Hôm nay,  

Chuyện Người Dọn “Rest room”

25/10/201300:00:00(Xem: 47341)
Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 4044-14-29444vb6102513


Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, làm việc trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.

* * *

Công việc hàng ngày của tôi là chăm sóc các restrooms cho một công viên ở trung tâm thành phố nơi mình ở. Sau nhiều năm “lão luyện” trong công việc, mình đã tìm ra được chân lý của cuộc sống từ những nơi tuy không cao sang này nhưng không một ai …dám coi thường này.

Mỗi sáng khi bắt đầu làm công việc dọn dẹp sạch sẽ nơi “bất khả từ” này, mình đã trở thành, phải nói là, một lãnh chúa đầy uy quyền! Khi tấm bảng “Not Ready”, chưa sẵn sang, đặt trước cửa dãy restrooms thì dù có ông chánh văn phòng hay bà giám đốc cũng đành ôm bụng bước đi. Từ đó mà mình mới thấy được mình có một thứ uy quyền …tối thượng!

Số là chung quanh dãy restrooms ở công viên này đa số là cơ quan chánh phủ tiểu bang và giờ bắt đầu làm việc thường là chín giờ sáng. Các ông, bà, cô nhân viên thường đến sớm, đi bộ ách xơ xai chung quanh bờ hồ để tán gẫu với nhau trong khi chờ công sở mở cửa. Riêng mình thì bắt đầu công việc từ lúc bảy giờ.

Công viện mỗi sáng của mình là dọn dẹp sạch sẽ, tẩy uế và thay những cuộn giấy vệ sinh mới. Khi mình đang làm việc thì “ngoại bất khả nhập”, phải chờ cho đến khi làm xong mới được vào. Tuy nhiên vì mình rất thông cảm với cái nguy cấp của những khi “dừng không đặng” của đồng loại cho nên…

… Khi nhìn một khuôn mặt hoa đang tươi bị …héo lại thì mình cầm lòng không đặng liền ra dấu cho “khách” vào để xả bầu tâm sự liền! Chỉ trong vài phút sau thôi, trước khi rời đi thì có một ánh mắt biết ơn chiếu vào mình. Thường mình bị người làm chung phòng ban có ý cười ngạo vì công việc hạ đẳng của mình. Lúc đầu mình cũng buồn lắm nhưng càng về sau mình mới càng “giác ngộ” để thấy rằng công việc này coi vậy mà cũng đem lại cho mình một niềm vui mỗi ngày.

Ngoài việc không bao giờ từ chối sự …khẩn khoản cấp bách, lúc nào mình cũng dành cho “khách” một vẻ mặt vui tươi và những câu nói đầy sự thông cảm. Nhờ vậy mà mình cũng thường được nhận hai tiếng cảm ơn dễ thương. Chỉ bao nhiêu đó làm cho mình thấy vui hẵn lên với công việc hằng ngày bị thiên hạ cười chê này.

Có hôm cả bà boss của mình trong một lần chạy bộ ách- xơ -xai cũng phải đến nhờ mình giúp đỡ để được “nhẹ người” mà chạy tiếp. Có những sáng sớm mình giựt mình khi thấy có người bạn homeless đang nằm co ro trong góc dãy nhà. Thay vì gọi mấy nhân viên giữ an ninh tới thì mình nhỏ nhẹ mời họ rời đi để mình làm phận sự trong sự cảm thông lúc mạt vận của một con người. Rồi có lần mình bắt gặp một cặp nam nữ nằm ôm nhau để ngủ qua đêm có lẽ vì phải rời bỏ tổ ấm gia đình của cha mẹ không nơi nuơng tựa, mình cũng nhẹ lời mời họ ra đi.

Trước dãy restrooms có mấy trụ dựng tàn thuốc lá và phần còn lại của điếu thuốc thiên hạ vứt bỏ đi, theo như công việc trong ngày của mình thì trút bỏ hết vào bao rác. Từ khi mình thấy mấy ngưòi homeless thu lượm mấy mẫu tàn thuốc đó để vấn lại hút thì mình bỏ vào một thùng nhựa con để vào một góc dành cho họ. Mình nhớ lại cái cảnh ghiền thuốc khi còn trong tù cộng sản phải đi tìm những “con dế nhũi”, mẩu tàn thuốc dư, để mà vấn với giấy bao xi măng để hút cho qua cơn không ngờ giờ đây lại thấy tái diễn lại cảnh này ở tại nơi đây. Mỗi lần nhận được tiếng “thank you” nồng nhiệt từ một anh bạn ghiền homeless mình thất vui lây với cái vui của ngưòi bất hạnh.

Từ dãy restrooms này mình có được một quan niệm mới về công việc mình đang làm. Nó nhỏ nhoi và có lẽ “thấp hèn” thật, nhưng có biết bao người đang mong muốn có được công việc như mình trong thời kỳ kinh tế khó khăn này. Thay vì chán ghét nó, dần dà mình cảm thấy yêu nó hơn vì đã đem lại niềm vui cho người khác.

Cũng từ cái dãy restrooms này, mỗi ngày mình được ngắm phong cảnh chung quanh bờ hồ nơi trung tâm thành phố. Đây là nơi mình sống từ hồi mới qua Mỹ đến giờ. Mình tìm ra được chân lý là công việc nếu không tạo được niềm vui cho mình thì mình có “toàn quyền chủ động” biến nó thành một niềm vui. Khi được như vậy, bỗng thấy giờ làm việc trở nên ngắn đi và làm nở được nhiều nụ cười hơn là bực dọc cay đắng với việc mình phải làm mỗi ngày.

Hình như bất cứ cảnh ngộ nào cũng đều có hai mặt để ta nhìn. Ta có quyền chọn chỉ thấy cái khôi hài của nó để vui sống mà xoay mặt lại với cái nhàm chán khổ cực làm ta trở nên u uất. Mình thì chọn cái mặt vui vẻ trong công việc để tinh thần được thoải mái vì như ai đó đã nhận định một cách hữu lý là: “ Đời sống là một món quà qúy báu của Thượng Đế và được hình thành bởi từng ngày.”

Mình xin đón nhận món quà thật vô cùng qúy đó bằng thái độ trân trọng đối với từng ngày và ở mỗi bước trong cuộc sống của mình./.

Trương Tấn Thành

Ý kiến bạn đọc
27/10/201307:00:00
Khách
Bài viết hay quá, động viên độc giả phải sống yêu đời, yêu người, yêu mình, yêu... Cảm ơn tác giả, mong thưởng thức thêm tác phẩm mới.
25/10/201307:00:00
Khách
Không có việc làm nào xấu mà chỉ có người xấu.

Một bài viết rất hay của một người có từ tâm .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,156,611
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018. Sau đây, thêm mợt bài viết mới cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Loạt bài mới của ông là chuyện khởi nghiệp trên đất Mỹ. Lần trước, là cửa hàng bi da. Bài mới, làm Shop May Công Nghiệp, thêm phần mở trung tâm giải trí.
Ngày Thứ Hai 5 tháng 12, 2018 là Ngày Quốc Tang của nước Mỹ để tưởng nhớ vị Tổng Thống thứ 41 George H W Bush. Bài sau đây được viết trong tinh thần tưởng nhớ. Người viết, Bà Nguyễn Kim Nên hiện là Hội Trưởng Hội Cựu Giáo Sư và Học Sinh Trường Trịnh Hoài Đức - Bình Dương, đang làm việc trong ngành thẩm mỹ tại Houston, Texas. Đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của tác giả, kể về người bạn đời của bà là Ông Nguyễn Duy Huynh, một tị nạn Việt, làm việc tại Houston Club và trở thành người đấm bóp tin cậy của Tổng Thống Bush và gia đình ông.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của Phan, viết cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với nhiều bút hiệu: Capvanto, Philato... Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Á Khôi, Vinh Danh Tấc giả VVNM 2014. Bài mới ông góp không phải để dự giải mà chỉ để ghi lại một sinh hoạt đặc biệt của buổi họp mặt kỷ niệm 90 năm ngôi trường được mang danh Petrus Ký.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Bài viết mới nhất kể về một chuyện tình đẹp.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My năm 2018. Thời chiến trước 1975, ông xuất thân Khóa 9 Liên Trường Võ Khoa Thủ Đức, sau đó dự Khóa Căn Bản TQLC ở Quantico, Virginia năm 1963, nhiều lần bị thương và thăng chức ngay tại mặt trận. Sau gần 10 năm tù hậu chiến, ông vượt biển từ Rạch Giá đến Thái Lan trong tháng Giêng/1987. Đến Mỹ tháng 8/1987 và định cư tại Utah, làm việc cho First Security Bank, Accounting Depart-ment. Đã từng giữ chức vụ Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do Utah trongnhiều nhiệm kỳ. Hiện đã về hưu. Bài viết của ông là hồi ký về một bạn thân người Mỹ tử trận tại Việt Nam.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến