Hôm nay,  

Phước Lộc Thọ và Thọ Phở Gõ

27/06/201400:00:00(Xem: 14364)

Tác giả: Trà Khan
Bài số 4260-14-29660vb6062714

Tác giả họ Nguyễn, hiện là cư dân Garden Grove, đã góp một số bài viết về nước Mỹ. Mỗi bài đều cho thấy tấm lòng. Sau đây là bài viết mới nhất. Mong ông tiếp tục viết.

* * *

Sinh ra trong một gia đình, chỉ mình tôi là trai độc nhất còn lại các chị em tôi là nữ nhi. Vì thế khi làm khai sinh, cha mẹ đã đặt cho tôi cái tên Thọ, mong sao con mình được sống trăm tuổi để nối nghiệp tông đường.

Thọ còn nhớ như in, lúc học phổ thông trung học, được mẹ cha cho cơm gạo mang từ quê lên tỉnh ở nhà trọ ăn cơm tháng. Nhà trọ cũng có ba người con mang tên thứ tự Phước, Lộc, Thọ đều là anh em trai. Nhưng Thọ con chủ nhà đi chơi đạp phải đinh, bị nhiễm trùng uốn ván, không kịp thời cứu chữa nên chết đột ngột. Bà chủ đổ thừa tại nhà có hai tên Tho nên bị xui đến con bà. Thế rồi, bà không nhận nấu cơm cho tôi nữa. Kỷ niệm khó quên vẫn còn mãi đến hôm nay.

Thọ học dang dở. Nên hiểu biết có phần giới hạn. Là thân phận nhà nghèo miền quê, phải ra đời mưu sinh sớm, phụ giúp gia đình cha mẹ lúc tuổi về già.

Nghề của Thọ sống dựa vào xe bán bánh mỳ rồi đổi sang "xe phở gõ" đẩy từ ngõ hẻm này đến đường cùng nọ của khu phố lao động vào giữa khuya, bán cho bà con đi làm về trễ.

Khi tuổi càng trưởng thành, đời đã dạy cho tôi hiểu thêm chữ Thọ phát xuất từ thời Bành Tổ. Ông sống trên ba trăm tuổi, được người đặt chọ tên mới là ông Thọ vây. Ai ai cũng ao ước được ống đến tuổi ông. Nhưng không mấy ai đạt được, chẳng khác nào mong thấy ngựa mọc sừng. Theo Thọ nghĩ, dầu Bành Tổ hay "Bành Trướng" gì chăng nữa. Nhưng lối sống vô nhân, lắm độc ác, nhiều tội lỗi với người đời, sớm muộn gì cũng phải cáo chung, không trường tồn mãi được. Ai đó, nên thuộc nằm lòng, "ác lai ác báo" "hại nhân, nhân hại" là nghiệp chướng của sự đời vậy.

Sau cuộc di tản buồn, người bỏ nước đi tìm quê hương mới trên xứ sở người, cầu mong có cuộc sống tốt đẹp hơn cái xã hội vừa trốn thoát.

Phước Lộc Thọ (PLT) như một ma lực không thể thiếu, và càng thấm đậm hơn bao giờ hết trong lòng người Việt tha hương. Ba chữ PLT, được xem như một thứ bùa hộ mệnh cứu khổ phò nguy trên bước đường đời đầy khổ đau. Có thể nói, nơi đâu có người Việt Tha Hương, thì nơi đó không ít thì nhiều, người người vẫn nguyện cầu với chính lòng mình, là tu thân tích đức, làm điều thiên, tránh điều ác, cầu mong được hưởng Phước ơn trên, dồi dào tài Lộc và sống thêm tuổi Thọ.

Khi nói đến Bolsa người ta nghĩ ngay đến Phước Lộc Tho như răng với môi. PLT và Bolsa nghe quen quen như tiếng mẹ gọi con, con gọi me. Người Việt ly hương khắp bốn bể năm châu, ai cũng biết Bolsa có Phước Lộc Tho. Mặc dầu, có người chưa đến lần nào, chỉ nghe nói thôi.

Bolsa, khu phố thương mại lớn nhất của người Việt hơn các khu phố khác trong Quận Cam. Từ thương xá PLT đến các cửa hàng tạp hóa, quán ăn tiệm uống, các trung thâm băng nhạc v.v đa số đều có thờ một trong ba vị: Thần Tài, Ông Địa, tượng trưng Phước và Lộc, không ngoài mục đích cầu mong mua may bán đắc.

Sau cuộc bỏ nước ra đi, người Việt tha phương từ Âu Châu đến Úc Châu, Một số anh chị em thân quen với Thọ, nhờ cái tên đặc biệt "Thọ Phở Gõ" (TpG) mà người ăn phở đặt tên.

Cái tên cúng cơm, hầu như đi vào lòng người sâu đậm, là thân phận của quãng đời nghèo cháy túi của Tho khi còn ở đất mẹ. Những thực khách của ngày xửa ngày xưa, một thời ăn "Phở Gõ" của Thọ ở Sài Gòn. Tuy rằng sống xa nhau trên đất người, nhưng còn giữ mối liên lạc. Thỉnh thoảng gọi phone qua Mỹ hỏi thăm, không cần biết TpG ở tiểu bang nào, câu hỏi đầu tiên của bạn là:

- TpG có ở gần Phước Lộc Thọ không? Thọ trả lời:

- Dạ chúng tôi ở gần đó lắm. Họ đáp lại:

- Sướng quá còn gì nữa! Đông người Việt, lại đầy đủ thức ăn Việt Nam, báo chí đầy đủ, băng nhạc cũng không thể thiếu, khí hậu lại ấm áp.

Nếu TpG trả lời: PLT xa lắm! Nó ở Miền Nam thuộc tiểu bang Cali.

Người hỏi đáp lại:

- Tiếc chưa! Nghe nói phố Bolsa có PLT đông người Việt, là Thủ Đô của người tỵ nạn, sao gia đình TpG không về nơi đó ở, để bớt nhớ quê hương!

Hai chữ quê hương, mà người vừa nhắc đến, đã làm chạnh lòng người lữ khách xa nhà. TpG cảm thấy như nỗi đau bàng hoàng, hầu như không còn một chút gốc rễ nào trên mãnh đất lưu vong.


Dù quên hay nhớ, nhưng lòng TpG ly hương, không bao giờ vong gia vong bản. Tuy rằng phải sống, với kiếp sống ăn nhờ ở đậu.

Cho dầu người Việt Nam tha hương, sống bất cứ nơi đâu, muốn về thăm bà con cư ngụ ở Nam Cali, khỏi lạc lối tìm, cách dễ dàng nhất là hẹn gặp tại phố Bolsa nơi có PLT là chắc chắn hơn bao giờ hết. Vì lẽ đó, người Việt tha hương không nơi này thì nơi khác, ít nhất cũng có một người nhắc đến PLT ngày một lần. Chắc rằng TpG không nói ngoa, hay thêu dệt quá tầm hiểu biết.

Là thân phận lạc loài nơi đất khách. Bolsa PLT xem như cái nôi của người Việt lưu vong. Dầu ai đã đến hay chưa đến, cũng nghe và biết đến nó. Bolsa có PLT. Nơi đây không phải là một danh lam thắng cảnh hùng vĩ, và cũng không phải là một khu phố tân kỳ ngập ánh đèn màu với tiếng hát câu cười như: Paris, New York. Hay ăn chơi đêm ngày như Las Vegas. Nhưng, là nơi quy tụ đông đảo nhất người Việt Nam, với tình người cùng chung trên tuyến đường dài tỵ nạn cọng sản, và mọi người chúng ta không bao giờ quên câu châm ngôn "một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã"

Bolsa- PLT cũng là chỗ thu thập tin tức nhạy cảm nhất, qua sự truyền miệng của khách thập phương, chuyện lạ đó đây, chuyện vui buồn đời viễn xứ, chuyện thế sự thăng trầm, vận nước vận nhà, một khi bà con có dịp gặp lại nhau. TpG nói với tất cả tấm lòng, không khuếch đại quá tầm, hay tô hồng hóa quá cở, TpG "có sao nói vậy người ơi"! Nếu bà con cô bác nào bị dị ứng, TpG mong sự khoan dung.

Về sinh hoạt cộng đồng, Quận Cam nói chung có trên dưới 90 đoàn thể đảng phái chính trị, đang đấu tranh cho một Việt Nam tự do dân chủ. Bolsa- PLT như "lúa thóc đâu bồ câu theo đó" là nơi tập hợp đông đảo từ trí thức đến khoa bảng, như Luật Sư, Bác Sĩ, nhiều học giã uyên thâm, nhiều anh hùng hào kiệt cũng không thể thiếu. Nơi đây, rất xứng đáng với danh xưng "Thủ Đô Tinh Thần Người Việt Lưu Vong"

Bên kia lề đường Bolsa đối diện PLT một vông đất tuy khiêm nhường, nhưng là nơi các tổ chức cộng đồng, hội đoàn, tụ hợp về đây mét ting, thắp nến, tuyệt thực, hỗ trợ người dân trong nước đấu tranh đòi quyền sống. Và cũng là nơi đến mùa bầu cử, các ứng cử viên Việt Mỹ vận động lấy phiếu.

Cũng trên đường phố này, Ngày Tết Nguyên Đán cho đến kỷ niệm Tháng Tư Đen và ngày QLVNCH 19 tháng 6. Cờ vàng ba sọc đỏ được treo hai bên trụ điện đường dọc theo đại lộ Bolsa, ngạo nghễ tung bay trong gió.

Little Sài Gòn Thủ Đô Tinh Thần người Việt, có nhiều ưu điểm đáng được chúng ta ghi nhớ, là không một tai to mặt lớn nào cộng sản từ VN qua, được ngang nhiên vào đây, mà đến không kèn không trống.

Nói về đời Thọ. Cái nghề bán "phở gỏ" năm xưa đã xa rồi. Nhưng dư âm tiếng "gõ lốc cốc" vẫn còn tiềm ẩn nơi lòng Thọ. Có lúc Thọ nằm mơ nghe tiếng "lốc cốc" vang vọng bên tai, Thọ tưởng đời gỏ cửa cho Việt Nam một ngày mai tươi sáng. Song le, khi tỉnh thức ngồi dậy, tâm trạng như hụt hẩng! Thọ chỉ nhìn thấy đêm đen, bốn phía vẫn là không. Rồi Thọ lấy tay sờ lên trán mình, chỉ còn là những giọt mồ hôi lấm tấm! Đường đời muôn ngã, Thọ chỉ thấy một mình một chấm! Mồ hôi đã trôi mất niềm hy vọng.

Ai đã giàu Tài Lộc, nhiều Phúc Đức, hạnh phúc gia đình bên chăn ấm nệm êm. Nhưng riêng đời Tho: "hạnh phúc như con lươn trườn khỏi bàn tay mà người bắt vụng về". Vì phận nghèo nên phải liệu cơm gắp mắm. Phương tiện di chuyển của Thọ, chỉ trông nhờ chiếc xe đạp. Mong sao chiều tối trở về nhà, xe không xẹp lốp giữa đường là hạnh phúc lắm rồi. TpG chỉ ước ao cái hạnh phúc đơn giản nhỏ bé như vậy, thế mà cũng ngoài tầm tay vói? Xe đã xẹp lốp!

Nỗi đau, qua từng bước chân đi trên đoạn đường đời, TpG tìm chẳng được tiếng cười, nước mắt thì đã đến lúc khô cạn, giờ chỉ biết câm nín, khi nỗi đau kia quá lớn.

Ước vọng sau cùng đời Thọ. Nguyện xin ơn trên cho mình được sống, để được nhìn Việt Nam thay đổi một lần nửa, Thọ chỉ cần một phút sống nơi giờ phút đó, để được nhìn lần chót đời đổi thay. Rồi, Thọ có trở về với cát bụi cũng mãn nguyện lắm rồi. Thế nhưng! Đường đời "thiên ma bách chiếc". Nên đời không đầy hương hoa như Thọ mộng tưởng, qua câu hát của dân gian "một mình, mình một, bơ phờ, dựa cây cây ngả, dựa bờ bờ xiêu."

Trà Khan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,275,839
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến