Hôm nay,  

Tháng Tư Vụn Vỡ…

29/04/201600:00:00(Xem: 10779)
Tác Giả: Phan
Bài số: 3808-17-30308vb6042916

Tác giả là một nhà báo quen thuộc, trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Từ nhiều năm qua, ông là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ có sức viết mạnh mẽ và số lượng người đọc đông đảo nhất và đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Sau đây, thêm một bài viết mới.

* * *

1. Giá trị của sự lạc hậu.

Hai cái tên chiếm hết mặt báo bây giờ là ông Trump và bà Hillary. Muốn tìm trang báo ít thâm độc hơn để đọc khá khó. Trang cộng đồng thì đầy ắp tin bác sĩ, nha sĩ Việt gian lận bảo hiểm; đến người Việt chia bài ở sòng bài cũng lên báo vì ăn cắp chip của sòng bài… rồi cướp người Việt cướp tiệm nail của người Việt, nhà hàng Việt nam; băng đảng Việt bắn nhau loạn xạ ở những thành phố đông người Việt cư ngụ.

Lên net, đọc báo trong nước lại ra chuyện hai nhân viên ngành ngoại giao của Việt nam đi công tác bên Nhật; tình cờ gặp nhau trong thương xá. Người mới qua than thở vật giá bên Nhật bây giờ quá mắc, tiền công tác phí chẳng mua nổi món quà về cho vợ con. Người đi trước đến trước lại thở dài, “Giá cả không đáng lo bằng thương xá bên Nhật bây giờ gắn thêm quá nhiều camera…!”

Đọc báo suốt buổi sáng càng đau lòng với tin người mẹ Tàu tự sát để lấy tiền bảo hiểm chữa bệnh cho con.

“Trong mười năm qua, anh Chu, con trai bà Lin, bị chứng thoái hoá cột sống mãn tính nhưng gia đình quá nghèo nên không đủ tiền để điều trị hiệu quả. Bà Lin đã để lại di thư rằng cái chết của bà sẽ giúp Chu có được khoản tiền bảo hiểm của bà để giúp anh chi trả cho việc chữa bệnh.

Tuy nhiên, kế hoạch của bà Lin đã trở nên vô nghĩa khi hạn bảo hiểm của bà đã hết từ tháng 11 năm ngoái.

Trước khi nhảy lầu, bà Lin đã mua cho đứa cháu nội (con của chu) 2 chiếc bánh bao và rút toàn bộ tiền tiết kiệm có được trong ngân hàng để đưa cho con trai mình nhằm trang trải cho cuộc sống.

“Mẹ quá mệt mỏi”?, bà Lin viết trong thư tuyệt mệnh. “Mẹ buồn vì không thể giúp được các con. Hãy cứ sống thanh thản, mẹ sẽ mang tiền về cho các con”. (Theo Dantri).

Khi hẹn mang tiền về, bà mẹ Tàu tội nghiệp đâu ngờ bảo hiểm của bà hết hạn từ năm ngoái mà không biết! Dù sao, ở xứ ô nhiễm nhất địa cầu này, tình mẫu tử van cứ là kim cương bất hoại như vũ trụ vô biên. Thương người mẹ già lực bất tòng tâm. Nhưng đau lòng hơn cho những người mẹ trẻ bây giờ bỏ con vào microware, hay trấn nước trong nhà tắm; học sinh trung học sinh con trong nhà vệ sinh rồi vất con vô thùng rác…

Trở lại với nước Mỹ, đúng là xứ dân chủ no cơm ấm cật. Cuộc sống Mỹ không loạn lên với Trump và Hillary (từng được báo Mỹ ví là ông già playboy và bà già không biết nói thật) thì nước Mỹ không còn là nước Mỹ.

Thời đại của cỏ và lúa mọc chung trên mặt báo, muốn đọc được trang báo đáng đọc phải chịu cực hơn thời chưa có internet; vì thời báo giấy, báo nào ra báo đó, dù không văn bản. Mới biết giá trị của sự lạc hậu.

2. Tháng tư không về nữa…

Nhớ những năm còn đi học. Khi tháng tư về, trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt. Có lẽ đó là điều bất biến muôn đời của tháng tư, trời luôn nhiều mây và những cơn mưa bất chợt của tuổi còn đến trường là những trưa, chiều lang thang trong thành phố, bỗng nghe tiếng ve gọi hè trên những hàng cây cao vút ở Sài gòn, lòng chùng xuống khi nghĩ tới bạn bè sắp phải chia tay, những nhớ nhung mùa trước len lỏi theo mưa về, vỡ oà trên khung cửa, rồi khô nhanh trên những vỉa hè nắng lên; những dải mây thành nước ướt mặt đường đã hoàn toàn biến mất khi nắng lên thì những dải mây khác lại từ đâu bay về, hững hờ nhìn xuống tuổi trẻ tìm đủ cách để bỏ nước ra đi và không ai hẹn ngày về, bạn bè chia tay không hẹn gặp lại, chỉ còn những vỉa hè Sài gòn nhớ rõ bước chân quen trong mưa mau nắng vội từ đời này qua đời khác luôn hối hả chia tay, nỗi nhớ đong đầy… để quên lãng.

Tuổi trẻ đã đi về đâu sau những tháng tư lại về, trời vẫn nhiều mây và những cơn mưa bất chợt, làm lòng người chùng xuống tháng năm bụi mờ. Ở góc nhà thờ Sài gòn, hay bên bưu điện, nơi tôi thường ngồi trên chiếc xe đạp cũ, vai dựa tường, và chờ đợi; có khi là một chuyến làm ăn kiếm sống thời sinh viên, khi là một chuyện hẹn hò. Rồi chút tiền kiếm được cũng theo mưa nắng bốc hơi, chút tình vừa đủ… để nhớ nhau một đời.

Ôi những vỉa hè nắng vội mưa mau tới muôn đời trong tâm khảm mỗi người đã từng sinh ra, lớn lên, sống, rồi giã biệt Sài gòn. Tháng tư, trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt ở bất cứ nơi đâu trên địa cầu, những người đã từng hít thở, biết đến tình yêu đều nhớ về Sài gòn với đầy ắp kỷ niệm; trong giấc mơ viễn xứ nào chả có một lần được sánh vai bước lại những bước chân ngày cũ lang thang trên thành phố ấy, những góc quán ấm áp bàn tay, những từ giã hao gầy ký ức…

Tháng tư biến cố đã đành. Tháng tư lịch sử dân tộc sang trang đen tối còn ám ảnh chúng ta tới hết đời. Nhưng tháng tư của anh và em và nơi chúng ta đã lầm tưởng là hai người hạnh phúc nhất trên đời, chỉ còn nỗi khắc khoải trong tưởng nhớ khi trời nhiều mây và những cơn mưa bất chợt rũ nước trước sân nhà tháng tư. Mong. Thật mong bình an luôn bên em đời này. Anh. Ngồi đây nhìn nắng tháng tư nhuốm lạnh cơn gió bắc cực tràn về trái mùa sau cơn mưa vội; mây lang thang không hiểu thành mưa, như chúng ta đã lạc mất nhau như định mệnh chẳng thể an lòng tới chết. Anh bất chợt nhớ đến em như những giọt mưa tháng tư lại bắt đầu rơi quanh chỗ ngồi. Nhớ. Hơi ấm bàn tay ở quán quen, những chuyện cổ tích đời thường đã nuôi dưỡng chúng ta đi qua tuổi trẻ mịt mù.

Anh đã ngồi chờ tháng tư không về nữa ở một nơi rất xa Sài gòn, thì ra anh vẫn chờ em ở góc nhà thờ hay bên bưu điện như những vỉa hè chờ nắng vội mưa mau ở Sài gòn. Rồi tháng tư không về nữa sẽ đến để anh gặp lại em…

3. Tiếng nấc đêm đen…

Tôi gặp lại T tình cờ ở tiệm phở. Tôi mới vào nhưng anh thì đi ra… với một mỹ nhân không cân xứng tuổi tác, nhưng lại không có tí gì nói lên thông tin: đó là con gái hay cháu gái của anh. Và tình bạn đã lâu không gặp nên T ngồi nán lại, uống ly trà nóng với tôi. Câu trả lời đã rõ về mỹ nhân - là tình nhân hiện tại của T.

Tôi đến nhà T vào cuối tuần đó, chính xác là chiều thứ bảy đi làm ra, tôi lái luôn tới địa chỉ nhà mà T nhắn tin cho tôi.

Không thấy vợ con anh, dù chiều đã muộn, hay vì tôi còn đi tuyển một chai cognac xứng đáng cho lần tái ngộ với thằng bạn sóng gió một thời. Và tôi đã bỏ thói quen thăm hỏi gia đình bạn theo kiểu Việt nam từ lâu vì bị hố một lần đã tởn tới già. Chuyện là người bạn (khác), vợ chồng họ từng tới nhà tôi chơi. Rồi lâu không gặp. Gặp lại… cũng ở tiệm phở (khác). Tôi khen chị nhà trẻ ra nhiều, hay ít nhất là sổ già của thiên tào đã sót tên chị…

Hôm sau bạn gọi tôi (khi đã cho nhau lại số điện thoại mới). Bạn tôi gặp rắc rối với vợ vì tôi đã so sánh cô vợ trẻ măng - mới về Việt nam cưới qua với bà cụ thân sinh ra những đứa con của anh là bà vợ trước… đã ly dị.

Trời ơi! Bạn bè, dù lâu không gặp vẫn nhìn ra nhau thì mới là bạn; chứ ai mà nhớ chân dung của vợ bạn làm gì!

Từ đó, tôi càng không nhớ hình dáng, gương mặt của những người vợ của bạn.

Tôi với T nướng thịt bò, tôm, cua, sò biển… ở cái sân sau căn nhà rất đẹp. Hai thằng ôn lại những kỷ niệm, nhắc tới những người bạn thời giao du với nhau hàng tuần. Thật ra thời đó, tôi không biết nhà T, không biết vợ con T, chỉ hẹn hò qua phôn, rồi gặp gỡ ở những nhà hàng trong vùng. Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà T. Căn nhà trong khu nhà giàu thì đương nhiên là khang trang, rộng rãi. Phong độ của T hồi xưa và bây giờ không khác, T chỉ già hơn năm bảy năm trước mấy sợi tóc bạc bắt đầu lớm chớm ở thái dương…

Lạ lùng là mỹ nhân hôm gặp ở tiệm phở cũng không thấy mặt! Tôi uống lai rai, nướng lai rai với T ở sân sau nhà T. Có người đàn ông trạc tuổi chúng tôi đẩy cửa rào bước vào sân sau vì bấm chuông ở cửa trước đã mấy lần nhưng hoàn toàn vô ích khi chúng tôi ở sân sau.

Ba thằng đàn ông (đã có tóc bạc ít nhiều trên đầu) cùng nhau nướng thịt, tôm, cua… rồi lai rai. Nhưng căn bếp của T, cái restroom khi tôi cần dùng đã nói hết với tôi là T sống một mình; không có dấu vết gì của phụ nữ và trẻ em trong căn nhà này cả.

Nhưng ý nghĩ là tự do, còn đặt câu hỏi thì cần tế nhị, nên tôi để lòng.

Người bạn của T tên là H. Người đàn ông khá hấp dẫn bởi những gì thấy được bên ngoài là khá giả và trí thức. Sau khi tiếp xúc càng hứng thú với kiến thức của anh ta. Nhưng lại là người đi nhậu không ghé mua chai rượu mà bạn mời thích uống, hay ít nhất là loại quen miệng của mình để khỏi làm phiền bạn. Thì ra, anh có món quà cho T, cũng là quà hân hạnh được quen biết tôi. Anh gọi điện thoại, và chỉ sau nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi có ba người bạn gái tới chơi; các cô ở độ tuổi mới ngoài ba mươi, ai cũng đẹp và thơm phức…

Cuộc nhậu hứng thú hẳn lên khi T vô nhà lấy chai rược qúy ra đãi tôi để mừng hội ngộ anh em phiêu bạt. H gọi cánh sushi tới phục vụ tại gia. Bàn nhậu vương giả với thức nhấm tươi sống, mỹ nhân, rượu hảo hạng… chả phải mong muốn của bất cứ ai biết nâng chung rượu lên môi. Sao buồn rũ rượi khi đêm tàn. T về phòng với một cô; H về phòng với một cô. Tôi về nhà nên ra xe. Tiếng nấc của cô gái Hà thành mà tôi được ưu tiên chọn trước vì T và H nhường tôi; mừng sự gặp lại tôi mà T đã yêu cầu H cho tôi chọn trước. Tôi chọn giọng nói của mẹ tôi hơn là cô ta vì tôi ân hận suốt quãng đời còn lại là không về kịp trước khi mẹ mất.

Ôi giọng Hà thành mắng chửi tôi suốt thời còn ở nhà với mẹ; sao nhớ giọng nói đài các ấy ở nơi xa xôi này, khi giọng Hà Nội mới yêu kiều kia chỉ còn là tiếng nấc ngơ ngác giữa đêm đen… Bây giờ anh về nhà anh… thì em đi đâu?

Phan

Ý kiến bạn đọc
18/06/201605:23:46
Khách
Thực sự thì tôi không hiểu tác giả muốn nói gì? Có thể ông ấy đang ăn chay hoặc kẻ tu hành đức độ.Ngưỡng mộ lắm thay.
06/05/201606:16:15
Khách
Thường tình coi tin tức hay coi phim trên tivi hay bị gián đoạn vì quảng cáo chen vô, bây giờ đọc báo trên mạng cũng bị quảng cáo nhảy vào che mất trang, khó lắm mới close nó được. Thời đại tiện nghi nhưng cũng kèm theo cái bực mình.
05/05/201613:48:17
Khách
Cần thông dịch viên vì không hiểu đoạn cuối ông này nói về chuyện gì? Chỉ biết là ông này già rồi và có bạn giàu có. Ai biết gì hơn chỉ giùm suốt đời ghi ơn.
30/04/201601:10:44
Khách
Hay quá. Đúng là văn phong của Phan, không thể lẫn vào đâu đươc.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,696,247
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến