọi người nghĩ là người thứ nhất chính là bà. Tôi nghĩ người thứ nhất cũng không muốn bà mang chuyện cũ ra đăng lên lại đâu. Phải biết tôn trọng chuyện người đó vì chính người đó cũng không viết gì sau đó mà chỉ toàn là những cái tên giả mà bà đã cưu mang.
3) Riêng tác giả đã bỏ công viết bài này, bà cũng nên tự trọng, không nên xả rác quá nhiều qua các tên giả đã nên trên.
14/01/201722:11:23
Khách
cám ơn TG Nguyễn Thị Thêm lại cống hiến 1 bài nữa rất hay. Đặc biệt lần này, TG lồng vào bài một hai cảm nghĩ riêng của mình một cách khéo léo và có chiều sâu, khi nói đến việc bầu cử TT Mỹ vừa qua, và những ưu tư, hy vọng đang ở phía trước.

cầu chúc TG.muôn sự an lành!
12/01/201716:57:57
Khách
Tôi xin nhắc lại yêu cầu ông Lê như Đức hãy đưa ra cho mọi người xem bằng chứng ông đã phê bình bà Lưu nào đó về cái chuyện gì và bà Lưu vào bài viết cũ của ông viết chụp mũ ông là Việt Cộng như thế nào, ông hãy copy tất cả và đưa ra cho mọi người xem để chứng minh ông không vì ganh ghét mà chơi trò vu cáo dã man độc ác "ao ước có được quyền năng bắt chúng (mấy em quàng khăn đỏ) bằng tuổi con cháu LNĐ qua bên Cuba hỏa thiêu.
Tôi cũng yêu cầu Lê như Đức cho biết địa chỉ để báo cho bà con biết tránh xa NGÔI CHÙA CÓ CHỨA BỌN KHỦNG BỐ nấp ở đây cũng khá đông như ông đã viết cho biết “Chùa Thiếu Lâm thì cứ tự do ra vào như là nước Mỹ, chứa đủ mọi thành phần, cả chính lẫn tà, ẩn nấp học thiệt và học lén võ công. Khủng bố nấp ở đây cũng khá đông.“ Lời thật mất lòng kẻ ác tâm
12/01/201705:04:17
Khách
Haha. Cuối cùng rồi cũng ra mặt. Tưởng phải lấy thêm 4, 5 cái tên giả nữa chứ.
11/01/201717:23:45
Khách
Ông Nam Lộc viết bài “Món Quà Cuối Năm” có đăng trên Việt Báo và tác gỉa đã bị kẻ ganh ghét xấu xa tung tin vu cáo “Nam Lộc quỵt $30,000 đô dịp cuối năm” vì mục đìch tồt giúp đỡ TPB-VNCH mả tác gỉa Nam Lộc bị vu cáo và sự thật rõ ràng đả có nơi đây xin vinh danh VNCH Nam Lộc và cụ bà Hạnh Nhơn
----- Forwarded Message -----
From: nhon nguyen <hanhnhonnguyen@yahoo.com>
To: Trung Do <trungnghia6331@yahoo.com>
Cc: Loc Nguyen <namlocnguyen@yahoo.com>; "trucho@sbtn.tv" <trucho@sbtn.tv>; Nhan Nguyen <nhan.nguyen@mybesthomecare.co m>; DoxSon <son.do3@verizon.net>
Sent: Tuesday, January 10, 2017 7:45 PM
Subject: [Nuoc_VIET] Nam Lộc quỵt $30,000 đô dịp cuối năm?

Xin tin để quý vị rõ, ngày 5 tháng 1/2015 anh Nam Lộc đã chuyển số tiền $30,000 của vị ân nhân là Nhân Nguyễn, Giám Đốc công ty My Best Home Care gởi cho Hội chúng tôi. Chúng tôi đã gởi receipt và thư cám ơn đến ông Nhân rồi và đã lên danh sách gởi số tiền trên cho 1 số anh em TPB kịp ăn Tết sắp đến.

Theo thể thức làm việc của Hội, sau khi gởi xong, chúng tôi sẽ chuyển danh sách và hồi báo của TPB ký nhận cho ân nhân biết số tiền đã đến tay bao nhiêu TPB.

Xin quý vị đọc bài tùy bút của anh Nam Lộc đính kèm để hiểu anh hơn.

Tôi xin xác nhận những sự việc anh làm cuối năm 2016 và còn rất nhiều trường hợp khác anh ấy đã hợp tác rất tận tình với Hội chúng tôi hơn 10 năm qua. Bất cứ lúc nào có dịp đi các tiểu bang Hoa Kỳ và các nước khác, anh đều đem nhiều số tiền của đồng hương đóng góp giúp TPB về cho Hội. Các thành viên trong ban điều hành hội đều chứng kiến và rất nể phục.

Rất cám ơn ông Trung đã quan tâm.

Hạnh Nhơn
Món Quà Cuối Năm https://vietbao.com/a262420/mon-qua-cuoi-nam
11/01/201708:10:32
Khách
Kính quý độc gỉa
Chào ông Lê Như Đức,

Tôi là Lưu Nguyễn, từ năm 2002 tôi đã tham gia " Viết Về Nước Mỹ ", bài gần đây nhất của tôi là http://vvnm.vietbao.com/p246292a246222/23/ba-nga-re-vao-y-khoa-u-s-a-. Không biết tôi có phải là "bà Lưu" đã được ông Lê Như Đức nhắc đến tên và vu cáo, sau khi ông bị một độc gỉa "chạm" trúng tâm địa hiếu sát của ông. Nếu tôi là "bà Lưu" vô cớ bị vu cáo trắng trợn, tôi thật sự thương hại ông Lê Như Đức giống như "các em quàng khăn đỏ" là những con người chưa trưởng thành, chưa biết suy nghĩ đúng đắn trong hành động khóc, cười Haha,

Ông Lê Như Đức may mắn lắm, khi được các công dân nước Việt Nam Cộng Hòa, chỉ ra cho ông thấy những cái dốt, cái sai lầm của ông. Tôi nghĩ ông nên tôn vinh các ông VNCH làm sư phụ, như nhà triết học Tuân Tử đã nói " Người chê ta mà chê phải là thầy của ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, người nịnh hót ta chính là kẻ thù của ta vậy ".

Ông Lê Như Đức hãy nhìn cho rõ, các sai phạm trầm trọng bài viết của mình và từ nay đừng cố gắng moi móc từng chữ, từng câu trong các bài VVNM có nội dung rất phong phú, rất tử tế của những người cầm bút có tư cách, có trách nhiệm về những gì đã viết ra.

Không vừa ý một câu, một chữ nào đó, ông cũng đừng nên la làng, chủ đích làm cho lớn chuyện ra và mạt sát thiên hạ "hiếp dâm chữ nghĩa" hoặc "hiếp dâm âm nhạc", không khéo ông Lê Như Đức lại bị "tẩu hỏa nhập ma (hiếp dâm)" mà thành ra cớ sự "hiếp dâm nhân cách" của chính ông Lê Như Đức đấy a.

Xin đa tạ Việt Báo đã tạo cơ hội cho mọi người tham gia VVNM và luôn tôn trọng quyền Tự Do Ngôn Luận của mỗi người.
Kính
Lưu Nguyễn
09/01/201715:27:41
Khách
Ông Lê Như Đức đã rất hàm hồ và tôi xin dẫn chứng với bài viết của tác gỉa Lê Như Đức VVNM năm 2016.
http://vvnm.vietbao.com/a237079/40-nam-nho-ve
18/02/201602:58:42
Thiện Trần
Khách
Hôm nay tôi mới có dịp đọc và góp ý với tác gỉa Lê Như Đức rằng ông quá đáng lắm khi đưa ra nhận định của ông trong bài này qua đoạn viết " Nhạc của VC ngoài đó không phải là nhạc. Nó là cái gì đó mà chẳng ai biết gọi là gì vì nó không có tiếng gọi trong ngôn ngữ Việt Nam. Có người gọi nó là hiếp dâm âm nhạc."
Bài viết giới thiệu ông Lê Như Đức một người sinh ra và lớn lên trong chế độ VNCH, học lớp 10 trường Lasan Taberd chắc chắn ông phải biết bài Quốc Ca VNCH chính là "nhạc của VC ngoài đó" do nhạc sĩ Lưu Hữu Phước một đảng viên CS sáng tác. Qua đoạn văn trên ông Lê Như Đức gián tiếp xỉ nhục người Quốc Gia, khi ông nghĩ Quốc Ca VNCH " không có tiếng gọi trong ngôn ngữ Việt Nam " trong khi thế giới tự do nể trọng VNCH đã biết đón nhận âm nhạc nghệ thuật một cách cao thượng, khi chọn " Nhạc của VC ngoài đó" làm Quốc Ca VNCH.

Còn với bài Tiêu Phong của ông http://vvnm.vietbao.com/a163199/tieu-phong đã được một độc gỉa góp ý

18/02/201616:11:24
Thank You Việt Báo
Khách
Thank You Việt Báo and Thank You Mr. Thiện Trần.
Cao học Lê Như Đức đã hiện rõ bộ mặt gian ác, vô văn hóa khi gián tiếp xỉ nhục bài Quốc ca VNCH, khi vờ vịt chưởi tụi VC trong nước bài viết mang tên "Tiêu Phong" ai ai cũng thấy Lê Như Đức đã trắng trợn viết sửa lời và vu cáo " Kinh Phật có nói “Sắc tức là không. Không tức là…sếch”. cuối bài này Lê như Đức với câu kết luận mong tụi Tàu trở lại cai trị VN " Dân tộc Việt Nam đang mỏi cổ trông chờ Tiêu Phong xuất hiện để cứu họ ra khỏi cảnh lầm than gần ba mươi năm qua. Tôi cũng đang chờ…Houston, những ngày tháng mong chờ, năm 2004. Lê Như Đức "
Lê Như Đức rất khoái xài cụm từ "hiếp dâm chữ nghĩa" nay đến " hiếp dâm âm nhạc" để chứng tỏ bản ngã đặc biệt của Lê như Đức aka Lý Phu Trình và đạo đức gỉa khi phê bình bài viết của tác gỉa Song Lam ...
Thank You Việt Báo

Xin giới thiệu bài viết rất nhân bản chân thật của bà Song Lam, đã có sự góp ý rất hồ đồ của Lê Như Đức http://vvnm.vietbao.com/a240272/chi-la-mo-thoi
Lê Như Đức
Khách
Câu chuyện tình đẹp nhưng không đạt được tiêu chuẩn đạo đức vì tác giả có chồng rồi mà còn ra ngồi quán nước nói chuyện với người yêu cũ rủ lên Tây Ninh lấy nhau. Tác giả không chịu đi là đúng vậy tại sao giờ hối hận “vì tôi đã bỏ anh trôi một mình giữa dòng đời đau khổ”. Nếu ngày ấy tác giả không “bỏ anh trôi một mình” thì tác giả sẽ bỏ ông chồng chăng?
Bây giờ đã tới tuổi 70 không biết ông chồng còn sống hay không mà không thấy tác giả nhắc tới mà chỉ muốn gặp lại người tình già đến nỗi đêm ngũ nằm mơ thấy để rồi nhất định mình chưa yêu.
Tôi thực sự không hiểu nổi ý của tác giả muốn nói lên điều gì? Có thể vì tôi thiếu thông tin nên hiểu sai. Hy vọng là vậy dù chỉ là mơ!
08/01/201715:54:18
Khách
Trong khi chờ ông Lê như Đức đưa bằng chứng như tôi đã yêu cầu, tôi muốn hỏi ông có "được diễm phước" coi hình mấy em học trò ở Cái Bè Cai Lậy đã bị tụi CSVN dã man giết chết, trong khi VNCH không bao giờ làm hại đàn bà con nít dù cho có rõ biết người nhà của họ theo VC làm tới chức đại sứ MTGPMN tại Liên xô . Lời thật mất lòng kẻ ác tâm muốn thiêu chết con nít còn dã man vu cáo hàm hồ
07/01/201719:08:47
Khách
Ông Lê như Đức hãy đưa ra cho mọi người xem làm bằng chứng ông phê bình bà Lưu nào đó cái chuyện gì và bà Lưu vào bài viết cũ của ông viết chụp mũ ông là Việt Cộng như thế nào, ông hãy copy tất cả và đưa ra cho mọi người xem
Mọi người đã nghĩ ông thật hố đồ và ác tâm trong khi ai cũng biết ở VN chỉ có tụi con nít còn đi học ở tiểu học và trung học mới phải quàng khăn đỏ khi đi học, làm gì có "Đứa nào cũng trên 20 rồi đó" như ông Lê như Đức đã ngụy biện sau khi ông dã man độc ác "ao ước có được quyền năng bắt chúng (mấy em quàng khăn đỏ) qua bên Cuba hỏa thiêu mà không dám bắt tụi chóp bu CSVN qua bên Cuba hỏa thiêu với đồng chí của chúng. Lời thật mất lòng kẻ ác tâm muốn thiêu chết con nít
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,307,478
Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đã góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một mình ra miền Bắc, đạp xe đi tìm cha tại trại tù Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải VVNM 2019. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79
Tác giả lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải VVNM 2019. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2018 năm thứ XIX. Sau nhiều năm làm công việc khai thuế tại vùng Hollywood, cô và gia đình hiện đã rời Los Angeles để trở thành cư dân quận Cam.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại. Một số bài viết khác của cô được ký tên Thịnh Hương. Nay hai bút hiệu hợp nhất, thành một tác giả thân quen của sinh hoạt Việt Báo. Tác giả hiện cư trú và làm việc tại miền Bắc California. Bài mới của cô dành cho ngày Lễ Halloween
Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2014. Cô sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ.
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018. Ông tên thật là Chu Văn Huy, cựu tù, vượt biển, hiện là cư dân San Jose, đã nghỉ hưu sau 37 năm làm việc cho các hãng điện tử tại Silicon Valley - Thung lũng Hoa Vàng, California. Đây là bài mới nhất của Ông.