Hôm nay,  

Kỷ Niệm 40 Năm A74 Hội Ngộ

21/07/201400:00:00(Xem: 10572)

Tác giả: Đoàn Thị
Bài số 4281-14-29681vb2072114

Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả. Bài viết mới cho thấy tác giả vừa có thêm một chuyến bay sang Bắc Mỹ. Nơi đến lần này không phải Calif. mà là Toronto, nhân họp mặt kỷ niệm 40 năm (1974-2014) của khoá học A74, Đại Học Phú Thọ, như hình ảnh kèm theo cho thấy.

* * *

A 74 là niên khóa cuối cùng của Đại Học Phú Thọ trước khi Sàigòn bị đổi tên, gồm các ngành Công Chánh, Cơ Khí, Hóa Học…, có website http://phu,tho74.com/ luôn cặp nhật thông tin về các bạn cùng khóa, hàng năm có tổ chức họp mặt tất niên, tân niên tại sàigòn.

Phải công nhận niên khóa này gồm những gương mặt “đình đám” nhất hiện nay, nói theo nghĩa nào cũng đúng, và theo ngôn từ của dân làm rượu, thì “lứa 74” đạt yêu cầu chín mùi để ra mẻ rượu ngon lành bảnh tỏng.

Năm 2004 chi nhánh Toronto tổ chức Họp Mặt kỷ niệm 30 năm khoá A74, cựu sinh viên A74 đến từ khắp nơi. Lần này, 2014, mười năm sau, Toronto lại “đăng cai” Bốn Mươi Năm, A74 Họp Mặt. Và các bạn đồng khoá từ Bắc Mỹ, Tây Âu và cả từ Việt Nam đã vui vẻ về dự.

*

Toronto khí hậu oi bức hơn Paris, vừa vào phi trường cái oi tăng thêm một bậc vì nhìn đâu cũng thấy Ấn kiều, một trời Châu Á tỏa nắng từ trong ra đến cổng.

Chờ người nhà bên ngoài phi trường, chín trên mười chiếc xe tấp vào bốc người thân là Ấn kiều, phần còn lại dân bản xứ và các sắc tộc khác.

Xứ Canada cũng như mẫu quốc «Ăng lê», bị dân thuộc địa đeo đẳng từ bên nớ tới bên ni, âu cũng là duyên phận của các mẫu quốc đời xưa, có gieo có gặt, dĩ nhiên hoa trái ở đây đậm màu Bombay xứ Ấn.

Paris cũng rứa, kinh đô ánh sáng chen chúc dân cựu thuộc địa, đi đâu cũng thấy người anh em xứ «Rệp» (đọc trại từ chữ «Maghrep» người Pháp dùng để chỉ ba xứ cựu thuộc địa là Maroc, Tunisie và Algérie) sổ thổ ngữ của họ, tôi nghe như vịt nghe sấm.

Toronto trước ngày họp mặt 2014, tôi khăn gói quả mướp theo chàng đến đây trước là ra mắt hai « nhà sui » hụt, sau là vui chơi họp mặt với bằng hữu của chàng.

Ngày đầu chúng tôi tới nhà bác Hai Bữu, người đã chứa Thăng Long một tháng thực tập năm đó, để cảm ơn hai bác đã lo cơm nước cho cháu.

Vì đến sớm hơn dự định, may mà bác gái vừa nướng xong bánh bò, bánh mới ra lò nóng hổi, vừa thổi vừa ăn, bánh đậm vị nước dừa miệt vườn, bác làm tôi nhớ đến Mỹ Tho quê nội của tôi.

Cũng từ chuyến thực tập của thằng út mà ân tình giữa chúng tôi thêm đậm đà, ban đầu thằng nhóc tá túc nhà bác Bổn, rồi «mu» qua nhà bác Hai Bữu, sẳn đà tạt qua nhà bác Minh vui chơi.

Bác Hai có con gái lớn hơn Cu Beo của tôi, chị đã yên bề gia thất, vì thế thằng út của tôi được hai bác cưng như con trai ngang hông, thằng nhóc sướng mê tơi nhưng hơi buồn vì không có ai cùng trang lứa để tán dóc.

Bác Bổn hơi nghiêm, nhà bác có «giới nghiêm» hẳn hoi, thằng nhóc đi quá giờ là bác thổi tu huýt làm nó rét, nhưng bên bác vui vì có Bòn Bon đá banh với nó, và Minh Tâm để nói chuyện, nói chuyện chi chỉ có trời biết.

blank
Có hôm bác Hà bỏ công chở đám nhóc đi thác Niagara, hỏi Thăng Long thấy sao, nó làm bác cụt hứng,

- Thác đẹp nhưng không vui bằng phố thị đèn hoa sáng rở.

Thằng nhỏ khờ như rứa nên đâu có lọt mắt xanh Minh Tâm, chúng tôi suýt làm sui, thế mà hay, vì lở «con chị ăn hiếp con tui» sớm muộn gì tình bạn chúng ta cũng tan thành mây khói.

Bên bác Minh có đến hai cô công chúa chưa có ai xí phần, tôi lăm le nhưng ngán «con gái nhà anh lăn qua lộn lại đè bẹp xương sườn con trai tui» nên không dám tơ tưởng.

Đùa với anh chị cho vui chứ con nít thời nay, chúng nó đặt cha mẹ ngồi vào chiếc ghế sui gia mà có thèm hỏi ý mình đâu, cũng đành nhắm mắt đưa chân thôi.

Sau khi thăm bác Hai, bác Bổn chở chúng tôi đến nhà bác Lâm ăn thịt bò «bít tết», chiều đó cũng là lần đầu tôi ra mắt phu nhân của hai vị chủ xị «Toronto Họp Mặt 2014».

Hà bà xã bác Bổn đang pha nước chấm trộn xà lách, Trân bà xã bác Minh, liền tay dọn bát đĩa ra bàn, nhìn hai bà tôi không biết mình phải bắt đầu từ đâu để «nhập cuộc», đành liều mạng nhảy vào, rồi cũng xong phút đầu gặp mặt.

Đến lúc nhập tiệc tôi biết thêm phu nhân của bác Lâm, nàng làm việc giỏi đến mờ mắt, nhìn đâu cũng thấy con ruồi vờn tới vờn lui, hy vọng nàng không nhầm lẫn tôi với con ruồi đang trêu ngươi nàng.

Xong bữa tiệc nhà bác Lâm, sáng hôm sau Hà dẫn bác Phú đến từ Úc với hai đứa tôi đi chơi phố Toronto, dĩ nhiên là có bác Bổn, bác Minh và Trân hộ tống.

“Kẻ ở miền xa” như bác Phú và hai đứa tôi chụp hình lia lịa, đi Canada cho biết hè bên ni nóng như ri mà chúng mình cứ nhe răng cười để «măn zê phô tô», mặc cho nắng nóng cháy da.

Đi mỏi chân cả nhóm vào quán ẫm thực Tứ Xứ ăn trưa, thực đơn đủ loại Âu, Á, từ Hải sản đến món địa phương, tôi chọn món «Bouillabaisse» đặc sản nổi tiếng của Marseille xem dân «Cà na diên» nấu làm răng.

Tía ơi, cá chỉ độc nhất một loại, nước sốt lỏng tè, thiếu một chút ớt cay và nước dừa là y chang món Thái Lan, gã Tây nào ăn phải món này chỉ có nước khóc ròng vì đặc sản nổi danh xứ Tây bị «biến Thái đến tội nghiệp».

Trước khi về mọi người ra bờ hồ hóng gío, tàu bè đó đây gợi nhớ một thời thế hệ «sinh nhầm thế kỷ» chúng ta bỏ xứ ra đi với những chuyện hãi hùng trên biển nên có bạn đã ra người thiên cổ dù tuổi đời chưa đến ba mươi.

Xong buổi dạo chơi dưới nắng rám da, chiều đến nhà bác Bổn ăn chơi tới khuya, vui chơi với quý vị vài hôm mà tôi chui không lọt vào mấy quần Tây mang theo.

Tại Hà đãi khách cẩn thận quá, ăn từ sáu giờ chiều đến khuya, xong phần gỏi ăn chơi là phần ăn thiệt với nồi lẫu cá, mực…, trái cây tráng miệng, xôi ăn đêm, kẹo mứt ăn thêm, xong món này Hà bày món khác, ăn mệt nghỉ.

Vì say tình bằng hữu nên tôi ăn hoài không thấy no, bi chừ cái bụng bành trướng mới khổ thân tôi, mấy cái quần tây lắc đầu phản đối, may còn hai cái quần «xơ cua» cú bồ, đúng là cái miệng hại cái thân.

Tối thứ ba phái đoàn Sàigòn đến Toronto, thành phần tham dự Họp Mặt Toronto coi như đầy đủ, từ Úc có bác Phú và hai đứa tôi đến từ Pháp, còn lại là đân địa phương và láng giềng Mỹ, theo chương trình sáng hôm sau, bên Công Chánh sẽ đi chơi thác Niagara.

Sáng ra tất cả tụ tập ở nhà bác Bổn trước khi lên đường, đi ba xe, mấy chị được Hà chở trên một xe, tôi ngồi ghế «phụ xế» phía trên, băng sau Trân ngồi với chị Mai vợ anh Đà đến từ VN.

Đường dài, gío máy lạnh thổi hiu hiu, Trân làm một màn phỏng vấn bỏ túi, chị Mai thành thật khai báo,

- Con trai của mình du học năm đầu ở Hawạ trên một đảo nhỏ, không phải là Waikiki hay Honolulu…nơi du lịch phồn hoa, nhờ ở nhà gia đình bảo trợ người Mễ, sau một năm nó nói tiếng Mỹ như gío, nhổ gìo cao như Mỹ chính hiệu con nai tơ… bi chừ mình đang tìm trường cho cháu qua San José học tiếp lớp 12, nhiêu khê thật.

Tôi ngồi băng ghế trên vui lây với chị, chị hãnh diện có con du học Mỹ nhưng phải chạy tìm trường, chỗ ở cho con và chi phí ăn học không phải ít. Tôi may mắn hơn chị, thằng Cu Beo tự tìm đến đại học Mc Gill, chúng tôi chỉ tìm chỗ ở cho cháu vào kỳ nhập học sắp tới, thằng nhóc tự xoay sở với tiền học bổng của trường để sinh sống.

blank
Đang miên man suy tư, Hà lên tiếng,

- Số tui hết chở con đi thác, bi giờ đưa mẹ đi chơi.

Tôi đưa đẩy,

- Chúng mình có duyên với nhau nên mới được Hà đưa đón như rứa.

Bên dưới Trân tiếp tục phỏng vấn, trên ni Hà tiếp tục nhấn ga, tôi lim dim đi vào giấc ngủ giữa ban ngày.

Xe ghé vào trạm đầu tiên, khách phương xa chúng tôi bấm máy lia lịa, bác Đà liền miệng gọi Mai chụp hình, rồi Đà với Mai ôm nhau chụp ảnh, bác Đà làm tôi tủi thân, sao chàng của tôi lạnh lùng rứa.

Bỗng tôi nổi máu «lay đi phớt», kéo chàng chụp hình «cho bỏ ghét», mà ghét ai tôi cũng không rỏ, dĩ nhiên là không thể ghét chàng, vì chàng có nét «lạnh lùng của riêng anh» làm tôi phát mê hồi hai đứa mới quen.

Khi nào tôi giận chàng đến tím mặt, tôi gọi chàng là «cưng» tự động chàng hiểu tôi bất bình chi đó, chàng bèn dò xem tôi muốn gì, hai đứa tôi đi chơi xa hay tiết kiệm lời nói nên chỉ dùng những từ mã hóa của riêng mình.

Xong trạm đầu tiên, Hà nhấn ga chạy theo xe màu đỏ, nhưng không phải xe Honda đỏ của bác Minh nên xe chúng tôi bị lạc đàng, Hà phải gọi cho «Mít tờ Bôn» hỏi đường để bắt kịp mấy anh.

Giời ạ, ở xứ «lay đi phớt» lờ đờn ông như rứa mà đờn bà phải «chạy theo» mấy anh mới chua.

Sau đó chúng tôi ghé vào chỗ bán rượu, nhìn cho đã con mắt ếch chứ chủ đích vẫn là chụp hình, lúc này có «măn zê phô tô» hay không cứ phải nhe răng cười cho ra hình, để về nhà làm le, phe với thiên hạ, mình đi Canada, mình tới Toronto.

Chạy mỏi mệt đến thác Niagara, thiên hạ đông như kiến hết chỗ đậu xe bên đường, phải vào bãi đậu xe thật xa, cả đám cuốc bộ kiếm cái gì ăn cho chắc bụng trước khi ra thác chơi.

Vào nhà hàng mang tên Tây U, thức ăn có tên gọi hoa lá cành, đọc thực đơn đỏ con mắt mới tìm được món ưng ý.

Bà phục vụ mang bốn ly nước đá lạnh cho chúng tôi, miệng ly vắt thêm một lát chanh, Hà bày món nước đá chanh, cả đám bỏ thêm đường và vắt chanh vào ly, khi bà phục vụ trở lại ghi món ăn chúng tôi chọn, Hà xin thêm chanh cho mọi người.

Tôi chọn món khoai tây phủ thịt bâm với phô mai làm bằng sữa dê tươi, Hà trợn mắt,

- Phô mai làm bằng sữa dê hôi lắm.

Tôi đùa,

- Cũng như mắn muối của mình, cái gì càng hôi càng ngon

Trân chọn mì xào chay, Hà ăn món gì đó có vỏ bánh như bột làm pâté chaud với xà lách…, chị Mai chọn giống Hà.

Tuy chưa ăn nhưng chị Mai bị «bội thực» vì sáng sớm người nhà cho chị dùng một bữa «điễm tâm đại bàng», ngoài bánh mì trứng chiên còn có bánh ngọt, nước cam, cà phê sữa…bao nhiêu thứ đó «đại chiến» suốt đường đến thác khiến bao tử của chị muốn thác luôn.

May mà Trân có một hộp thuốc cứu cấp giúp chị qua cơn bạo hành của thức ăn điễm tâm nên chị mới nuốt nỗi bữa ăn trưa.

Bàn mấy anh chỉ ăn «Hamburger» đủ loại, đã thế mỗi người còn được một ly bia lạnh, tôi chưa kịp phản đối chàng đã nhanh tay chuyễn ly bia qua cho tôi, chàng được cái tính hay «hy sanh» cho vợ hiền.

Dĩa phô mai dê dẫm của tôi tưởng là hôi lắm, hóa ra chỉ là vài hạt phô mai vụng chả có mùi vị chi cả, ăn vào thấy mặn chứ không béo.

Hà hú vía thoát mùi hôi, tôi thất vọng nên chia cho Trân một ít để thưởng thức, may mà có ly bia lạnh để tôi vớt vác cho bữa ăn khỏi lạt lẻo.

Cơm no rượu say, các quan đi ra thác hóng mát, nước rơi từ trên cao văng xa như mưa phùn, tôi đưa lưng đưa mặt tắm thác, mát ơi là mát.

Đi từ đầu này sang đầu kia thác xa lơ xa lắc, máy ảnh nháy lia lịa, đến đầu phố thiên hạ ê càng, một nhóm mấy anh với Hà hy sanh đi bộ về bãi đậu xe để lấy xe trong khi đám rệu rạo chúng tôi ghé vào bóng mát nghỉ xã hơi.

Xe chạy về Toronto, tôi lại ngủ, băng ghế phía dưới tắt đài, chắc mệt nên ai cũng im re, chỉ còn Hà lúc nào cũng vững tay lái đưa mọi người tới bến.

Về đến phố tất cả vào quán tàu ăn cơm tối, cả đám đổi bàn đến hai lần, kết cuộc «lay đi» chúng tôi phải ngồi bàn riêng vì không có bàn lớn cho 16 người.

Gần xong cơm tối nhà hàng nhộn nhịp hẳn lên, nhóm Hóa, Cơ Khí đổ bộ vào với quân số đông hơn bên ni, chủ xị Toronto giới thiệu với bạn bè «bên kia» mấy bà xã «bên này», xong thủ tục chào sân, Hà kéo tụi này rút lui.

Về đến nhà xã hơi ít phút, Hà bày trái cây, thức uống, quý vị đến nhà hai chủ xị Toronto chắc chắn ra về không thể quên, cái bụng căng cứng nhưng lòng mềm nhũn vì tình bằng hữu ngọt ngào như hoa trái đầu mùa.

Sáng hôm sau bác Minh, Trân với bác Phú đưa hai đứa tôi đi ăn phở quán Linh, chủ quán là em ca sĩ Giao Linh, sau đó vào phố Tàu mua áo tee shirt cho thằng cháu nội Cu Lai và vài thứ linh tinh làm quà cho dân Paris.

Chiều nay, Toronto Họp Mặt bạn hiền, tuy số người tham gia ít hơn dự kiến, nhưng có người đến nghĩa là có người muốn gặp lại nhau, chúng mình chừng này người cũng đủ một cuộc vui, vì bác Minh e ngại mai này có ai bỏ cuộc chơi, chúng mình cũng còn chút gì để nhớ đến năm 2014 này.

Mười sáu giờ, mười bảy giờ, mười tám giờ, chim cũng bay về tổ, hai dãy bàn hướng về hai tấm bảng to «Họp mặt A74 Toronto 2014» lần lượt có người ngồi vào chỗ.

Tôi quen thêm Amay bà xã anh Kim, Khéo vợ Tấn Hùng bạn thân của chàng, đặc biệt tôi được chị Phương Anh, hoa lạc giữa rừng gươm Công Chánh, ưu ái nắm tay chụp hình kỷ niệm «ngày mình quen nhau».

Ngoài ra còn có chị Hoàng Yến tặng quà kỷ niệm, chị Phương Lan, Bích thủy và những chị khác mà tôi chưa biết tên đến bên chúng tôi thăm hỏi và chụp hình, cảm ơn các chị làm tăng quân số «lay đi» bên cạnh phái nam với quân số áp đão.

Bác Đà mở đầu kara okê với bài «nợ nần em chi đó…», giọng bác thấp thởm như kẻ đang yêu, bác làm tôi rung động nhớ đến dạo mới quen chàng, chừ mình lên hàng bà nội rồi, già ngẫn ngơ, ôi còn đâu thời hoa mộng.

Trước khi chia tay mấy chị có sáng kiến, chị em chúng mình làm « mấy bô đầy» dơ tay lên cao, nhảy sào «một tị», tôi rét quá, chỉ đưa tay làm dáng chứ không dám nhảy cao, hình như tôi già mất rồi nên không còn hồn nhiên, dù là một tị như mấy chị.

Gần nửa đêm bác Bổn tuyên bố «cuộc vui đã tàn», hẹn nhau lần sau, ai đó hẹn 2024 mình lại tái ngộ, tía ơi lúc đó biết ai còn ai mất mà hẹn, mười năm nữa chúng mình sắp hay đang vào tuổi bảy mươi rồi.

Bác Minh có «em Trân» chỉ đường xe chạy hết sẩy, chỉ đâu đúng đó, hôm nào em uống hơi nhiều, và «đường về nhà tui tối thui» em «tài lanh» chỉ đường hưu chạy trật lất.

Bác Minh gãi đầu chạy vòng vo một hồi mới tới nơi, bác không giận mà vui như tết vì chuyến này bác có cớ «xơi tái» cục cưng, xơi kiểu nào tùy quý vị suy diễn.

Đêm nay bác Minh uống hết mình với bằng hữu, nhường tay lái cho Trân, tôi hoảng vía, liệu em có «tài lanh» bất tử như lần trước mà chở cả đám «đi coi đèn» cả đêm nay chăng, may quá em chạy một mạch là đến nơi.

Hôm sau bạn của chàng đưa chúng tôi đi Montreal xem chỗ ở cho thằng út, ở đây chúng tôi có thêm bạn mới qua bạn cũ của chàng, bà xã anh bạn mới kéo chúng tôi về nhà ăn cơm tối, lại một bữa thịnh soạn.

Trước khi quay về Toronto, chúng tôi ghé vô Ottawa thăm gia đình cô tôi, anh em họ gần bốn mươi năm mới gặp lại, ai nấy đầu đã bạc và lên chức ông bà, mới đó mà bố mẹ tôi, cô chú có người đã ra đi mất rồi.

Chủ nhật 6 tháng 7 chúng tôi trở lại Toronto, chiều ghé bác Minh ăn bữa tiệc cuối với mọi người trước khi ra phi trường, sườn heo nướng với xà lách trộn dấm Balsamic của Hà, bánh mì nướng quẹt sốt dấm ngon ra phết.

Cụng ly và chụp hình với các bạn rồi chia tay, chuyến này chia tay thật đấy, hẹn tất cả mùa Giáng Sinh sắp tới nếu Cu Beo không về Paris thì bố mẹ sẽ qua Montreal và xuống Toronto ăn bánh bche với các bác.

Ôm Trân, ôm Hà hẹn hai bạn lần sau, mới tuần trước, bốn mắt nhìn nhau chưa biết nói chi, bi chừ bốn mắt nhìn nhau đầy hứa hẹn, cuối năm nay nếu chúng mình có duyên sẽ gặp lại.

23 giờ 45 máy bay cất cánh, ngày rời Toronto tôi đã để quên con tim, vâng quá nhiều kỷ niệm trong một tuần gặp gỡ, những khuôn mặt lần đầu «đối diện thấy mến liền», cảm ơn tất cả đã cho chúng tôi những ngày vui bên các bạn.

10 Juillet 2014

Đoàn Thị

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,309,575
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Bài viết mới của tấc giả đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Ngày 14 Tháng Sáu sắp tới sẽ là Father’s Day 2019, mời đọc bài viết của tác giả Phước An Thy. Ông qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân với bài viết về một gia đình bên cầu Bạch Hổ Huế, có người cha bị cộng sản chôn sống.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2919. Ông cho biết có cha học tập cải tạo chết trong trại Vĩnh Phú năm 1979. Qua Mỹ năm 1998, ông hiện là một kỹ sư, làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Bài viết thứ hai của ông có lời ghi “Viết cho sinh nhật đầu tiên của cháu ngoại. Tựa đề được đặt lại theo nội dung: “bật mí” là âm nói lái của “bí mật.”
Tác giả là một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả đã nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Từ nhiều năm qua, ông là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ và là thành viên ban tuyển chọn chung kết của giải thưởng nhưng vẫn tiếp tục vui vẻ góp bài mới.
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019. Bà cho biết tên thật Jeanne Bùi, sinh năm 1945. Từ trước 1975, dạy học ở Saigon. Sang Pháp từ 1982, đi học lại rồi làm việc cho Mairie de Paris (Tòa Thị Chính), hiện đã nghỉ hưu. Sau 2 bài đầu không thể phổ biến vì quá dài, cám ơn tác giả kiên nhẫn góp thêm bài thứ ba sống động và duyên dáng. Mong bà tiếp tục viết. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019. Bà cho biết tên thật Jeanne Bùi, sinh năm 1945. Từ trước 1975, dạy học ở Saigon. Sang Pháp từ 1982, đi học lại rồi làm việc cho Mairie de Paris (Tòa Thị Chính), hiện đã nghỉ hưu. Sau 2 bài đầu không thể phổ biến vì quá dài, cám ơn tác giả kiên nhẫn góp thêm bài thứ ba sống động và duyên dáng. Mong bà tiếp tục viết.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả lại tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.